Đại đa số liên hoan phim đều theo cùng một lưu trình, và đương nhiên liên hoan phim phương Nam không ngoại lệ.
Trải qua mấy ngày minh tinh, đạo diễn ra mắt trên thảm đỏ, văn nghệ dạ hội cùng với tiệc rượu liên miên, sự kiện được chờ đợi nhất tháng 9 này rốt cục được mở màn vào sáng hôm sau.
Gần 60 bộ phim nhựa đến từ mấy chục công ty điện ảnh, cả một quảng trường gần ngàn mét vuông bị người xem cùng fan hâm mộ chen đến chật kín… Nói một cách không hề khoa trương, trình độ ồn ào náo nhiệt nơi này cơ hồ có thể sánh với hội chợ việc làm cho sinh viên.
Mà để đáp lại lượng khách quy mô ấy, mỗi một gian hàng triển lãm phim đều dốc hết công suất, đem toàn bộ thủ đoạn tuyên truyền mà thi triển.
Trần Mặc ôm mấy cái rương lớn chen chúc trong dòng người, nhân tiện thấy được vô số phương thức tuyên truyền, hắn thậm chí còn chứng kiến một đoàn làm phim đem cả đoàn xiếc thú tới biểu diễn chỉ bởi vì bộ phim của họ có nội dung liên quan tới một đoàn xiếc thú.
- May mà đám này không quay phim chiến tranh, nếu không có khi kéo cả xe tăng tới mất!
Gian nan mà nhích từng bước trong đám người để tới khu vực của mình, Trần Mặc không quên khẽ rủa thầm.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, khi mà hắn thấy rõ khu vực chiếu phim bên mình thuê được, lại đột nhiên không tự chủ được mà “a” một tiếng, rồi theo bản năng buông hai tay…
- Ái giồi ôiiiii!
Bị cả cái rương lớn nện trúng chân, vị “công nhân bốc vác” đáng thương này chỉ có thể ngay tại chỗ biểu diễn điệu nhảy một cẳng.
Thế nhưng niềm đau chẳng dài nổi, bởi khung cảnh trước mắt đã hấp dẫn hết thần kinh hắn. Vâng, tại sao lại có gian hàng tồi tàn đến tình trạng này: mấy tấm áp phích đơn giản, sàn gỗ mục nát, hai ba gã nhân viên ngồi nhàn nhã ngáp ruồi…
Càng không xong là nơi này còn nằm sát toilet, thử hỏi ai sẽ dừng việc giải quyết nỗi buồn mà đứng lại xem phim?
- Hóa ra đây gọi là gian triển lãm loại 3?
Quay đầu nhìn cảnh náo nhiệt chung quanh, lại nhìn lại không gian nặng mùi vắng tanh như chùa bà Đanh nơi này, Trần Mặc chỉ có thể câm nín thở dài.
- Thật có lỗi!
Thương Trụ xấu hổ lắc lắc đầu, khó khăn nói:
- Bởi vì tham gia triển lãm lần này đông lắm, hơn nữa chúng ta báo danh lại tương đối trễ, cho nên…
- Quên đi, coi như là có sai cũng không đến lượt cậu nhận! Mà tớ lại thấy nếu có người cần xin lỗi thì phải là…
Từ khiếp sợ hồi phục lại, Trần Mặc làm như không có gì chỉ chỉ ra đằng sau.
Có lẽ là vừa khéo, cũng có lẽ là cố ý thiết trí, gian hàng triển lãm bộ phim Thục Sơn Tiên Ma Truyện lại ở ngay phía đối diện.
Mà so sánh với chỗ này, bên của người ta ồn ào náo nhiệt, ra vào nườm nượp, tạo thành một loại cảm giác đối lập “đom đóm so với trăng sao”.
- Ô, đây không phải là tiểu Trụ cùng Trần tiên sinh sao?
