Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 73




Đường Tam Dương yên lặng nhìn Minh Hư, thật lâu không nói.

Rõ là cũng bị nguyên hình cao đại thượng của Minh Hư dọa sợ.

Dù sao cái đầu này… thật không nhỏ.

Minh Hư nhanh chóng thiết trí pháp thuật cản theo dõi lên người mình, Đường Tam Dương cũng thu hồi thần thức.

“Muốn cười cứ cười đi.” Minh Hư rầu rĩ không vui nói. Thế giới loài người ác ý với Huyền Vũ đủ nhiều rồi. Thật ra Minh Hư cũng không được tính là Huyền Vũ trọn vẹn. Hắn có huyết mạch kỳ lân, đằng xà, huyền quy các thứ trộn lại, huyết mạch rùa và rắn hợp vào nhau biến thành ngoại hình Huyền Vũ. Không thể so với Đường Tam Dương, mặc dù là bạch tử nhưng dẫu sao cũng không cần xoắn xuýt vì chủng tộc.

Vạn hạnh là tỉ lệ sinh đẻ trong yêu thú hiện giờ vô cùng thấp, nếu không cái loại không biết đã lai tạp bao nhiêu huyết mạch như Minh Hư tuyệt đối sẽ không được bất kì tộc đàn nào hoan nghênh. Dù sao Minh Hư cũng bắt kịp thời điểm tốt, nương theo cảm ứng huyết mạch trong thân thể, kiếp trước đều được mấy tộc đàn sủng ái. Chờ hắn trở thành yêu thú đỉnh cấp cũng phù hộ mấy tộc đàn đó. Về sau vì vấn đề thọ nguyên mà không thể không chuyển thế làm lại, sau đó… cảm nhận được ác ý sâu sắc.

Đáng thương Minh Hư kiếp trước tung hoành giới yêu thú, cơ hội để nhân tu nhìn thấy hắn cũng chẳng có. Kết quả đến đời thứ hai thì… Quên đi, đều là mệnh cả.

“Khụ khụ, ngươi am hiểu bói toán à?” Đường Tam Dương cảm thấy mãi không lên tiếng cũng không tốt, nghĩ một hồi vẫn quyết định phá vỡ không khí.

Đáng tiếc, khuyết điểm Đường Tam Dương không giỏi đạo lí đối nhân xử thế lúc này lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Nói trắng ra là hết chuyện để nói.

Minh Hư suýt hung tợn trừng mắt liếc hắn.

Mặc dù con người thường xuyên dùng mai rùa bói toán nhưng không có nghĩa hắn cũng am hiểu.

Dù so với con người, xác suất hắn bói đúng là cao hơn, thuật bói toán dạy cho hai đồ đệ cũng có chút tâm đắc. Ngay cả sự xuất hiện của Đường Tam Dương cũng là Minh Hư bói ra.

Nhưng! Mà!

Đây chỉ là thiên phú thôi!!!!

Đường Tam Dương bị Minh Hư trừng mắt mà chẳng hiểu ra sao. Chẳng qua hắn cũng không hỏi ra cái gì, đành phải nhận lấy ánh mắt Minh Hư, hỏi, “Ừ, ngươi muốn ta làm gì?”

Minh Hư mời Đường Tam Dương ngồi xuống, tự tay rót trà cho hắn, “Kể ra rất dài, dù sao cũng nhàn rỗi vô sự, không bằng từ từ nói.”

Hóa ra Minh Hư đã sớm đột phá kỳ nguyên anh, lên kỳ hóa thần mấy chục năm rồi.

