*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các đệ tử trúc cơ còn lại cũng dồn dập đưa người đã nhận một bước kiểm tra về.
Nhiều thì hai mươi, ít thì năm, sáu người.
Nhưng tổng thể cũng không tệ lắm, nơi này cộng lại có năm mươi, sáu mươi người phàm có linh căn, dù sàng lọc một phần vẫn có thể đi vào.
Kiều Tranh lúc đầu muốn ôm Đường Tam Dương đi, bất đắc dĩ bị Đường Tam Dương từ chối.
“Mọi người đến đủ thì bắt đầu đi.” Kiều Tranh thu hồi nụ cười, đi tới trước mặt mọi người, linh bàn trong tay hút vào không ít chân nguyên tỏa sáng rực rỡ, biến ra đẳng nhân cao đứng cạnh Kiều Tranh.
Đẳng nhân cao: gốc là 等人高, mình không tìm được nghĩa nên để nguyên
“Từng người đến trước linh bàn, linh bàn sẽ khảo trắc chính xác thuộc tính linh căn của các ngươi. Chỗ này ta nói rõ trước, từ tam linh căn trở xuống đều nhất định phải trải qua sát hạch mới có thể tiến vào ngoại môn. Trước cửa đại đạo là bãi tha ma, mấy ngàn tu sĩ có tám, chín phần là chưa trúc cơ. Không có tấm lòng bền bỉ, nghị lực và cơ duyên thì không thể tu tiên. Các ngươi đợi lát nữa khảo trắc xong, nếu tự nguyện rời đi ta sẽ cho các ngươi mỗi người một viên đan dược bảo đảm vô bệnh vô tai hai mươi năm xem như quà gặp mặt.” Kiều Tranh búng tay, trên mặt đất xuất hiện một bình sứ bạch ngọc, bên trong đựng đan dược người phàm có thể dùng.
Đám người phàm nhận khảo trắc nhìn nhau, hầu hết đều tuổi không lớn lắm nhưng có thể nghe hiểu. Đan dược vô bệnh vô tai hai mươi năm có ai không muốn? Trong nhà ai mà không có trưởng bối bệnh lâu quấn thân. Dù không có thì mang đi bán lấy tiền hoặc tặng người cũng có thể bảo đảm cả đời an ổn. Mà tu chân thì mang ý nghĩa phải xa rời quê hương, không có người thân bạn bè bên cạnh, cô đơn một mình, sống hay chết đều không liên quan đến chuyện của người khác.
Phải chọn cái nào?
Các đệ tử Thái Ngọ môn cũng nhìn nhau, đều biết bắt đầu sàng lọc người rồi.
Chẳng qua họ không xen vào, cơ duyên vốn là thứ hư vô mờ mịt, người không thể nắm bắt kỳ ngộ trước mắt tất nhiên không có tiên duyên. Chỉ là không ngờ Kiều chân nhân vậy mà thật sự mời người luyện chế đan dược phàm nhân có thể dùng.
“Tiểu nhân bằng lòng nhận kiểm tra.” Một thiếu niên mười mấy tuổi đứng dậy đầu tiên, bái Kiều Tranh rồi bước đến trước linh bàn.
Đường Tam Dương gặm linh quả Kiều Tranh cho, quay đầu nhìn sang.
Người này căn cốt tạm được, làm kiếm tu tương đối có tiền đồ.
Trên linh bàn xoẹt xoẹt dựng lên ba cột sáng, một đỏ một vàng một đen, chứng tỏ là tam linh căn hỏa kim thổ.
“Tam linh căn, phẩm chất không đủ, căn cơ tạm được. Còn phải nhận một bước kiểm tra nữa, bằng lòng đi theo chúng ta thì đứng sang một bên, không bằng lòng thì lấy một viên đan dược, lát nữa sẽ đưa các ngươi cùng quay về.” Kiều Tranh gật đầu, gọi người tiếp theo.
