Đến Thái Ngọ môn, Kiều Tranh không kịp nói chuyện đã bị Hà Tất Khinh vội vàng chạy đến chặn lại giữa đường.
“Hóa ra là Đường tiền bối.” Hà Tất Khinh đầu tiên là chắp tay với Đường Tam Dương, sau đó kéo Kiều Tranh, “Kiều sư đệ, đệ về rồi. Ta đã tìm mấy nhà luyện khí luyện chế pháp y đến, muốn chuẩn bị pháp bảo cho đệ mặc trong đại điển kim đan.”
Hà Tất Khinh ném đến một ánh mắt, hiển nhiên rất khinh bỉ hành vi mặc kệ mọi chuyện của Kiều Tranh.
Hắn là sư huynh của Kiều Tranh thật, nhưng sư huynh không phải mẹ già.
Kiều Tranh cười hì hì, hết xin lỗi lại cười xòa, bày tỏ mình nhất định cố gắng phối hợp, chỉ đâu đánh đó, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện vân vân.
Liên tiêu đái đả một hồi mới đè cơn giận trong lòng Hà Tất Khinh xuống chút xíu.
Liên tiêu đái đả: vừa ngăn cản, hóa giải tấn công của đối phương vừa phản kích
Đường Tam Dương quan sát toàn bộ quá trình, trong đầu chỉ có ba chữ spam liên tục!
Báo ứng đến!
Đây chính là báo ứng đến, hahaha!
Tiếc rằng Đường Tam Dương vui mừng quá sớm.
Lần trước hắn xoát độ tồn tại trong Thái Ngọ môn quá cao nên thanh danh đại sư luyện khí lan truyền ra. Bây giờ lại đến Thái Ngọ môn, cuộc sống sau này tuyệt đối không thanh tĩnh hơn Kiều Tranh là bao.
Hà Tất Khinh dẫn Kiều Tranh về động phủ cùng thương lượng về đại điển kim đan, thuận tiện kể chút chuyện mới xảy ra trong môn.
Đầu tiên là chuyện mấy đệ tử trong môn liên tục kết đan. Hai người Tạ Hồng, Lưu Ngọc từng có chút giao tình với Kiều Tranh sau khi tận mắt nhìn thấy hiện tượng kết đan của y thì lòng có cảm giác, trở về bế quan, rất nhanh đã đột phá chướng ngại, bây giờ cũng là tu sĩ kim đan trung tứ phẩm rồi. Ngoài ra, trong môn còn phát sinh một đại sự, chính là việc Trần Chi Dung kết đan.
Hà Tất Khinh vẫn luôn không ưa Trần Chi Dung.
Trần Chi Dung vẫn xem Vinh Khách, Chu Thừa Phong và Hứa Nhàn Vân là đối thủ cạnh tranh, những đệ tử khác trong môn thì làm như không thấy. Cho dù ở bên ngoài Trần Chi Dung nổi tiếng là người vui tính lễ độ, Hà Tất Khinh cũng biết đó chẳng qua là giả tạo mà thôi. Trước khi Hà Tất Khinh kết đan, Trần Chi Dung nói chuyện với hắn lúc nào cũng quái gở, nói gần nói xa hắn ôm đùi Vinh Khách thượng vị. Về sau Hà Tất Khinh kết kim đan thượng tam phẩm được Minh Hư thu làm đệ tử, Trần Chi Dung đối với hắn vẫn quái gở, đồng thời còn thêm ghen tỵ và khinh thường.
Một mặt, Trần Chi Dung tâm cao khí ngạo chướng mắt kim đan thượng tam phẩm.
Mặt khác lại hâm mộ Hà Tất Khinh có thể dễ dàng kết đan thành công. Hắn thấy Hà Tất Khinh có thể thuận lợi kết kim đan thượng tam phẩm như vậy hoàn toàn nhờ vào Vinh Khách.