Dường như nhận ra Trần Mặc đang chỉ chỏ, Chu Vũ vốn đang sai bảo mấy nhiên viên công tác liền ngậm xì gà cười hì hì đi tới, hơn nữa rất nhiệt tình mở vòng tay tỏ ý muốn ôm chào hỏi.
Trần Mặc cười hì hì xoay người lại, đồng dạng nhiệt tình giang hai tay, tươi cười nói:
- A! Chẳng phải Chu lão bản đó sao, thương thế của ngài đã bình phục chưa?
- Ặc…
Vốn đang chuẩn bị châm chọc mấy câu, Chu Vũ đột nhiên á khẩu không trả lời được.
Có lẽ là nhớ tới một chiêu "Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước" ngày đó, hắn nhịn không được cúi đầu nhìn chỗ yếu hại giữa hai chân, rồi mới làm ra vẻ không có gì, phun ra vài vòng khói nói:
- Nhờ phúc của ngài ta đã tốt rồi! Mà hình như quý công ty cũng tới tham gia triển lãm hả… Ừm, xem tình huống dường như không tốt lắm?
Nở nụ cười dương dương tự đắc, Chu Vũ chậm rãi đi vòng quanh gian triển lãm, ý cười trên khóe mắt không thể che giấu.
Không để ý ánh mắt phẫn nộ của mọi người, hắn hắn cười hì hì vỗ tay phát ra tiếng, thản nhiên nói:
- Đúng rồi, thật ngại quá! Ngày hôm qua Vương chủ nhiệm tìm ta nói hộ, hỏi ta có thể phân chút tài nguyên tuyên truyền cho mọi người không… Nhưng mà ngài xem, bên ta nhân công cũng không đủ, thật sự là không cách nào giúp quý công ty.
Không đủ sao? Trần Mặc cùng Thương Trụ đưa mắt nhìn nhau, lại quay qua nhìn mấy chục người mẫu mặc cổ trang đằng kia, đang bày ra tạo hình tuyệt đẹp trước gian hàng của Gia Hoa.
Nếu như thế kia mà gọi là không đủ nhân công, vậy thì những gian hàng khác phải xem như ngừng kinh doanh toàn diện.
Bất quá thoạt nhìn, Chu Vũ còn tính tiếp tục bảo trì khả năng mặt dày của mình, cho nên hắn không chút nào hổ thẹn thở dài:
- Chính là như vậy, tuy rằng chúng ta đã đầu tư đến năm mươi vạn, nhưng thoạt nhìn vẫn chưa đủ long trọng… Đúng rồi, không biết tiểu Trụ bên này tiêu tốn bao nhiêu tiền?
- Không có nhiều!
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng bị người như vậy giáp mặt cười nhạo, Thương Trụ vẫn cảm giác giận đến xanh mặt.
- Thế sao? Kỳ thật cũng không quan trọng, dù sao vẫn phải dựa vào chất lượng phim thôi.
Chu Vũ hình như hoàn toàn không có để ý thấy vẻ mặt Thương Trụ, vẫn cười hì hì nói:
- À, nói đến đây, ta thực rất chờ mong được xem bộ phim quay trong 2 tháng kia của quý công ty!
Như là phụ hoạ hắn châm chọc, vài tên bảo tiêu cùng nhân viên công tác nhất tề cười lớn. Chu Vũ vô nghĩa phất phất tay nói:
- Được rồi, bên ta sẽ lập tức bắt đầu chiếu phim, tiểu Trụ cùng Trần tiên sinh có muốn tới tham quan không?
Nói xong, Chu Vũ đã vỗ vỗ tay mấy cái, mấy gã nhân viên lập tức chạy máy phát.
Bởi vì chỉ là chiếu thử, cho nên trên sân khấu không có lựa chọn thiết bị chiếu chuyên nghiệp, mà là sử dụng máy vi tính.