Những năm này hắn gần như bế quan suốt, ngoài đắn đo giấu giếm thân phận thật còn là để tránh ở ngoài nhảy nhót vui quá bị Thiên Lôi tìm đến, lúc đó thì chuyện gì cũng không dối gạt được nữa. Thật ra thì tu vi Minh Hư đã là kỳ hóa thần, thời gian ở lại thế giới này không còn nhiều, nếu hắn ích kỷ một chút, lúc nào cũng có thể phi thăng đại thế giới. Nhưng như vậy thân phận yêu thú của hắn sẽ không giấu được. Nếu hắn phi thăng, chủ tông Thái Nhất tiên tông của Thái Ngọ môn khẳng định sẽ phản ứng. Đến lúc đó, đồ đệ Vinh Khách và Hà Tất Khinh của hắn đều sẽ bị xem như đồng bọn mà bắt giam. Tâm huyết hắn hao tổn trong Thái Ngọ môn nhanh chóng bị xóa bỏ.

Ở thế giới loài người nhiều năm, câu Không phải tộc ta trong lòng ắt suy nghĩ khác rốt cuộc đại diện cho cái gì, hắn rất rõ.

Tu sĩ kỳ hóa thần muốn phi thăng, phần lớn đều có tiên quang hướng dẫn, thế giới sẽ tự động đưa người ra ngoài. Hoặc có người ở đại thế giới cung cấp tọa độ, thông qua các loại bí pháp khác nhau hợp lực mở thông đạo ở hai thế giới. Đây là hai cách tu sĩ kỳ hóa thần hay dùng nhất. Tiếc là đều không thích hợp với Minh Hư. Cách duy nhất là hắn dựa vào không gian dị bảo, một mình đi vào đại thế giới. Cách này có thể tránh bị người Thái Nhất tiên tông phát hiện, đến lúc đó đợi hắn trở về tộc sẽ chầm chậm chuẩn bị cái khác.

Nhưng trung thế giới Thần Nguyên không nhiều đại sư luyện khí và vật liệu, hắn muốn tìm một món không gian dị bảo sao khó khăn quá. Minh Hư tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng phát hiện một món không gian bị bảo mình có thể dùng ở chỗ chưởng môn Đan Nguyên Tử của Đan Khuê môn.

Bảo vật này tên Thông Thiên Triệt Địa Kích Quang Phi toa, có thể khiến bất kỳ tu sĩ nào tu vi từ kỳ đại thừa trở xuống xuyên qua vách ngăn thời không, đến tọa độ thế giới bất kỳ được ghi trên phi toa trong chớp mắt. Trong đó dĩ nhiên cũng có đại thế giới Thiên Nguyên.

Đây là bảo vật thượng cổ trời xui đất khiến chưởng môn Đan Nguyên Tử có được, vốn là cấp bậc bán tiên khí, nổi danh đến độ kiếp trước Minh Hư cũng nghe thấy. Nhưng bởi lâu năm không tu sửa, lại thêm thủ pháp tế luyện đặc thù, rơi vào tay Đan Nguyên Tử thì rớt xuống đẳng cấp pháp bảo, đồng thời chỉ có thể dùng một lần!

Lần này, Minh Hư liền trợn tròn mắt.

Bảo bối tốt như vậy, tuyệt đối là bảo bối cứu mạng. Về sau nếu Đan Nguyên Tử đến đại thế giới, tìm được cách khôi phục, bán tiên khí này tuyệt đối có thể nâng tu vi hắn lên mấy bậc! Đan Nguyên Tử cũng là nhất thời lỡ miệng nói ra, sau đó hỏi lại thì hắn không nhắc đến món bảo vậy này nữa. Chỉ là Minh Hư đã lưu tâm, tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng mà Đan Nguyên Tử luôn luôn cẩn thận, sau khi biết mình nói sai càng là mang theo bên người, Minh Hư muốn trắng trợn cướp đoạt cũng e ngại Đan Nguyên Tử gần như không ra ngoài một mình, hắn cũng không tự tin lấy được bảo vật mà không kinh động ai mới kéo dài đến giờ.

Đến tận khi Đường Tam Dương xuất hiện mới khiến Minh Hư phát hiện bước ngoặt.

