Thành đan nhất phẩm!
Tuy Hứa Nhàn Vân, Du Châu và Hà Tất Khinh có dự đoán nhưng thật sự nghe từ miệng Kiều Tranh, mi gian vẫn không nhịn được mà giật giật, tự nhiên nảy sinh khinh bỉ với Chu Thừa Phong ngay lập tức.
Không phải kim đan thượng nhất phẩm thì bọn họ rảnh rỗi sinh nông nổi tặng quà cao thế chắc, bảo khí hạ phẩm có ai ngại nhiều không?
Đáng thương họ làm rõ thế rồi, Chu Thừa Phong còn hỏi câu này, khó trách phái trưởng lão mấy năm nay phát triển chẳng ra sao.
Dù là ở Thái Ngọ môn, một trăm trúc cơ viên mãn chưa chắc đã có hai mươi tu sĩ kim đan. Trong hai mươi tu sĩ này, kim đan hạ phẩm ít nhất chiếm mười lăm người, số còn lại hầu hết là kim đan trung phẩm. Tu sĩ kim đan thượng phẩm ở Thái Ngọ môn cộng hết lại cũng chỉ có năm người Vinh Khách, Hà Tất Khinh, Chu Thừa Phong, Hứa Nhàn Vân, Du Châu thôi mà đã trở thành thời kỳ thiên tài lớp lớp nhiều nhất Thái Ngọ môn từ trước đến nay. Cũng vì thế mà toàn bộ Thái Ngọ môn đều tràn đầy mong đợi với lần khóa thiên môn này, nếu số đệ tử thành công tăng nhiều, tất nhiên sẽ được chủ tông tán thưởng! Địa vị Thái Ngọ môn họ trong những chi nhánh của Thái Nhất tiên tông gần như xếp chót, phải dựa vào lần này nở mày nở mặt! A, bây giờ còn tăng thêm một Kiều Tranh, kim đan thượng nhất phẩm, cơ hội càng lớn!
Phàm là tu sĩ kim đan thượng phẩm, không ai không phải trải qua gian nguy, ở trong Thái Ngọ môn đều chiếm nửa giang sơn, hô lớn một tiếng là có vô số tu sĩ đi theo. Chỉ có Kiều Tranh, lặng lẽ vô danh không một tiếng động, từ con cưng của trời đến bảy năm bặt tin, lại đến trúc cơ cực phẩm; cuối cùng không ngừng du lịch, bế quan. Nếu không phải có dị tượng kết đan, chỉ sợ Kiều Tranh vẫn không để lại ấn tượng gì trước mặt mọi người.
Chu Thừa Phong vốn tưởng Kiều Tranh có lẽ ở giữa nhị phẩm đến tam phẩm.
Kim đan nhất phẩm quá ít, đến mức toàn thế giới Thần nguyên cũng chỉ có hai người Vinh Khách và Nhạc Minh, đồng thời chấn động toàn giới tu chân. Mà Vinh Khách, Nhạc Minh chẳng những là đại sư huynh Thái Ngọ môn và Tam Nguyên kiếm đạo môn mà còn có danh tiếng đạp lên vô số thiên tài. Còn Kiều Tranh chẳng qua là một tu sĩ trúc cơ nho nhỏ ít người biết trong nội môn.
Kiểu người này, Chu Thừa Phong sao có thể cho rằng Kiều Tranh là kim đan thượng nhất phẩm?
Ánh mắt người xung quanh nhìn Kiều Tranh lập tức khác hẳn.
Dù Kiều Tranh bây giờ chỉ là một đệ tử tạp dịch thì khi y trở thành kim đan thượng nhất phẩm cũng không thể xem thường. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Hà Tất Khinh, Kiều Tranh đã sớm được định trở thành đệ tử chưởng môn.
Một bước lên trời, quả là một bước lên trời!
Vẻ mặt Chu Thừa Phong vặn vẹo ngay lập tức, dù biến mất rất nhanh nhưng khó thoát khỏi mắt thần của các chân quân kim đan ở đây. Chẳng qua có thể hiểu, Chu Thừa Phong nổi tiếng hẹp hòi trong những chân quân ở đây, hơn nữa phía sau có Trần Chi Dung đang nhìn chằm chằm, bị vả mặt trước mặt Kiều Tranh mà không vặn vẹo mới lạ.
