*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tạ đạo hữu khách khí quá, mời ngồi.” Thời Dĩ Đồng nhận lễ của Tạ Chinh Hồng xong, tâm tình vô cùng vui sướng.
Tạ Chinh Hồng không thấy có gì lạ, ngồi ngay ngắn xuống.
Không thể không nói, khi Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn người khác, chính là lúc hắn có mị lực nhất.
Dù Thời Dĩ Đồng thầm bất mãn với Tạ Chinh Hồng, nhưng thật sự không nghĩ ra điểm nào để chê trách về nhân phẩm và khí chất của Tạ Chinh Hồng.
Tóc có tác dụng vô cùng quan trọng với vẻ ngoài của con người, tuy nói tu sĩ dù có cạo trọc đầu thì trông cũng chẳng khó nhìn là bao, nhưng không thể nghi ngờ rằng, có tóc và không có tóc đem đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nếu không Văn Xuân Tương cũng sẽ không có thái độ gay gắt với việc Tạ Chinh Hồng để tóc như thế.
“Tạ đạo hữu chính là nhân tài hàng đầu, sao đột nhiên lại ghé thăm cửa tiệm nhỏ của ta thế này?” Thời Dĩ Đồng ngồi đối diện với Tạ Chinh Hồng, mỉm cười thưởng thức chén rượu.
“Bần tăng nghe nói tay nghề của Thải Y các rất tinh diệu nên muốn đến mua một bộ pháp y.” Tạ Chinh Hồng không phải kẻ ngốc, tuy Thời Dĩ Đồng rất giỏi che giấu thái độ, nhưng Tạ Chinh Hồng vẫn nhận thấy bầu không khí chẳng mấy thân thiện. Song đây là lần đầu hắn đến Thải Y các, cũng là lần đầu tiên gặp vị các chủ này, quả thật không biết đã đắc tội nàng chỗ nào.
Hắn không biết rằng, trên thế giới này có rất nhiều chuyện vốn không thể nói bằng đạo lý được.
“Thiếp thân quả thật là thụ sủng nhược kinh[1], không ngờ chút danh tiếng nhỏ nhoi lại có thể được đạo hữu xem trọng?” Thời Dĩ Đồng hơi mở to đôi mắt xinh đẹp, trông như thể đang sửng sốt vậy, có điều sự tự hào và kiêu ngạo trong thần thái lại không thể nào che giấu được.
“Vốn dĩ đạo hữu đã tự mình tới cửa, về tình về lý, thiếp thân nên tự tay chế tác cho đạo hữu mới phải. Có điều đạo hữu đến quả thật không đúng lúc cho lắm, dạo này thiếp thân đang bận sứt đầu mẻ trán vì một bộ pháp y, thật sự không đủ sức để làm thêm nữa.” Thời Dĩ Đồng dừng một chút, lại nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, hơi nghiêng đầu, khẽ cười nói, “Không biết đạo hữu có từng nghe về Hoằng Thiện đại sư chưa?”
“Trưởng lão chấp pháp của Hoa Nghiêm tông, rất nổi tiếng.” Hoằng Thiện trưởng lão chính là một trong số những trưởng lão chấp pháp của Hoa Nghiêm tông, tu vi kỳ Xuất Khiếu, rất nổi tiếng, mà quan trọng hơn, ông chính là sư phụ của Thánh Tâm phật quân Tam Tư.
“Thiếp thân và Tam Tư có chút giao tình, Hoằng Thiện trưởng lão lại muốn bộ pháp y mà ngài ấy sẽ mặc trong đại hội Phật đản là do chính tay thiếp thân chế tác. Hiện giờ đại hội Phật đản chỉ còn cách rất gần, thiếp thân quả thực không đủ sức để làm thêm một bộ pháp y khác, mong đạo hữu thông cảm.” Thời Dĩ Đồng khó xử nói.
Nàng không sợ Tạ Chinh Hồng đi kiểm chứng, bởi vì việc này vốn là thật.
