Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 14: Kêu gọi thực khách




Một lời này của Diệp Dung, ai cũng cảm thấy khó hiểu. Cái này đã ngoài hẳn việc giận cá chém thớt thông thường. Tất cả cùng một thắc mắc, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liên quan gì ở đây?

Diệp Dung khoanh tay dựa vào cửa sổ, hữu khí vô lực thở dài:
- Không trách ông ta thì trách ai? Năm đó nếu ông ta vác quân đi đánh Châu Âu cố gắng thêm chút nữa thì hiện đã không có cái quốc gia tên Hy Lạp, cũng sẽ không có con bé dở người đến từ Hy Lạp kia!

Lời vừa nói ra, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người chỉ cảm thấy đỉnh đầu có rất nhiều quạ đen bay qua.

- Chuyện này, tôi vốn không muốn nói…
Trần Mặc ngừng một lát, xoa xoa cằm như là bi ai thay vị giáo viên dạy môn Lịch Sử nào đó:
- Nhưng mà… Dung tỷ này, hình như đánh tới Châu Âu không phải là Nỗ Nhĩ Cáp Xích, mà là Thành Cát Tư Hãn đấy chứ!

- Ơ thế sao?
Diệp Dung ngượng ngùng thốt một câu, sau đó lại bồi tiếp câu chữa thẹn khiến toàn trường ngã ngửa:
- Thì cũng khác gì đâu, cũng là con trai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích mà… Con trai không có tiền đồ, thì trách phụ huynh cũng giống thế cả!

- Sặc… Thành Cát Tư Hãn là con trai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích?
Lý luận này mà cũng nói ra được, Trần Mặc cũng chỉ có thể bất lực lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy nếu Thành Cát Tư Hãn mà nghe được chuyện này nhất định sẽ lao từ trong mộ ra mà kháng nghị.

Hơi chút ngừng lại một chút, thấy Diệp Dung vẫn còn mơ mơ màng màng, hắn dứt khoát đưa tay ôm lấy nàng, thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, không phải chỉ là mấy người khách bỏ về sao, tôi giúp cô kéo thêm nhiều hơn là được, tạm thời buông tha cho nhân dân Hy Lạp vô tội đi!

Bị hắn ôm nhẹ, Diệp Dung không khỏi cứng đờ, nhưng khi nàng ý thức được bên cạnh còn có mấy cái “bóng đèn” thì lập tức đạp lên chân Trần Mặc một cước:
- Được rồi! Hôm nay xem như bà không có cơ hội, đợi ngày mai bà sẽ tự mình xuống bếp…

Tuy rằng ngữ khí có chút bưu hãn, nhưng biểu tình trên mặt Diệp Dung lại hơi hoảng loạn. Lại nói, từ sáng nay nàng đã có chút kỳ quái, có thể từ chối lời hẹn của toàn bộ các anh zai, giống như tính toán từ nay về sau rửa tay gác kiếm.
(Em này chuyên câu trai lừa tiền ạ ~.~ )

Còn bây giờ, Trần Mặc cứ nhìn nàng chằm chằm rồi cười khì, mãi đến khi thấy nàng sắp bạo phát tiểu vũ trụ thì mới như có suy nghĩ vỗ tay vào đùi đánh bốp một cái:
- Còn chưa chắc! Nếu tôi có thể trong một tiếng giúp cô kéo đầy khách, thì liệu cô có định… Lấy thân báo đáp?

- Nằm mơ!
Diệp Dung ngẩn ra, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Có điều nhìn bộ dáng cười tà tà của Trần Mặc, nàng cũng đành than thở nói:
- Giặt quần áo! Nếu anh thật sự có thể kéo khách về đây, tôi sẽ giặt quần áo cho anh trong ba tháng!

- Thành giao!
Trần Mặc vô nghĩa nhún nhún vai rồi nhàn nhã đi thong thả ra ngoài, mắt nhìn hơm trăm ‘ma đói’ đang hau háu đứng chờ trước cửa lớn nhà hàng Luyến Mặc, chỉ chờ mở cửa là xông tới.

Diệp Dung cùng mấy nhân viên trong tiệm đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ gã này sẽ không phải định mặc mỗi chiếc quần lót rồi ra đường nhảy múa câu khách đấy chứ… Nếu hắn thật sự làm như thế, xác định sẵn kết quả chỉ có dọa đám kia chạy sạch thì có mơ mà kéo lại!

Tạm thời không đề cập tới nguyên một đám đang nghi hoặc trong tiệm, Trần Mặc đã chậm rãi đi ra cửa, ngồi lên chiếc xe điện, bộ dáng uể oải rời đi.