“Thiên phú Ngũ Sắc Thần Quang tộc Khổng Tước không gì không xoát, nếu có ngươi giúp, ta muốn lấy Thông Thiên Triệt Địa Kích Quang Phi toa từ tay Đan Nguyên Tử sẽ đơn giản hơn nhiều.” Minh Hư chậm rãi nói tất cả ý định của mình. Chỉ cần hắn và Đường Tam Dương đồng thời tập kích Đan Nguyên Tử, thời điểm tính mạng nguy cấp, Đan Nguyên Tử tất nhiên sẽ dùng món bảo vật này, đến lúc đó Đường Tam Dương có thể dùng Ngũ Sắc Thần Quang cướp nó đi. Rồi sau đó hai người lại rời đi, Đan Nguyên Tử dù có nghi ngờ cũng không có chứng cứ.

Hai yêu thú kỳ hóa thần tập kích một luyện đan sư kỳ nguyên anh nếu không thể dễ như trở bàn tay thì đúng là mất mặt mất đến nhà bà ngoại. Minh Hư đã tự tính một quẻ, những năm này hắn sẽ gặp được một con khổng tước sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang, giúp hơn trở lại đại thế giới.

Con khổng tước này, không thể nghi ngờ chính là Đường Tam Dương.

Bây giờ Đường Tam Dương đã hóa hình thành công, chắc hẳn thần thông thiên phú cũng thức tỉnh rồi.

Minh Hư dù bận vẫn ung dung chờ Đường Tam Dương trả lời chắc chắn, thấy hắn chậm chạp mãi không trả lời cũng không khỏi nghi ngờ. Chuyện này với Đường Tam Dương là tiện tay mới phải, tại sao hắn lâu trả lời thế?

“Hay là ngươi có chỗ khó xử?” Minh Hư nghi ngờ hỏi.

Đường Tam Dương nhìn Minh Hư hồi lâu, cuối cùng đành phải chắp tay nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, ta không thức tỉnh thần thông thiên phú Ngũ Sắc Thần Quang.” Truyền thừa của hắn chỉ có một ít liên quan đến ký ức bản thân, tu vi kiếm đạo gì đó đều là ký ức cả đời trước. Lúc hắn bám vào quả trứng yêu thú đó, khổng tước con trong trứng đã chết rồi. Về sau Đường Tam Dương khởi tử hoàn sinh tất nhiên không có khả năng thức tỉnh thần thông Ngũ Sắc Thần Quang. Muốn học thì học được thôi, điều kiện tiên quyết là có người dạy.

Minh Hư tuy bói toán lợi hại nhưng bói toán với trúng đích hoàn toàn vẫn có khác biệt nhất định.

Hắn tuyệt không ngờ Đường Tam Dương không phải yêu tu chuyển thế làm lại giống mình mà là kiếm tu đến từ đại lục Kiếm Tu. Đầu tư giai đoạn trước xem như uổng công.

Minh Hư ngây dại.

“Ta bói toán chưa bao giờ sai.” Minh Hư ngây ngẩn, lúc trước hắn tính đi tính lại nhiều lần, đích thực sẽ xuất hiện một con khổng tước dùng Ngũ Sắc Thần Quang giúp hắn rời khỏi nơi này, làm sao đến chỗ Đường Tam Dương lại không làm được? Yêu thú đỉnh cấp không thức tỉnh thần thông thiên phú còn xem là yêu thú sao?

Huống hồ, ngay khi mới gặp Đường Tam Dương, hắn cũng hoàn toàn cảm nhận được cơ duyên tồn tại, nhờ đó mới khiến Minh Hư nhận định Đường Tam Dương là người mấu chốt.

Chẳng lẽ kết quả bói toán và dự cảm cùng sai hay sao?

Không, hẳn là Đường Tam Dương có cách thức tỉnh thần thông thiên phú.

Lúc này Đường Tam Dương cũng thầm hổ hẹn, bản thân lúc trước đáp ứng dõng dạc, ai biết lại thua ở cái gọi là thần thông thiên phú. “Ta sẽ nghĩ cách cướp pháp bảo.” Dù sao hắn cũng không phải người của thế giới này, cho dù đến cửa cướp trắng trợn, Đan Nguyên Tử cũng tuyệt đối không truy cứu đến Minh Hư.