Mà hắn rõ ràng cùng tiến vào trúc cơ viên mãn với những người này, bây giờ Tạ Hồng, Lưu Ngọc kém hơn hắn đều đã kết đan thành công, hắn lại chậm chạp chưa kết. Mắt thấy vượt thiên môn sắp đến, hắn vẫn ở tại chỗ bất động lúng túng, lại thêm Chu Thừa Phong bị chọc tức ở chỗ Hứa Nhàn Vân và Vinh Khách nên nhịn không được mà xúi giục Trần Chi Dung một chút. Trần Chi Dung dù sức nhẫn nại tốt cũng không phải rùa đen, lập tức cầm cửu dược quay về kết đan.
Cũng không biết là vận may hay vận xui.
Hắn kết kim đan thượng phẩm thất bại, ban đầu chỉ có thể tìm thời cơ bắt đầu lại, không thể không chậm trễ mấy chục năm. Tiếc là mệnh chưa đến đường cùng, trên người hắn có dị bảo, lúc mấu chốt đã kéo hắn về, thành kim đan trung tứ phẩm.
Hệt như kiếp trước.
“Lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, chậc chậc.” Hà Tất Khinh cười trên nỗi đau của người khác lắc đầu, hiển nhiên tin này làm hắn rất vui vẻ. Chỉ là cân nhắc đến hình tượng sư huynh trước mặt sư đệ Kiều Tranh mới không tiếp tục thổ tào.
Kiều Tranh dĩ nhiên biết nội tình.
Cái thứ dị bảo kia thật ra là người khác đưa cho Chu Thừa Phòng, chỉ là bị Trần Chi Dung âm thầm giấu lại. Chờ đến lúc vượt thiên môn, tất nhiên mình phải tiết lộ tin này cho Chu Thừa Phong để bọn họ chó cắn chó, đúng là không thể tốt hơn =v=.
Sau một nén nhang, Kiều Tranh và Đường Tam Dương đến động phủ Hà Tất Khinh.
Một số tu sĩ giúp đỡ chủ trì đại điển kim đan ở trong vội vàng ra thi lễ với hai người. Họ hầu hết là tu sĩ kim đan hạ phẩm hoặc trúc cơ đỉnh phong nhưng năng lực xử lý sự vụ rất mạnh, cũng không sinh tâm tư muốn đoạt nổi bật nên được Hà Tất Khinh coi trọng, cùng chiêu mộ đến. Nếu có người xuất sắc thì có thể đưa qua phụ đại sư huynh một tay.
Muốn quản lý một tông môn, không phải chỉ có một nhóm tu sĩ biết đánh nhau lợi hại.
“Giang Minh.”
“Trần Tuấn.”
“Diêm Sở Hoa.”
…
“Bái kiến hai vị.”
Hà Tất Khinh và Kiều Tranh cùng đáp lễ, phất tay ý là không cần đa lễ.
Mấy người trò chuyện vài câu rồi vào chủ đề chính.
Hà Tất Khinh đặt chén trà xuống, đi tới đi lui mấy bước, lông mày giãn nhẹ, “Đây là sắp xếp của các ngươi? Không tệ.” Bình tĩnh xem xét, sắp xếp của họ đúng là không tệ nhưng không thích hợp. Phẩm cấp kim đan của Kiều Tranh và Vinh Khách giống nhau, theo lẽ thì dựa theo quy cách đại điển kim đan năm đó của Vinh Khách tổ chức lại là được. Những người này tự nhiên là sắp xếp đối chiếu theo Vinh Khách.
Nhưng bên trong lại có chút khác biệt.
Bởi Hà Tất Khinh biết Kiều Tranh không phải đệ tử nhập thất chân chính của chưởng môn sư phụ, danh phận sư đồ cũng bỏ qua. Vì thế, quy cách kim đan đại điển phải bớt đi một phần. Còn lý do cũng rất dễ nói, tùy tiện bảo Kiều Tranh không thích phô trương là ổn.
“Số lượng linh quả giảm một phần, ca múa bỏ ba giữ một, tiếng chuông cứ theo lệ, không cần đặc biệt thêm vào. Còn lại thì như cũ.” Hà Tất Khinh trầm tư một hồi rồi nói với mấy người, dứt lời hắn quay lại, hỏi Kiều Tranh, “Sư đệ thấy sao?”
