*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Ảo ảnh thật là tuyệt vời!
Từ từ ngưng thổi ra, Oa Oa nhìn Bản Bản đứng cạnh, hiếm thấy tán thưởng một câu.
Có thuật huyễn tượng của Bản Bản, đừng nói là mười mấy thần ma quỷ quái trước mặt này, cho dù triệu hoán mười vạn thiên binh thiên tướng hàng lâm cũng không thành vấn đề.
Chẳng qua những thần tướng này chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chứ chẳng may bị người lấy tay chạm khẽ thôi cũng sẽ lập tức lộ sơ hở.
Thế nhưng nói là nói, có cho đám thần quan này thêm mấy lá gan chắc cũng không dám bước lên đụng chạm vào thần tướng.
Giờ phút này, lấy lão thần quan dẫn đầu, đông đảo thần quan sớm đã kinh sợ đến ngây người, hận không thể cắn cả mười đầu ngón tay để chứng minh đây không phải nằm mơ.
Coi như giọng nói cùng cuồng phong lúc trước còn có thể làm giả, nhưng mà thần ma quỷ quái bỗng dưng hàng lâm này bất kể thế nào cũng không thể giả, cho dù là liên hợp toàn bộ thần quan cao tay nhất Nhật Bản cũng không có loại pháp lực này.
- Đã thấy bản thần, tại sao không quỳ?
Không đợi Nặc Nặc quát thêm lần nữa, mấy chục thần quan đương trường đã sớm quỳ xuống mà bái như tế sao.
Vị lão thần quan kia cái trán mồ hôi đầm đìa, run rẩy quỳ rạp, ngay cả mắt cũng không dám ngước lên nhìn một cái.
Nghe tiếng quát uy nghi từ tượng thần, lại nhìn mười mấy thần ma quỷ quái uy phong trước mắt, ông ta hoàn toàn tin phục, run giọng nói:
- Tín đồ của ngài, cung nghênh thần Konohanasakuya-hime!
- Miễn lễ!
Trong lòng dương dương tự đắc, Nặc Nặc ra vẻ nho nhã nói cổ văn, thật sự cũng có vài phần uy nghi của thần:
- Ta cưỡi mây ngang qua nơi này, thấy các ngươi thành tín cầu nguyện, trong lòng có chút cảm động nên hạ xuống lai dạo một lần!
- Dạ!
Nghe được Nặc Nặc này, mấy chục thần quan là vừa mừng vừa sợ, cơ hồ quỳ bái sát đất.
Lão thần quan quỳ phía trước, trong miệng lẩm bẩm thấp giọng cầu khẩn, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi tìm cơ hội ôm được bắp đùi thần linh lần này.
Phải biết rằng, xác suất thần linh hạ phàm từ xưa tới nay là cực thấp, nếu bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này thì sợ rằng ngày mai sẽ tiếc đến độ muốn đập đầu vào tường mà chết.
Nghĩ đến đây, ông ta vội vàng vừa quỳ vừa lê gối về phía trước, dẫn dắt mấy chục thần quan liên tục dập đầu, trong miệng hô to cầu chúc.
Còn về nội dung cầu khẩn của bọn họ thì đương nhiên là hi vọng thần linh nghĩ tới công lao không ngại khó khăn mà tùy tiện ban thưởng cái gì đó…
Một màn này quả rất giống với đoạn ba huynh đệ Tôn Ngộ Không giả dạng Tam Thanh tại tập “Đấu phép thuật tại nước Xa Trì” trong bộ “Tây Du Ký”, chẳng qua là đám Oa Oa lại không cách nào ban thưởng “thần thủy” thôi. (Thần thủy = ‘water yellow’, dịch theo thứ tự từ trái qua)
- Được rồi! Thấy các ngươi thành tâm cầu nguyện, sẽ ban thưởng cho các ngươi vài món thần khí!
Giả trang rồi nhìn một đám thần quan quỳ lại trước mặt mình đến phát nghiện, Nặc Nặc cao hứng nói:
- Các ngươi lùi ra ngoài đợi lệnh, bởi thiên cơ bất khả lậu, không được ta cho phép không được đi vào!
Một lời này chẳng khách nào đào ra cái hố, chỉ đợi xem đối phương có chịu chủ động nhảy vào không.
Lão thần quan ngẩn ra, lại cùng mấy chục thần quan đưa mắt nhìn nhau, không khỏi có chút thất vọng, thầm nghĩ giá được lưu lại xem thần linh ban thần khí bằng cách nào.
Chẳng qua hơi hơi do dự một lát, chờ ông ta lần thứ hai ngẩng đầu trông thấy này mấy thần Ma quỷ quái thì lại nhất thời run giọng cúi đầu nói:
- Dạ! Chúng con xin lui!
Nói xong, lão thần quan lập tức lui ra, lệnh cho thuộc hạ theo hai cánh cửa bên hông rời ra ngoài.
