Đường Tam Dương cân nhắc, cảm thấy mình bây giờ không cần phiền não quá.
Ngốc cùng pháp tu lâu mình cũng trở nên do dự rồi.
Kiều Tranh không đến tìm hắn, hắn không thể đi à? Chẳng lẽ Kiều Tranh còn có năng lực đuổi mình đi? Hơn nữa, đệ đệ ngốc nghếch nhà mình còn trong tay Kiều Tranh, đến thăm là chuyện đương nhiên.
Nghĩ vậy, Đường Tam Dương qua loa lấy lệ với Trần Chi Dung mấy câu, đuổi người đi rồi chỉnh lý một phen, sau đó đi tìm Kiều Tranh. Chẳng lẽ Kiều Tranh có thể dùng thực lực pháp tu kỳ trúc cơ viên mãn đuổi mình đi sao?
Hừ hừ hừ, Đường Tam Dương tưởng tượng tình cảnh Kiều Tranh giận mà không dám nói gì, cảm thấy vô cùng tốt đẹp cũng vô cùng hả giận, nói đi là đi ngay, rất nhanh đã đến trước động phủ Kiều Tranh.
Trước động phủ Kiều Tranh có không ít trận pháp, nhưng đều là Đường Tam Dương thường thấy. Trên thực tế, trước kia lúc Kiều Tranh ở cùng Đường Tam Dương đã cố ý nói với hắn gặp loại trận pháp này thì phải làm gì. Trước khi đi động phủ Thẩm Trì, Kiều Tranh cũng nghĩ tới tình huống Đường Nhất Dương sẽ đến tìm Đường Tam Dương, vậy nên cố ý cho họ cùng làm quen trận pháp.
Đường Tam Dương nhanh chân bước vào động phủ của Kiều Tranh, vẫn không có phẩm vị như trước.
Đột nhiên, ánh mắt Đường Tam Dương dính chặt vào bản thể trên bồ đoàn.
Trời ạ, thân thể mình đắp cái quái gì thế kia!
Tên khốn Kiều Tranh kia nhân lúc mình không chú ý dám sỉ nhục nó như thế?
Trên bồ đoàn dĩ nhiên là bản thể Đường Tam Dương.
Không cần nói, đương nhiên vẫn đang ngủ.
Chỉ cần Đường Tam Dương không quay về, bản thể sẽ ngủ mãi đến khi thân thể hoàn toàn trưởng thành.
Đường Tam Dương dùng hai ngón tay gắp cái chăn mềm bằng vải bông đang đắp lên bản thể mình lên, vẻ mặt đầy ghét bỏ. Có thể khiến Đường Tam Dương gần như vui giận không lộ lộ ra bộ dáng này, theo một ý nghĩa nào đó thì Kiều Tranh cũng xem như không tầm thường.
Trời mới biết Kiều Tranh xem bản thể hắn là cái gì, trẻ sơ sinh thiếu tháng? Một tấm vải bông lớn vừa nát vừa tục như thế rốt cuộc y lấy ở đâu? Một con khổng tước trắng bạc phối với vải bông nát tục có thể nhìn được hả? Phẩm vị bình thường chút được không?
Đường Tam Dương nhìn chằm chằm tấm vải bông như nhìn kẻ thù sống chết. Trong chớp mắt, tấm vải bông liền hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó, bị kiếm khí Đường Tam Dương phát ra phá hủy không còn mảnh vụn.
Đường Tam Dương ôm bản thể vào ngực, nghĩ nơi Kiều Tranh có khả năng đi hẳn là chỗ của luyện đan sư Thẩm Trì đã từng nhắc đến. Nhưng Đường Tam Dương không biết Thẩm Trì ở chỗ nào, thế là chỉ có thể lần nữa đi tìm người xem như bằng hữu thứ hai ở Thái Ngọ môn – Minh Hư chân nhân.
Minh Hư chân nhân vừa gặp Đường Tam Dương đã cảm giác đầu đau, còn phiền hơn cả gặp đồ đệ.
“Đây chính là bản thể của ngươi?” Minh Hư nhìn Đường Tam Dương rồi dời mắt đi ngay, chuyển sang con khổng tước trắng trong ngực Đường Tam Dương.
Đường Tam Dương thấy đối phương nhìn chằm chằm thân thể mình… Câu này nói ra lại thấy hơi kỳ lạ, Đường Tam Dương chặn cảm giác quái lạ, miễn cưỡng gật đầu.
“Không ngờ bạch tử cũng rất đẹp.” Minh Hư thở dài, nói.
Dù sao hắn làm con người nhiều năm như vậy, không thể dùng mắt thẩm mỹ đơn thuần của yêu thú lúc trước được. Bình thường mà nói, trong giới chim yêu, lông vũ càng tươi đẹp càng được sùng bái, nhất là sinh vật hoa lệ như khổng tước. Đường Tam Dương thân là khổng tước lại chỉ có một màu sắc, không biết thiên phú ngũ sắc thần quang của hắn có dễ dùng không?
