Kiều Tranh ở Thái Ngọ Phong tìm được một động phủ coi như không tệ.
Chỉ là có lẽ vì thời gian họ tới không đúng lắm, các tiền bối ở lại Thái Ngọ Phong cộng lại chỉ khoảng hơn mười người. Những đệ tử ngoại môn thì ngày thứ ba đã có một quản sự chỉ dẫn tới đưa đi, chỉ có đệ tử nội môn mới được ở lại đây. Vinh Khách không hổ đã quen làm đại sư huynh, rất nhanh đã hỏi thăm rõ ràng sự tình trong Thái Ngọ Phong.
Hóa ra đệ tử nội môn trong Thái Ngọ Phong, cộng thêm sáu người họ cũng mới có hai mươi người. Phải nói ba trăm năm qua chỉ có chừng ba mươi người, sáu đời đệ tử vượt thiên môn trước, mỗi đời đại khái chỉ có hai ba người. Trong hai trăm năm, nếu những người này không thể lên tới kỳ nguyên anh thì tự động mất thân phận đệ tử nội môn, chuyển thành quản sự ngoại môn Thái Nhất tiên tông, đi dạy bảo đệ tử ngoại môn và đệ tử ký danh.
Đây là điểm khác nhau của Thái Ngọ môn và Thái Nhất tiên tông. Thái Ngọ môn là đem tất cả đệ tử tư chất tốt vừa bước vào giới tu chân làm đệ tử ngoại môn, thông qua tuyển chọn mới có thể làm đệ tử nội môn. Thái Nhất tiên tông thì khác. Đệ tử sinh ra lớn lên ở bản địa chưa kết kim đan đều là đệ tử ký danh, kết đan rồi mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn. Số lượng đệ tử ngoại môn cũng không nhiều, xấp xỉ năm ngàn. Nói cách khác, đệ tử nội ngoại môn của Thái Nhất tiên tông là khoảng sáu ngàn tu sĩ kim đan!
Sáu ngàn tu sĩ kim đan, một trăm lẻ một kim đan thượng nhất phẩm!
Con số này khiến mọi người giật mình, mặc dù biết chủ tông lợi hại nhưng tuyệt đối không biết lợi hại đến vậy. Hà Tất Khinh liên tục vỗ ngực, may mắn mình chó ngáp phải ruồi mới trở thành đệ tử nội môn, bằng không phải trổ hết tài năng để trở thành đệ tử nội môn từ năm ngàn tu sĩ kim đan, không phải mệt chết à?
Mà Thái Ngọ Phong cũng chỉ là một trong rất nhiều ngọn núi ở Thái Nhất tiên tông, thực lực tổng hợp coi như trung bình, vì trong mấy núi lợi hại, có một núi chiếm giữ hơn trăm đệ tử nội môn và một đệ tử chân truyền. Trong Thái Ngọ Phong có năm tôn giả kỳ hóa thần, mười ba chân nhân nguyên anh. Số còn lại không phải đột phá kỳ hóa thần lên thiên quân kỳ đại thừa trở thành trưởng lão Thái Nhất tiên tông thì là trong hai trăm năm không thể đột phá kỳ nguyên anh, mất đi thân phận đệ tử nội môn. Bây giờ Thái Ngọ Phong thoáng cái có thêm sáu người, cũng xem như một lần tăng dân số trong gần hai trăm năm nay.
“Ta đi hỏi mấy vị sư huynh, bọn họ đều khuyên chúng ta đừng đi cấm khu bí cảnh.” Vinh Khách triệu tập mọi người, sắc mặt hơi khó nhìn, “Hà sư đệ, Du Châu sư muội, lựa chọn của các ngươi không sai, không cần để ý.”
Hà Tất Khinh và Du Châu đều không phải kiểu am hiểu đấu pháp, trước đó dùng quyền tự động từ bỏ, thấy bốn người Kiều Tranh nhận nhiệm vụ, trong lòng khó tránh xấu hổ. Bây giờ nghe Vinh Khách nói thế, trái lại tâm tình có khá lên.
