Trong một khắc, Trần Mặc còn tưởng Lý Trì đang đùa, nhưng khi hắn nhìn về bốn người còn lại thì rốt cuộc biết đây không phải chuyện cười.
Nếu như nói vẻ mặt Lý Trì là nghiêm túc thì bốn người mặc áo choàng đen sau lứng hắn có thể dùng “gương mặt người chết” để hình dung. Thoạt nhìn, thật giống như người ta thiếu bọn hắn một số tiền lớn, để bọn hắn phải bực nhọc đến tận cửa đòi nợ.
- Lễ Thanh, Lễ Hồng, Lễ Hải, Lễ Thọ…
Thấy hắn quay đầu trông lại, bốn người kia mặt không đổi sắc tự giới thiệu, hơi hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Trần Mặc nhất thời ngạc nhiên không nói gì, thầm nghĩ bốn vị này chẳng lẽ là anh em sinh tư sao, thoạt nhìn quả thực thích hợp làm thần giữ cửa.
- Bốn vị này là tuần sát sử của tu hành giới, phụ trách giám sát hành vi không theo quy điều.
Lý Trì coi như là có nghĩa khí, mắt thấy Trần Mặc có chút mê hoặc, thấp giọng giới thiệu nói:
- Đêm qua cậu làm quá loạn rồi, cho nên kinh động các lộ tu chân yêu ma tại Nam thành, khiến bốn vị này suốt đêm tới đây thẩm tra việc này.
- Đêm qua?
Trần Mặc thực bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn đám Nặc Nặc phía sau lưng:
- Tứ sứ, kỳ thật chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn là một chuyện hiểu lầm, là do bốn sủng vật của tôi say rượu nên mới làm loạn!
- Việc này chúng ta đã biết được, nhưng phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, không thể ngụy biện!
Không đợi hắn giải thích, Lễ Thanh thân hình cao lớn đã lãnh đạm nói:
- Huống chi, đêm qua Lý thiên vương (chức vụ của Lý Trì) đem người bao vây tiễu trừ bốn chúng nó, chẳng những chúng nó chống cự, lại còn đánh trả làm tổn thương vài đạo hữu rồi chạy mất.
- Đánh cho bị thương? Chạy mất?
Trần Mặc lần này thật sự lắp bắp kinh hãi, hắn thật sự không biết có chuyện này.
Lý Trì có chút hổ thẹn, nét mặt già nua ửng đỏ, bất đắc dĩ nói:
- Đúng là như thế! Đêm qua chúng ta truy kích chúng nó tới vùng ngoại ô… Không nghĩ tới mấy sủng vật của cậu lại có thủ đoạn công kích cổ quái như thế, khiến vài đạo hữu chủ quan bị thương, mới khiến chúng nó nhân cơ hội trốn thoát.
- Chủ quan? Rõ ràng là bị bọn ca đánh cho bỏ chạy!
Bản Bản ở phía sau thấp giọng than thở vài câu, nhất thời làm cho Lý Trì xấu hổ vô cùng.
Tứ Đại Thiên Vương đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn chỉ im lặng không biết nói gì, mãi lúc sau mới là Lễ Thanh hắng giọng nói:
- Chuyện này đợi khi lên tới Nam Minh Sơn lại nói cũng không muộn! Trần đạo hữu, mời cậu theo chúng tôi một chuyến!
Tuy rằng dùng chữ “mời”, nhưng nhìn tư thế của Tứ Đại Thiên Vương, hiển nhiên là quyết định "không đi sẽ bắt ngươi đi".
Trần Mặc cũng biết hôm nay khó thoát, chỉ có thể thở dài:
- Được rồi! Nhưng mà tôi muốn nói trước với bà chủ một tiếng, nhân tiện để cô ấy mua hộ bảo hiểm thân thể, hẳn là được chứ?
- Đương nhiên, chúng tôi cũng không phải là người không nói lý lẽ!
Nghe hắn nói chuyện chọc cười như thế, cho dù là tứ sứ mặt khó đăm đăm cũng không nhịn được giãn cơ mặt ra.
Trần Mặc khách khí chắp tay, ngay lập tức vội vàng chạy lên lầu hai tìm Diệp Dung, mở miệng trước nói:
- Dung à, anh cùng mấy người bạn phải ra ngoài một chuyến, có khi mất vài ngày mới có thể trở về.
- Bạn? Là mấy người chơi nhạc rock dưới lầu sao?
Diệp Dung nghi ngờ hỏi lại, rồi nhìn xuống dưới lầu.
Trần Mặc không nói gì xoa xoa cằm, chính hắn cũng không thể không thừa nhận bốn vị sứ giả kia thân hình cao lớn, bộ mặt thô lỗ lại mặc áo choàng đen, quả thực giống như một ban nhạc rock nặng.
- Đúng vậy, bọn anh định đi Nam Minh Sơn tập nhạc rock!
Nhưng cứ để Diệp Dung nghĩ như thế cũng tốt, Trần Mặc vội gật gật đầu:
- Đúng rồi, em chiếu cố tốt cho a Trụ cùng Ngu tiểu thư nhé, mấy ngày này tạm thời đừng bán quán nữa. Còn nữa, nếu mà anh mãi vẫn không về…
- Em chờ anh!