Nhưng mà Hoằng Thiện trưởng lão là loại nhân vật nào chứ, dù có mặc áo vải thô thì trông cũng khí thế như thể đang mặc Thiên giai pháp y. Thời Dĩ Đồng có thể nhận được công việc này, đa phần là nhờ Tam Tư, Hoằng Thiện là người ôn hòa, hết mực yêu thương đồ đệ của mình, đương nhiên không tiện từ chối việc Thời Dĩ Đồng mượn cơ hội để may áo. Tuy Tam Tư không ngờ người bạn vong niên của mình lại gặp sư phụ để đưa ra thỉnh cầu như vậy, nhưng dù sao cũng đã giao tình nhiều năm, lại biết việc kinh doanh của Thời Dĩ Đồng không dễ dàng, nên nhịn xuống không nói gì.
Thời Dĩ Đồng biết muốn có mối làm ăn với Hoa Nghiêm tông chẳng hề dễ dàng chút nào, cho nên đã bắt đầu tốn hết tâm tư chế tác bộ pháp y kia từ mười năm trước, sửa đi sửa lại đến cả trăm lần. Trong túi trữ vật của nàng, chỉ mình tăng y cũng nhiều vô kể, mỗi bộ đều là cấp Thiên, kiểu dáng cũng không giống nhau. Tùy ý lấy một bộ ra cũng đủ ứng phó với Tạ Chinh Hồng rồi. Nhưng nàng lại không muốn để Tạ Chinh Hồng hưởng lợi như vậy nên nhịn không được muốn làm hắn khó xử.
Có lẽ về sau nàng sẽ chẳng còn cơ hội nào để khiến một vị thiên chi kiêu tử khó xử nữa, nàng không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Chẳng lẽ đường đường là một Phật tu chân nhân, lại đi gây khó dễ cho việc kinh doanh cửa tiệm của một nữ tu chỉ vì một bộ pháp y hay sao, còn muốn giữ mặt mũi không hả?
Thời Dĩ Đồng cũng không dám làm quá phận, bởi vậy nên còn “tốt bụng” giải thích một chút.
“Nếu đã thế thì bần tăng đành đến nơi khác xem thử vậy.” Tạ Chinh Hồng cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, hắn là khách hàng, cửa tiệm này không có pháp y thì nơi các tất nhiên sẽ có. Nếu không phải do tiền bối bảo hắn đến mua, có lẽ hắn sẽ trực tiếp mặc bừa một bộ luôn.
Người Hoa Nghiêm tông mời là Tạ Chinh Hồng chứ đâu phải pháp y của hắn.
Phật tu đâu có quan tâm bốn cấp chứ, pháp y loại nào thì cũng có quan hệ gì đâu?
“Tạ đạo hữu, ngài nói thế khiến thiếp thân thấy rất áy náy.” Thời Dĩ Đồng vội vàng ngăn cản Tạ Chinh Hồng, nếu Tạ Chinh Hồng rời khỏi tiệm của nàng để đến nơi khác mua pháp y, chuyện này truyền ra ngoài chỉ khiến người ta cho rằng pháp y nhà nàng không chất lượng bằng nơi khác.
“Tạ đạo hữu, ta có một đồ nhi, tay nghề cũng không tệ, tuy rằng tu vi chỉ mới đến kỳ Kim Đan, nhưng tuyệt đối sẽ không bôi nhọ………”
“Tiểu hòa thượng, đi đi.” Giọng nói của Văn Xuân Tương bỗng vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, nghe giọng điệu thì có vẻ đang rất giận dữ.
Thời Dĩ Đồng còn chưa nói xong, liền thấy sắc mặt của Tạ Chinh Hồng có chút biến đổi, liền im bặt, nhận ra mình đã hơi quá trớn, nhất thời xem người trước mắt như mấy nữ tu bình thường đang hỏi mua pháp y.
“Tiền bối, hình như ngài đang giận sao?” Tạ Chinh Hồng không để ý đến Thời Dĩ Đồng, cẩn thận dè chừng dùng thần thức truyền âm hỏi.
