Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 160: Cướp đoạt đầu danh giải nguyên




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Ngươi có phải cầm nhầm hay không? Cầm bài đáp án thành bài thi phê chữa?"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đây hoàn toàn rất có khả năng, bởi vì chấm bài thi đến hoa mắt váng đầu, rất có thể sẽ mơ hồ.

Ngày thứ nhất khảo thí có bài đáp án chuẩn, hơn nữa còn phát đến mỗi một giám khảo chấm thi.

Loại khảo thí cấp biến thái này, làm sao có thể xuất hiện chuyện hoàn toàn đúng? Có thể nói một câu không khách khí, đám người ra đề kia, chính bọn họ cũng khó trả lời vượt qua 190 đạo đề.

Kết quả đồng khảo quan chấm bài thi kia giơ lên một phần khác nói: "Đây, đây mới là bộ đáp án để chúng ta so sánh với bài thi."

Lập tức, tất cả giám khảo tụ đến.

Cẩn thận kiểm tra bài thi này.

Không sai, 200 đạo đề đáp đúng toàn bộ.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi, sắc mặt đều trắng, hai mặt nhìn nhau, ánh mắt sợ hãi.

Xuất hiện loại tình huống này, đầu tiên bọn họ không phải rung động, mà là sợ sệt.

"Đúng, không phải bài thi bị lộ chứ?" Rốt cuộc có một giám khảo nói ra suy nghĩ đáng sợ nhất.

Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả giám khảo, khảo đề biến thái như vậy làm sao có thể làm đúng hết?

Như vậy chỉ có một lời giải thích, bài thi bị lộ, khả năng xuất hiện gian lận.

Hậu quả như vậy là mất mạng, tất cả giám khảo cũng không thể may mắn thoát khỏi, tiền đồ chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt nhất còn khả năng sẽ có tai ương vào lao ngục, thậm chí là mất đầu.

Gian lận khoa khảo đều là các vụ án thông thiên.

Chỉ cần xuất hiện gian lận, nhất định là đại án kinh thiên, sẽ chết rất nhiều người.

"Không nên dọa chính mình, nếu như khảo đề bị tiết lộ, vậy không phải là loại cục diện này." Tả phó giám khảo nói: "Nếu như khảo đề bị lộ, vậy khẳng định là số điểm cao rất nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện điểm tối đa."

Lời này có đạo lý.

Bởi vì ngày thứ nhất khảo thí thiếp văn và kinh nghĩa có công dụng đào thải.

200 đạo đề, ngươi chỉ cần đáp đúng 150 đạo đã an toàn, vượt qua 170 đạo đề là rất ưu tú, trả lời nhiều cũng không có ý nghĩa gì, đối với thứ tự không có bất kỳ tác dụng gì.

Bởi vì trả lời toàn bộ những đề mục này, cũng chỉ có thể chứng minh ngươi đọc sách ngưu bức, học bằng cách nhớ vẹt này thì trên khoa cử trường thi không được chào đón.

Cho nên nếu quả thật lộ đề, không ai ngu xuẩn trả lời đúng hết 200 đạo đề, nhiều lắm là 190 câu đã cao rồi.

"Nhanh kiểm tra các bài thi khác, xem có điểm cao nhiều không?" Quan chủ khảo Vu Tranh đại nhân nói.

Sau đó, mười ba giám khảo nhấc lên mười hai phần tinh thần, kiểm tra các bài thi còn lại.

Không sai biệt lắm sau hai canh giờ!

Ngày đầu tiên bài thi thiếp văn và kinh nghĩa, toàn bộ phê duyệt hoàn tất.

Tất cả mọi người thở dài một hơi, hết thảy đều bình thường, không có dấu hiệu lộ đề.

Bởi vì kết quả khảo thí phi thường thảm liệt, tổng cộng 3,500 phần bài thi, chỉ có 720 phần để lên bàn, còn lại toàn bộ rơi xuống đất.

80% thí sinh, ngay cả cửa thứ nhất đều không vượt qua, khó trách ở trên trường thi kêu rên liên tục.

Lần này thiếp văn và kinh nghĩa thực sự quá biến thái, bình thường tối thiểu có chừng một ngàn người thông qua, lần này chỉ có 720 người.

Nếu như lộ đề, khẳng định không phải kết quả này, sớm đã có nhiều bài thi điểm cao thông qua rồi.