“Đại sư huynh, huynh cũng biết đệ không có khiếu làm nhiệm vụ mà.” Hà Tất Khinh giả vờ ưu sầu, “Lời tôn giả Huyền Thành nói đã rất nghiêm trọng rồi, chắc hẳn cũng là muốn tốt cho chúng ta. Đệ từ bỏ là bình thường, đại sư huynh không cần lo cho đệ.”
“Hà sư huynh nói đúng lắm.” Du Châu gật đầu.
“Đại sư huynh, các sư huynh nói thế nào?” Khoảng thời gian này, Hứa Nhàn Vân đã tra xét chút tư liệu, nhưng tài liệu liên quan đến cấm khu bí cảnh không nhiều, hiểu biết của hắn cũng có hạn.
“Có mấy vị sư huynh năm xưa cũng nhận nhiệm vụ, nhưng chỉ có một người trở về, hơn nữa còn quá thời hạn.” Vinh Khách thở dài nói, “Dựa theo lời của sư huynh trở về kia, dù là kỳ nguyên anh cũng không thể toàn thân trở ra. Bởi người mà nhiệm vụ muốn chúng ta tìm có thái độ không tốt với đám đệ tử chúng ta, vị sư huynh kia cũng là từ bỏ nhiệm vụ khi làm thuộc hạ một trăm năm cho người kia, mới được thả ra.”
“Có ý gì?” Kiều Tranh nghe như lọt vào sương mù, “Người kia là ai?”
“Không biết.” Vinh Khách lắc đầu, “Nhiều hơn thì không biết, vị sư huynh kia hình như cũng bị lời thề ảnh hưởng, không thể nói ra quá nhiều điều. Nhưng tông môn muốn hẳn là bảo vật nào đó trong bốn cấm khu bí cảnh, mà những bảo vật đều chia ra nằm trong tay một người. Chúng ta không có khả năng lấy được bảo vật từ tay hắn, nhưng hình như bọn họ có giao ước với tông môn, đệ tử kỳ kim đan chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ bọn họ giao mới có thể lấy được một phần bảo vật.”
“Vậy nếu bọn họ không muốn giao, cố ý phát nhiệm vụ không thể hoàn thành chẳng phải là phí công sao?” Chu Thừa Phong hỏi.
“Đúng là thế.” Vinh Khách gật đầu, “Sáu vị đệ tử chân truyền đã hoàn thành nhiệm vụ kia không biết làm cách nào mà biến không thể thành có thể, nên mới được tông môn coi trọng.”
Thái Nhất tiên tông không chỉ muốn bồi dưỡng tay đấm, yêu cầu với đệ tử chân truyền cũng tự nhiên không ngừng nâng cao. Có lúc năm trăm năm vẫn chưa đầy danh sách đệ tử chân truyền, tình nguyện để trống chứ không thu người không đủ tư cách. Trong lịch sử có một quãng thời gian, chỉ có một người trở thành đệ tử chân truyền! Nhưng tương tự, biến không thể thành có thể, đệ tử hoàn thành nhiệm vụ trong các loại tuyệt cảnh mới có thể phục vụ tông môn tốt hơn, thậm chí là ngăn cơn sóng dữ cho tông môn vào lúc nguy cấp!
Mục đích của Kiều Tranh là cứu Nhiếp Đoan Hoa ra, sự đào tạo và tài nguyên đệ tử chân truyền có thể có được tuy khiến y động tâm nhưng dẫu sao y cũng có công pháp tu đến kỳ đại thừa, nên không coi trọng vị trí đệ tử chân truyền đến thế. Cấm khu bí cảnh không dành cho người bình thường, cũng có thể có đi không có về. Kiều Tranh đến giờ vẫn chưa nhìn thấy sư phụ, cũng không thấy Tam Dương, mạo hiểm như vậy thật sự không đáng. Hơn nữa, đến đại thế giới Thiên Nguyên, y sẽ không có bản lĩnh “tiên tri” như ở thế giới Thần Nguyên, thuận buồm xuôi gió, nơi này so với thế giới Thần Nguyên thì nguy hiểm và đáng sợ hơn nhiều.