“Một tu sĩ kỳ Kim Đan chỉ làm được một bộ pháp y cấp Địa là cùng, nói ra không sợ người ta cười vỡ bụng à? Nữ nhân này rõ ràng đang xem thường ngươi, thấy ngươi ngờ nghệch nên bắt nạt đây mà. Chỉ là pháp y thôi chứ gì đâu, bổn tọa làm cả ngàn bộ cũng được, không cần phải xem sắc mặt của người khác.” Văn Xuân Tương vẫn căm giận bất bình.
“Nhưng tiền bối, chẳng phải ngài từng nói…….”
“Bổn tọa đổi ý không được à?” Văn Xuân Tương tức giận nói.
“Đa tạ tiền bối.” Tạ Chinh Hồng cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, có lẽ là do tiền bối rất ít khi trực tiếp biểu lộ bộ dáng muốn bảo vệ mình như vậy, nên mới khiến hắn không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn chút nữa.
“Các chủ, bần tăng còn có việc quan trọng, không dám phiền các chủ đưa tiễn.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười nói với Thời Dĩ Đồng.
“Chuyện pháp y………”
“Bần tăng chợt nhớ mình còn có một người bạn thân am hiểu về luyện khí, ta định nhờ người nọ xem sao.”
“Người luyện khí không hẳn sẽ làm được pháp y.” Thời Dĩ Đồng nhịn không được phản bác, “Đại hội Phật đản trang trọng cỡ nào, há có thể tùy tiện được sao?”
Tạ Chinh Hồng không nói chuyện, chỉ cười nhìn Thời Dĩ Đồng.
Thời Dĩ Đồng lập tức không dám mở lời nữa.
Với địa vị hôm nay của Tạ Chinh Hồng, chỉ cần là người mắt không mù thì đều thấy được hắn sẽ tiền đồ vô lượng, thiệp mời tham dự đại hội Phật đản cũng là Hoa Nghiêm tông chủ động đưa đến. Dù Tạ Chinh Hồng chẳng mặc gì đến đó thì cũng tuyệt đối không có kẻ nào dám cười nhạo hắn.
Pháp y chẳng qua chỉ là thứ dệt hoa trên gấm[2] mà thôi, thực ra cũng chẳng có mấy ai quan tâm chuyện này.
Một miếng ngọc bội phòng ngự thượng hảo cũng có thể phát huy hiệu quả của pháp y cao cấp, những người sẵn lòng mua pháp y với giá của pháp bảo, hầu hết đều vì yêu mến những nữ tu xinh đẹp. Những nữ tu Đạo Tâm kiên định, không để ngoại vật xao động đều sẽ không bước vào cửa tiệm của nàng.
Là nàng đã quá đề cao mình.
“Đạo hữu, mời.” Thời Dĩ Đồng không dám nhìn Tạ Chinh Hồng nữa, nàng sợ mình sẽ lại thất thố mất.
Loại người này, loại người này!
Vì sao không phải là nàng chứ?
Nàng vất vả gây dựng thanh danh, thành lập cửa tiệm này, nhưng thực ra trong mắt những tu sĩ đó, đây chẳng qua chỉ là một chỗ đặt chân mà thôi. Không đến đây thì vẫn còn nơi khác, bọn họ căn bản không thèm để ý là tốt hay không, đẹp hay không.
So ra thì có lẽ đan dược, pháp bảo hay thậm chí là vật liệu, đều thu hút sự chú ý của bọn họ hơn.
Tạ Chinh Hồng rời khỏi Thải Y các như chẳng có gì xảy ra, đương nhiên không biết đằng sau hắn đang có một con tim ghen tị cỡ nào.
Loại người này, Tu Chân giới luôn không thiếu.
Song linh căn thì ghen tị với đơn linh căn, ngũ linh căn thì ghen tị với tam linh căn.
Bởi vì ghen tị nên mới dẫn đến đấu đá, chuyện đồng môn tương tàn luôn xảy ra mọi lúc mọi nơi.
Đối với loại người này, Tạ Chinh Hồng dù biết nhưng cũng không để trong lòng.