Nếu không lộ đề, vậy phần bài thi điểm tối đa này chính là thật, hoàn toàn là dựa vào năng lực của mình trả lời.

Mười giám khảo lại một lần nữa đi tới trước bài thi này, phát ra thanh âm nhốn nháo.

Biến thái à.

Không phải người đó.

Thật sự là gặp quỷ à.

Khảo thí khó như vậy, biến thái như vậy, cũng có người đạt điểm tối đa.

Lúc đầu khảo thí xuất hiện một thiên tài quái thai đã không tầm thường, không nghĩ tới vậy mà lại ra thêm một tên.

"Đây là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!" Bỗng nhiên có một giám khảo tán thán nói.

Tuyệt đối à.

Đại Chu lập quốc đến nay, tại khoa cử Thương Lãng hành tỉnh lớn này, cho tới bây giờ chưa từng có ngày đầu tiên khảo thí đạt điểm tối đa, cho tới bây giờ cũng không có.

Trả lời đúng 198 đạo đề mục, cũng đã là kỷ lục rồi.

Bây giờ lại có người đáp đúng 200 đạo đề, đây... Đây là sắp điên rồi.

Ngươi làm sao làm được vậy? Hai mươi ba quyển sách, 150 mấy vạn chữ? Ngươi vậy mà đọc thuộc toàn bộ, đây... Đây quả thật là muốn điên rồi.

Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, để cho người nhìn thấy tê cả da đầu.

"Nghe đồn khoa cử Thương Lãng hành tỉnh là khoa cử tử vong, cao thủ nhiều như mây, bây giờ xem như đã thấy, chân chính ngọa hổ tàng long à!" Giám khảo nào đó nói.

Đám người nhao nhao gật đầu.

"Bất quá, thí sinh học chủ yếu dựa vào học thuộc lòng, thi vấn đáp và thi phú sẽ viết không tốt lắm." Một giám khảo khác nói: "Học thuộc lòng nhiều, tự nhiên đã mất đi linh khí."

Đây cũng là thật, thậm chí loại này phi thường hay gặp.

Nhưng Tô Mang cũng trả lời đúng 198 câu, chẳng lẽ y khuyết thiếu linh khí sao?

Đương nhiên không phải như vậy, bởi vì Tô Mang không học bằng cách thuộc lòng, y là thật thích xem sách, không tận lực đọc thuộc lòng, tự nhiên xem sẽ nhớ kỹ.

Cho nên y cũng không phải đi đọc thuộc lòng, hoàn toàn là thuận tiện, triệt để nắm giữ, nhớ kỹ những nội dung này.

Đây là khác biệt bản chất, mà không nhìn thấy y còn có hai đạo đề trống không à.

"Tốt, bỏ bài thi vào túi và xáo trộn các túi trên bàn đi." Quan chủ khảo Vu Tranh đại nhân nói: "Lập tức chấm bài thi vòng thứ hai."

Làm như vậy hoàn toàn là vì công bằng, miễn cho giám khảo có ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo.

Vừa mới phê duyệt qua bài thi ngày thứ nhất, có một ít điểm cao, giám khảo lúc phê duyệt vấn đáp, khó tránh khỏi sẽ coi trọng mấy phần, như vậy sẽ không công bằng.

Lấy bài thi vừa mới phê duyệt xong ngày đầu tiên, nhét vào trong cái túi.

Sau đó xáo trộn tất cả các túi, lại tiến hành phân phối, phê duyệt bài thứ hai trong túi.

Cứ như vậy, ai cũng không biết chính mình phê chữa bài thi vừa rồi được bao nhiêu phần, mà chữ viết bên trên cũng không nhận ra, bởi vì tất cả bài thi đều được sao chép lại.

Quan chủ khảo Vu Tranh nói: "Tiếp theo vòng thứ hai phê duyệt, chính là bài quan trọng nhất, mọi người giữ vững tinh thần, vì nước lấy tài, cực kỳ thận trọng."

Vòng thứ hai này chấm bài thi, phê duyệt chính là thi vấn đáp ngày thứ hai.

Đây đúng là quan trọng nhất, có thể trúng cử hay không, toàn bộ nhờ vòng thứ hai này.

Nếu như vừa rồi vòng thứ nhất là đấu vòng loại, vòng thứ hai chính là so tài tấn cấp.

Muốn trúng cử, thi vấn đáp nhất định phải viết tốt, viết không tốt sẽ không có hy vọng, ngay cả thi phú cũng không cần xem nữa.