Nụ cười trên mặt Chu Thừa Phong hết sức khó nhìn, khô khan nói, “À, thế thì chúc mừng Kiều sư đệ. Chỗ sư huynh không có đồ gì tốt, cái phôi bảo khí này cho đệ làm quà gặp mặt vậy.”
Chu Thừa Phong cứng mặt, lúc đưa phôi bảo khí ra còn hơi nhức nhối. Phôi bảo khí thật ra là bảo khí chưa tế luyện hoàn toàn, cần tu sĩ tế luyện lại, phẩm chất tốt hay xấu liên quan rất lớn đến bản thân luyện khí sư, thậm chí có khi còn bị hỏng. Nhưng chỗ tốt là ngươi muốn luyện chế thành bảo khí thế nào thì chính là thế đó. Nói không chừng còn vượt cấp thành bảo khí trung phẩm.
Nó vốn là thứ Chu Thừa Phong vất vả chiếm lấy từ chỗ trưởng lão, chuẩn bị để mình dùng. Bây giờ lại làm lợi cho Kiều Tranh. Lúc này nhiều người nhìn như vậy, hắn còn hỏi ra phẩm cấp kim đan của Kiều Tranh, nếu quà gặp mặt nhẹ hơn hai người trước thì cứ đợi bị chê cười đến chết đi.
Chu Thừa Phong thầm mắng Hứa Nhàn Vân và Du Châu phí phạm nhưng vẫn mỉm cười tặng phôi bảo khí đi.
“Đồ tốt, Kiều sư đệ còn không nhận lấy?” Hà Tất Khinh vừa thấy Chu Thừa Phong vắt cổ chày ra nước móc ra đồ tốt như vậy thì vui vẻ ngay, vội vã giục Kiều Tranh cầm lấy.
“Đa tạ Chu sư huynh.” Kiều Tranh nhận phôi bảo khí, quyết tâm lần sau gặp được Đường Nhất Dương sẽ bảo hắn luyện chế giúp. Đã thấy bản lĩnh luyện chế xuất thần nhập hóa của Đường Nhất Dương, luyện khí sư khác cuối cùng cũng không vừa mắt Kiều Tranh, hoàn toàn là đang lãng phí vật liệu!
“Không cần khách sáo, vật nhỏ thôi mà.” Chu Thừa Phong cười ha ha, nói.
Tiếp theo, một ít tu sĩ kim đan trung phẩm cũng nhao nhao tiến lên tặng vài thứ.
Dù không sánh bằng ba món trước đó nhưng cũng bình thường.
Kiều Tranh kết đan, linh thạch trên người bay sạch, đang thiếu tiền.
Bây giờ tài sản phong phú trở lại, có thể tiêu dao được mấy năm.
Ừm, còn có đại điển kim đan vòng tiền mà.
Vòng tiền: đem tiền không phải của mình biến thành của mìnhnhưng không phạm pháp
Kiều Tranh vừa cảm ơn quà của mọi người vừa âm thầm tính toán cái nào có thể giữ lại cho Đường Tam Dương ăn.
Tam Dương cũng sắp hóa hình rồi.
“Ầy, ta nghèo nên không có đồ tốt. Chẳng qua không sao, sau này chúng ta chính là sư huynh đệ ruột thịt, ta giúp đệ nói lời hay trước mặt sư phụ xem như quà ha. Dù sao chúng ta cũng không phải lần đầu gặp, quà gặp mặt thì miễn đi.” Hà Tất Khinh mặt dày vô sỉ rất quang minh chính đại.
Thấy ánh mắt của mọi người, Hà Tất Khinh ho khẽ hai tiếng, “Khụ khụ, mọi người tặng ta không tặng cũng không tốt. Đại điển kim đan của sư đệ để ta bao, tuyệt đối sẽ khiến toàn giới tu chân chấn động.”