Là một tu sĩ, hắn luôn muốn hướng đến những nơi càng cao càng xa.
Ngươi đã từng gặp ai đang chạy về hướng biển lớn mà dừng lại chỉ vì một hòn đá ven đường bao giờ chưa?
“Tiểu hòa thượng, hình như ngươi đang rất vui nhỉ?” Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cùng rời khỏi Thải Y các, thấy bộ dáng tràn ngập vui sướng của Tạ Chinh Hồng, y bèn nói, “Bổn tọa chẳng qua chỉ không vừa mắt nữ tu kia thôi, không liên quan gì đến ngươi hết.”
“Bần tăng đương nhiên biết.” Tạ Chinh Hồng nói vô cùng chính trực, “Một lời của tiền bối đáng giá ngàn vàng, sao có thể tùy tiện thay đổi được?”
Văn Xuân Tương đang định sửa lời, nhất thời liền nghẹn họng.
“Hừ.” Văn Xuân Tương nghĩ tới nghĩ lui, nhận ra mình chẳng biết nói gì, đành phải khịt mũi đáp lại một câu.
“Ngươi thích màu gì?” Giọng nói của Văn Xuân Tương lại truyền đến.
Tạ Chinh Hồng bỗng nhớ lại thời điểm khi hắn mới gặp Văn Xuân Tương lần đầu, Văn Xuân Tương đang mặc một bộ đồ đen.
Hắn chưa từng thấy ai mặc đồ đen mà lại trông đẹp đẽ bắt mắt như vậy.
“Chi bằng, màu đen đi.”
“Tăng y màu đen hả?” Văn Xuân Tương hơi ngạc nhiên, “Không cần màu trắng à?”
“Bần tăng cảm thấy màu đen rất được.”
“Ừm, ngươi cũng có mắt nhìn đấy. Bổn tọa cũng rất thích màu đen.” Văn Xuân Tương gật đầu nói.
“Được rồi, tiểu hòa thượng, chúng ta đi mua vật liệu thôi.” Văn Xuân Tương chưa từng làm tăng y màu đen bao giờ, lập tức cảm thấy nóng lòng muốn thử.
“Vâng, tiền bối.”
Tạ Chinh Hồng ngẫm nghĩ một lát, quay đầu đi đến mấy cửa hàng khác bên đường.
Mấy thứ nào là tơ nhện vạn năm, nước tích trữ ngàn năm, sợi tơ tằm hiếm có, tất cả đều mua một đống lớn về.
Đủ cho tiền bối luyện chế thành mấy chục bộ pháp y luôn.
Hiện giờ Tạ Chinh Hồng chẳng thiếu linh thạch lắm, tiền bối cũng nói phòng ở tạm thời vẫn đủ dùng, không cần mở rộng thêm nữa.
Lượng linh thạch cần dùng của tu sĩ kỳ Nguyên Anh nhiều hơn kỳ Kim Đan, Tạ Chinh Hồng lại không muốn đen ăn đen (Đi đánh cướp đó), vì tự do của chính mình, đối với mấy chuyện nhỏ nhặt này, Văn Xuân tương rất thức thời mà chủ động lui bước.
Đương nhiên, tiểu hòa thượng quan tâm y như vậy cũng rất tốt.
Tin Tạ Chinh Hồng rời khỏi Thải Y các, không đến nơi khác mua pháp y mà lại đi mua một đống vật liệu về đã nhanh chóng truyền ra ngoài.
Chuyện này với Tạ Chinh Hồng chỉ là việc nhỏ thôi, nhưng với các tu sĩ hóng hớt tám chuyện thì lại là việc lớn.
Bọn họ hận không để mua hết những thứ Tạ Chinh Hồng đã mua, nhưng sau khi thấy số lượng linh thạch kia, họ không thể không lực bất tòng tâm.
Chi phí của tu sĩ kỳ Nguyên Anh tuyệt đối không phải thứ mà họ có thể gánh vác nổi.