Mà thứ này căn bản không có tiêu chuẩn đáp án, hoàn toàn dựa vào năng lực phán đoán của quan chủ khảo.

Bài vừa rồi có thể ném xuống đất, hiện tại không thể ném xuống đất.

Trước mặt mỗi giám khảo đều có một cái rổ, nếu như ngươi thấybài thi vô cùng ưu tú, cảm thấy nhất định có thể trúng cử, thì bỏ bài thi vào trong giỏ này.

Mà ngươi cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng lại không nắm chắc được chủ ý, không biết trúng cử hay không, vậy đặt ở trên bàn.

Mà ngươi cảm thấy viết vô cùng vô cùng kém, khẳng định không có khả năng trúng cử, phía trước có một rương lớn, cứ ném thẳng bài thi vào trong cái rương này là được.

Những bài thi bị ném vào trong rương, trên cơ bản xem như bị đào thải, nhưng còn có từng tia cơ hội phục sinh, bởi vì kế tiếp còn phê duyệt lần thứ hai bài thi trong rương.

Lần này danh nghạch Thương Lãng hành tỉnh trúng cử, nhiều nhất sẽ không vượt qua 100 người.

Cho nên mỗi một giám khảo chấm bài thi phải vô cùng vô cùng thận trọng, bình thường ném bài thi vào trong giỏ, nhất định phải cực độ ưu tú, phi thường kinh diễm.

Bình thường mỗi một giám khảo sẽ ném bài thi vào trong giỏ, cũng sẽ không vượt quá ba bài.

Một khi vượt qua ba bài, người ta sẽ cảm giác trình độ giám khảo ngươi có phải không được cao hay không?

Mấy trăm tên giám khảo yên lặng chấm bài thi.

Tất cả mọi người rất ăn ý, một vòng này chấm bài thi, ném thẳng vào trong rương đào thải, tối thiểu phải 70%.

"Đùng..."

"Đùng..."

Mặc dù thanh âm thưa thớt, nhưng từng phần bài thi, bị ném vào trong rương trên mặt đất. Mặc dù còn có một tia hi vọng phục sinh, nhưng cũng cực kỳ bé nhỏ, trên cơ bản bài thi bị ném vào trong rương, khẳng định là thi rớt.

Chính là tàn nhẫn như vậy!

Mỗi người đều là tinh anh, đều là tú tài nổi bật, tại quê hương mình đều là nhân vật ghê gớm.

Nhưng hiện tại, vận mệnh của bọn họ bị người tiện tay ném loạn.

"Ai..." Có một giám khảo phát ra tiếng thở dài, bài thi trong tay do dự một hồi lâu, có nên ném vào trong rương không.

Đông đảo giám khảo nhao nhao cảm thán.

Bỗng nhiên, một vị phó giám khảo nào đó bỗng nhiên vỗ bàn một cái nói: "Tốt, tốt, hảo văn chương!"

Ánh mắt mọi người đều nhìn qua.

Quan chủ khảo Vu Tranh nói: "Gặp được hảo văn chương sao?"

Phó giám khảo nói: "Vâng, Vu đại nhân ngài đến nhìn xem?"

Quan chủ khảo nói: "Không cần, Mẫn đại nhân là Hàn Lâm học sĩ, nhị giáp hạng nhất, trình độ tự nhiên là cao."

Vị phó chủ khảo kia lại nghiêm túc nhìn một lần, xác định không sai lầm, cũng không phạm vào kỵ húy, sau đó cẩn thận từng li từng tí để bài thi vào trong rổ.

Rốt cuộc có bài thi thứ nhất tấn cấp, một khi để vào trong giỏ này, nếu như không có tình huống đặc biệt, nhất định sẽ trúng cử.

Nếu như bị phủ định, đó chính là trước mặt mọi người đánh mặt người, chà đạp mặt mũi người, tương đương không tín nhiệm năng lực vị giám khảo này, sẽ rơi vào chỗ chết đắc tội với người.

Chính vì vậy, mỗi một giám khảo đều cực độ thận trọng, không phải văn chương cực kỳ ngưu bức, căn bản không dám để vào trong rổ, thứ này cũng ngang với cử đi, là phải chịu trách nhiệm.

Quan chủ khảo Vu Tranh, lẳng lặng chấm bài thi.

Lão vô cùng nghiêm túc, mỗi một bài thi đều nhìn thật lâu, lật qua lật lại xem.