Thiếu niên không chút do dự đứng sang một bên, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Người thứ hai là một cô bé, lớn lên rất đáng yêu. Đi lên là vì bị đồng bạn phía sau đẩy, lảo đảo ngã xuống đất, thấy không có ai đỡ liền khóc. Khóc một lúc lại phát hiện không có người nào tình nguyện đến dỗ bèn vừa nức nở vừa di chuyển đến trước linh bàn, linh bàn dựng lên năm cột sáng, cũng là cao thấp không đều.
“Ngũ linh căn, tốc độ tu hành so với người bình thường còn chậm hơn chút.” Kiều Tranh nói, “Một trăm tu sĩ ngũ linh căn không một ai trúc cơ thành công, ngươi muốn đi không?”
Cô bé mờ mịt nhìn Kiều Tranh, cuối cùng không nói gì mà chạy đến trước cái bình, đổ hai viên đan dược ra, soàn soạt chuẩn bị chạy.
Kiều Tranh nhìn cô bé, viên đan dược dư thừa trên người cô bé liền trở về trong bình sứ, “Mỗi người một viên, lấy thêm cũng đừng trách ta.”
Cùng là trẻ nhỏ, sao lại khác nhiều như thế?
Vẫn là Tam Dương đáng yêu hơn.
Cô bé thấy Kiều Tranh lạnh mặt, không dám làm gì nữa, vội vàng tìm chỗ rụt về.
Có hai người làm ví dụ, những người còn lại cũng lần lượt tiến lên nhận kiểm tra.
Phần lớn là tam linh căn, tứ linh căn, ngũ linh căn, còn có mấy người ngay cả ngũ linh căn cũng không được tính, chỉ có chút xíu linh căn mà thôi, căn bản không thể tu luyện. Loại người này Kiều Tranh tất nhiên ăn ngay nói thật, để họ tự lựa chọn.
Toàn bộ hơn sáu mươi người, chọn ở lại tiếp tục nhận khảo trắc chỉ có khoảng mười người, hơn nữa tuổi tương đối lớn. Nghĩ lại cũng bình thường, nước Ngô ở nơi xa xôi, tuy có tu sĩ đến thu đồ đệ nhưng không hình thành ấn tượng quá lớn trong lòng những người này. Vả lại trọng trách rời xa quê hương quá nặng nề, người bằng lòng nhận cũng không nhiều, càng đừng nói đến những đứa trẻ chưa hiểu nhiều chuyện.
Kiều Tranh chẳng nói đúng sai, đến lúc thì thu động phủ rồi lấy bảo thuyền từ nhẫn trữ vật, đưa người đồng ý lên thuyền, người không đồng ý thì lệnh cho đệ tử đưa họ về nhà là xong.
Lúc đầu Kiều Tranh là rảnh rỗi không có gì làm mới làm chuyện vô tích sự đó, bây giờ Đường Tam Dương hóa hình thành công, Kiều Tranh bận dỗ bận chọc còn không kịp, căn bản chẳng có tâm tư đi quản những đệ tử khác. Việc chiêu sinh còn lại trở nên hết sức nhanh chóng, Kiều Tranh tăng tốc độ của bảo thuyền, vốn ba ngày mới có thể đến đích biến thành một ngày rưỡi.
Trên thuyền, Đường Tam Dương có một gian phòng riêng.
Nhưng đáng tiếc, hắn một lần cũng chưa vào phòng mình mà là bị Kiều Tranh ôm chặt trong ngực, không nhúc nhích được. Tu sĩ lại không cần ngủ nên Kiều Tranh dành hết thời gian và tinh lực vào chuyện khẩn cấp là nhìn người chằm chằm, Đường Tam Dương cũng không thể làm gì.
Nếu không phải Đường Tam Dương lập trường kiên định từ chối đề nghị cùng ngủ cùng tắm của Kiều Tranh, bây giờ sợ là bọn họ sẽ không ở lại trên thuyền.