Còn vài ngày nữa là đại hội Phật đản sẽ bắt đầu, dùng chân cũng đoán được vì sao Tạ Chinh Hồng ra ngoài mua pháp y. Không ít người đều nghĩ Thải Y các nhất định sẽ không bỏ qua một khách hàng lớn như Tạ Chinh Hồng, ai ngờ Thải Y các lại khiến cho một người như vậy chẳng mua thứ gì đã đi ra, sự tình trong đó sao có thể không khiến người ta suy diễn đây?
Thời Dĩ Đồng nhân cơ hội này nói rằng vì mình đang bận chế tác pháp y cho Hoằng Thiện trưởng lão của Hoa Nghiêm tông nên không thể không từ chối Tạ Chinh Hồng được, khiến thanh danh của Thải Y các nâng cao hơn một ít, hầu như ai cũng biết Hoa Nghiêm tông mà Thải Y các nói là một tông môn nổi tiếng thanh cao.
Có điều việc này gạt được người khác chứ không lừa được Tam Tư.
Khi Tam Tư nghe được tin này thì không khỏi nhíu mày.
Từ một năm trước, Thời Dĩ Đồng đã nói với y rằng pháp y của sư phụ đã chế tác xong, sao bây giờ lại từ chối không chế tác cho Tạ Chinh Hồng?
Tuy Thời Dĩ Đồng là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, nhưng mấy năm nay làm việc quả thật có hơi lệch hướng.
Tu vi đã lâu không tiến bộ khiến nàng gặp trở ngại, mà việc phát triển Thải Y các dần hao tổn hết tâm tư của nàng. Hiện giờ cách xử sự của Thời Dĩ Đồng thật sự không đúng. Mặc dù Tam Tư và nàng là bạn tốt, nhưng dù sao kỳ Kim Đan và kỳ Nguyên Anh vẫn cách nhau một tầng. Y cũng không quá để ý đến Thời Dĩ Đồng.
Hoằng Thiện cũng không quá vừa ý với vị bằng hữu này của Tam Tư.
Tam Tư dẫn Thời Dĩ Đồng đến gặp sư phụ là vì muốn sư phụ khuyên nhủ nàng đừng chấp mê ngoại vật quá mức, nhưng Thời Dĩ Đồng lại nhân cơ hội đó để đưa ra thỉnh cầu xin được làm pháp y cho Hoằng Thiện. Hoằng Thiện vì nể mặt đồ đệ nên không từ chối, song cũng biết Tam Tư ngay từ đầu cũng không biết chuyện này. Ông có lòng nhắc nhở Tam Tư một chút, nhưng lại nghĩ đứa đồ đệ này của mình tính cách dịu dàng lương thiện, cũng nên nhận chút giáo huấn, do đó ông không nhắc nhở nữa mà chỉ nói đi nói lại là không thích nàng cho lắm.
Bây giờ nhớ lại chuyện cũ, Tam Tư quả thực không ủng hộ Thời Dĩ Đồng.
Y liên lạc với Thời Dĩ Đồng, nhưng không ngờ Thời Dĩ Đồng lại nói dối về chuyện này, hơn nữa còn thản nhiên nói làm vậy vì thấy bất bình thay cho y.
Tam Tư buồn bực thở dài, biết mình có thể đã mất đi một người bạn tốt, y có chút hoài niệm nhớ lại nữ tu không chịu đầu hàng ngày trước.
Ai rồi cũng sẽ đổi thay.
Tam Tư ngẫm nghĩ một hồi, trong mấy ngày tiếp liền hoàn thành hết những việc thuộc bổn phận của mình, dành ra vài ngày trong lịch trình dày đặc của mình, quyết tâm đến cửa thăm hỏi Tạ Chinh Hồng.
