Ngay khi tượng băng hình thành, vận mệnh của hơn trăm gã săn trộm đã được định xong.
Nhiệt độ ban đêm tại Khả Khả Tây Lý là âm 20 độ, không ai có thể kiên trì được quá vài phút trong hoàn cảnh này, trừ khi bọn hắn có tuyệt thế thần công như Tây Độc Âu Dương Phong trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện.
Mà nhân tiện thì lợi dụng nước sôi để tạo băng cũng là Oa Oa từ trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện học mót được.
Nhưng chỉ dựa vào hắt nước đương nhiên sẽ không thành công, bởi nếu đám săn trộm này không tụ tập lại cùng một chỗ thì hiệu quả đã khác rồi.
Cho nên may mắn là sau khi Oa Oa tiến hóa thì Bản Bản cũng đã nối tiếp tiến hóa lần hai.
Sau khi tiến hóa, Bản Bản có thể tạo ảo ảnh thực thể hóa những gì có trong dữ liệu của mình, mặc dù không có lực công kích nhưng lại thừa sức lừa gạt người.
Cho nên đám săn trộm kia bị biến thành tượng băng chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Đương nhiên, làm vậy cực kỳ tàn nhẫn, thế nhưng nghĩ đến trên tay đám khốn khiếp này đều dính qua đầy máy, Trần Mặc cũng nhanh chóng bỏ qua chút lòng trắc ẩn còn lại.
…………………….
Dọn dẹp nghỉ ngơi qua một đến, khảo thí đội lần nữa khởi hành theo lộ tuyến định trước, mà theo thời gian trôi qua, cảm ứng của Ngu mỹ nhân cũng ngày càng rõ, giờ nàng đã có thể xác định được vị trí di tích kia.
- Hả? Hai người muốn rời đi sao?
Hai giờ sau, khi Dương An nghe được Trần Mặc muốn từ biệt thì vừa ngạc nhiên lại vừa có chút lưu luyến không nỡ.
Thế nhưng hắn cũng không có bất ngờ bao nhiêu, bởi ngay từ khi bắt đầu khởi hành đối phương đã thần bí như thế thì chuyện từ biệt sớm đã là chú định rồi.
Nghĩ tới đây, Dương An cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói:
- Chúng tôi đã xác định trước lộ tuyến nên không cách nào đi cùng hai người…Thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi!
- Không sao đâu, nơi chúng tôi muốn đi cũng không phải rất xa!
Trần Mặc vô tư cười, rồi lại vỗ bả vai Dương An nói:
- À quên, mọi người cũng nên cùng chụp tấm hình làm kỷ niệm chứ… Nào, tất cả nhìn bên này, không cười là phạt tiền nhé!
Vài giây sau, khi mọi người đã cùng tụ lại nhìn về một hướng tươi cười tạo dáng, Ngu mỹ nhân mới nhẹ nhàng phẩy tay một cái.
Một luồng sáng trắng từ trên trời phủ xuống, bao phủ toàn bộ đám đông, khiến cho không khí bỗng nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mười mấy phút sau, Dương An là người đầu tiên tỉnh lại, khẽ gãi gãi đầu, mê mang nhìn bốn phía nói:
- Quái lạ? Bão cát cứ thế đã xong sao? Mọi người kiểm tra vật tư xem có mất gì không nào?
- Hẹn gặp lại, chúc mọi người may mắn!
Cùng lúc đó, tại một gò núi khác, Trần Mặc hướng về bên này phất phất tay, mặc cho không ai có thể thấy lời chúc phúc của hắn.
Ngu mỹ nhân khẽ cười, dịu dàng nói:
- A Mặc, hình như anh rất thích bọn họ, cảm thấy rất hợp tính sao?
- Không phải! Chỉ là tôi rất bội phục dũng khí cùng nghị lực của họ!
Trần Mặc nhún nhún vai, cưỡi Xa Xa chạy như bay trên đồng hoang.
Dưới sự dẫn đường của Ngu mỹ nhân, bọn hắn dùng tốc độ 600km/giờ mà tiến tới, thẳng tới ba giờ sau mới tới một vùng đất đông cứng trong băng tuyết.
Nhìn khung cảnh gần như hoàn toàn bình thường trước mắt, Trần Mặc nghĩ nghĩ, châm một điếu thuốc rồi tùy miệng hỏi:
- Nơi này hẳn là có kết giới?
- Chính xác!
Ngu mỹ nhân mỉm cười gật gật đầu, rồi lập tức trở nên nghiêm túc đi tới chính giữa khoảng đất kia.
Theo từng tiếng ngâm nga vang vọng, không khí bị lay động thành những gợn sóng nhìn thấy được, giống như là mặt nước bị ném lên đá nhỏ.