Lần thứ nhất nhìn cảm thấy bình thường, vậy liền nhìn lần thứ hai, cố gắng phát hiện điểm sáng bên trong. Nếu như không có điểm sáng, như vậy thì nghĩ lại chính mình, có phải không nhìn ra, cần lẳng lặng suy nghĩ, lại nhìn lần thứ ba, cảm thấy vẫn không có điểm sáng, lúc này mới ném vào trong rương.

Cho nên trong đông đảo giám khảo, bài thi bị lão ném vào trong rương ngược lại là ít nhất.

Bởi vì lão lớn tuổi, càng biết được đọc sách không dễ, công bằng công chính, càng phải có lòng thương cảm, không nên cảm thấy đại quyền nơi tay, liền sinh sát trong tay, tuyệt đối không nên làm gãy mất tiền đồ một người.

Lúc này đông đảo giám khảo cũng đã nhìn ra, vị Vu Tranh đại nhân này đúng là thỉ đoạn phích lịch, nhưng tâm địa Bồ Tát.

Nhưng trực tiếp tấn cấp, bên lão cũng rất ít, bởi vì trình độ lão cực cao, cho nên ánh mắt cũng cực cao.

Thi vấn đáp, nhất là thi vấn đáp dài, là khảo nghiệm năng lực, ánh mắt, tầm mắt thí sinh nhất.

Tiểu thông minh không có ích lợi gì, nhất định phải đại trí tuệ.

Chỉ có tiểu thông minh, dù văn chương viết đến thiên hoa loạn trụy đều vô dụng, nhất định phải khí phách, đinh tai nhức óc.

Nhất định phải có thực lực thực sự.

Rốt cuộc, trọn vẹn phê duyệt ba mươi mấy phần bài thi xong, lão mới ném được bài thi thứ nhất vào trong giỏ, chính là tiến cử vào vòng trong.

"Tốt, tốt, tốt..."

"Hảo văn chương, hảo văn chương..." Bỗng nhiên có một tên giám khảo, không ngừng vỗ án nói: "Viết quá tốt rồi, văn tự này, luận điểm này, lòng dạ này, tầm mắt này, sắc bén lại không cay nghiệt."

"Phục cổ viết tốt, kết đảng luận viết càng tốt hơn, cuối cùng bản thượng sách này càng đinh tai nhức óc."

Sau đó vị đồng khảo quan này do dự một lát, dạng tuyệt đỉnh hảo văn chương này, không hề nghi ngờ hẳn là để vào trong giỏ, nhưng gã chỉ là một đồng khảo quan, lúc đậu Tiến sĩ cũng chỉ là nhị giáp trung lưu mà thôi.

Đồng khảo quan đương nhiên có quyền để bài thi vào rổ, tiến cử vào vòng trong, nhưng đồng dạng cũng đều ăn ý, tuyệt đối không sử dụng quyền này.

Bình thường, chỉ có chủ phó giám khảo mới có thể yên tâm lớn mật sử dụng quyền "Cử đi" này.

Vị đồng khảo quan này rất muốn để bài thi này vào trong giỏ tiến cử cử nhân, nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách này, cho nên không khỏi do dự.

"Chỉ cần có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, vậy cứ yên tâm lớn mật mà làm." Chủ khảo Vu Tranh đại nhân nói.

"Vâng." Vị đồng chủ khảo kia trịnh trọng bỏ bài thi này vào trong giỏ.

Sau đó, lại tiến nhập trong trầm muộn chấm bài thi.

Sau mấy tiếng, chấm bài thi đợt hai kết thúc.

Tổng cộng 720 phần bài thi, ném vào rương 520 phần, lưu tại trên mặt bàn 190 phần.

Ném vào trong giỏ tiến cử cử nhân, vẻn vẹn chỉ có mười bài thi.

Mười tên đồng chủ khảo, chỉ có một người bỏ bài thi vào trong giỏ. Ba tên chủ phó giám khảo, mỗi người ba phần, không phá quy củ chút nào.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ba hạng đầu nhất định từ trong mười phần bài thi này ra.

Bất quá sau đó phải làm một chuyện, chính là phê duyệt lại 520 phần bài thi bị ném vào trong rương này, lại cho một cơ hội, vạn nhất gặp được bài thi tốt, lại một lần nữa cứu về, thả trên mặt bàn.

Bất quá cũng không thể nào, bởi vì trên mặt bàn còn có gần 200 phần bài thi, còn phải đào thải hơn phân nửa.