Hiện giờ Văn Xuân Tương chỉ là trạng thái phân thần, muốn luyện chế pháp bảo cấp cao là chuyện rất khó khăn, vậy nên đẳng cấp của những thứ trước đây y luyện chế cho Tạ Chinh Hồng đều không cao lắm, mặc dù là do vật liệu hạn chế, nhưng đa phần là do y không thể phát huy hết thực lực được. Bây giờ y đã hứa làm cho Tạ Chinh Hồng một bộ pháp y hoàn mĩ vô khuyết (đẹp hết chỗ chế :) ), đương nhiên không thể làm với cái thái độ cà lơ phất phơ như hồi trước được.
Vì thế, Văn Xuân Tương liền chặn hết mọi liên hệ với Tạ Chinh Hồng, một mình ngồi trong phòng yên lặng nghiên cứu đống vật liệu kia.
Y cũng coi như có từng tiếp xúc với không ít Phật tu, có điều lúc ấy y chỉ lo đánh người, bây giờ lại phải nhớ xem đám đó mặc cái gì, còn cần tốn chút tâm tư nữa.
Mấy con lừa trọc ở Pháp Tướng tông hay mặc như thế nào ấy nhỉ?
Văn Xuân Tương ngồi chống đầu, từ từ nhớ lại.
Cuối cùng, y vẽ ra một bộ đồ tăng bào hơi quen thuộc.
Văn Xuân Tương nhìn hình vẽ trên giấy, im lặng hồi lâu, cuối cùng đốt trụi tờ giấy.
Tạ Chinh Hồng đương nhiên không biết Văn Xuân Tương lúc này đang rối rắm trong lòng, bởi vì Văn Xuân Tương đã cắt đứt mọi liên hệ với thần thức rồi, hiếm khi Tạ Chinh Hồng lại cảm thấy yên tĩnh như vậy. Khi nghe tin Tam Tư tới cửa thăm hỏi, Tạ Chinh Hồng thiếu chút nữa còn tưởng mình nghe lầm.
Nơi hắn tiếp xúc với Tam Tư nhiều nhất hẳn là lần Phật hội ở Xá Thân tự.
Tuy nhiên, Tạ Chinh Hồng quả thực rất coi trọng Tam Tư, nghe tin Tam Tư đến, Tạ Chinh Hồng vội vàng mời người vào trong.
Tam Tư vẫn giống như trước đây, song khí chất trông có vẻ trầm ổn hơn đôi chút.
Tu vi của y đã tới Kim Đan hậu kỳ, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ nghe tin y bế quan.
“Bần tăng Tam Tư, rất vui được gặp chân nhân.” Tam Tư hành lễ với Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng tránh đi, chỉ nhận nửa lễ của y, cười nói, “Lâu lắm mới gặp lại, đạo hữu không cần đa lễ như thế, mời ngồi.”
Tam Tư bình tĩnh nhìn Tạ Chinh Hồng, “Bần tăng đã chuẩn bị hồi lâu mới dám đến đây để gặp chân nhân, không ngờ chân nhân vẫn như ngày trước.”
“Mới chỉ không gặp mười mấy năm thôi mà, đương nhiên không thay đổi quá nhiều rồi.”
Nói đến đây, Tạ Chinh Hồng tuy là Phật tu nhưng gần như chẳng có bằng hữu nào là Phật tu cả.
Bùi Ngọc Vận vốn cũng có thể trở thành bằng hữu, nhưng với tu vi hiện giờ của Bùi Ngọc Vận, lại thêm những gì Văn tiền bối đã làm nữa, Tạ Chinh Hồng vẫn cảm thấy có chút áy náy với Bùi Ngọc Vận. Hôm nay Tam Tư lại tìm đến, cũng bù lại một ít phần không đủ đó.
“Bần tăng đến đây là vì muốn giải thích với chân nhân.” Tam tư cười khổ nói.
“Giải thích?”
“Các chủ Thời Dĩ Đồng của Thải Y các vốn là bạn tốt của bần tăng, mấy năm nay công việc của cô ấy không được tốt cho lắm, mong chân nhân khoan dung một chút.” Tam Tư im lặng một lát, nghiêm túc nói.