“Giảm thêm chút nữa.” Ngón tay Kiều Tranh gõ nhẹ, vẻ mặt hơi luống cuống, “Ta cảm thấy làm theo quy mô của Vệ Hàm Ương đạo hữu là tốt rồi. Dù sao ta không quen nhiều người ở các môn phái. Quy mô lớn ta cũng không dễ chào hỏi.”
“Dầu gì đệ cũng là kim đan nhất phẩm, như thế không được.” Hà Tất Khinh lắc đầu, “Cứ làm theo lời ta. Còn thiệp mời với pháp bào, pháp hội hai ngày sau của đại điển đều cần đệ nghĩ điều lệ, đến lúc đó ta sẽ sửa đổi giúp đệ.”
Vì đại điển kim đan của Kiều Tranh và vượt thiên môn không cách nhau lâu, cộng với đệ tử vượt thiên môn gần như đều đã xác định, chỉ còn mấy suất cuối chưa định ra. Cho nên các trưởng lão Thái Ngọ môn cũng dự định chiêu tuyển suất còn thừa vào ngày đại điển thứ hai.
Bây giờ sáu kim đan thượng phẩm là Vinh Khách, Kiều Tranh, Hứa Nhàn Vân, Chu Thừa Phong, Du Châu, Hà Tất Khinh đã xác định trở thành người được chọn vượt thiên môn. Còn lại bốn suất thì phải quyết định từ gần năm mươi tu sĩ kim đan tứ phẩm trong Thái Ngọ môn. Tu sĩ bị loại bỏ cũng chỉ có thể đi theo tán tu và đệ tử thất bại của các tông môn khác tham gia pháp hội tranh một trăm vị trí vượt thiên môn.
Chỉ là dù sao trên danh nghĩa vẫn là đại điển kim đan của Kiều Tranh, không tiện giọng khách át giọng chủ nên công việc chủ trì pháp hội này liền giao cho Kiều Tranh, cũng để y kết một thiện duyên. Bốn tu sĩ kim đan trung tứ phẩm được chọn đối với chủ nhân đại điển cũng sẽ có thiện ý, như thế thì nhân duyên của Kiều Tranh trong Thái Ngọ môn ít ra sẽ có mấy sư đệ cũ để nói.
Đây cũng là “chuyện tốt” Hà Tất Khinh tranh thủ cho Kiều Tranh, hoàn toàn là suy nghĩ cho y, nên việc của pháp hội phải do Kiều Tranh tự sắp đặt, mới có thể khiến người khác nhận ơn của y.
Nào ngờ phần tâm ý này đến chỗ Kiều Tranh lại triệt để biến thành chuyện phiền toái.
Chỗ Đường Tam Dương hiện giờ cũng đang đứng trước khó khăn cực lớn.
Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một người, chính là Minh Hư.
“Xem ra hình thái của ngươi đã ổn định.” Minh Hư nhìn Đường Tam Dương từ trên xuống dưới, xác định đây là thực thể mà không phải nguyên thần huyễn hóa ra, tu vi của hắn cũng đã đến kỳ hóa thần. Xem ra trước khi chuyển thế, Đường Tam Dương đã nghiên cứu bí pháp vô cùng thấu đáo, nếu không tu vi không thể tăng nhanh như thế. Chỉ là chuyện này chắc chắn không thể hỏi, liên quan đến bộ tộc yêu thú sinh sôi, dù Đường Tam Dương có lòng nói nhưng trong tộc sẽ không để hắn tùy tiện tiết lộ, Minh Hư đương nhiên biết cái gì không nên hỏi.
“Trước kia ta từng nói chờ ngươi hóa hình cần ngươi giúp một việc, không ngờ thời cơ đến nhanh như vậy.” Minh Hư mừng rỡ nhìn Đường Tam Dương, nói.
Đường Tam Dương gật đầu, “Ngươi giúp ta rất nhiều, nói thẳng đi.”
Minh Hư giúp đỡ hắn không chỉ một chút, một cái càn khôn để hắn luyện kiếm đã đủ cho hắn xông pha khói lửa vì Minh Hư.
“Nói ra cũng không khó.” Minh Hư nghiêm mặt nói, “Ta biết ngươi là Khổng Tước Cửu Thiên, hậu duệ chính gốc của Thần Phượng Cửu Thiên, yêu thú đỉnh cấp giống ta.”
