Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 103: Say rượu gây rối là không đúng




Giằng co suốt sáu giờ, Trần Mặc đã ý thức được đầy đủ việc muốn trở thành một nhân viên ưu tú là khó khăn đến cỡ nào.

Đầu tiên, hắn phải đem Diệp Dung đang ngủ say trở lại phòng, nhân tiện nghĩ một cái cớ xác đáng đê giải thích ngày mai.

Tiếp theo, hắn phải tìm cho Ngu mỹ nhân một căn phòng kín đáo để nghỉ ngơi, cho nên tầng hầm thành lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng so với hai chuyện trên, giải quyết bốn cái đồ điện càng thêm gian nan, cho nên Trần Mặc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định để chúng nó tự sinh tự diệt…

Ngay cả như vậy, hắn cũng bận đến sáu giờ sáng mới có thể lên giường, vừa đặt đầu lên gối đã ngủ say như chết.

Nhưng hắn còn chưa chợp mắt được bao lâu, đã nghe tiếng đập cửa ầm ầm.

Trần Mặc cố gắng tự nói với mình đó là ảo giác, đến khi hắn không thể nhịn được nữa, trực tiếp kéo cửa quát:
- Sáng sớm đã gõ… Ặc, a Trụ?

Không sai, người đứng trước cửa tuy rất tiều tụy, nhưng đúng là đạo diễn họ Thương tên Trụ.

Thêm kỳ quái chính là, hắn thoạt nhìn vừa lôi thôi vừa tiền tuỵ, hai con mắt sưng đỏ, trong vành mắt tựa hồ còn tích tụ nước mắt.

Vừa nhìn thấy Trần Mặc, Thương Trụ liền lập tức nghẹn ngào run rẩy lên, hơn nữa còn liên tục tự đấm thật mạnh lên ngực mình. 

- Haiz… A Trụ, tớ đã nói rồi mà!
Trần Mặc thở dài, chậm rãi vỗ bả vai Thương Trụ, giọng trầm buồn nói:
- Quy tắc ngầm cũng phải chọn người mà tiến hành chứ, ngàn vạn lần đừng có tìm nữ diễn viên như Phù Dung tỷ mà đòi quy tắc ngầm. Cậu xem, xảy ra chuyện đó rồi hả?
(Ý nó là đổi 1 đêm lấy vai diễn, mà gặp phải gái cực xấu)

Lời còn chưa dứt, Thương Trụ đã nhào lên ôm chặt lấy Trần Mặc rồi gào khóc.

Tiếng khóc tê tâm liệt phế lại phát ra từ một thanh niên cao to tức thì khiến các hộ gia đình xung quanh đồng loạt mở cửa sổ mà hóng.

Đến khi nhìn thấy hai thanh niên ôm ấp lẫn nhau rơi lệ đầy mặt, bọn họ nhất thời tỉnh ngộ, "à" một tiếng một lộ vẻ thì ra là thế.

- Chuyện không như mọi người nghĩ đâu!
Đón nhận mấy trăm ánh nhìn mờ ám, Trần Mặc chỉ có thể bi thương chùi mồ hôi lạnh, nhanh chóng kéo Thương Trụ lẩn sâu vào trong tiệm cơm.

Đóng sầm cửa chính lại, hắn thấy Thương Trụ vẫn còn sướt mướt chưa thôi, rốt cục nhịn không được tức giận quát:
- Này, không phải thật sự là cậu bị Phù Dung tỷ lừa lên giường đấy chứ? Có gì nói ra đi!

Đột nhiên bị quát lớn, Thương Trụ ngẩn người như khúc gỗ đứng im tại chỗ.

Phải tới gần ba phút sau, hắn mới khàn khàn lên tiếng:
- Studio… Studio của tớ bị hủy cả rồi, ngay cả những đoạn phim được lưu trữ cũng… không còn, hết thảy đều mất, bộ phim này xong đời rồi!

- Nói đùa gì vậy!
Cho dù đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị, nhưng nghe đến tin tức kinh người này thì Trần Mặc vẫn không thể không choáng váng.

Thương Trụ lúc này cũng cố nén nước mắt mà đem đầu đuôi sự tình nói ra…

Theo như hắn nói, sáng hôm nay khi hắn thức dậy liền qua studio, phát hiện nơi đó sớm đã thành một đống tan hoang.

Đại bộ phận vật kiến trúc đều bị hao tổn nghiêm trọng, mà những thước phim âm bản quay xong lưu trữ trong két sắt cũng không biết bị cái gì nện trúng, sớm đã thành tro tàn.

- Cậu nói là cả cái két sắt kia cũng bị đập bẹp?
Nghe Thương Trụ thuật lại, Trần Mặc không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc.