Nhưng ngay cả như vậy, trong nháy mắt khi hình ảnh đầu tiên tiên xuất hiện trên màn hình lớn, cũng đã đủ khiến vô số người tới xem đồng loạt kinh hô, không tự chủ được đem ánh mắt nhìn về nơi này!
- Phong cảnh thật tuyệt vời!
Ngay lập tức là tiếng vô số người tán thưởng. Kỹ thuật 3D chế tạo ra phong cảnh Thục Sơn, có hạc trắng bay múa dẫn đường, quả thực vừa sống động vừa như ảo mộng.
Nhìn Thương Trụ mắt trợn tròn, Chu Vũ chậm rãi hút xì gà, dương dương tự đắc nói:
- Thế nào? Chỉ là một đoạn phong cảnh Thục Sơn này đã đốt của ta hai trăm vạn, quả nhiên là tiền nào của nấy!
Há lại chỉ là tiền nào của nấy, cho dù là đang nguyền rủa Chu Vũ không ngớt, Diệp Dung cũng không tự chủ được mà thầm tán thưởng.
Nàng buộc phải thừa nhận rằng bộ phim tiên hiệp này của Chu Vũ quả thật đã đem trình độ kỹ xảo điện ảnh quốc nội đề cao đến đỉnh mức, bất kể là độ chân thực hay trùng kích thị giác…
Có thể nói, tuy rằng loại kỹ xảo này còn chưa thể so sánh với Hollywood, nhưng quả thật làm cho người ta thấy được con đường sáng trước mắt.
- Đó là đương nhiên, ta đã phải mời tổ kỹ xảo trứ danh Hollywood về đây đó!
Nghe được mọi người nhất tề tán thưởng, Chu Vũ cười hết cỡ, gương mặt giống như một quả bóng hơi đang liên tục được thổi phồng, tùy thời có thể bay lên tới tận trần nhà.
Mà ngay sau đó, theo khung hình đến đoạn cao trào tiên ma đấu pháp, tiếng kinh hô từ đám đông càng là hết đợt này đến đợt khác, rất nhiều người cũng như bị nam châm hút mà ào ào tiến tới.
Chỉ trong chốc lát, quanh nơi này đã tụ tập cả ngàn người, từ trên cao nhìn lại chỉ thấy toàn đầu người đông nghịt, khiến bảo vệ trị an phải tới đây duy trì trật tự.
- Không có biện pháp, chất lượng phim tốt chính là mệt như vậy đấy!
Mặc dù nói “mệt”, thế nhưng nhìn mặt Chu Vũ rõ ràng hận không thể nhảy cẫng lên.
Thoả mãn phun mấy vòng khói, hắn lại vỗ vỗ bả vai Thương Trụ, cười tủm:
- Tiểu Trụ, mọi người cũng mau bắt đầu đi, bố trí gian hàng đi chứ, để lâu dễ hóa bùn!
- Không nhọc ngài lo lắng, chúng ta lập tức bắt đầu!
Bị đả kích cơ hồ muốn hộc máu, Thương Trụ ngay cả hứng thú đáp trả cũng không có, lập tức đi về khu vực của mình bố trí nhân công.
Mấy gã nhân viên công tác đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ coi như chúng ta muốn ra sức cũng phải có chuyện để làm mới được, chứ không thể đứng bắc loa hô “mại dzô mời đến xem một cái đi”!
- Ý kiến hay!
Trần Mặc vỗ vỗ bả vai gã nhân viên kia, cười hì hì nói:
- Cái này thật sự là ý kiến hay, vừa vặn trong điện thoại của tôi có một đoạn quảng cáo, hiện bật thử lên cho mọi người nghe một chút xem!
- Ặc…
Mọi người không biết nói gì, tròn mắt nhìn nhau rồi cùng liếc nhìn Trần Mặc. Cách này hiển nhiên còn không bằng trực tiếp cởi sạch quần áo mà nhảy múa, hiệu quả không chừng còn tốt hơn.