“Không, để ta nghĩ lại đã.” Minh Hư xoa trán, hiển nhiên không ngờ sự việc lại thất bại trong gang tấc ở bước cuối cùng, “Ngươi về trước đi, ta lại đi tìm cách để ngươi thức tỉnh. Làm yêu thú, không thức tỉnh thần thông thiên phú là không được.” Huyết mạch kết hợp thiên phú mới là chứng cứ nhận định con cháu tộc yêu thú, hai thiếu một, Đường Tam Dương nếu không có cách quay về tộc thì chỉ có thể sống cùng con người.

Chuyện này khiến Minh Hư xem trọng thú con tuyệt đối không cách nào tiếp nhận!

Thấy bộ dáng Minh Hư như thế, Đường Tam Dương không thể làm gì khác ngoài nói tạm biệt Minh Hư, đáp ứng quay về nghĩ cách, xem có thể thức tỉnh thiên phú không. Thật ra lời này chẳng khác gì lấy lệ, mình cuối cùng vẫn là hàng pha kè, không phải khổng tước chân chính trên ý nghĩa.

Lại nói, Minh Hư bói toán không hoàn toàn sai, chỉ là hắn nhận nhầm khổng tước.

Đường Tam Dương xuyên qua là biến số, còn là kiếm tu, không thức tỉnh thần thông thiên phú, lại là bạch tử. Gần như không được thiên đạo tính vào tộc Khổng Tước. Minh Hư am hiểu bói toán cũng chỉ tính đến đại khái sẽ vào năm nào gặp được một con khổng tước dùng Ngũ Sắc Thần Quang giúp hắn rời khỏi thế giới này mà thôi. Khi thấy Kiều Tranh ôm Đường Tam Dương đi gặp mình, Minh Hư liền tự động thừa nhận khổng tước được bói ra chính là Đường Tam Dương.

Kết quả, tất nhiên là một sự hiểu lầm tốt đẹp.

Mà con khổng tước biết dùng Ngũ Sắc Thần Quang lúc này đang thi triển pháp thuật trong một sơn động xa xôi, dung mạo hắn trở nên vô cùng hoa mỹ, hoàn toàn khác trước đó, sau lưng có hư ảnh Ngũ Sắc Thần Quang chớp động qua lại, phi thường thần bí. Trước mặt hắn thì bày một cái hộp đen, lông vũ bên trong đã hóa tro tàn, một tia chân hỏa được tách ra nhảy lên trước mặt tu sĩ trẻ tuổi, chiếu ra toàn bộ tin tức và diện mạo của Đường Tam Dương, cũng truyền tin cho chủ nhân thi triển bí pháp.

Không biết qua bao lâu, vị tu sĩ trẻ tuổi tộc Khổng Tước này mới mơ màng tỉnh lại, thu hồi pháp thuật, khóe mắt lộ vẻ tươi cười. Tìm lâu như vậy cuối cùng tìm được một con non rồi.

Đường Tam Dương à? Nhìn qua rất đáng yêu, chỉ tiếc lại là bạch tử.

Nam tu thở dài một tiếng, thôi, hiện giờ con cháu điêu tàn, cho dù là bạch tử cũng hiếm thấy!

“Thái Ngọ môn…” Thanh niên cười cười, hình như trên đường đến có nghe tin Thái Ngọ môn có kim đan nhất phẩm muốn cử hành đại điển kim đan, căn cứ tin tức bí pháp truyền đến, người kia chính là người cứu được thú con tộc hắn. Thế thì không bằng đến thăm viếng một chuyến.

Sắp đến vượt thiên môn, chắc hẳn tu sĩ kia sẽ không làm khó dễ hắn. Hậu tạ một phen, mang con non đi, kết thúc nhân quả. Nếu sau này có duyên nói không chừng có thể gặp lại.

Mục đích của bọn họ, tóm lại vẫn là đại thế giới Thiên Nguyên.

— Ta là đường phân cách đại điển kim đan rốt cuộc bắt đầu —

Thái Ngọ môn, đại điển kim đan.