Xem ra Chu Vũ kia chuẩn bị thật là đầy đủ, lại có thể điều tra âm bản cất ở nơi nào, hơn nữa còn mang đạo cụ hạng nặng đi đập phá…

Đây là tinh thần gì, chính là tinh thần đã làm chuyện xấu nhất định làm đến cùng!

- Không phải Chu Vũ!
Thế nhưng ngoài dự đoán của Trần Mặc, Thương Trụ lại chậm rãi lắc đầu:
- Kỳ thật, đêm qua bị tập kích cũng không chỉ có studio, rất nhiều nơi tại Nam thành đều lọt vào thần bí tập kích. Theo nhiều nhân chứng, bọn họ nhìn thấy một vật thật lớn hình tròn từ trên trời giáng xuống… Đúng rồi, giờ có lẽ có trên bản tin! 

- Vật thể hình tròn thật lớn? Từ trên trời giáng xuống?
Nghe được câu này, Trần Mặc đột nhiên thấy có gì đó không đúng.

Khi hắn còn đang ngạc nhiên đờ đẫn, Thương Trụ đã mở ti vi, chỉ thấy trên bản tin sáng, hai MC đang sôi nổi thảo luận sự kiện thần bí hồi tối qua.

Ngay lập tức một đoạn clip được phát, trong đó rõ cảnh một vật thể hình tròn thật lớn đang từ trên trời giáng xuống, trực tiếp san bằng một tòa cao ốc bỏ hoang.

- Nhìn rất quen mắt?
Trần Mặc xoa xoa cằm, đột nhiên có cảm giác muốn đập đầu vào tường tự sát.

- Cậu xem, là vật đó!
Thương Trụ không biết tâm tình của hắn, còn nhiệt tình cung cấp thông tin:
- Có người nó đó là đĩa bay, có người nói đó là máy bay kiểu mới của quân đội, lại có người nói đó là nồi cơm điện… Nồi cơm điện, cậu tin nổi không?

- Nói thật, tớ tin!
Trần Mặc thầm thở dài, ngược lại nhìn chằm chằm TV xem tiếp.

Tuy rằng clip chất lượng khá thấp, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra có bốn vật thể tỏa ra hào quang thi nhau mà quậy nát cả Nam thành.

Chúng nó phá hủy mấy chục tòa nhà ven đường, đánh cướp năm sáu cửa hàng, tập kích mấy trăm người đi đường… Càng quái đản là chúng nó còn xông vào khu ăn chơi trứ danh nam thành, bắt vũ nữ nơi đó múa cột hai giờ.

Đối mặt với sự kiện thần bí này, cảnh sát tất nhiên phải xuất động toàn lực truy bắt, thậm chí chuẩn bị cả vũ khí hạng nặng.

Chính là có trời mới biết chúng nó là như thế nào phát hiện, ngay một khắc trước khi xe cảnh sát vây kín, quái vật dạng xe mô tô cổ quái đột nhiên bay vút qua vòng vây, nghênh ngang mang theo đồng bạn rời đi, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của mấy trăm cảnh sát sau lưng.

Mà lúc sau, phương hướng vùng ngoại thành bộc phát ra hào quang mãnh liệt, sóng khí thậm chí lan tỏa tập kích một bộ phận Nam thành.

Thế nhưng khi xe cảnh sát cùng trực thăng đuổi tới thì phát hiện hiện trường chỉ còn lại một hố sâu vài trăm mét, cùng với vô số vết cháy xém khét lẹt. 

Về phần bốn quái vật khiến cả Nam thành náo loạn kia thì đã sớm mất tiêu không thấy bóng, giống như là chúng nó đã trở lại sao Hỏa mất rồi…

- Cho nên hiện cảnh sát còn đang truy bắt chúng nó!
Thừa dịp TV đã chuyển sang phút quảng cáo, Thương Trụ đột nhiên đấm một quyền lên tường:
- Đám quái vật kia! Tao mặc kệ chúng mày là người ngoài hành tinh hay yêu ma quỷ quái gì… Nếu để tao bắt được chúng mày, tao nhất định sẽ băm tất cả thành thịt nát!

- Ý kiến hay, tớ sẽ cung cấp dao cho cậu!
Trần Mặc tán thành gật đầu, nhịn không được nhìn về cánh cửa phòng riêng đóng kín của hắn.

Giờ hắn đã hiểu được vì sao đám Oa Oa đêm qua thật cổ quái.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bình thường bọn này tuy ưa phá phách nhưng cũng không có làm xằng làm bậy, chẳng lẽ là vì uống say?

Có điều hiện không phải thời gian thảo luận vấn đề này, nhìn Thương Trụ đang mặt đầy bi phẫn, Trần Mặc chỉ có thể vỗ bờ vai của hắn tỏ vẻ an ủi:
- A Trụ à… Nhân viên của cậu có ai bị thương không vậy?

- Có mấy bảo vệ bị thương, còn may là đám quái vật kia không có giết người!
Thương Trụ lắc đầu, rồi lại mệt mỏi ngồi bần thần trên ghế.