Mấy phút sau, băng tuyết từ từ hội tụ thành một cánh cửa lúc ẩn lúc hiện, tỏa ra hào quang bàng bạc, tựa như hoan nghênh lai khách tiến vào…
- Dường như chẳng có gì thay đổi!
Nhẹ lấy tay xoa xoa lên cánh cửa bằng băng tuyết, Ngu mỹ nhân tựa hồ đang nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, lâm vào ưu thương yên tĩnh.
Nhưng chỉ vài giây sau, nàng quay đầu lại vẫy vẫy tay nói:
- Được rồi! Giờ chúng ta vào thôi, nhớ là theo sát em, cũng đừng tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì.
- Đã biết!
May có câu nhắc nhở này, Trần Mặc vội vàng ôm lấy Huân Nhi còn đang giơ tay muốn sờ thử lên băng tuyết, không cho cô bé nghịch loạn.
Hai người đi theo sau Ngu mỹ nhân, chậm rãi bước qua cánh cửa, chỉ cảm thấy trước mắt hào quang nhấp nháy, đợi cho lần nữa mở mắt lại thì đã tiến vào một khu rừng cây lá xanh um.
- Nơi này từng là nơi ở của chủ nhân em!
Biết Trần Mặc có rất nhiều nghi vấn, Ngu mỹ nhân chậm rãi đi trước, cũng không quên giới thiệu:
- Giờ chúng ta sẽ tới phòng thí nghiệm của chủ nhân, hi vọng viên Tam Sinh Thạch kia vẫn còn ở chỗ cũ, nó sẽ giúp anh hiểu hết những chuyện cũ trước kia, cũng giúp cho anh khôi phục trí nhớ.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Trần Mặc vốn cho là còn phải trải qua một đống loạn xà ngầu, giờ không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ngu mỹ nhân quay đầu lại nhìn nhìn hắn, cười hì hì nói:
- Anh còn nghĩ sao nữa? Em đã nói rồi mà, đây chỉ là một chuyến đi rất đơn giản, chẳng lẽ anh vẫn nghĩ là sẽ có nguy hiểm… Ơ, đây là cái gì?
Theo ý nào đó mà nói, Ngu mỹ nhân tựa hồ có thiên phú mồm quạ đen, trong lúc nàng giễu cợt Trần Mặc thì bỗng một làn sương mù không biết từ đâu theo gió ùa tới.
Chỉ giây lát, sương mù đã bao phủ khắp cả khu rừng, Trần Mặc theo bản năng bước tới gần Ngu mỹ nhân, nhưng khi vươn tay ra thì lại trống rỗng…
Chỉ có vài giây, Ngu mỹ nhân vốn đang đứng ngay trước hắn lại cứ thế biến mất!
- Làm sao có thể?
Khó có thể tin hô nhỏ một tiếng, Trần Mặc cũng lập tức làm ra lựa chọn chính xác.
Không cần hắn nói thêm lời nào, Xa Xa lập tức bật đèn pha, hai ngọn đèn tức thì xóa đi phần nào bóng tối, đủ để nhìn cảnh tượng lờ mờ trong phạm vi mấy mét.
Không có có bất cứ hiện tượng dị thường nào, cả khu rừng vẫn im lìm như cũ, trừ việc Ngu mỹ nhân đột nhiên biến mất…
- Lão đại, hay là cô ta lừa chúng ta?
Đưa mắt nhìn nhau sợ run vài giây, Nặc Nặc nhịn không được suy đoán nói.
Không đợi nó nói xong, Oa Oa liền bổ sung nói:
- Đúng vậy! Rất có thể! Cô ta lừa chúng ta đến nơi đây, sau đó an bài cạm bẫy xử lý chúng ta!
- Đúng rồi đấy, ngay dưới chân các người có một cái bẫy!
Giọng nói tức giận vang lên từ cách đó không xa, chính là Ngu mỹ nhân đã biến mất, giờ lại xuất hiện từ một con đường nhỏ trong rừng.
Mấy đồ điện đối mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng ngẩn đầu nhìn phía bầu trời, cười tủm tỉm nói:
- Uầy, trời hôm nay đẹp nhỉ, chúng ta có nên cắm trại tại đâu không nhờ?
- Mấy đứa tụi mày…
Trần Mặc thực không biết phải nói gì, thầm nghĩ quả không thể nói bậy sau lưng người.
Bất quá nhìn thấy Ngu mỹ nhân còn đang đầy cảnh giác, hắn vẫn nhịn không được hỏi:
- Sao lại thế này? Vì sa mới vài giây mà cô lại đi được tới mấy chục mét thế kia?
- Em cũng không rõ!