“Bây giờ ngươi đã hóa hình, chắc hẳn có thể nhìn ra lai lịch của ta.”
Đường Tam Dương suy nghĩ, “Nhìn bằng cách nào?”
Hắn nhận được truyền thừa không nhiều, cũng thật sự không nhìn ra nguyên hình của Minh Hư.
Minh Hư giật giật, “Thôi, tự ta hủy bỏ phòng ngự, ngươi ngưng tụ thần thức vào hai mắt là có thể nhìn ra.” Trước kia còn tốt, Minh Hư vẫn luôn cảm thấy tự hào về chủng tộc mình.
Nhưng mà ngàn không tốt vạn không tốt, hết lần này đến lần khác ký ức làm nhân loại lại khiến nhận thức của hắn lẫn lộn.
Cho nên khi đồ đệ ngoan ngoãn Vinh Khách mấy chục năm như một ngày hỏi thăm huyết mạch của mình, Minh Hư đều trực tiếp đùa cợt lấy lệ.
Nhưng bây giờ vì thể hiện thành ý, hắn mới cho Đường Tam Dương xem.
Đường Tam Dương nghe lời Minh Hư, ngưng tụ thần thức lên hai mắt, thật ra hắn cũng hơi tò mò muốn biết rốt cuộc Minh Hư thuộc loài nào. Càn khôn kia thật sự rất lợi hại!
Đường Tam Dương lòng đầy chờ mong, Minh Hư rất hợp với gu thẩm mỹ của loài người, bộ dáng hóa hình của yêu có quan hệ rất lớn với bản thể. Ví dụ như Đường Tam Dương tóc bạc mắt đỏ chính là biểu tượng khổng tước trắng. Còn Minh Hư… thật ra khá giống yêu tu hệ thực vật.
Mà yêu thú trước mặt này… trước sau đều có giáp cứng thật dày, bóng loáng như gương, thậm chí có thể phản chiếu bộ dáng Đường Tam Dương, cái đầu thì nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt có chút buồn bực. Nhìn qua vô cùng uy vũ bá khí!
… Nhưng cái này với họa phong của Minh Hư có phải có hơi không đúng không.
Nhận thức về yêu thú trong truyền thừa của người phàm xưa nay chỉ có rồng, phượng và kỳ lân. Ba loài này cũng là vương giả trong nhóm yêu thú đỉnh cấp, xuất hiện từ lúc bắt đầu khai thiên lập địa. Về sau đại địa biến đổi, thế giới phân tách ba ngàn, đại trung tiểu thế giới ngày càng nhanh chóng hoàn thiện, ba yêu thú vương giả này cũng bị nhấn chìm trong thời không, chỉ để lại chút huyết mạch dòng phụ.
Thế là trong người phàm lại có phân loại Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Ba cái đầu là đối tượng được sùng bái, kính ngưỡng.
Tương ứng, khổng tước hay giao long hay bạch hổ đều là đối tượng được loài người sùng bái và kính ngưỡng. Duy chỉ có Huyền Vũ bị gắn mác “kềnh càng”, “lười biếng”, “vô dụng”.
Tính tình lười nhác của Minh Hư đúng là đặc tính sống của tộc hắn.
Hắn có thể xem là Huyền Vũ nhưng không phải Huyền Vũ chân chính.
Hắn là đời sau của kỳ lân với những yêu thú khác, không biết đã trải qua bao nhiêu huyết thống hỗn tạp. Ít nhất từ mặt ngoại hình, hắn có độ tương tự cao với Huyền Vũ.
Cái gọi là càn khôn nói trắng ra là… vỏ của hắn.
Chuyện này bảo Minh Hư giải thích với đồ đệ kiểu gì.
Hắn không phải thỏ đáng yêu, không phải hồ ly hay rắn xinh đẹp, cũng không phải khổng tước cao quý mà là Huyền Vũ kềnh càng lười biếng không có tác dụng.
Chắc hẳn đồ đệ mà biết bộ mặt thật của mình nhất định sẽ ghét bỏ sư tôn vô dụng này.