Không có chờ hắn nói xong, Diệp Dung đột nhiên nhẹ nhàng ôm rồi ôn nhu hôn lên mặt hắn.
Có lẽ là lần đầu tiên chủ động như thế, sau khi khẽ hôn nàng lập tức đỏ ửng cả khuôn mặt, vai khẽ run, chậm rãi xoay người lại:
- Mặc Mặc, em ở đây chờ anh, mãi mãi chờ anh!
Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, xem ra Diệp Dung đã đoán được cái gì đó.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn xoa xoa gương mặt vẫn còn cảm giác ấm mềm, Trần Mặc khe khẽ cười, xoay người đóng cửa phòng lại:
- Tốt… Anh sẽ trở về!
Mà vừa lúc cửa phòng đóng kín, đã nghe Diệp Dung nói vọng ra:
- Trở về sớm một chút! Nếu ba ngày mà chưa về, em sẽ lập đàn tế nguyền rủa anh đó!
- Quả nhiên… Cái gọi là dịu dàng, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn!
Trần Mặc lắc lắc đầu cười cười, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Thấy hắn quay lại, lý Trì cùng Tứ Đại Thiên Vương cũng chỉ hơi hơi gật đầu rồi đi trước dẫn đường ra khỏi tiệm cơm.
Mà đi tới một ngõ cụt nhỏ, Lý Trì nhẹ nhàng vung tay áo một cái, thanh quang nhất thời bao phủ cả đoàn người.
Trong phút chốc, Trần Mặc chỉ cảm thấy hào quang chói lòa, không tự chủ được nhắm chặt hai mắt lại.
Chờ khi tai không còn nghe tiếng gió nữa, hắn mới từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đã ở bên trong một sơn cốc (khe núi), chung quanh hoa nở chim hót, cảnh sắc mê người, mà cũng không phải là Nam Minh Sơn mà hắn từng đến du lịch.
Lý Trì thấy hắn ngơ ngác, giải thích nói:
- Đây là một sơn cốc cấm chế bên trong Nam Minh Sơn, từ trước đến nay làm trụ sở họp bàn của chúng ta… Vừa đi vừa nói thôi, chư vị đạo hữu Nam thành đã chờ rất lâu rồi.
Nói xong, hắn nâng ngón tay lên điểm một cái, trước mặt lập tức hiện ra một con đường bằng đá xanh.
Trần Mặc theo sau bọn hắn bước lên trên, mới đi được hai ba bước, đã nhờ hiệu quả của pháp thuật Súc Địa Thành Thốn mà bước chân vào một đại sảnh rộng lớn. (Súc địa thành thốn kiểu cánh cửa thần kỳ của Đorêmon)
Chính là ngay sau đó, khi Trần Mặc thấy rõ mấy chục vị tu chân yêu ma trong đại sảnh thì ngạc nhiên há to họng "a" một tiếng, cơ hồ muốn sái cả hàm.
Tuy rằng đã từng tưởng tượng ra cảnh yêu ma tụ họp, nhưng tình hình thực tế trước mắt Trần Mặc lại khiến hắn cảm thấy mình đang trong mộng.
Ngẫm lại xem, để bạn nhìn thấy mấy yêu quái thân người đầu thú xem TV; thấy mấy ông già tranh cãi đòi đi lại từng nước cờ hỏng, lại thấy mấy mỹ nữ ăn mặc thời thượng thảo luận đi đâu mua sắm…
Loại tình cảnh này nói giống cái gì cũng có thể, nhưng tóm lại, chắc chắn không ai nghĩ tới đây là đại hội tu hành!
- Này, chúng ta không có đến sai chỗ đấy chứ?
Thực hồ nghi nhìn Lý Trì, Trần Mặc thậm chí có suy nghĩ đối phương đang trêu chọc mình.
- Cái này sao!
Trì hiển nhiên cũng có chút xấu hổ, không khỏi ho nhẹ vài tiếng:
- Bởi vì bây giờ linh khí không nhiều lắm, mọi người rảnh rỗi nên cũng tìm thêm một ít chuyện để giết thời gian thôi mà!
- Ta phục rồi!
Trần Mặc tròn mắt, thầm nghĩ khó trách Lý Trì lại tới quán bar lang thang, xem ra là do nhàn cư vi bất thiện.
Cùng lúc đó, theo tiếng Lý Trì ho nhẹ, những tu chân yêu ma này rốt cục ngừng giải trí, lưu luyến không rời mà tụ tập lại.
Trong đó, có vị mỹ nhân áo hồng còn có chút không cam lòng, thấp giọng than thở nói:
- Lão Lý, có việc gì nhanh nói đi, buổi tối tôi còn phải đi Paris mua sắm!
- Biết rồi!
Thoạt nhìn, Lý Trì hiển nhiên là bó tay với mấy vị này, lập tức nhẹ nhàng vỗ tay tập trung vào vấn đề chính:
- Các vị, tôi đã đưa Trần đạo hữu cùng bốn sủng vật tới, giờ cần bàn xem nên xử lý chuyện này thế nào.