Đường Tam Dương cũng nghĩ không thông.
Không phải là hóa hình thôi à?! Tại sao thái độ trước sau của Kiều Tranh thay đổi lớn quá vậy, trước đây Kiều Tranh cũng làm người ta rất phiền nhưng tuyệt đối không có tình trạng quấy rối thế này. Hơn nữa hình dáng người lớn của hắn lắc lư trước mặt Kiều Tranh bao nhiêu lần cũng có thấy y thất lễ bao giờ đâu!
Đường Tam Dương nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra vế sau, chỉ có thể ở trong phòng Kiều Tranh đấu mắt với y.
Trăn trở đi mấy nước lớn mới miễn cưỡng gom đủ số đệ tử cần chiêu thu.
Kiều Tranh mang theo hai chiếc thuyền, nhanh chóng chạy về Thái Ngọ môn nộp người, lưu loát giao nhiệm vụ cho Vinh Khách xong liền ôm Đường Tam Dương đi mất.
Lý do đã soạn sẵn.
Vệ Hàm Ương của Tam Nguyên kiếm đạo môn thành kim đan thượng nhị phẩm, sắp đến đại điển kim đan rồi, y và Vệ Hàm Ương từng có chút giao tình, nhị ca sủng vật trong ngực còn cùng người ta đánh một trận, quan hệ sâu sắc nhất định phải đi tham gia!
Vệ Hàm Ương không giống Kiều Tranh.
Ngay khi Vệ Hàm Ương tuyên bố bế quan, đại điển kim đan cũng được bắt đầu xử lý. Chỉ chờ Vệ Hàm Ương phá quan là có thể cử hành đại điển. Bây giờ vừa lúc tránh được đại điển kim đan của Kiều Tranh, khỏi lo bị đoạt danh tiếng.
Tam Nguyên kiếm đạo môn biết Vệ Hàm Ương thành kim đan thượng nhị phẩm cũng rất vui vẻ. Dù sao kim đan nhất phẩm thật sự quá hiếm, họ không hi vọng trong kiếm tu sẽ xuất hiện thêm một người. Sức chiến đấu của kiếm tu mạnh hơn pháp tu, nhị phẩm chẳng chênh lệch gì với nhất phẩm. Vì thế thiếp mời phát rất nhanh, Kiều Tranh xem tình thế liền đoạt chuyện này, quyết tâm mang theo Đường Tam Dương cùng ra ngoài du sơn ngoạn thủy, à không, là đi trải nghiệm khoảng thời gian nhàn nhã cuối cùng ở thế giới Thần Nguyên.
Tam Nguyên kiếm đạo môn.
Vệ Hàm Ương tươi cười tiễn một đám người đến chơi đã choáng váng.
Nhạc Minh ở một bên nhìn nụ cười của Vệ Hàm Ương, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ.
Rõ ràng năm đó còn là một kiếm tu lạnh lùng mặt đơ, từ lúc nào lại biến thành bộ dạng này? Với lại đám người này tâm tính quá không ổn định, Hàm Ương cười một cái, từng người liền không giữ được đạo tâm, nói vài câu đã bị đuổi đi. So với mình năm đó chỉ có thể dựa vào uy áp của kiếm ý mới đuổi được người đi… Thủ đoạn này của Vệ Hàm Ương cao hơn mà người khác còn không làm theo được.
Thành là Cửu Âm Tuyệt Mạch, bại cũng là Cửu Âm Tuyệt Mạch.
Muốn hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng của thể chất chỉ có thể chờ đến kỳ nguyên anh.
Bây giờ Nhạc Minh lo lắng vẫn là đến đại thế giới Thiên Nguyên liệu có người ham muốn thể chất của Vệ Hàm Ương hay không? May là chỉ cần Vệ Hàm Ương không cười quá trớn làm lộ dấu vết thì sẽ không xảy ra chuyện. Bình thường mọi người đều không nghĩ đến Cửu Âm Tuyệt Mạch sẽ xuất hiện ở nam tử.