Giải cứu sư phụ mới quan trọng nhất, địa vị khác hay tu vi đều có thể xếp sau.
“Rốt cuộc đi hay không đi, ta không có quyền xen vào.” Vinh Khách nói, “Mấu chốt nhất vẫn là bản thân các đệ.”
“Đại sư huynh sẽ đi à?” Kiều Tranh đột nhiên hỏi.
“Ta sẽ đi.” Vinh Khách kiên định gật đầu, “Ta nhất định sẽ trở thành đệ tử chân truyền.”
Trở thành đệ tử chân truyền Thái Nhất tiên tông, hắn mới có năng lực bảo hộ sư phụ, đem sư phụ từ thế giới Thần Nguyện đến đây, không có bất kỳ ai vì thân phận bán yêu của sư phụ mà nói thêm nửa câu. Biểu cảm Vinh Khách quá kiên định, giống như tất cả khó khăn và nguy hiểm ở trước mặt hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Trong lòng Kiều Tranh chợt động, những dao động và lo lắng vứt hết sang một bên.
Vì nguyên nhân sống lại, y đã quen tính trước làm sau, quen việc không chắc chắn sẽ không dễ dàng ra tay. Y lại quên trên thế giới nào có chuyện không làm mà hưởng. Nguy hiểm lớn mới có báo đáp lớn. Bàn về khó khăn, có chuyện gì nguy hiểm hơn là cứu người từ tay kiếm tu ma đạo kỳ đại thừa chứ, chỉ là một cấm khu bí cảnh đã khiến y lo trước lo sau, cần gì phải thế?
“Ta cũng đi.” Kiều Tranh cười với Vinh Khách, “Ta chúc đại sư huynh mã đáo thành công trước nhé.”
“Sư đệ cũng thế.”
Vinh Khách đã nói hết tin tức mình tìm hiểu được, chuyện còn lại phải dựa vào chính họ.
Kiều Tranh ở Thái Ngọ Phong chuẩn bị một tháng, sau khi mua không ít linh thạch, linh quả thì xuất phát đi bí cảnh Thập Phương Hoàng Sa.
So với Kiều Tranh lúc này đang hào hứng bừng bừng phấn chấn, bên Đường Tam Dương đơn giản thô bạo hơn nhiều.
Vương Huân cam chịu số phận mang Đường Tam Dương đi tìm tôn giả Hoàng Sa. Tôn giả Hoàng Sa rất nổi tiếng ở nơi này, tùy tiện tìm người hỏi một câu là biết chỗ ngay. Đương nhiên, không ít người cho là họ tìm được bảo vật, có chuẩn bị bỏ linh thạch mua lại cũng có chuẩn bị nước đục béo cò. Mà những người này hầu như đều ăn một kiếm của Đường Tam Dương.
Vương Huân cuối cùng biết lý do mình vừa nhắc đến tôn giả Hoàng Sa là hai mắt Đường Tam Dương sáng rỡ.
A a a, hắn gặp phải một kiếm tu rồi!
Kiếm tu chính là một lũ điên thích chiến đấu, sao hắn không nghĩ tới chứ? Nhưng mà Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông và tôn giả Hoàng Sa hình như không hợp nhau, trước giờ đều là nước giếng không phạm nước sông, nên Vương Huân mới không nghĩ đến kiếm tu đầu tiên.
Bây giờ biết Đường Tam Dương là kiếm tu, tâm tư muốn khuyên hắn làm việc cho tôn giả Hoàng Sa của Vương Huân cũng phai nhạt. Thôi, chỉ cầu đến lúc bọn họ đánh nhau đừng kiêng kỵ hắn là hắn có thể thuận lợi chạy.
Bí cảnh Thập Phương Hoàng Sa rất lớn, nhưng tôn giả Hoàng Sa rất dễ tìm.
Sau một tháng, cuối cùng Vương Huân cũng dẫn Đường Tam Dương đến nơi ở của tôn giả Hoàng Sa, một ốc đảo đào bới bằng sức người, một tòa phi thành.