“… Vậy cảm ơn.” Kiều Tranh cũng không biết lúc này nên biểu hiện thế nào, có điều thế này cũng tốt.
Gặp đã gặp, quà đã đưa đã nhận, ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Đoàn người lần lượt cáo từ Kiều Tranh, y cũng vui vẻ cùng Hà Tất Khinh tiễn người. Sau cùng, Hà Tất Khinh dặn Kiều Tranh lát nữa nhớ đi gặp chưởng môn rồi ung dung rời đi.
Kiều Tranh hít vào một hơi thật sâu, tiếp theo mới là chiến đấu thật sự. Y cần trở thành đệ tử của Minh Hư nhưng lại không thể có nhân quả thực chất. Đây không phải chuyện đơn giản.
Lúc trước, Kiều Tranh từng nghĩ rất nhiều cách nhưng đều không thể dùng tốt, với lại vận khí chiếm phần lớn, cách tốt nhất là Kiều Tranh lấy ra tên sư phụ Nhiếp Đoan Hoa, đi thẳng vào vấn đề với Minh Hư. Danh tiếng thiên quân y tu Nhiếp Đoan Hoa truyền khắp đại, trung, tiểu thế giới, không có mấy người không biết.
Chẳng qua bây giờ có tầng quan hệ của Đường Nhất Dương, độ thành công sẽ lớn hơn. Giờ nên đến chỗ đại sư huynh Vinh Khách ôm Tam Dương về trước đã, gần như có thể hóa hình rồi. Nếu Tam Dương hóa hình ở trong động phủ người khác, người đầu tiên nhìn thấy không phải là mình…
Ha ha.
Trên mặt Kiều Tranh hiện lên nụ cười mỉm ngọt ngào, y cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Đường Tam Dương còn đang ngủ trên bồ đoàn trong động phủ Vinh Khách run lên, đổi tư thế ngủ tiếp. (vô ý thức, hành vi vô ý thức đơn thuần)
Kiều Tranh đi gặp Vinh Khách, Vinh Khách khen ngợi y một trận, xác định y thật sự muốn bái nhập mạch chưởng môn, nụ cười trên mặt không ngừng một giây nào.
“Yêu thú nhà ngươi cũng thật yên tĩnh, vẫn luôn ngủ, là kỳ trưởng thành à?” Vinh Khách chỉ Đường Tam Dương nằm trên bồ đoàn ngủ say như chết, cười hỏi.
Không nhìn thấy Vinh Khách ôm yêu thú nhà mình đúng là quá tốt!
Kiều Tranh cũng không khỏi cười chân thành hơn mấy phần.
“Ừ, nó ăn mấy viên yêu đan, đan lực vẫn chưa tiêu hóa hết nên mới ngủ say.” Kiều Tranh trả lời quả quyết, “Mấy ngày nay làm phiền sư huynh chăm sóc nó.”
“Không phiền.” Vinh Khách xua tay, “Rất ngoan ngoãn. Đối với yêu thú, sư phụ hình như có chút tâm đắc, lát nữa ngươi ôm nó đi bái kiến sư phụ có thể nhân tiện hỏi luôn.”
Kiều Tranh cười đồng ý, chỉ nghĩ lát nữa làm thế nào vượt qua chuyện bái sư đã cảm thấy phiền não không dứt.
Nào ngờ Minh Hư cũng đang phiền não.
Thiên Sát Cô Tinh muốn đến.
Nhưng hắn không muốn gặp.
Không gặp không được, bây giờ Kiều Tranh đã là kim đan nhất phẩm, không gặp hắn cũng không dễ khai báo bên Đường Tam Dương. Nhưng mà hắn không phải nhân tu, Kiều Tranh đã có khế ước với Đường Tam Dương còn muốn kết nhân quả với hắn, không mang nổi. Nhân tu nên có dáng vẻ nhân tu, dây dưa với yêu tu là chuyện quái gì? Yêu thú đỉnh cấp như hắn và Đường Tam Dương, khí vận cao như vậy đè xuống lỡ đè chết Kiều Tranh thì làm sao đây?