Quả nhiên!

Mấy canh giờ qua.

520 phần bài thi bị ném xuống đất toàn bộ được phê duyệt qua một lần, vẫn như cũ duy trì y nguyên, không một phần bài thi nào có thể phục sinh.

Đây mới là bình thường, không quan tâm nhân phẩm những giám khảo này thế nào, nhưng trình độ tuyệt đối có, nhất là trình độ giám thưởng, càng không vấn đề.

Sau đó, 190 phần bài thi để trên bàn lại được thẩm duyệt chéo.

Mỗi một phần bài thi, tối thiểu bị năm giám khảo trở lên đọc qua.

Nhất là chủ khảo, phó chủ khảo, mỗi người đều muốn thẩm duyệt một lần.

Bởi vì thời khắc quan trọng nhất đến, 190 phần bài thi này, còn phải đào thải 100 phần.

Còn lại chín mươi phần trên cơ bản có thể trúng cử.

Thế nhưng ngày thứ ba thi phú còn chưa có phê duyệt?

Thi phú trong khoa khảo độ trọng yếu thấp nhất, cho nên khoa cử Tống triều thậm chí hủy bỏ thi phú. Có thể trúng cử hay không, mấu chốt nhất chính là thi vấn đáp.

Về phần thi phú, đối với bộ phận đỉnh tiêm người trúng cử kia trọng yếu hơn, có thể đưa đến tác dụng vẽ rồng điểm mắt.

Đương nhiên, 100 phần bài thi đã trúng tuyển kia, nếu như tiếp sau đó chấm bài thi phú mà biểu hiện kém nhất, vẫn sẽ bị truất phế.

Cho nên mỗi một lần thi hương cho Thương Lãng hành tỉnh 100 danh ngạch, nhưng trên thực tế không lấy đủ trăm người, đều là chín mươi mấy người.

Chính là thí sinh khảo sát ngày đầu tiên và ngày thứ hai xuất sắc, duy chỉ có thi phú quá kém, cho nên mới bị rớt.

...

Lại ròng rã qua mấy canh giờ!

Rốt cuộc, 190 phần bài thi trên mặt bàn được thẩm duyệt xong, trong đó 100 phần bị ném xuống.

Cuối cùng lưu lại chín mươi phần, tăng thêm trong giỏ tiến cử, tổng cộng 100 phần.

Trừ khả năng xui xẻo cuối cùng bị thi rớt, lần này người thi hương trúng cử, đều ở nơi này.

Quan chủ khảo nói: "Tiếp đó, tiến vào vòng thứ ba chấm bài thi, chấm bài thi phú."

Đây là công tác rất nhẹ nhàng, chỉ cần chấm 100 phần thi này, sau đó chọn lựa trong đó viết quá kém, truất phế đi.

Mà bị phế đi trên cơ bản sẽ không vượt qua mười người.

Vẻn vẹn sau một canh giờ rưỡi!

Chấm bài thi phú kết thúc, trong 100 phần bài thi, bị phế đi vẻn vẹn chỉ có năm phần.

Nói cách khác, lần này Thương Lãng hành tỉnh thi hương, trúng cử được chín mươi lăm người.

Sau đó, chính là trọng yếu nhất, chọn ra ba hạng đầu!

Chấm bài thi phú, là thoải mái nhất, cũng là nhiệt liệt nhất.

Bởi vì mọi người cùng nhau giám thưởng, hơn nữa còn phải đặc biệt đọc mẫn cảm.

Nói thật, thi phú là khảo nghiệm tài hoa. Cho nên quá trình chấm bài thi mặc dù nhẹ nhõm, nhưng lại chưa hẳn vui vẻ.

Bởi vì giám khảo ở đây đều đã có tuổi, nhân sinh lịch duyệt cũng rất sâu, cho nên yêu cầu với thơ phú rất cao.

Ngươi tượng khí quá nồng hoặc dáng vẻ kệch cỡm, bọn họ một chút liền có thể nhìn ra được.

Bất quá đối với khảo thí, thi phú cũng không nghiêm ngặt, chỉ cần không viết quá kém, trên cơ bản sẽ không làm khó dễ ngươi.

Cho nên mỗi một lần đọc, gặp được thơ văn dáng vẻ kệch cỡm, đông đảo giám khảo sẽ khó chịu nhếch miệng nhíu mày.

Bình thường, bình thường, bình thường!