“Người xa lìa lòng tham, có thể xua tan lớp mây mù của thói tham lam trong lòng, giống như ánh trăng ban đêm, được muôn vì sao vây quanh.” Tạ Chinh Hồng nhìn Tam Tư, chậm rãi nói ra một câu như vậy, đó xuất phát từ một câu trong “Kinh Lý Thú Lục Ba La Mật Đa”, lúc này nói ra nghe cũng rất thỏa đáng.
“Thì ra chân nhân đã nhìn ra rồi.” Tam Tư nghe Tạ Chinh Hồng nói thế, liền thở dài nói, “Tình nghĩa nhiều năm, khó có thể dứt bỏ.”
“Không sao.” Tạ Chinh Hồng xua tay cười, “Bần tăng thấy, trái tim của phật quân, tựa như vầng nhật nguyệt.”
“Chân nhân quá khen.”
Tiếp đó, Tạ Chinh Hồng và Tam Tư không nói về chuyện của Thời Dĩ Đồng nữa. Hai Phật tu ngồi cùng nhau, nếu chỉ nói về chút việc vặt nhàm chán thì quá lãng phí thời gian rồi.
Tam Tư biết vô số chuyện trong Hoa Nghiêm tông, Tạ Chinh Hồng thì am hiểu sâu về những kinh Phật khác, lần trò chuyện này đã đem đến rất nhiều lợi ích.
Không giống những câu có lệ trước đây, lần này Tạ Chinh Hồng thật sự cũng Tam Tư nói về những điều có ích hơn.
Trong đó còn có nhiều chuyện về việc phá Đan thành Anh.
“Hồi nhỏ, khi bần tăng đọc《Hoa Nghiêm kinh》, từng đọc được lời bình luận của tổ tiên, lời bình luận đó nói, ‘Nếu Bồ Tát có thể thuận theo chúng sinh, thì chính là thuận theo cung dưỡng chư Phật. Nếu chúng sinh tôn trọng việc kính vâng, thì chính là tôn trọng việc kính vâng Như Lai. Nếu có thể khiến cho chúng sinh đều hạnh phúc, thì chính là niềm hạnh phúc của Như Lai.’ Lúc bần tăng phá Đan thành Anh, trong lòng bỗng sinh ra chút suy nghĩ về ‘Chúng sinh bình đẳng’. khi nhớ lại lời bình luận này, không khỏi có chút xót thương.” Đối với Phật Tổ thì Phật, Bồ Tát và chúng sinh chẳng có gì khác biệt, chúng sinh bình đẳng không có nghĩa là chỉ có phàm nhân, phàm vật mà còn bao gồm cả thần phật trên trời.
Nếu nói vậy, nếu người ở Tu Chân giới nghe được, lại thấy có chút cuồng vọng.
Mặc dù những lời này có lẽ không sai, nhưng những tu sĩ tự nhận mình đã siêu thoát từ phàm nhân sao có thể nguyện ý thay đổi hướng suy nghĩ được?
Nếu trở thành thần phật rồi mà vẫn chẳng khác gì phàm nhân, đều bình đẳng, vậy thì bọn họ cần gì phải vứt bỏ thân phận phàm nhân mà trải qua trăm cay nghìn đắng để tu hành chứ?
Bây giờ Tạ Chinh Hồng nói ra những lời này với Tam Tư, cũng chính vì hắn cảm thấy có lẽ Tam Tư có thể lý giải suy nghĩ này của mình.
“Lời của chân nhân, bần tăng không có gì không tán đồng hết. Có điều lời này……..” Tam Tư ngập ngừng một lát, cười nói, “Ở đại hội Phật đản, mong chân nhân đừng nói ra thì hơn.”
Bởi vì hàm ý trong lời nói của Tạ Chinh Hồng, chính là đặt thần phật và phàm nhân ngang hàng với nhau.
Thậm chí trong đó còn bao gồm cả yêu ma nữa.
Cuối cùng sẽ chọc rất nhiều người không vui.
Trong kinh Phật đương nhiên cũng viết thế, nhưng các Phật tu chỉ đọc rồi quên luôn.
Nếu trực tiếp nói và làm như thế, sẽ khiến không ít tu sĩ bất mãn, vô duyên vô cớ chọc vào tai họa.