Hay là mình cho y danh nghĩa đồ đệ để y hưởng thụ phân lệ của đệ tử đích truyền Thái Ngọ môn nhưng không cần trực tiếp làm lễ bái sư, vậy là có thể không sinh ra liên hệ nhân quả.
Đó là cách tốt nhưng phải giải thích với đối phương thế nào đây?
Cũng không thể nói ngươi là mệch cách Thiên Sát Cô Tinh, tốt nhất là cách ta xa chút.
Minh Hư than thở rất lâu, chuyện này lại không thể gọi đại đồ đệ đến bàn bạc. Trong nhận thức của đại đồ đệ, mình chỉ là “bán yêu” chứ không phải yêu thú đỉnh cấp đã thức tỉnh chân chính.
“Khởi bẩm chưởng môn, chân quân Kiều Tranh đang chờ ở ngoài.” Đồng tử nói.
“Cho y vào.” Minh Hư trái lo phải nghĩ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
“Vâng.” Đồng tử rời đi, rất nhanh đã nghe thấy tiếng nó lần nữa, “Chân quân, mời.”
“Đa tạ.” Kiều Tranh cười với đứa bé, lần nữa đi vào động phủ Minh Hư.
Lần trước vì nguyên nhân huyễn cảnh, Kiều Tranh không dám nhìn nhiều. Bây giờ ngược lại có cơ hội nhìn cho rõ.
Động phủ Minh Hư nhìn qua… A, hình như hơi quen.
Trong lòng Kiều Tranh nổi lên cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nguyên văn là “tức thị cảm”. Tra baidu thì chỉ có cụm từ ” ký thị cảm”, nghĩa là ảo giác ký ức, chỉ cảm giác quen thuộcp với sự vật/sự việc gì đó. Do “tức” và “ký” có pinyin tương tự nên có thể tác giả nhầm.
Hình như đã từng thấy ở đâu đó?
Quên đi.
“Kim đan thượng nhất phẩm, không tồi.” Minh Hư đứng chắp tay, lúc nhìn Kiều Tranh ánh mắt hơi hơi nhu hòa.
“Đa tạ chưởng môn khen ngợi.” Kiều Tranh ôm Đường Tam Dương cảm ơn. Thật ra lúc này trực tiếp gọi “sư phụ” thì tốt hơn nhưng Kiều Tranh sợ Minh Hư thuận nước đẩy thuyền trực tiếp đồng ý, sẽ không cách nào chơi tiếp được.
Vừa vặn Minh Hư cũng không tình nguyện Kiều Tranh gọi mình là sư phụ, vậy rốt cuộc hắn có nên đáp hay không?
Kiều Tranh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Minh Hư như đang chờ hắn nói tiếp.
Minh Hư cũng nhìn Kiều Tranh, chẳng lẽ chủ đề không phải nên do Kiều Tranh khơi ra sao?
Tình cảnh lập tức yên lặng.
Không biết qua bao lâu, Minh Hư cuối cùng không định vờ câm điếc nữa, “Hôm trước bản tọa có bói toán, vì ngươi.” Minh Hư hơi híp mắt, khuôn mặt cũng nghiêm túc lại, trường thân ngọc lập, bầu không khí lập tức căng thẳng.
“Đệ tử cả gan xin hỏi chưởng môn, quẻ tượng ra sao?” Kiều Tranh cũng căng thẳng nhưng tay ôm Đường Tam Dương lại không hề động. Đã lâu không ôm, vẫn nên nhẹ nhàng chút.
Minh Hư tỏ vẻ bất đắc dĩ vừa phải, “Yên tâm, ngươi khí vận gia thân, khóa thiên môn không có trở ngại. Chỉ là bản tọa và ngươi lại không có duyên sư đồ, thật đáng tiếc.” Minh Hư nói vô cùng tiếc nuối, thanh âm cũng hơi trầm thấp không tốt.
Kiều Tranh thầm vui mừng, chẳng lẽ Minh Hư thật sự tính ra gì đó? Đúng là trời không tuyệt đường người.