Chung quanh là cát vàng bụi bặm đầy trời, phía sau là hoang sơn dã lĩnh không một ngọn cỏ, chỉ có tòa phi thành này xanh biếc dạt dào, linh thảo linh thực tỏa ra linh khí tiên lục vô cùng đáng chú ý. Phi thành không lớn lại cực kỳ tinh xảo rực rỡ, trông như một tòa cung điện, bốn góc mái hiên điêu khắc một con vật giống rắn mà không phải rắn, giống thú mà không phải thú, mơ hồ lộ ra bá khí. Phía dưới phi thành cũng ly kỳ không kém, là một con rùa đen cực to. Nói tòa thành này bay lên không bằng nói là con rùa đen to lớn này cõng lên. Không biết tôn giả Hoàng Sa tìm được con rùa đen lớn thế này ở đâu mà đem rùa đen sống dưới nước đặt vào bí cảnh Thập Phương Hoàng Sa này, cũng coi như kỳ ba!
“Con rùa đen là một loại yêu thú ở sâu dưới biển.” Vương Huân thấy Đường Tam Dương nhìn con rùa đen chằm chằm, tưởng hắn có hứng thú với nó bèn giải thích luôn, “Đây là huyền quy vạn năm mà tôn giả Hoàng Sa tốn một năm mới bắt được trong biển sâu, nghe nói có được một tia huyết mạch Huyền Vũ, tuổi thọ dài lâu, tiếc rằng chưa mở linh trí, không thể hóa thành hình người. Tôn giả rất cưng chiều nó, mỗi ngày đều mua một ngụm linh tuyền cho nó uống, mỗi tháng đều dùng linh tuyền tắm rửa, ngày thường cũng nuôi dưỡng bằng đủ loại đồ tốt, nghe nói một mình nó đã chiếm một phần ba thu nhập cả năm của phi thành.” Vương Huân vừa nói vừa hâm mộ, vừa cảm thán tôn giả Hoàng Sa hào phóng vừa cảm thán mình sống còn không bằng một con rùa đen.
Về phần Đường Tam Dương…
Trời đất chứng giám, trong chớp mắt nhìn thấy rùa đen hắn thật sự nghĩ đến Minh Hư không biết đã bị truyền tống đến nơi nào. Nhưng ngẫm lại bản lĩnh của Minh Hư, phỏng chừng sẽ không bị chộp tới chở phi thành gì đó.
Minh Hư ở nơi xa hắt xì một cái, sờ mũi rồi chậm rãi đi tiếp, dù sao không biết lạc đường đến tận đâu rồi, đi chậm chút vẫn ổn thỏa hơn.
“Ngươi biết không ít.” Đường Tam Dương quay đầu nhìn Vương Huân, nói.
“Việc này… Khụ khụ, chúng ta làm nghề này nhất định cái gì cũng phải biết chút chút.” Vương Huân hơi ngượng ngùng nói.
“Ừ, ngươi có thể đi.” Đường Tam Dương phất tay, ngẩng đầu nhìn phi thành, hắn có thể cảm nhận được kiếm ý bên trong phi thành, không, nó đã vượt xa trình độ kiếm ý, hẳn là thứ Minh Hư từng nhắc tới, trình độ kiếm đạo ở trên kiếm ý hóa hình. Nghĩ đến đây, Đường Tam Dương không nhịn được kích động toàn thân, đến đại thế giới Thiên Nguyên mới xem như chân chính kiến thức tinh túy kiếm đạo của thế giới này.
Đường Tam Dương thấy rõ con đường sau này mình đi, kích động trong lòng khó mà diễn tả bằng lời. Đối với tu sĩ, có thể thấy rõ phương hướng thiên kiến đại biểu cho còn có không gian tiến bộ. Nếu cảm thụ con đường phía trước là sự mù mịt, ngay cả lối thoát ở đâu cũng không biết, cả đời có lẽ cũng chỉ đến thế. Kiếp trước Đường Tam Dương không cảm nhận được con đường phía trước của mình, thứ hắn có thể học được ở đại lục Kiếm Tu đã đến bình cảnh, cái gọi là cảnh giới kiếm thần ở trên hắn có thể gặp không thể cầu, chính kiếm thần cũng không biết đột phá như thế nào. Đến thế giới này, Đường Tam Dương mới biết đó có lẽ là thiếu hụt truyền thừa của đại lục Kiếm Tu.