Chẳng qua, bởi vì trong lòng vẫn có chút hoài nghi, hắn cũng không quên trước khi xoay người đánh giá lần cuối cảnh vật chung quanh.
Thoạt nhìn, hết thảy đều bình thường đến không thể bình thường hơn, nơi này cũng không có người lạ hay thiết bị công nghệ cao nào… Như vậy, chắc hẳn việc thần linh hàng lâm là sự thật!
- Phát đạt rồi!
Trong lòng vui mừng thì thào tự nói, mấy chục thần quan vui sướng đóng lại cửa lớn, sau đó chỉnh tề quỳ đợi bên ngoài.
Mà đợi khi thần điện khôi phục yên tĩnh, theo một tiếng vang nhỏ truyền đến, mấy đồ điện lập tức nhảy cả ra, dương dương tự đắc nói:
- Dễ thật! Đám người kia đều dùng đầu gối để nghĩ sao.
Đây là điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ! Bất quá bốn đồ điện hiển nhiên đều thực vô sỉ, dương dương tự đắc cười đến mấy phút mới nhớ tới chính sự.
Nặc Nặc hiển nhiên là thủ lĩnh trong tổ bốn tên, ngay lập tức phân phó nói:
- Nhanh lên! Ca đi lấy ngọc vỡ, Bản Bản viết thơ lên tường, Oa Oa… Đệch, Oa Oa, mày lấy áo lót ra làm quái gì thế?
- Để lại thần khí mà!
Phun ra vài cái áo lót để xuống đất, Oa Oa còn hứng thú xếp chúng lại thành đồ án, nham nhở trả lời.
- Những tên kia bái chúng ta lâu như vậy, cũng nên chừa chút đồ cho bọn họ… Thật đáng thương, làm thần quan lâu như vậy, khẳng định ngay cả tay của phụ nữ cũng chưa được chạm, ca có nên để lại mấy quyển “Kim Bình Mai” không nhỉ?
Nếu nghe được câu này, có lẽ những thần quan đang quỳ ngoài cửa sẽ rơi lệ đầy mặt, chỉ là không rõ bởi vì cảm động hay là tức giận.
Nói thì dài nhưng hành động mới qua vài giây, Nặc Nặc cũng đã nhảy lên Lưu Ly Thanh Bình, chậm rãi quan sát mối nối với mảnh ngọc vỡ.
Bản Bản bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được nhắc nhở nói:
- Nặc Nặc, lão đại nói đừng có làm hư chiếc bình, mày tháo mảnh ngọc ra là được…
"Rầm!"
Lời còn chưa dứt, cửa sổ đã bị phá tan bởi lực từ bên ngoài, mảnh thủy tinh văng ra tung téo như phim hành động, một bóng đen thuận thế nhảy vào trong.
Không đợi mấy đồ điện kịp phản ứng, hắn đã không hề do dự lấy tay chộp tới Lưu Ly Thanh Bình.
Nặc Nặc lắp bắp kinh hãi, vội vàng vận khởi Nhiếp Hồn Ma Âm, quát to:
- Nằm xuống!
Một câu này chỉ là thuận miệng, thế nhưng kẻ tập kích lại thật sự ngaản ra rồi theo bản năng nằm úp sấp trên mặt đất.
Thấy một màn như vậy, mấy đồ điện không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Nặc Nặc càng kinh ngạc, nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Sao lại thế này? Rốt cuộc là kẻ này quá yếu, hay Nhiếp Hồn Ma Âm của ca đột nhiên trở nên mạnh mẽ vậy?
- Bát dát (khốn khiếp)!
Không đợi nó kịp phản ứng, kẻ tập kích nằm úp sấp trên mặt đất đã lần thứ hai nhảy lên, hướng về Lưu Ly Thanh Bình chộp tới.
Bản Bản làm sao có thể để cho hắn dễ dàng đắc thủ như thế, trong chớp mắt đã biến lớn lên vài mét, tựa như một tấm thép lớn quét ngang đến.
Kẻ tập kích kia hoàn toàn không sợ, chiếc quạt trong tay thay đao chém ra, đụng cùng một chỗ vào Bản Bản, cả hai bên nhất thời không ai làm gì được ai.
- Làm sao có thể?
Phiên Thiên Ấn nhãn hiệu cục gạch lần đầu tiên thất thủ, Bản Bản cũng không khỏi ngẩn ra.
Nhưng chính nhờ dịp đôi bên giằng co này, diện mạo kẻ tập kích rốt cục lộ rõ dưới ánh đèn. Nghiêm khắc mà nói, hắn cũng không thể xem như nhân loại, mặt dài đỏ thẫm, cái mũi dài như Pinocchio, thân hình giống như vượn tay dài, trong tay nắm lấy quạt tròn, sau lưng còn có một đôi cánh.
- Thiên Cẩu?