Kiều Tranh không sợ Minh Hư tính ra quan hệ của mình và sư phụ, tu vi phải cao hơn hoặc ngang bằng tu vi đối tượng bói toán mới có thể thành công. Minh Hư tuy lợi hại nhưng vẫn kém xa tu vi đại thừa của Nhiếp Đoan Hoa.
Nói thì nói thế, trên mặt Kiều Tranh lại là vẻ thống khổ không thôi, vội vàng quỳ xuống đất, cúi đầu hỏi, “Là là… Là vì sao? Đệ tử đối với chưởng môn, kính ngưỡng đã lâu.” Trước đó Kiều Tranh vẫn lấy cớ kính nể chưởng môn, xem Minh Hư là thần tượng đời người từ chối những phe phái khác chiêu mộ, bây giờ nhất định phải thể hiện thật tốt.
Minh Hư thở dài, tiến lên nắm chặt tay Kiều Tranh nâng y dậy, mang biểu cảm thương tiếc nói tiếp, “Ngươi và một người khác có duyên sư đồ, ta không thể nhận ngươi làm truyền nhân y bát. Nhưng ngươi vẫn là đệ tử Thái Ngọ môn chúng ta, nếu bằng lòng thì có thể gọi ta một tiếng sư phụ. Chỉ là không thể làm đại điển sư đồ.” Ở giới tu chân, sư đồ là loại quan hệ còn thân mật hơn phụ tử. Truyền thừa giữa sư đồ cũng là truyền thừa đạo thống, một khi chính thức tiến hành đại điển sư đồ lưu lại tên tuổi trong thiên đạo, sau này chính là nhân quả tương liên, vui buồn tương quan, có vinh cùng hưởng có nhục cùng chịu. Nếu có người vứt bỏ sư môn đầu quân nơi khác, không chỉ cắt giảm khí vận mà còn liên lụy không ít tai vạ.
Ngược lại, không tiến hành đại điển sư đồ chính thức thì không sao, gọi sư phụ cũng không vấn đề gì.
“Sư phụ không chê đệ tử, đại điển sư đồ… cũng không quan trọng. Ân tình của sư phụ, đệ tử ghi nhớ trong lòng.” Kiều Tranh hiểu rõ đại nghĩa trả lời.
“Tốt, tốt! Đồ nhi ngoan, còn không mau đứng lên.” Minh Hư nói liền hai tiếng tốt, chuyện này xem như cho qua.
Đơn giản ngoài ý muốn, những xoắn xuýt trước đó ngược lại cứ như chuyện cười.
“Chỉ là việc này còn cần đại sư huynh của con bày mưu tính kế, đưa ra ý kiến cụ thể. Lát nữa con đi gọi sư huynh đến đây, vi sư sẽ bàn bạc kỹ càng với nó.” Minh Hư chần chừ rồi nói thêm.
“Làm phiền sư phụ nhọc lòng.” Kiều Tranh hô hết sức tình chân ý thiết.
“Ừ, đi đi. Con còn phải củng cố lại, lát nữa đến chỗ trưởng lão quản sự đăng ký, nhận phân lệ.” Nói xong, Minh Hư lật tay biến ra một cái nhẫn, “Con đã thành kim đan thượng nhất phẩm, thứ cần dùng sau này phải chuẩn bị cẩn thận. Chỗ vi sư có ít đồ, con cầm đi.”
“Đây…” Kiều Tranh hơi chần chừ, “Sư phụ vẫn nên giữ lại…”
“Cầm.” Minh Hư mạnh mẽ ngắt lời Kiều Tranh, “Con đã gọi ta một tiếng sư phụ, bất kể thế nào thì trong lòng vi sư, con chính là đệ tử của ta.”
“Đệ tử… tuân lệnh.” Kiều Tranh nhận nhẫn, cảm ơn lần nữa.
Đợi Kiều Tranh rời khỏi động phủ Minh Hư, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc thật sự giải quyết quá thuận lợi.
Vận khí thật tốt!
Tin tức Kiều Tranh thành kim đan thượng nhất phẩm chấn động toàn giới tu chân, đãvậy còn truyền ra tin y trở thành đệ tử đích truyền thứ ba của Minh Hư.