Đối thủ gặp được ở thế giới Thần Nguyên, ngoài Nhạc Minh tạm được, những người khác chẳng đáng nhắc tới. Nhưng Nhạc Minh tuy thiên phú kiếm đạo xuất sắc, sau này sẽ là đối thủ không tệ thì bây giờ vẫn quá trẻ, rất nhiều thứ đều vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn hiện giờ, Đường Tam Dương muốn chứng thực kiếm đạo của mình vẫn thiếu không ít thứ. Nhưng giờ thì khác rồi, trước mắt có một đối thủ lợi hại đang chờ hắn. Đường Tam Dương rõ ràng cảm giác được tôn giả Hoàng Sa này tuyệt đối sẽ là đối thủ lợi hại nhất hắn gặp từ lúc chào đời đến nay.
Vương Huân vẫn còn không dám tin, “Tiền… tiền bối nói là ta có thể đi?” Cứ thể để hắn chạy?
“Ta đã tìm được tôn giả Hoàng Sa, dĩ nhiên ngươi không còn tác dụng nữa, lẽ nào ngươi không muốn đi?” Đường Tam Dương nghi ngờ hỏi.
“Không không không, đa tạ tiền bối, tại hạ cáo lui.” Vương Huân quả thực vui sướng ngất ngây, hắn đã chuẩn bị tinh thần bị giết người diệt khẩu rồi đó. Tu sĩ bình thường ai sẽ thả hổ về núi đối với kẻ thù chứ? Huống hồ gốc gác hắn còn không sạch sẽ, bị giết cũng không có người ra mặt thay. Bây giờ mạng chưa đến cùng đường, có thể đi rồi, sau này nhất định hắn sẽ thay đổi hoàn toàn, không dám làm cái chuyện giảm vận may này nữa.
Vương Huân vừa đi, Đường Tam Dương liền cảm thấy yên tĩnh hơn hẳn.
Lúc này hắn cách phi thành khoảng một dặm, một ý niệm trong đầu là đến nơi.
Đường Tam Dương dĩ nhiên sẽ không đánh đến tận cửa, đối phương là một đối thủ đáng giá đối chiến, đánh đến tận cửa quá không cho đối phương thể diện, hơn nữa còn dễ kết thù, không cần thiết. Hắn còn mong đánh xong thì thuận lợi rời khỏi đây, phải trông cậy vào tôn giả Hoàng Sa đấy!
Có rồi!
Đường Tam Dương móc ra một miếng ôn ngọc từ nhẫn trữ vật, thứ này nằm trong động phủ của Kiều Tranh, bị Đường Tam Dương dỡ ra nhét vào nhẫn. Ngón tay Đường Tam Dương vạch một đường, cắt một miếng lớn chừng bàn tay khỏi khối ôn ngọc, đặt trong tay, dùng kiếm ý khắc tên mình lên, nghĩ nghĩ lại khắc hai chữ “Bái thiếp” ở mặt sau, miễn cưỡng làm thành một miếng ngọc bài thông thường. Như thế này hẳn không khác lắm.
Đường Tam Dương dùng thần thức đưa ngọc bài ra ngoài, ngọc bài lóe lên, hóa thành một tia sáng rơi vào tay một đệ tử tuần tra, ngay sau đó có một luồng thần thức truyền vào đầu đệ tử này, “Đường Tam Dương cầu kiến tôn giả Hoàng Sa.”
“Tiểu La, sao lại ngây người thế?” Một đệ tử tuần tra khác hỏi.
“Ta yêu cầu gặp thành chủ.” Tu sĩ họ La bắt lấy tay bạn mình, mở lòng bàn tay để lộ ngọc bài, vẻ mặt trầm trọng nói.