Sau phút ngạc nhiên, Bản Bản lập tức hô lên tên của yêu quái này.
(Thiên cẩu hay Tengu: quái vật rất thường thấy trong các manga Nhật, về chi tiết mời xem thêm tạihttp://www.mystown.com/2015/12/tengu...vat-tengu.html)
Cái gọi là Thiên Cẩu, là một trong những yêu quái ai ai cũng biết. Trong truyền thuyết nó bình thường ở trong núi sâu, có quái lực cùng siêu năng lực đủ khiến người khó có thể tưởng tượng, quạt tròn trong tay có thể gọi gió lớn.
Chẳng qua nghe thì nghe, nhưng đột nhiên thấy loại yêu quái trong truyền thuyết này xuất hiện, mấy đồ điện vẫn không khỏi ngạc nhiên ngây người.
- Bát dát! Đưa Đưa Lưu Ly Thanh Bình cho ta!
Không có hứng thú nói nhảm, con Thiên Cẩu này gào lên bức lui Bản Bản, duỗi tay chụp lấy Lưu Ly Thanh Bình.
Lực lượng của nó rất lớn, việc có thể lấy nhục thân đối kháng với Bản Bản đã đủ chứng minh sức mạnh của nó.
Chẳng qua không đợi nó chạm vào Lưu Ly Thanh Bình, Nặc Nặc lại đột nhiên nhảy lên, quát lớn:
- Lăn tròn!
- Khốn khiếp, ngươi nghĩ rằng ta sẽ…
Thấy đối phương còn dây dưa, Thiên Cẩu nhất thời quay đầu gầm lên.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp vung quạt, lại thật sự theo bản năng mà lăn tròn tại chỗ một vòng, làm ra tư thế chỉ có chó con mới có thể làm.
Oa Oa bên cạnh thấy thú vị, nhịn không được hiếu kỳ nói:
- Ô? Kẻ này chẳng lẽ là có, sao lại nghe lời như vậy?
- Nói nhảm, Thiên Cẩu vốn là chó, mày không thấy trong tên nó có một chữ “cẩu” đấy sao?
Nặc Nặc tức giận trừng mắt liếc nó một cái khinh bỉ.
Mà lúc này Thiên Cẩu kia cũng sớm đã tỉnh lại, giận dữ hét to một tiếng rồi bật dậy, tóm một chiếc bàn cạnh đó mà ném đến, lực lượng lớn đến kinh người.
Trong tiếng nổ vang, mấy đồ điện vội vàng né qua, nhưng tiếng đánh nhau hiển nhiên đã quá lớn, chỉ nghe tiếng hô quát chợt vang lên ngoài cửa, mấy chục thần quan nhất thời chen chúc chạy vào, mà khi nhìn thấy tình hình bên trong thần điện thì nhất tề hóa đá…
- Các ngươi… Các ngươi…
Hiển nhiên vẫn không rõ tới cùng xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy mấy đồ điện cùng Thiên Cẩu trong truyền thuyết, lão thần quan sợ run vài giây sau, rốt cục run rẩy quát:
- Bắt lấy bọn chúng! Bắt lấy bọn chúng!
- Chuồn!
Mắt thấy đám thầm quan giơ pháp khí chuẩn bị ra tay, mấy đồ điện cùng Thiên Cẩu thật ăn ý ngưng chiến, rồi không chút do dự quyết định chạy.
Đám Oa Oa vừa may đang đứng sát cửa sổ, không chút do dự nhảy ra ngoài, còn Thiên Cẩu kia thì trực tiếp đập cánh, phá vỡ nóc nhà mà bay đi.
Lão thần quan tức giận đến cả người run rẩy, sắc mặt xanh mét chợt quát lên:
- Đuổi theo! Đám yêu quái này dám lẻn vào thần xã, triệu hoán toàn thể thần quan xuất động, đuổi tới chân trời góc biển cũng phải bắt được bọn chúng!
- Dạ!
Mấy chục thần quan khom người lĩnh mệnh, không chút do dự theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Theo tiếng hét vang của họ, có hơn mười cảnh vệ từ hai bên cũng ập tới, đèn pha được bật lên nhất thời khiến phạm vi không gian mấy trăm mét sáng như ban ngày.
Nhìn một biển người đuổi theo sau, lại ngẩng đầu nhìn Thiên Cẩu cưới gió mà đi, Oa Oa nhịn không được oán hận nói:
- Tại sao lại đuổi theo bọn ta, khi dễ bọn ta không thể bay sao… Xa Xa, nhanh tới cứu người… Không, là cứu yêu!
"Brừmmmm!"
Lời còn chưa dứt, tiếng mô tô chợt vang lên, một chiếc xe xích lô gắn động cơ từ bụi cỏ chạy ra:
- Lên đê! Mỗi đứa năm đồng, chê đắt thì đợi xe buýt!