Theo ý kiến của Minh Hư và Vinh Khách là giả vờ nghi thức đại điển sư đồ trước kia đã làm đơn giản, không phù hợp với quy định của Thái Ngọ môn nên vẫn không nói ra. Cứ như vậy, Kiều Tranh có thể hưởng thụ phân lệ đệ tử Thái Ngọ môn đồng thời ngăn cản không ít ánh mắt có ý đồ riêng, xem như vững vàng ngồi trong phe phái chưởng môn không thể tách ra.
Mà trên thực tế, hành động này cũng quả thật giúp Kiều Tranh bớt không ít phiền phức.
Kiều Tranh từ trúc cơ đến kết đan chỉ tốn khoảng hai mươi năm.
Cộng với tuổi tác trước đó cũng mới khoảng năm mươi tuổi.
Cùng là đan nhất phẩm, Vinh Khách và Nhạc Minh tốn nhiều thời gian như vậy nhưng Kiều Tranh mang đến cho họ rung động lớn hơn hai người trước. Dù sao Vinh Khách, Nhạc Minh từ lúc vừa nhập môn đã được chưởng môn hai phái thu làm đệ tử, có vô số tài nguyên để dùng, danh thiên tài không biết đã gọi bao nhiêu năm.
Còn Kiều Tranh chỉ là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì.
Có thể kết đan nhanh như vậy chắc hẳn có kỳ ngộ gì đó, rất nhiều người nghĩ vậy. Như thế, Kiều Tranh sẽ có phiền toái đếm không hết. Kim đan thượng phẩm lợi hại nhưng kỳ ngộ thường càng động lòng người hơn. Ai biết liệu có chân nhân dựa vào mặt mũi mà không đến hỏi thăm rõ ràng hay không?
Bây giờ đã khác, có hai người Minh Hư và Vinh Khách chứng minh, nói rõ rất lâu trước đây Kiều Tranh đã được họ chỉ điểm tu tuyện. Tài nguyên tốt như vậy, trở thành kim đan nhất phẩm dường như rất bình thường.
Nếu ta có sư phụ, sư huynh tốt như thế, tài nguyên tốt như thế chắc chắn cũng có thể thành kim đan thượng nhất phẩm! Phần lớn người ao ước ghen tị đều hiểu như vậy. Cũng có người nêu ý kiến chuyện Kiều Tranh bặt tin bảy năm, cảm thấy đó là chứng cớ Kiều Tranh hậu tích bạc phát.
Nếu đã quen thuận buồm xuôi gió, người không vừa mắt biết rất nhiều, đủ loại suy đoán đều tuôn ra từ miệng những người đỏ mắt đó. Nhưng một khi từng có thất bại, họ sẽ nồng nhiệt nắm lấy những thất bại ấy không thả, cảm thấy không có gì ghê gớm. Ta nếu thế này thế nọ, cũng nhất định thế kia thế ấy.
Nói cho cùng, chỉ là lấy một cái cớ thôi.
Cho dù nhiều người đỏ mắt, Thái Ngọ môn cuối cùng vẫn có hai kim đan thượng nhất phẩm, vững vàng đè lên đầu Tam Nguyên kiếm đạo môn và Đan Khuê môn.
Tam Nguyên kiếm đạo môn.
“Kim đan thượng nhất phẩm à?” Nhạc Minh lau sạch kiếm trong tay, khuôn mặt quanh năm không biểu cảm cũng không khỏi đổi sắc, “Sư đệ còn đang bế quan xung kích kim đan, tin này không cần nói cho hắn biết.”
“Đại sư huynh, chuyện này chúng ta đương nhiên biết.” Một đệ tử không ngừng gật đầu, sau đó thận trọng nhìn Nhạc Minh, “Đại sư huynh, ngài cảm thấy Vệ sư huynh có khả năng thành kim đan thượng nhất phẩm không? Khoảng thời gian này Thái Ngọ môn huênh hoang không ít. Mọi người đang mong Vệ sư huynh lấy lại mấy phần.” Nói xong, vị đệ tử này cảm thấy rất không có khả năng, nhìn số lượng kết đan giới tu chân là biết khó khăn cỡ nào. Kim đan thượng nhất phẩm cũng không phải cải trắng, chỉ có đến trình độ như đại sư huynh mới có thể. Vệ sư huynh tuy lợi hại nhưng so với đại sư huynh thì vẫn không sánh bằng.