Đi được mấy trăm mét, bỗng hắn chui vào một con hẻm nhỏ vắng bóng người, vỗ tay một cái ra tiếng:
- Tất cả đều đi ra làm việc, thời khắc vì tiệm cơm hy sinh thân mình đã tới, đứa nào dám lười biếng, tháng sau không có tiền tiêu vặt!

Loại uy hiếp này rất hữu hiệu! Tiếng vỗ tay thanh thúy còn chưa hạ xuống, Bản Bản và Nặc Nặc đã cùng nhau nhảy ra, cùng Xa Xa sắp xếp đứng thành đội ngũ, chỉ thiếu hô lớn một tiếng "Vì nhân dân phục vụ".

- Tốt lắm!
Trần Mặc phất tay ý bảo chúng nó thôi đứng nghiêm, lại chỉ chỉ laptop nói:
- Bản Bản, nếu để mày gửi QQ mail* thì mỗi giây được bao nhiêu cái?
(QQ mail: dạng zing chat đời đầu VN đã từng có)

- Năm sáu trăm cái không thành vấn đề!
Bản Bản đáp ỉu xìu. Xem ra loại sự tình này đối với nó mà nói không hề có tính khiêu chiến.

- Rất tốt, vậy giờ mày lên QQ đi, gửi mail cho toàn bộ địa chỉ IP đăng ký ở Nam thành, không hết một tiếng thì không được ngừng!
Trần Mặc tính toán một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Nội dung cụ thể lát nữa sẽ có, có vấn đề gì không?

- Có vấn đề mới là lạ!
Không đợi Bản Bản trả lời, Xa Xa ngay bên cạnh phun khói xe, thấp giọng than thở:
- Lần trước nó còn hack vào hệ thống ngân hàng của người ta, nói là muốn cho tài khoản của lão đại thêm hơn chục số 0, nếu không phải em ngăn lại thì…

- Hơn chục số 0?
Trần Mặc không biết nói gì nhìn nhìn Bản Bản, đột nhiên cảm giác mình không có bị cục công an mời đi uống trà, thật đúng là vạn hạnh.

Nhưng hiện không phải thời gian thảo luận, hơi ngừng lại một chút, hắn lại quay đầu nhìn di động:
- Nặc Nặc, xem phim Hàn Quốc không phải chỉ để không, giờ tao có một nhiệm vụ rất vinh quang muốn giao cho mày…

Nghe thấy nhiệm vụ có quan hệ với phim Hàn Quốc, Nặc Nặc lập tức phát sáng màn hình nhảy lên, trực tiếp leo đến trên vai Trần Mặc.

Có điều năm sáu giây sau, nó lại đột nhiên “a” một tiếng, hồ nghi nói:
- Lão đại, em thì không thành vấn đề, chỉ sợ là anh sẽ bị Dung tỷ chém thành mười bảy mười tám đoạn cho chó ăn… Hay là để em gọi trước cho nhà tang lễ, bảo họ đặt sẵn cho anh một cái quan tài hạng nhất nhé?

- Đừng lắm lời, làm theo là được!
Trần Mặc trừng mắt nhìn nó một cái, lại quay đầu nhìn Bản Bản nói:
- À này Bản Bản, mày có biết hết những trang web lớn ở Nam thành không?

- Nhân tiện đang nhàn rỗi, mày lên đó viết một loạt thiếp mời cho tao, nội dung cụ thể thì Nặc Nặc sẽ nói cho mày, nhớ trình bày chỉnh sửa cho thật đẹp nhé! Được rồi, cứ vậy đi, không còn chuyện gì nữa thì giải tán!

- Lão đại, còn em?
Chờ mãi không thấy đến phần mình, Xa Xa nhất thời nóng nảy, thầm nghĩ sự tình náo nhiệt thế này sao có thể thiếu phần của ca.

- Mày phụ trách canh chừng là được rồi!
Trần Mặc xoa xoa cằm, trước khi đi lại quay đầu lại:
- Nếu có người nào tiến vào hẻm nhỏ này, đánh toàn bộ bất tỉnh rồi ném vào thùng rác cho tao, ngoài ra thì canh chừng hai đứa kia đừng cho chúng nó lười!

Nghe thấy loại nhiệm vụ bạo lực này, Xa Xa tức thì mặt mày hớn hở, hận không thể lập tức kéo người vào đây thử thân thủ.

Trần Mặc lại liếc nhìn ba đứa nó lần nữa, lúc này mới nhàn nhã xoay người rời đi. Có điều mới bước được năm sáu bước, hắn bỗng xoay người lại, mang theo dự cảm xấu nhìn về Bản Bản.