Kiều Tranh mặc pháp bào mới dệt, đội vũ quan mới, vẻ mặt nghiêm túc đi lên cầu thang, nhận lời chúc mừng của mọi người.

Nhìn lướt qua đám người ngồi đầy cả đại điện, có quen biết, có không quen biết, hoặc ít hoặc nhiều đều đang dùng thần thức hoặc ánh mắt đánh giá y, giống như y có ba đầu sáu tay vậy.

Đây chính là lần lộ diện chính thức của Kiều Tranh kim đan thượng nhất phẩm bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân.

Bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân: không lên tiếng thì thôi, hót một tiếng là kinh người

Tò mò hay không tò mò về y đều chạy từ bốn phương tám hướng đến chúc mừng.

Kim đan thượng phẩm ra dáng trong thế giới Thần Nguyên gần như đều đến, ngồi phía dưới, hơi kém chút cũng là kim đan trung tứ phẩm, tình cảnh càng hùng vĩ hơn đại điển kim đan của Vệ Hàm Ương. Mà tin tức kim đan đại điển của Kiều Tranh và pháp hội tỷ thí của Thái Ngọ môn cử hành đồng thời cũng làm đại điển vẻ vang hơn. Tổng hợp lại, cũng không kém thời điểm Nhạc Minh và Vinh Khách song song kết thành kim đan thượng nhất phẩm năm xưa.

Một ít tu sĩ kim đan còn chút ký ức về hai đại điển kim đan kia càng là thổn thức vô hạn, nhóm tu sĩ mới kết kim đan thì nghe các sư huynh sư tỷ kể lại, không khỏi ngóng trông hai lần trước.

Một mai thành danh thiên hạ kinh.

Từ hôm nay trở đi, họ tên Kiều Tranh sẽ được ghi vào tờ thứ nhất pháp sách Kim Đan Chân Quân, được người đi sau xem như mục tiêu kính ngưỡng, thậm chí đạp lên dấu chân y từng bước.

Các đời tu sĩ đều nương theo quỹ đạo này, từ trung thế giới đến đại thế giới, cuối cùng hoặc vẫn lạc hoặc thành đạo, nếu tuổi thọ kéo dài, chưa hẳn không có ngày gặp nhau.

Thậm chí, Thánh nữ Thương Y Nhân của Bách Hoa cung cũng có mặt, khi ánh mắt Kiều Tranh đảo qua còn tặng y một khuôn mặt tươi cười.

Hai mươi bảy tiếng chuông như còn vang vọng, bên tai là âm thanh tán dương và chúc mừng nối liền không dứt, nghe mà làm người ta vô cùng phiền muộn. Sự thật lòng bao hàm trong những ánh mắt đó qua lại cũng chỉ có mấy người, còn lại Kiều Tranh gần như chẳng biết ai nhưng không thể không tỏ ra vui vẻ.

Ầy, tóm lại cũng có một lần thế này.

Kiều Tranh lập tức chỉnh đốn tâm tình, mỉm cười nhìn khách đến, hoàn mỹ bày ra phong phạm chân quân kim đan nên có.

Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh dĩ nhiên được ngồi ở hàng đầu, đối diện là Vinh Khách và Hà Tất Khinh, Đường Tam Dương là tu sĩ kỳ hóa thần, dù thế nào cũng không có khả năng ngồi cùng một chỗ với kim đan, thêm danh tiếng đại sư luyện khí của hắn không biết sao lại truyền ra ngoài, thậm chí nghe nói có đệ tử luyện khí của Đan Khuê môn định đi lên lĩnh giáo một chút. Cho nên Đường Tam Dương hiện đã biến về nguyên hình, ngồi trên một cái ghế nhỏ cạnh Vinh Khách. Đợi Kiều Tranh hết bận sẽ ôm hắn đi tham dự pháp hội ngày thứ hai.

Đội hình này tất nhiên làm khách tới thăm giật nảy mình.