Tuy rằng hắn không nói thêm gì, nhưng Trần Mặc lại có thể nhìn ra hắn đang chán nản nhường nào. Cũng phải, liên hoan phim phương Nam chỉ còn gần hai tháng, hiện tại làm lại hiển nhiên không kịp, hơn nữa tài chính cũng không đủ.

Thay lời khác mà nói, bộ phim này hỏng rồi, mà công ty Đông Vũ cũng bởi thế không thể trả lại số tiền đã vay, phá sản chỉ còn là thời gian.

- Tớ nghĩ giờ Chu Vũ đang cười sung sướng rồi!
Khe khẽ thở dài, Thương Trụ ôm lấy mặt, mãi không nói nổi thêm lời nào.

Nhìn thấy hắn như vậy, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy thật hổ thẹn, nhưng trước khi hắn kịp nghĩ ra lời an ủi văn vẻ một chút, cửa phòng ở lầu hai bỗng khẽ mở ra, thân ảnh tiều tụy của Diệp Dung đã xuất hiện cạnh cầu thang…

- Chuyện gì xảy ra?
Mỏi mệt xoa huyệt thái dương, Diệp Dung tựa hồ còn chưa phát hiện ra tình hình.

Chính là ngay sau đó, trong lúc nàng chứng kiến đại sảnh là một đống tan hoang thì tức thì thất thanh hét ầm lên:
- Cái… cái gì thế này? Mặc Mặc, sao tiệm cơm của chúng ta lại biến thành thế này, đêm qua có đàn voi chạy qua đây sao?

- Đúng rồi, nơi này sao vậy?
Thẳng đến khi nghe tiếng Diệp Dung hét chói tai, Thương Trụ mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện tình huống chung quanh.

Trần Mặc không biết nói gì trợn trắng mắt, thầm nghĩ hai vị thật đúng là cần tích cực mặc quần bó tăng tốc độ máu lên não, nơi này tan hoang như đấu trường thời La Mã mà cả nửa ngày các người mới phát hiện?

Không để ý đến hắn cảm thán, Diệp Dung trước tiên lao về đại sảnh, rơi lệ đầy mặt ôm lấy bàn, ghế, quầy bar…

Bi thống gần mười phút, nàng mới đột nhiên đại bạo phát xoay người lại, hung tợn nói:
- Khốn khiếp, là ai làm, lão nương muốn đem nó chặt thành mười bảy mười tám đoạn cho chó ăn!

- Này, em xem TV sẽ rõ!
Chỉ chỉ vào bản tin sáng còn chưa hết, Trần Mặc mặt không đỏ tim không nhảy bậy bạ nói:
- Đêm qua có mấy quái vật từ trên trời giáng xuống, đập phá đại sảnh xong rời đi… Anh vừa rồi xem TV mới biết, hóa ra bọn nó cùng đám quái vật thần bí đại náo Nam thành đêm qua là một.

- Thật sao?
Đại khái là bị Trần Mặc lừa nhiều rồi, năng lực miễn dịch của Diệp Dung cũng có chút tăng, ngay lập tức dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn nhìn hắn.

Trần Mặc thực thản nhiên đứng tại chỗ, biểu hiện quang minh chính đại chính khí mười phần.

Qua mấy phút, không có phát hiện sơ hở gì, Diệp Dung mới rốt cục dời ánh mắt, mơ hồ vỗ cái trán nói:
- Thật là kỳ quái, vì cái gì em nhớ được đêm qua, hình như thấy được… Đúng rồi, Ngu mỹ nhân thế nào?

Vấn đề này, cũng là chuyện Thương Trụ hiện muốn hỏi, hai người cơ hồ đồng thời ngẩng đầu, nhìn phía căn phòng đang khép hờ.

Xuyên thấu qua khe hở cửa gỗ, có thể chứng kiến Ngu mỹ nhân đang trong mê man, mà cái đuôi cáo thì thi thoảng lại đung đưa.

- Cô ấy nói mệt muốn chết!
Giật mình hú vía, Trần Mặc vội vàng ngăn trước cửa phòng, làm như không có chuyện gì cười nói:
- Cho nên vừa mới uống vài viên thuốc an thần, đại khái là muốn ngủ thật lâu.

- Vậy sao?
Diệp Dung nghi ngờ hỏi, rồi lại buồn rầu vỗ vỗ trán:
- Hôm qua em có gặp ác mộng, thấy anh cùng Ngu mỹ nhân đang… Chẳng lẽ là ảo giác sao?

- Đương nhiên là ảo giác!
Trần Mặc mặt không đổi sắc ngoáy ngoáy tai:
- Nằm mơ đương nhiên là kỳ quái rồi, hôm qua anh còn mơ thấy Ngu mỹ nhân biến thành hồ ly tinh đấy!