Yêu cầu cầu kiến tôn giả Hoàng Sa của tu sĩ họ La rất nhanh được chấp thuận, kiểu người như Đường Tam Dương không phải không có, nhưng hầu hết đều trở thành đồng nghiệp của tu sĩ họ La, bại bởi tôn giả phải lấy công gán nợ. Hắn bước vào chính đường liền thấy một vị quản sự quen mặt đang chờ đợi, thấy hắn tiến đến, sắc mặt cũng không tồi, chắp tay với hắn, “Nghe nói La đạo hữu có được bái thiếp của một tu sĩ vô danh nên muốn cầu kiến tôn giả, không biết có thể cho tại hạ xem thiếp mời không?”
Đây cũng là quy củ trong thành Phi Sa, bằng không con chó con mèo nào cũng muốn giẫm lên thành chủ để nổi tiếng, chẳng phải thành chủ sẽ mệt chết sao? Bởi vậy mới có loại quản sự “sàng lọc” người này, nếu thực lực không đủ, muốn gặp thành chủ căn bản đừng đùa, có quản sự cho ngươi gặp đã là nể mặt ngươi rồi.
“Vâng.” Tu sĩ họ La cũng biết “quy tắc ngầm” trong thành nên rất cung kính lấy ngọc bài ra, đưa cho quản sự.
Quản sự không chú ý nhận lấy, lúc ánh mắt đảo qua ba chữ “Đường Tam Dương” trên ngọc bài, sắc mặt lập tức trầm xuống. Sau khi dùng thần thức quét qua ngọc bài, khóe miệng lại còn trào ra một tia máu tươi, trên đầu cũng toát không ít mồ hôi lạnh.
“Kiếm ý thật lợi hại, tu vi này e là kỳ hóa thần.” Quản sự mồ hôi như mưa lùi lại hai bước, đem ngọc bài bỏ vào tay áo, “Ngươi đi xuống trước đi, ta đi bẩm báo thành chủ.” Nói xong, hắn không chần chừ, bước nhanh ra khỏi phòng, đi đến chỗ tôn giả Hoàng Sa.
Tu sĩ họ La nhìn bóng lưng quản sự xa dần, trên mặt không khỏi hiện vẻ chán chường, muốn nhanh gặp mặt thành chủ chào hỏi vẫn nên tìm cơ hội khác thôi. Nghĩ thế, hắn nhanh chóng chỉnh đốn tâm tình, giả vờ như chuyện gì cũng không xảy ra, lập tức lui ra ngoài.
“Ồ? Đường Tam Dương này lai lịch ra sao ngươi biết rồi?” Tôn giả Hoàng Sa ngồi ở chủ vị, tay nghịch ngọc bài, trong mắt phượng tỏ rõ sự hiếu kỳ.
Tôn giả Hoàng Sa tướng mạo không tầm thường, hoặc là nói người tu vi cao siêu trong giới tu chân, trừ khi đặc biệt yêu thích, nếu không khi kết thành nguyên anh có thể chỉnh sửa tướng mạo một chút, nam tuấn nữ đẹp ở giới tu chân là chuyện rất bình thường. Hắn lúc này đang nghiêng người dựa vào ghế ngồi, bỗng cười, “Kiếm ý này thật sự thú vị. Ta ở thế giới Thiên Nguyên nhiều năm như vậy, đây là lần đầu bắt gặp loại kiếm ý này.” Không thuộc về bất kỳ trường phái đã biết nào, lẽ nào là truyền nhân môn phái kiếm đạo xa xưa nào sao? Loại kiếm tu này cho dù muốn khiêu chiến cũng phải đến đại bản doanh kiếm tu là Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông, sao lại đến cái nơi nhỏ bé này của hắn?
“Chuyện này… Thuộc hạ vô năng, chưa từng nghe tên tu sĩ này.”
“Mời hắn vào đi, không, thôi vậy, để ta tự đi.” Tôn giả Hoàng Sa thản nhiên đứng dậy, “Nhớ cho bé đáng yêu của ta uống linh tuyền.”