Tu Chân giới và Phật tu hiện giờ, đã sớm không còn giống như thời kỳ Thượng Cổ nữa rồi.
《Hoa Nghiêm kinh》nói “Hết thảy chúng sinh vốn là Phật”,《Vô Lượng Thọ kinh》cũng nói “Hết thảy chúng sinh đều thành Phật”.
Có điều………..
Tam Tư rũ mắt, tiếp tục im lặng.
“Đây là tự nhiên.”
Hai người nói chuyện khoảng ba ngày.
Khi Tam Tư cáo biệt, còn có chút lưu luyến không nỡ rời đi, song việc của pháp hội Phật đản còn nhiều, Tam Tư là đệ tử đích truyền nên có không ít việc phải làm.
“Bần tăng phải về Hoa Nghiêm tông, xin đợi Tạ chân nhân đến.
“A Di Đà Phật.”
Tiễn Tam Tư đi rồi, cuộc sống của Tạ Chinh Hồng lại ổn định như thường.
Cuộc sống như vậy cứ duy trì liên tục đến ba ngày trước đại hội Phật đản, dù tốc độ của Tạ Chinh Hồng có nhanh đi nữa thì để thể hiện sự tôn trọng với Hoa Nghiêm tông, hắn vẫn nên đến sớm.
Quy Nguyên tông phái vài vị trưởng lão kỳ Xuất Khiếu mang theo những đệ tử liên quan đến dự lễ, Lịch Hòa Quang đương nhiên cũng nằm trong danh sách này.
Trong dịp pháp hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông, hầu hết tông môn Phật tu ở Đạo Xuân trung thế giới, thậm chí ở các thế giới khác, đều sẽ phái đệ tử đến dự, nếu chỉ bàn về độ long trọng, có lẽ có thể xếp vào một trong ba hạng đầu ở Đạo Xuân trung thế giới.
Việc trọng đại như thế, đương nhiên sẽ không dễ gì mà vắng mặt.
Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh đều đi cùng môn phái, còn Kỳ Vĩnh Duyên làm đại biểu cho tán tu, đi cùng những tán tu có thành tựu.
Thậm chí Cảnh Dĩ Phong của Vạn Ma cốc cũng phải ngoan ngoãn thu hồi ma khí, đi đến môn phái của đám đối thủ một mất một còn để nhận tẩy lễ theo Phật pháp.
Không thể không thận trọng được.
Hầu hết bọn họ đều dựa vào thế lực của môn phái, dùng chung một tấm thiệp mời, chỉ có một mình Tạ Chinh Hồng được nhận riêng thiệp mời của Hoa Nghiêm tông.
Nếu trước đây vẫn còn vài người cảm thấy khó hiểu khi Tạ Chinh Hồng nhận được thiệp mời riêng, thì sau khi Tạ Chinh Hồng phá Đan thành Anh, những lời dị nghị sau lưng này đều biến mất không còn một mảnh.
Đối phương là tu sĩ trẻ tuổi xuất sắc nhất, lại còn là đồng đạo trong giới Phật tu, hẳn nên có đặc quyền này.
Lịch Hòa Quang và vài vị trưởng lão đến thông báo một tiếng với Tạ Chinh Hồng, không bao lâu nữa họ muốn hắn cùng đi đến Hoa Nghiêm tông.
Nhưng Văn Xuân Tương hiện giờ vẫn chưa ra khỏi căn phòng trong chuỗi hạt.
Tạ Chinh Hồng không có cách nào khác để liên hệ với y, đành phải hội hợp cùng Lịch Hòa Quang trước, cùng nhau lên đường đến Hoa Nghiêm tông.
“Bổn tọa rốt cuộc cũng làm xong rồi, tiểu hòa thượng, ngươi mau mặc thử xem nào!”
******
★Chú thích:
[1]Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
[2]Dệt hoa trên gấm: làm tôn lên một cái gì đã có sẵn, phát triển cải biến dựa trên cơ sơ có sẵn.