Thương Trụ bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói:
- A Mặc, hay để tớ đi ra ngoài thuê mấy cậu sinh viên đi phát tờ rơi, có lẽ hiệu quả hơn chúng ta cứ đứng chôn chân ở đây!
- Không cần!
Trần Mặc lắc lắc đầu, trực tiếp từ trong ngực lấy ra Nặc Nặc, đặt khẽ lên bàn.
Điềm nhiên như không mà mở máy, hắn bộ dạng uể oải lắc lắc cổ tay, tràn đầy tự tin nói:
- Yên tâm đi! Tớ chuẩn bị một đoạn quảng cáo cực kỳ thu hút, cam đoan có khả năng hấp dẫn người xem!
- Thật? Không phải sẽ là hét lớn như bán rau đó chứ?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại cũng nhịn không được cùng nhau vểnh tai, cùng đợi cái gọi là lời quảng cáo cực kỳ thu hút.
Ngay sau đó, Nặc Nặc đột nhiên lên tiếng, hô to nói:
- Đại hạ giá! Đại hạ giá đây! Đã ghé ngang thì không nên bỏ qua!
- Bà mẹ nó!
Toàn trường thực chỉnh tề ngã ngửa sùi bọt mép.
Thương Trụ mắt trợn trắng, than thở nói:
- A Mặc, cậu đùa quá đà rồi, mấy cái lời này… Ặc, không phải chứ!
Quả thực khó có thể tưởng tượng, ngoài hẳn dự đoán của Thương Trụ, ngay khi Nặc Nặc vừa cất lời, rất nhiều người lui tới gần đó đều kìm lòng không đậu dừng bước, đầy mặt mê mang quay đầu trông lại.
Sau đó, liền giống như là gặp phải một lực hút vô hình, bọn họ ào ào cất bước chậm rãi tụ tập về nơi này.
Thêm khoa trương chính là, ngay cả mấy du khách đang vội vàng chạy tới toilet lại cũng tràn trề hứng thú là đổi hướng… Chỉ là nhìn diễn cảm của họ rất kỳ quái, cũng không biết là do nhịn rất vật vã, hay là do đang đợi xem phim mà không muốn nỡ đi.
- Hả, chuyện gì thế này?
Thương Trụ khó có thể tin há to mồm, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Nhưng hắn kinh ngạc chỉ là cái bắt đầu, theo tiếng Nặc Nặc vang lên, càng ngày càng nhiều người xem đều tụ tập lại đây, trong khoảnh khắc đã đem gian triển lãm vây chật như nêm cối.
Không chỉ có như thế, ngay cả rất nhiều người đang xem Thục Sơn Tiên Ma Truyện cũng chống không được lực hấp dẫn mà quay đầu trông lại, cho dù bên này vẫn chưa hề chiếu một giây nào.
- Nhân phẩm tốt, mọi chuyện đều tốt!
Cười hì hì châm điếu thuốc, Trần Mặc nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, rồi len lén dựng thẳng ngón cái hướng Nặc Nặc.
Hiệu quả của Nhiếp Hồn Ma Âm giờ phút này lộ rõ, mặc dù đối với người ý chí kiên cường không có bao nhiêu hiệu quả, nhưng muốn hấp dẫn tâm tư những du khách này thì lại chẳng có bao nhiêu khó khăn.
Giờ khắc này, ngay cả Chu Vũ cũng nhịn không được quay đầu trông lại, miệng than thở nói:
- Thật là kỳ quái, nơi đó rõ ràng không có cái gì hay, vì sao mình lại nhịn không được muốn nhìn sang?
- Được rồi, chúng ta hiện bắt đầu đi!
Vỗ vỗ tay, Trần Mặc chậm rãi đi đến trước Bản Bản.
Nhanh chóng kết nối với máy chiếu, hắn khẽ cười, rồi thở phào một cái:
- A Trụ, đến xem phim thử đi, cả tớ cũng chưa được xem đâu đấy…