“Vâng.” Quản sự lau mồ hôi, nghĩ thầm cũng chỉ có tôn giả mới gọi Huyền Quy vạn năm là bé đáng yêu. Huyền Quy kia nhìn thế nào cũng không dính dáng đến chữ “tiểu”. Nhưng tôn giả xưa nay tính tình bất định, còn là một người không vướng bận, sẽ làm ra chuyện gì chẳng ai biết được. Dù hắn cũng không biết với năng lực của tôn giả còn ở lại chỗ này làm gì. Với tu vi kiếm đạo của tôn giả, dù đến Vạn Kiếm Quy Nguyên kiếm tiên tông làm trưởng lão cung phụng không phải việc khó. Tin đồn gì mà “chịu khổ” ở chỗ này chờ “Đông Sơn tái khởi” đi báo thù ở ngoài kia chẳng qua là tu sĩ bên ngoài tự cho là đúng đồn đoán thôi.
Nhưng những chuyện này thủy chung không liên quan đến đám nhân vật nhỏ như hắn.
Kiều Tranh hóa thân độn quang cấp tốc đi vào Thập Phương Hoàng Sa.
Y nghĩ đi nghĩ lại rất lâu lời vị sư huynh kia, cảm thấy người cần tìm trên pháp chỉ chính là tôn giả Hoàng Sa trong Thập Phương Hoàng Sa. Thứ nhất là vì trong tay hắn có pháp bảo truyền kỳ, đoán chừng có thể lấy không ít tin tức từ chỗ hắn. Chỉ là nghe nói tôn giả Hoàng Sa đối với người ba đại tông môn trước đến giờ đều không coi ra gì, mình muốn đi tìm hắn có lẽ phải giấu giếm thân phận, yêu cầu lừa dối ngay dưới mí mắt tôn giả kỳ hóa thần này… thực tình không thấp.
Thời hạn năm mươi năm cũng không phải nói cho dễ nghe.
Kiều Tranh nghĩ vậy, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ. Cũng may trước khi rời đi y đã đánh tiếng với Vinh Khách, nếu Tam Dương tới đại thế giới Thiên Nguyên thì bảo hắn đến gần Thập Phương Hoàng Sa chờ. Ầy, nhớ tới Đường Tam Dương, không biết đến bao giờ bọn họ mới gặp lại đây.
Đã đi trong Thập Phương Hoàng Sa rất nhiều ngày nhưng thành Phi Sa vẫn xa xa khó vời, phỏng chừng phải đi lâu nữa. Kiều Tranh móc từ nhẫn trữ vật một trái linh quả ra gặm, theo thói quen phóng thần thức quan sát bốn phía, đột nhiên tai nghe được một cái tên quen thuộc.
“Đường Tam Dương, đây là ai?” Một tu sĩ kinh ngạc hỏi.
“Không biết, hình như là một kiếm tu rất lợi hại, tôn giả Hoàng Sa rất coi trọng, hình như tôn giả đồng ý so kiếm với hắn, mấy ngày nữa đấy. Mấy hôm nay vẫn luôn ăn ngon uống sướng ở thành Phi Sa, nghe nói ở lại phòng tôn giả mấy ngày rồi chưa đi ra.” Một tu sĩ khác giọng điệu chua loét, “Hình như lớn lên không tệ, mê hoặc tôn giả luôn.”
“Không thể nào, có người dám tơ tưởng tôn giả á?” Tu sĩ trợn mắt há mồm, đây là người mạnh mẽ xuất hiện từ đâu vậy? Thế giới này thay đổi nhanh quá rồi, còn có người dám đi khiêu chiến tôn giả Hoàng – kiếm tu kỳ hóa thần, người sở hữu linh kiếm pháp bảo truyền kỳ – Sa!
“Hừ, chắc chắn sẽ bị tôn giả đánh cho hoa rơi…” Nam tu còn chưa nói xong trước mặt liền xuất hiện một gương mặt xinh đẹp khiến người động tâm. Chỉ thấy vị mỹ nhân này hé môi, nở nụ cười nguy hiểm khiến người ta siết chặt cúc hoa, “Các ngươi vừa nói có một kiếm tu tên Đường Tam Dương à?!”