Tượng khí, tượng khí, tượng khí!

Đây là cảm giác của tất cả giám khảo, nhưng không có cách nào, một bài thơ hay hoàn toàn dựa vào chính linh cảm. Mà trong trường thi thi phú, đều là biệt xuất tới, muốn kinh diễm quá khó khăn.

Muốn một bài thơ để cho người ta kinh diễm, trên cơ bản đều là tác phẩm xuất sắc hiếm có.

Bọn họ đã trải qua ngàn năm thơ văn hun đúc, muốn kinh diễm đến bọn họ đương nhiên rất khó khăn, không có trở ngại là tốt rồi.

Cũng chính trong loại thi tác bình thường này.

Một phần bài thi kinh diễm xuất hiện.

Quan chủ khảo Vu Tranh tự mình cảm thán.

Viết tốt, viết quá tốt rồi.

Nhật Ngũ Sắc Phú viết tốt, ca tụng hoàng đế bệ hạ, ca tụng Đại Chu đế quốc, hoa lệ lại không khoa trương, có thể thả có thể thu, tuyệt đối là một tác phẩm xuất sắc ngàn dặm không có một.

Bài thứ hai « Lan Giang Nguyệt » viết càng tốt hơn, rõ ràng là một bài thơ, lại làm cho người cảm thấy như bức tranh đẹp không sao tả xiết.

Tuyệt đối tác phẩm xuất sắc vạn người không được một.

Bài thứ ba liên quan tới tinh thần 《 Thương Mang 》 viết tốt nhất.

Bài thơ này thăm dò vũ trụ, thăm dò vận mệnh, loại cảm giác trong rộng rãi lại mang theo thê lương kia.

Đơn giản làm cho tâm linh người ta thoáng đạt rung động.

Nhất là câu mười năm sinh tử hai mênh mang, làm người đau xót không thôi, một câu nói lên vận mệnh nhiều thăng trầm.

Nhìn bài thơ này, tất cả mọi người biết bài thi này là ai.

Thiên Sát Cô Tinh Tô Mang.

Lúc đầu gã 10 năm trước nên tham gia thi hương, kết quả lần lượt tổ phụ qua đời, phụ thân qua đời, chính mình lại bệnh nặng.

Đây không phải mười năm sinh tử hai mênh mang sao? Phi thường trùng hợp, câu thơ này và Đại thần Tô Thức mười năm sống chết cách xa nhau rất tương tự.

Nhưng y tuyệt đối không phải người xuyên không, càng không phải đạo văn, mà là Tô Mang thật đã trải qua rất nhiều tang thương như thế, cho nên biểu lộ cảm xúc.

Đọc《 Thương Mang 》 xong, quan chủ khảo Vu Tranh thậm chí nước mắt hơi ẩm ướt.

Ngay sau đó, mấy giám khảo rối rít nói.

"Khoa thi hương này của chúng ta, đầu danh đã có."

"Quả nhiên mười năm mài một kiếm, một tiếng hót lên làm kinh người à."

"Thật không hổ là khoa cử đại ma đầu, chỉ đơn thuần ba bài thi phú này, vượt qua những thí sinh khác rất rất nhiều, căn bản không phải cùng một trình độ."

"Tô Mang này đoạt được đầu danh, tuyệt đối danh chính ngôn thuận."

Tất cả giám khảo, nhao nhao gật đầu, toàn bộ tán đồng.

Bởi vì Tô Mang thật sự quá ưu tú, bản thân bài thi y được tiến cử vào trong giỏ, hơn nữa còn là chủ khảo Vu Tranh đại nhân lựa chọn ra.

Đương nhiên hiện tại tất cả bài thi vẫn như cũ dán tên, nhưng căn cứ bài thơ này, tất cả mọi người đoán được là y.

Trên cơ bản 99% đã định, đầu danh giải nguyên chính là Tô Mang này.

Bởi vì trên cơ sở sách luận ưu tú, ai thi phú trình độ cao hơn quá nhiều, như vậy việc cướp đoạt giải nguyên còn có cơ hội.

Trước mắt, Tô Mang thi phú vượt qua những thí sinh khác đơn giản không chỉ một cảnh giới.

Không có chút tượng khí nào, không có chút dáng vẻ kệch cỡm nào. Muốn độ sâu có chiều sâu, muốn cảnh giới có cảnh giới, muốn ý chí có ý chí.

Mấu chốt câu hay cực kì, nhìn một chút cũng làm người ta tê dại.