- Còn có thể xử lý như thế nào?
Một con báo yêu (báo thành tinh) đầu vẫn quay về nhìn TV, đĩnh đạc phất tay nói:
- Trần đạo hữu quản giáo bất lực, phạt cậu ta trong ba năm không được sử dụng dị năng; về phần bốn con yêu kia, tự nhiên là đánh cho hiện nguyên hình, trong năm trăm năm không cho tu hành đại đạo.
- Thúi lắm!
Lời còn chưa dứt, không đợi Trần Mặc tiếp lời, Oa Oa chúng nó liền lập tức nhảy đi ra.
- Con báo chết toi kia, có gan động đến một sợi lông của ca xem!
Nặc Nặc phẫn nộ quát:
- Đêm qua, cũng không biết ai bị bọn ca đánh tới răng rơi đầy đất bỏ chạy, suýt nữa cả cái đuôi cũng bị Oa Oa chém mất!
- Chó má!
Báo yêu mặt già đỏ lên, nhất thời nhảy dựng người cả giận nói:
- Nếu không phải mày thả ra cái âm thanh quái đả đó thì làm sao bọn tao lại mơ mơ hồ hồ biểu diễn nhảy qua vòng lửa, sau đó trúng quỷ kế của bọn mày!
- Nhảy qua vòng lửa?
Trần Mặc không biết nói gì há hốc miệng, quay đầu nhìn phía Lý Trì.
- Chính là như vậy!
Lý Trì thấp giọng nói:
- Lão Báo mấy năm trước bị phong bế yêu lực, từng một đoạn thời gian phải ở trong đoàn xiếc thú chuộc tội, cho nên nghe được âm thanh quái lạ từ sủng vật của cậu, theo bản năng bèn…
- Ngất! Ông ta phạm tội gì vậy?
Trần Mặc thầm may mắn mình không có uống nước, bằng không khẳng định vừa rồi sẽ phun ra.
- Kỳ thực nói ra rất buồn cười!
Lý Trì xấu hổ ho nhẹ lên, thấp giọng nói:
- Lão Báo rất thích xem TV, lần trước oán hận đài truyền hình phát quảng cáo quá nhiều nên xông tới đài truyền hình Nam thành làm loạn một trận!
- Ặc, lại còn thế nữa?
Trần Mặc nhất thời rơi lệ đầy mặt, thầm nghĩ còn may vị yêu quái lão huynh này chỉ xem kênh Nam thành, chẳng may hắn thích xem kênh Hồ Nam thì có khi nào vác theo hai con dao chọc tiết lợn mà xông vào không? (Tên hai kênh truyền hình, Hồ Nam có lẽ là phát quảng cáo tần suất rất cao)
Thế nhưng cảm khái qua đi, Trần Mặc chợt nghĩ đến một chuyện, đó chính là bộ phim của a Trụ.
Nếu là mấy thần tiên yêu ma này rảnh rỗi đến độ nhàm chán như thế, trong đó có kẻ còn nghiện xem TV thì liệu có nên kéo bọn hắn giải quyết vấn đề diễn viên cùng hành động không nhỉ, đây chính là mua bán một vốn bốn lời.
Nghĩ tới đây, Trần Mặc không khỏi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười như đang dụ dỗ tiểu loli.
Chính là lúc này, đám Nặc Nặc đã sớm cùng với thần tiên yêu ma loạn thành một đoàn, mặt đỏ tai hồng xem ra muốn động thủ.
Lại nói tiếp, nếu như là tỷ thí công phu miệng lưỡi, những thần tiên yêu ma kia sao có thể làm đối thủ của bọn Nặc Nặc, không đến vài câu đã bị bức đến á khẩu.
Một ông lão tóc bạc trắng hiển nhiên tức giận không nhẹ, mặt đỏ gay, toàn thân run rẩy, quả thực khiến người lo hắn sẽ tăng xông bất cứ lúc nào:
- Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy! Chúng mày bốn cái nghiệp chướng này sao dám hoành hành làm bậy như thế, không sợ trời phạt sao?
Giống như phối hợp ông lão này, mấy chục thần tiên yêu ma nhất tề tiến lên từng bước, bẻ tay bẻ cổ kêu răng rắc, rất có xu thế một người hô tất cả xông lên.
Mà ngay cả bốn vị sứ giả kia cũng đã đồng thời lấy ra pháp khí thành danh, bày tạo hình tiêu chuẩn mà Trần Mặc vẫn thấy trong các bộ phim, chỉ thiếu mỗi khung cảnh mờ ảo ánh sáng chói lòa.
- Muốn động thủ?
Nhưng mà quay mắt về phía uy thế như thế, Oa Oa lại rất hổ báo tiến lên hai bước, cười hắc hắc quát:
- Lấc lấc láo láo, lão Oa ta trái Thanh Long phải Bạch Hổ, trước ngực đầu rồng bên hông lão ngưu… Solo hay hội đồng, tùy các ngươi chọn!