Ầy, nói cho cùng vẫn là Thái Ngọ môn nở mày nở mặt.
Nhạc Minh trầm mặc không nói.
Nếu Vệ Hàm Ương không có thể chất Cửu Âm Tuyệt Mạch nói không chừng còn có thể. Nhưng thể chất này giúp Vệ Hàm Ương có tốc độ tu luyện khác hẳn người thường đồng thời cũng mang đến tác dụng phụ. Cửu Âm Tuyệt Mạch dù sao cũng quá nặng âm khí, tuy có dương khí kiếm tu điều hòa, với tu vi bây giờ của Vệ Hàm Ương vẫn không có khả năng áp chế.
Có lẽ thành đan nhị phẩm hoặc tam phẩm.
“Kim đan chẳng qua là bước đầu tiên của đại đạo, có thể nói cụ thể được sao? Nếu trong lòng ngươi chần chừ, không bằng đi luyện kiếm pháp bản môn thêm mấy lần.” Nhạc Minh nhìn đệ tử trước mắt, lạnh nhạt nói, “Không nhiều, thêm một trăm lần đi.”
Đệ tử đặt câu hỏi khóc không ra nước mắt, chỉ có thể rưng rưng vâng dạ.
Đại sư huynh nói kiếm pháp bản môn khẳng định không phải một môn kiếm pháp mà là ba mươi sáu đường kiếm pháp khác nhau được dạy khi đệ tử nhập môn Tam Nguyên kiếm đạo môn. Trước khi đợi được kiếm pháp của riêng mình ở kỳ trúc cơ, họ chỉ học ba mươi sáu môn kiếm pháp này, học hẳn mấy chục năm tròn.
Luyện tất cả một trăm lần, trong một năm mình đừng nghĩ cái khác QAQ.
Mình không nên hỏi nhiều, tại sao không quản được miệng!
Đợi các sư đệ đến hỏi thăm đều rời đi, phạt vô số lần luyện kiếm mới được an tĩnh một chút.
Hàm Ương bế quan đã hơn một năm, lúc này đại khái đang đến lúc dung đan nhỉ, không biết có thuận lợi không? Dù trong lòng hắn cảm thấy Vệ Hàm Ương nhất định có thể thành đan trở về nhưng vẫn hơi không bỏ được. Bao năm qua số tu sĩ thất bại trong cửa ải kết đan đếm không hết, sao có thể tuyệt đối thành công chứ?
Quan tâm sẽ loạn, Nhạc Minh xoa trán, nhấc kiếm trong tay lên, quyết tâm luyện kiếm để bình tĩnh lại.
Đan Khuê môn.
Đan Tinh Bát Tử nổi tiếng trong Đan Khuê môn cùng tập trung một chỗ, bị chưởng môn Đan Khuê môn chửi mắng.
Chưởng môn Đan Khuê môn Đan Nguyên Tử là người nóng nảy. Bây giờ hắn mắng không phải là tám đồ đệ được hắn gửi gắm không ít hi vọng sao? Kết đan nhiều năm như vậy mà vẫn ở trung kỳ kim đan, không có một ai đến hậu kỳ, hai tên của Thái Ngọ môn và Tam Nguyên kiếm đạo môn kia sớm đã là tu vi hậu kỳ kim đan. Nếu không phải vì khóa thiên môn, nói không chừng tu vi còn tiến bộ hơn!
Chuyện này cũng không có gì, chất lượng không bằng thì hơn số lượng vậy.
Nào ngờ Thái Ngọ môn lại hoành không cho ra một kim đan thượng nhất phẩm, Đan Khuê môn thì một viên cũng không có; đừng nói không có kim đan nhất phẩm, một người đẳng cấp kim đan thượng phẩm cũng không có.