“Đại sư huynh, huynh nghiêm mặt làm khách khứa bị dọa chạy cả.” Vệ Hàm Ương thu nụ cười, nghiêm trang nói.
Nhạc Minh nhìn hắn, “Ta thấy bọn họ đều đi như bay mà?”
Vệ Hàm Ương nghiêm nghị, “Vậy chắc chắn là linh tửu sư huynh mang đến tác dụng vượt trội, ham uống rồi.”
Nhạc Minh lười nói linh tinh với Vệ Hàm Ương, dù sao cũng nói không thắng.
Nói linh tinh: gốc là “kéo con bê”, tục ngữ vùng Đông Bắc.
“Sau khi vượt thiên môn, đệ có thể không cười thì đừng cười.” Nhạc Minh nghiêm túc dặn dò. Ở trung thế giới còn đỡ, người có thể nhìn thấy Vệ Hàm Ương không nhiều, người nghe nói đến thể chất này lại ít, dù có cũng e ngại danh tiếng Tam Nguyên kiếm đạo môn mà không dám làm bừa.
Nhưng đến đại thế giới… Nhạc Minh không cảm thấy mình có thể bảo vệ hắn trăm phần trăm.
“Sư huynh yên tâm, ta biết chừng mực.” Vệ Hàm Ương gật đầu, “Ta có phát thiếp mời cho Kiều Tranh của Thái Ngọ môn, đến lúc đó sư huynh có thể gặp. Kiều Tranh là người thú vị.”
“Ta có hứng thú với kiếm tu đánh bại đệ.” Nhạc Minh lắc đầu. Kiều Tranh cùng lắm là một Vinh Khách khác, hắn thật ra không có bao nhiêu hứng thú với pháp tu.
Vệ Hàm Ương bất đắc dĩ. Hắn cũng muốn tìm người kia dẫn về cho sư huynh nhìn, tiếc là tìm không thấy.
Có lẽ đợi họ tu hành có thành tựu sẽ gặp ở thế giới khác.
Kiều Tranh mang theo Đường Tam Dương thay đổi dung mạo thành tóc đen, mắt đen chạy đến Tam Nguyên kiếm đạo môn. Kiều Tranh tỏ vẻ hơi xót xa, vì Đường Tam Dương nhìn qua hết sức ngóng trông Tam Nguyên kiếm đạo môn. Nhớ đến Đường Nhất Dương và Đường Nhị Dương kia, Kiều Tranh cảm thấy không ổn chút nào.
Tam Dương đáng yêu học cái gì chẳng được, lẽ nào phải đi lên con đường kiếm tu như hai ca ca nó sao?
Kiếm tu có gì tốt, ngoài một thanh kiếm thì không còn gì. Sao bằng pháp tu có thể học trận pháp, luyện đan, luyện khí chứ. Đều nói kỹ nhiều không ép thân, nếu kiếm tu không có kiếm, sức chiến đấu sẽ giảm mạnh! Yêu tu thì phải có có dáng vẻ của yêu tu, kỳ kỳ quái quái luyện kiếm cái gì? A, lạ thật, luôn cảm giác trước kia mình đã nói lời tương tự…
Kiều Tranh ôm Đường Tam Dương đáng yêu mềm mềm đi đường, trong lòng vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ. Hi vọng đến lúc đó mình làm chút chuyện xấu để Tam Dương có ấn tượng kém với kiếm tu là xong. Thật không được, mình thu Tam Dương làm độ đệ cũng tốt.
Kiều Tranh vô sự tự thông hiểu ra năm xưa cách sư phụ dạy dỗ mình đến từ đâu. Loại sinh vật nho nhỏ đáng yêu này thật khiến người phạm tội, y căn bản không có cách kháng cự.
Nhất định là vì Tam Dương quá đáng yêu (づ ̄3 ̄)づ.