Ngu mỹ nhân khẽ nhíu mày, hơi có vẻ mê hoặc nhìn bốn phía:
- Thoạt nhìn thì hình như trận pháp phòng ngự tại đây tự động mở ra! Nhưng mà rất lạ, nếu nó coi chúng ta là kẻ địch thì sẽ không để chúng ta tiến vào từ đầu… Tóm lại, mọi người nên cẩn thận một chút, lần này để em đi đoạn hậu!
- Tốt!
Trần Mặc tiến lên vài bước, dẫn mấy đồ điện cẩn thận đi trước, tạo thành trận hình quan sát bốn phía.
Nhưng liền lúc này, Ngu mỹ nhân đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn, ngửa đầu hét:
- Cẩn thận! Có gì đó đang đến!
- Cái g Trần Mặc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, lại chỉ thấy trống không, không hề có bất cứ thứ gì tập kích.
Bỗng nhiên cảm thấy không ổn, hắn theo bản năng lách người sang một bên, nhưng bởi vì còn ôm Huân Nhi nên tốc độ cũng không nhanh bao nhiêu.
Mà chính vì chậm trễ mấy tích tắc như vậy, đã đủ cho một chiếc dao găm sắc bén đâm tới sát ngực…
"Keng!"
Không hề có màn máu tươi bắn ra như dự liệu, chỉ nghe thấy một tiếng vang trong trẻo, nồi cơm điện ngang trời bay tới, vừa vặn mở nắp cắn lấy lưới dao.
Nhìn đối phương không có bị tổn thương, nụ cười âm trầm trên mặt Ngu mỹ nhân cứng lại, thế nhưng vài giây sau, nàng lại lập tức thu lại dao găm quát:
- A Mặc, cẩn thận! Cơ thể của em giống như mất đi…
- Đừng giả bộ! Ngươi không biết là nhàm chán lắm sao?
Dường như không có việc gì nhún nhún vai, Trần Mặc nhìn phía Ngu mỹ nhân đang đầy mặt kinh ngạc, cười cười nói:
- Không thể không thừa nhận, ngươi cải trang Ngu mỹ nhân thật sự rất giống, nhưng mà…
- Nhưng mà tuy mặt rất giống, dáng người lại không có chính xác!
Không đợi Trần Mặc trả lời, chuyên gia nghiên cứu phụ nữ Nặc Nặc liền nhảy ra, dương dương tự đắc giải thích nói.
- Ngu mỹ nhân ba vòng là 35-23-38 (90-60-97), mà ba vòng của ngươi là 32-20-36. . . Ờm, tuy rằng cũng được, nhưng vẫn còn thua nha!
- Chính xác! Chính xác!
Mấy đồ điện cực kỳ đồng cảm về số đo ba vòng, đồng loạt phụ họa.
Đối diện, kẻ giả trang kia hoàn toàn không nói gì, thiếu chút nữa rơi cả dao găm… Đùa sao? Nhìn ba vòng có thể báo ra số chính xác như vậy thì còn muốn thước dây làm gì?
Chẳng qua nếu đã bị người nhìn thấu, hắn cũng không tiếp tục che giấu thân phận, ngay lập tức hừ lạnh một tiếng.
Một luồng sáng xanh lóe lên, giờ xuất hiện tại chỗ cũ đã là một gã đàn ông tóc bạc có vóc dáng cực kỳ gầy.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Mặc, gã lại cười rộ lên the thé:
- Phèeeeeeè… Nhân loại, nhờ có ngươi dẫn đường nên ta mới có thể tiến nhập di tích này… Phèeeeee….
- Ờm, ngươi là thành viên trong cái tổ chức săn trộm kia sao?
Ngạc nhiên ban đầu đi qua, Trần Mặc bỗng thấy đối phương có chút quen mắt, lập tức nghĩ ra đáp án.
Mà ngay sau đó, hắn hơi hơi nheo mắt lại, mơ hồ cảm giác được khí tức tương tự như trên người Thomas, Grew; khí tức cổ ngọc giả trên người đối phương, …
- Hình như ngươi là xà tinh?
Nhìn vẻ mặt âm trầm của đối phương, Trần Mặc không khỏi lui về phía sau vài bước, thầm nghĩ sớm biết thế này đã mang theo mấy bao hùng hoàng. (Loại thuốc phòng rắn)
- Nhân loại, ta thấy được sự hoảng sợ trong mắt ngươi!
Giống như độc xa phun nuốt đầu lưỡi, gã tóc bạc chậm rãi xoa xoa cằm, ánh mắt sáng xanh khóa chặt trên người Trần Mặc:
- Nếu ta là ngươi thì sẽ lập tức chạy khởi đây, bởi vì từ giờ khắc này, di tích này thuộc về bọn ta!