Đan Nguyên Tử vốn kìm nén một bụng tức giận, nhìn tám đứa đệ tử nói đến là êm tai nhưng căn bản không cố gắng tu hành, luyện ra đan dược thì nổ ngay tại chỗ. Mắng Đan Tinh Bát Tử máu chó đầy đầu.
Tám người vô cùng đáng thương nhìn nhau, đều biết chưởng môn sư phụ tính tình nóng nảy, dứt khoát ngoan ngoãn không nói lời nào, để mặc Đan Nguyên Tử mắng. Họ là luyện đan sư, luyện khí sư, vốn không am hiểu đấu pháp tu luyện gì đó, đây là chuyện không có cách nào mà.
Dù thành đan nhất phẩm gì đó đúng là khiến người ta ao ước ghen tị.
Đan được, pháp khí Đan Khuê môn họ lợi hại hơn nữa cũng không giục sinh được một đệ tử kim đan thượng nhất phẩm. Bất luận sư phụ có bằng lòng thừa nhận không, khóa thiên môn họ đã thua một bước. Bây giờ chỉ là thua thêm một bước mà thôi.
Nói đến cũng kỳ lạ.
Đan Nguyên Tử tính tình nóng nảy nhưng toàn bộ đệ tử thu nhận đều có tính lười nhác.
Luyện đan sư và luyện khí sư hầu hết không hứng thú với tranh quyền đoạt lợi vì vậy trên dưới Đan Khuê môn không ồn ào chia rẽ nội bộ như Thái Ngọ môn và Tam Nguyên kiếm đạo môn. Nhất là Thái Ngọ môn, ban đầu thấy sắp hạng chót trong ba môn, đột nhiên mọc ra một Minh Hư ngăn cơn sóng dữ, sau đó lại có Vinh Khách địa vị ngang Nhạc Minh, đệ tử kim đan thượng phẩm xuất hiện liên tiếp, bây giờ còn có Kiều Tranh.
Không tin tà cũng không được.
Thái Ngọ môn chính là khí vận kéo dài, cách lúc suy sụp xa lắm.
Môn phái khác càng không phải nói, Thái Ngọ môn vốn là tồn tại họ cần ngước nhìn, bây giờ vẫn giống như trước, không có thay đổi gì quá lớn.
Nương theo danh tiếng kim đan thượng nhất phẩm của Kiều Tranh truyền ra, sự việc tiếp theo được bàn tán dĩ nhiên là đại điển kim đan.
Sau đại điển kim đan, Kiều Tranh sẽ chính thức lộ diện trước mặt người đời, để người ta nhìn kỹ xem y có phải ba đầu sáu tay không. Tương tự, diện mạo, lai lịch bối cảnh của Kiều Tranh, thành đan mấy phẩm cũng sẽ được ghi lại trong sổ tay chân quân kim đan.
Cuốn sổ tay chân quân kim đan này gần như mỗi người đều có phần, trong đó ghi chép diện mạo tất cả chân quân kim đan chính đạo ma đạo trong giới tu chân, miễn cho có người không có mắt tùy tùy tiện tiện đắc tội chân quân. À, điều kiện tiên quyết là họ có làm đại điển chân quân cho người đời biết. Không tính người lúc trước chưa kịp làm đại điển kim đan đã bị Đường Tam Dương một kiếm giết chết. Thủ lĩnh thổ phỉ Tần Nhân Đao cũng có trong cuốn sổ tay này. Trong sổ tay nhiều nhất đương nhiên là kim đan hạ phẩm, tiếp theo là kim đan trung phẩm, cuối cùng mới là kim đan thượng phẩm. Bên trong trang bìa cuốn sổ tay, ghi chép đầu tiên là Vinh Khách và Nhạc Minh, bối cảnh mạnh mẽ, tiềm lực vô hạn, chân nhân nguyên anh pháp tướng bình thường gặp phải tốt nhất nên đi đường vòng, thiên tài tư chất kiểu này nếu bị người ỷ lớn hiếp nhỏ giết chết sẽ phải đối mặt với cả môn phái cùng truy sát.
Bây giờ, trong trang bìa này muốn tăng thêm một người.
Trăm năm hiu quạnh không người biết, một khi thành danh thiên hạ biết!