Ngay sau đó, Trần Mặc nhìn thấy mấy thứ trên màn hình, không biết nói gì chỉ thở dài:
- Tao bảo mày lên những trang web lớn chứ không bảo mày chui cả vào mấy trang web đen… Tiên sư mày, cẩn thận lại gọi một bầy “sói” tới đây.

- Tiện tay thôi mà, hề hề!
Bản Bản thực vô tội nháy mắt mấy cái, cuối cùng lưu luyến không rời tắt trang kia đi, sau đó nhanh chóng vào mấy diễn đàn chính thống của Nam thành rồi đăng nhập mười mấy cái tài khoản.

Trần Mặc lần này không dám chủ quan, canh nó tới mấy phút rồi mới bán tín bán nghi xoay người rời đi.

Không đợi hắn ra khỏi con hẻm, chợt nghe Nặc Nặc từ đằng sau thét to:
- Xong, Bản Bản, giờ ca sẽ đọc cho chú! Con bà nó, ca đột nhiên cảm thấy mình nên đi viết kịch bản phim Hàn, thiếp mời này nếu không dụ được mấy ngàn người thì đời này ca sẽ bỏ tán gái!

Quay về với lão đại của “F4”, Trần Mặc dường như không nghe thấy gì rời đi. Cảm thấy được hiện trở về quá sớm, hắn lại vào một quán cafe ngồi chơi nửa giờ rồi mới nghênh ngang tiêu sái quay về tiệm cơm.

Mới qua một lát như vậy, trong tiệm cơm ngay cả một con gián cũng không thấy bò trên bàn, chỉ có vài nữ phục vụ đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho tốt.

Trần Mặc bẻ bẻ tay, chỉ vào đồng hồ trên tường nói:
- Đừng lo, khách sẽ lập tức tới, chúng ta có nên lau lại bàn lần nữa không nhỉ?

- Còn lau? Đã lau đến sắp mòn cả đi rồi!
Diệp Dung im lặng nhìn bầu trời, thầm nghĩ lúc này đã qua giờ cơm, có kẻ nào còn tới thì có mà gặp quỷ.

Nhưng suy nghĩ còn chưa dứt, nàng đã thật sự “gặp quỷ”, hơn nữa còn là cả một đoàn…

Cơ hồ đồng thời, hơn mười chiếc xe con chợt đỗ tại cửa vào tiệm cơm, năm sáu chục vị khách chen chúc mà vào, thiếu chút nữa trực tiếp phá tan cả cửa lớn.

Mà đây còn chưa hết, không đợi người phục vụ tiến lên tiếp đón, lại có hơn mười vị khách tiến vào. Nhìn tốc độ này không giống là tới dùng cơm mà giống như là tới cứu hỏa cứu người…

Chỉ vài phút, đại sảnh nguyên bản vắng như chùa bà Đanh đột nhiên đông vui như cửa hàng đại hạ giá.

Diệp Dung nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, mà lại mơ hồ cảm thấy được có điều không thích hợp — tuy những vị khách này đều gọi món ăn, nhưng ánh mắt của bọn họ lại cứ tập trung nhìn chằm chằm lên người mình, thậm chí còn có người lấy ra di động cùng máy ảnh hướng mình không ngừng chụp, giống như là đi tham quan trong sở thú.

Không chỉ thế, cư nhiên còn có mấy nữ sinh vừa gọi món ăn vừa rơi lệ khiến mấy nữ phục vụ đều buồn bực không thôi, thầm nghĩ: bà cô của tôi, nếu không nỡ thì cần gì tới đây dùng cơm, chúng ta đâu có ép ngài nhất định phải tiêu tiền!

- Ba tháng giặt quần áo, đừng quên!
Trần Mặc cười híp mắt dựa vào trên quầy, vẫn không quên phất tay chào hỏi cùng mấy nữ sinh.

Diệp Dung ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, diễn cảm so với đang xem người sao Hỏa không có gì khác nhau. Nhưng chỉ vài giây sau, nàng đã phục hồi tinh thần lại:
- Mặc Mặc, đến cùng là anh đã làm trò gì thế? Vì cái gì mà mấy người kia nhìn tôi bằng ánh mắt vắt ra nước kia…

Câu hỏi này rất nhanh có được trả lời! Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một người đàn ông trung niên trực tiếp đi tới, dùng sức nắm chặt lấy tay Diệp Dung, mặt đầy nghiêm nghị xúc động nói:

- Bà chủ Diệp, cô thật sự là quá khổ. Hôm nay mấy chục anh chị em chúng tôi đều tới để ủng hộ cô! Cố lên, chúng tôi tin chắc rằng vợ chồng cô nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. Địa bàn của người Trung Quốc, sao có thể để nữ nhân ngoại quốc tới cướp người, cho dù là mỹ nữ Hy Lạp cũng không được!