Mười năm sinh tử hai mênh mang.

Toàn bộ Thương Lãng hành tỉnh thi hương, có thể có một câu hay như vậy lưu truyền bách thế, đã hoàn toàn đầy đủ.

Thử hỏi còn có ai có thể tranh đoạt giải nguyên cùng Tô Mang?

Định cục, giải nguyên chính là y.

Nhưng mà...

Bỗng nhiên có một tên giám khảo mở ra một phần bài thi, nhìn một hồi.

Trong miệng nói ra hai chữ: "Ta...X!"

Tất cả mọi người nhìn lại gã, trong hoàn cảnh này, ngươi nói thô tục, thích hợp sao?

Đồng khảo quan này đưa bài thi này cho Hàn Lâm học sĩ phó giám khảo bên cạnh nói: "Ngài... Nhìn xem."

Vị phó giám khảo này sau khi xem xong, trong miệng nói ra hai chữ: "Ta... Thảo!"

Sau đó, tất cả mọi người cầm xem.

Lập tức, tất cả mọi người sợ ngây người.

Cái này... Cái này « Nhật Ngũ Sắc Phú » hoàn toàn viết tuyệt à!

Sau khi xem xong, tất cả mọi người cảm thấy kim quang xán lạn, vàng son lộng lẫy.

Lúc này rõ ràng là đêm hôm khuya khoắt, nhưng nhìn xong bản « Nhật Ngũ Sắc Phú » này, phảng phất cảm giác như là dương quang phổ chiếu.

Bài phú này mỗi một câu đều tràn đầy quý khí, chân chính hoa chương à!

Đây đương nhiên là bài thi Vân Trung Hạc, sao chép bài của trạng nguyên Đường triều Lý Trình « Nhật Ngũ Sắc Phú ».

"Từ nay về sau, Nhật Ngũ Sắc Phú, cũng không cần viết nữa." Một tên giám khảo nói: "Hoàn toàn viết tuyệt, những bài khác cũng không cần viết nữa."

Tất cả mọi người gật đầu tán đồng.

« Nhật Ngũ Sắc Phú » của Tô Mang cũng viết vô cùng tốt, nhưng quá thu liễm, không bằng bản này hoa lệ bắn ra bốn phía.

Đây là vỗ mông ngựa hoàng đế đó, đương nhiên càng hoa lệ càng tốt.

"Vậy, vậy đầu danh giải nguyên làm sao bây giờ?" Phó chủ khảo hỏi?

Đúng vậy, cái này khó quá, trong lòng tất cả mọi người, hạng nhất đã định ra, chính là Tô Mang kia.

Nhưng bản vuốt mông ngựa « Nhật Ngũ Sắc Phú » này, so với bản của Tô Mang hoa lệ hơn nhiều lắm.

Quan chủ khảo Vu Tranh nói: "Cả bản hoa chương, cũng so ra kém một câu mười năm sinh tử hai mênh mang, hoàng đế bệ hạ hẳn là có thể hiểu cho chúng ta."

Vu Tranh đại nhân hoàn toàn không quen nhìn kiểu vuốt mông ngựa, cho nên bản « Nhật Ngũ Sắc Phú » viết cho dù tốt, lão cũng không thích.

Tô Mang khó được nhất là, ba bài thi phú, bài sau so với bài trước càng tốt hơn. Ngươi cảm thấy thiên thứ nhất của y xuất sắc, nhưng thiên thứ hai càng tốt hơn, thiên thứ ba tốt nhất.

"Không bằng nhìn tiếp hai bài thơ sau đi?" Phó giám khảo nói.

Sau đó, gã lật ra trang thứ hai.

Bài thứ hai khảo thí thi từ của Vân Trung Hạc, rồi bài thứ ba, cũng khắc sâu vào tầm mắt.

Tất cả mọi người hít sâu một hơi.

Sau đó toàn thân rùng mình, tê cả da đầu.

Cái này... Cái này, hắn là ai vậy?

Quá yêu quá ngưu bức đi.

Bài thứ hai « Lan Giang Nguyệt » của Tô Mang chỉ là xuất sắc, mà « Nguyên Tịch » của người này hoàn toàn kinh diễm tuyệt luân.

Năm ngoái đêm nguyên tiêu, chợ hoa đèn sáng rực.

Treo trăng đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn.

Năm nay đêm nguyên tiêu, trăng với đèn như trước.