Ba tu sĩ kim đan thượng nhất phẩm xuất sắc nhất gần trăm năm nay ở thế giới Thần Nguyên, Vinh Khách, Nhạc Minh, Kiều Tranh tụ cùng một chỗ, đây là chuyện trước đó bọn họ không hề nghĩ đến. Cho dù ba người rốt cuộc ai lợi hãi đã ầm ỹ nhốn nháo ở ngoài kia! Có người bảo là Vinh Khách thành đan nhiều năm, Minh Hư lại là truyền thuyết từ bao nhiêu năm trước, đệ tử của hắn tất nhiên không thể kém. Cũng có người cho rằng kiếm tu vốn lợi hại hơn pháp tu cùng cấp, Nhạc Minh lại là thiên tài kiếm đạo, bất luận thế nào cũng không thể yếu hơn Vinh Khách. Còn Kiều Tranh cũng hấp dẫn một số tu sĩ không cam lòng bị trở thành tầm thường, cho là hắn sóng sau xô sóng trước, thời gian thành đan ngắn nhất, chưa hẳn không thắng được hai người trước.

Nhưng mà đám người cũng không nghĩ ba người họ thật sự hội tụ phân cao thấp. Dù sao cũng sắp đến vượt thiên môn, đều sẽ hết sức tránh bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào.

Có câu vương không gặp vương, Vinh Khách và Nhạc Minh cùng xuất hiện ở đại điển kim đan của Kiều Tranh không khỏi khiến người nghi ngờ bối cảnh y. Mặc kệ trước đó lời đồn nhân duyên của Kiều Tranh trong Thái Ngọ môn không tốt có thật hay không, chỉ việc Vinh Khách và Nhạc Minh cùng xuất hiện đã không người nào dám khinh thường y.

Mà Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh… khụ khụ, dĩ nhiên là đặt ánh mắt vào Đường Tam Dương… bên cạnh Vinh Khách.

Hai người họ biết thân phận yêu thú của Đường Tam Dương, chỉ là chưa chính thức xác nhận.

Bây giờ toàn bộ khách trong sảnh đường không có Đường Tam Dương hóa hình, bên cạnh Vinh Khách lại có một con yêu thú, thân phận Đường Tam Dương tự nhiên không nói cũng biết.

Chỉ là vạn vạn không ngờ, nguyên hình yêu tu hóa hình lại nhỏ bé như thế, càng không ngờ yêu tu kỳ hóa thần hóa hình không khác con người là mấy lại hiện nguyên hình trước mắt bao người. Loại nghị lực này nhất thời bọn họ thật sự không thể tiếp thu.

Kiều Tranh thoáng nhìn Đường Tam Dương cạnh Vinh Khách đang uể oải nhìn mọi người, hận không thể lập tức ôm đến vân vê một trận. Khụ khụ, nhưng nhiều người như như thế, không tiện hành động.

Đại điển kim đan cụ thể chẳng có gì để kể, cơ bản đều giống nhau.

Chỉ là quà tặng quý giá hơn chút, giúp hầu bao Kiều Tranh đầy hẳn lên. Nhân tiện lăn lộn làm quen nhớ mặt, với tu sĩ trọng điểm có khả năng cùng đi đại thế giới Thiên Nguyên thì nhìn thêm mấy lần tránh cho sau này gặp mặt mà không nhận ra. Còn nhũng người khác, đoán chừng về sau cũng không có cơ hội gặp nhau, theo lời Hà Tất Khinh thì chỉ cần bảo trì mỉm cười là được.

Rất nhanh, ngày đại điển thứ nhất cứ thế trôi qua. Pháp hội vượt thiên môn Thái Ngọ môn ngày thứ hai, thứ ba tranh bốn suất cuối mới là màn quan trọng. Mọi người cũng định tìm hiểu thực lực những đệ tử Thái Ngọ môn này. Bốn mươi vị kim đan trung tứ phẩm chọn bốn người, ba mươi sáu người còn lại từng người đều là cường địch trong danh sách một trăm tán tu vượt thiên môn. Bây giờ có cơ hội biết người biết ta, tất nhiên không thể bỏ qua.