Chẳng gặp người năm qua, tay áo đẫm lệ ướt.

Viết quá tốt rồi, quá tuyệt diệu!

Câu hay thiên cổ à, mỗi một câu đều là câu hay.

Thậm chí mỗi một bài thơ, đều cào vào lòng người ngứa ngáy.

Đây là ai vậy? Trải qua bao nhiêu lần yêu đương? Nên khắc cốt minh tâm cỡ nào, mới viết ra dạng thi từ này.

Đông đảo giám khảo, một lần lại một lần niệm, không chỉ tê cả da đầu, toàn thân đều xốp giòn.

Chân chính mồm miệng lưu hương, để cho người ta mê say à.

Không sai, người này không viết mặt trăng đêm Trung thu, viết là mặt trăng đêm thượng nguyên, nhưng có gì không được chứ? Hoàn toàn có thể!

Sau đó nhìn bài thứ ba 《 Vô Đề 》.

Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông.

Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.

Cách tọa tống câu xuân tửu noãn, phân tào xạ phúc chá đăng hồng.

Ta dư thính cổ ứng quan khứ, tẩu mã lan thai loại chuyển bồng. 😂

Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn nhau.

Vô địch!

Miểu sát!

Không nghĩ tới lần thi hương này, vậy mà ẩn chứa một siêu cấp đại BOS như thế, dù thế giới này không có cái từ BOSS này.

Ngươi mẹ nó mới là khoa cử đại ma đầu à.

Ngươi ngưu bức như vậy, hoàn toàn là cấp nhân vật đại sư, ngươi đi làm Văn Tông đi.

Không nên đi tham gia khoa cử.

Tô Mang thi phú đã đủ ngưu bức, vừa rồi cũng làm cho tất cả mọi người kinh diễm không gì sánh được.

Nhưng hiện tại thật bị triệt để nghiền ép miểu sát, một chút xíu sức hoàn thủ cũng không có.

Trước mặt bài thi này, thơ Tô Mang chỉ còn lại có một câu mười năm sinh tử hai mênh mang.

Mà phần bài thi này, đều là câu hay thiên cổ.

"Xem sách luận trước của hắn thế nào." Có giám khảo nói.

Thế là, có người rút ra bài thi sách luận của Vân Trung Hạc.

Tô Thức Đại Thần 《 Phục Cổ 》, Âu Dương Tu Đại Thần 《 Bằng Đảng Luận 》, Hoàng Thường Đại Thần thượng sách.

Tất cả mọi người nhếch miệng, lại một lần nữa hít sâu một hơi.

Mẹ nó, mẹ nó, móa!

Lúc đó phê duyệt đến ba thiên sách luận này, còn tưởng rằng là Tô Mang đây này, không nghĩ tới lại là người này.

"Nhìn lại ngày thứ nhất thiếp văn và kinh nghĩa đi." Phó giám khảo nói.

Sau đó, rút ra bài thi ngày đầu của Vân Trung Hạc.

Tất cả mọi người lại một lần nữa con mắt đăm đăm, 200 đạo đề hoàn toàn đúng, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Rốt cuộc tìm được ngươi.

Quả nhiên là quái vật ngươi à.

Ngươi là người hay là quỷ vậy? Sao ngưu bức như vậy chứ?

Bỗng nhiên, có một giám khảo nói: "Tô Mang, thật thê thảm!"

Tất cả mọi người nhao nhao gật đầu, Tô Mang đã là siêu cấp ngưu bức, chân chính mười năm mài một kiếm, nhất định phải đoạt hạng nhất.

Không nghĩ tới nửa đường, giết ra chân chính một đại ma đầu, hạng nhất ném đi.

Vu Tranh nói: "Không, Tô Mang hẳn là sẽ vinh hạnh, tuy bại nhưng vinh."

"Bài thi này định là hạng nhất, mọi người không có ý kiến chứ?" Quan chủ khảo Vu Tranh nói.

Tất cả mọi người liều mạng lắc đầu, làm sao có thể ý kiến.

Người này hoàn toàn là lấy cấp nghiền ép, miểu sát, đoạt được danh hiệu đệ nhất.

Nếu như có ý kiến, vậy căn bản không xứng làm giám khảo này rồi.

"Hiện tại ta rất muốn biết, rốt cuộc người này là ai? Rốt cuộc là thần hay là quỷ? Ta đảm nhiệm giám khảo đã mấy lần, cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua... Thí sinh biến thái như vậy à!"