Minh Hư ở trong động phủ của mình bói toán lần nữa, phát hiện vẫn là kết quả trước đây, không hề thay đổi.

Thật là mệt tâm quá.

Chẳng lẽ năng lực bói toán của mình xảy ra vấn đề thật sao?

Minh Hư xoa xoa mặt, nếu không vẫn chờ Vinh Khách và Hà Tất Khinh vượt thiên môn xong mình phi thăng thành tiên, quang minh chính đại đi Thái Nhất tiên tông cướp người. Nhưng mà thế thì Vinh Khách và Hà Tất Khinh phải rời xa loài người, sống chung với yêu thú bọn họ. Sau này nói không chừng sẽ hối hận.

Đây là hạ sách trong hạ sách, không đến cuối thì đừng chọn cách này.

Chỉ trách mình thời vận không đủ, khi chưa khôi phục ký ức liền có phiền phức quấn thân, cuối cùng lại tự tìm phiền phức đi thu đồ đệ, làm chưởng môn. Giờ hay rồi, chuỗi nhân quả không biết quấn trên người bao nhiêu, muốn cởi bỏ cũng không có cách.

Ngay lúc Minh Hư buồn rầu, tâm thần khẽ động, từ nơi sâu thẳm dường như có cơ duyên đang đợi mình.

Mai rùa bói toán vừa thả trên khay ngọc cũng bắt đầu rung rung.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Minh Hư sững sờ.

Không thể nào…

Minh Hư thu mai rùa lại, hướng phía trước đạp mạnh, trong chớp mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện cách Thái Ngọ môn trăm dặm.

“Tại hạ Khổng Thanh Nghi, bái kiến đạo hữu.” Nam tu trẻ tuổi nhìn Minh Hư đột nhiên xuất hiện trước mặt, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, nhanh chóng chấn chỉnh thái độ, chắp tay với Minh Hư.

“Minh Hư có lễ.” Minh Hư gật đầu.

Rốt cuộc hiểu kết quả bói toán rồi.

Đường Tam Dương đích thực là một cơ duyên, chỉ là không phải nhân vật mấu chốt.

Đại điển chân trước kết thúc, Kiều Tranh chân sau đã ôm Đường Tam Dương vào ngực, mặt dùng sức cọ xát.

Oa oa, xúc cảm tốt hơn trước kia.

Còn hơi nặng hơn, thịt cũng căng hơn.

Lúc Kiều Tranh định xoa bóp theo thói quen liền có một luông khí đẩy tay y ra.

Σ(°△°|||)︴

Kiều Tranh có hơi không quen, lập tức phản ứng được, cái con trong tay đã chính thức thành người trưởng thành. Nghĩ đến đối phương thật ra là Đường Nhất Dương kia, Kiều Tranh liền mất tâm tư xoa bóp véo. Khụ khụ, vì hai hình thái khác nhau hơi lớn, y không kịp phản ứng.

Đường Tam Dương lườm Kiều Tranh một cái, Kiều Tranh buông bàn tay đã nâng lên xuống, có vẻ rầu rĩ không vui.

_(:3″ ∠)_

Đây không phải nhóc béo đáng yêu của y cũng không phải thiếu niên thanh thông thoáng qua trước kia mà là nam tử trưởng thành hàng thật giá thật!!!

Sớm biết thế này, y đã không tiếp tục ghét bỏ thiếu niên thoáng qua kia, dù so ra kém nhóc béo nhưng ít nhất tốt hơn bây giờ. Hại y muốn đã tay cũng không thể.

Ngàn loại phiền muộn trong lòng Kiều Tranh không cách nào nói ra, chỉ đành hậm hực mang theo Đường Tam Dương đi uống rượu cùng Vệ Hàm Ương, Nhạc Minh. Đương nhiên lúc không có người, Đường Tam Dương lại biến thành hình người, không chịu nằm trong ngực hắn bị ôm đi gặp bằng hữu. Trên đường đi, Đường Tam Dương đều bình tĩnh nhận lấy ánh mắt ai oán của Kiều Tranh, vô cùng thản nhiên!