Minh Hư bỗng hơi lo lắng, đừng để đến thời điểm lại phát hiện Đường Tam Dương căn bản không biết dùng ngũ sắc thần quang chứ. Toàn thân hắn trước mắt chỉ có một màu, không biết đến khi trưởng thành có thể có thêm một, hai màu khác không.
Minh Hư suy xét một hồi vẫn buông lo lắng trong lòng xuống. Bất luận thiên phú Đường Tam Dương ra sao, hắn cũng không thể tìm được một con Cửu Thiên Khổng Tước biết dùng ngũ sắc thần quang khác ở trung thế giới Thần Nguyên này.
Minh Hư cứ nhìn chằm chằm bản thể khiến Đường Tam Dương cảm thấy hơi không thoải mái, vì thế nhanh chóng nói ra ý đồ mình đến. Đơn giản là Kiều Tranh đi tìm Thẩm Trì mãi chưa về, bảo Minh Hư nói cho hắn biết Thẩm Trì ở chỗ nào.
Sau khi biết ý đồ của Đường Tam Dương, vẻ mặt Minh Hư cũng hơi kỳ quái, “Ngươi nói Kiều Tranh đi tìm Thẩm Trì đến giờ chưa về?”
“Ừ.” Đường Tam Dương gật đầu.
Vẻ mặt khó nhìn của Minh Hư dần dần hòa hoãn, vỗ vai Đường Tam Dương tượng trưng, “À, ngươi yên tâm, không sao đâu. Chỉ có tu sĩ sắp kết đan mới có loại đãi ngộ này.” Tu sĩ sắp kết đan phần lớn đều phải qua cửa tâm ma, tiếc là thành công rất ít. Thế là Thẩm Trì nghĩ ra một cách, mời nhóm trưởng lão và Minh Hư cùng thi pháp làm ra huyễn cảnh kia. Tương đương với cho tu sĩ lịch luyện sớm.
Suy nghĩ này rất tốt, huyễn cảnh cũng làm thành công. Vì vậy được các trưởng lão nhất trí dùng làm một trong các loại thí luyện cho đệ tử trúc cơ viên mãn. Đáng tiếc là huyễn cảnh này làm quá thành công dẫn đến thành công đi ra lác đác không có mấy người, còn lại hầu hết đều gãy ở trong, đệ tử được cứu ra đừng nói là kết đan, bảo trụ tu vi vốn có cũng khó.
Về sau có trưởng lão không tin tà cũng đi vào thử, sau khi đi ra suýt nữa tu vi thụt lùi.
Lần này, huyễn cảnh này không thể dùng để giày vò đệ tử nữa.
Sở dĩ chưa bị hủy mà còn lưu lại ở chỗ Thẩm Trì là bởi đệ tử thoát ra được gần như đều thành kim đan thượng phẩm.
Vinh Khách cũng là một trong số những người thành công thoát ra, đạo tâm không đổi.
Mà Thẩm Trì có lẽ cảm thấy Kiều Tranh có thực lực trùng kích kim đan thượng phẩm nên mới cố ý “quan tâm đặc biệt” như thế.
Minh Hư buồn cười lấy ra một chiếc gương từ nhẫn trữ vật, “Đây là Thẩm Trì cho ta, có thể nhìn thấy Kiều Tranh của ngươi làm gì trong đó.” Thiên Sát Cô Tinh nếu không ra được thì đúng là nói đùa.
Nếu có thể, Minh Hư đúng là hi vọng Kiều Tranh không thể tự mình ra ngoài, như vậy ít nhất hắn không cần lo lắng.
“Việc này không nên chậm trễ.” Đường Tam Dương tìm chỗ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Minh Hư … và chiếc gương trong tay hắn.
Hoàn toàn xem mình thành đại gia.
Minh Hư nghiến răng, hắn không tức giận với thú con.
Mất giá!
— Ta là đường phân cách trở lại hiện tại —
Lại nói Kiều Tranh.
Dựa theo thời gian trong huyễn cảnh, y đã ở lại đây tròn ba năm.
Ba năm, y từ một nhà giàu công tư ở thị trấn biến thành địa chủ nổi tiếng gần xa vùng gần thành thị, thậm chí năm ngoái còn thi đậu khoa cử, có công danh cử nhân.
Mà nghe nói tiên nhân hàng năm đều trở lại trấn này tuyển đồ đệ giống như đã biến mất, không còn xuất hiện. Ba năm không đủ thay đổi suy nghĩ của Kiều Tranh, bởi vậy y vẫn là bộ dáng bình chân như vại đồng thời từ chối tất cả thiếu nam thiếu nữ lấy lòng mình, chỉ là lúc rảnh rỗi sẽ luôn nhớ đến Đường Tam Dương ở trong động phủ.
Lại trôi qua mười năm.
Kiều Tranh nhìn bản thân trong gương, khóe mắt đã có nếp nhăn, làn da cũng không còn bóng loáng như hồi thiếu niên. Phủ đệ của y đang mở rộng từng bước, hoàn toàn không còn bộ dáng ngày xưa. Phụ thân và huynh đệ thân thể này nghe nói đều chết trong ngục, nha hoàn luôn đi theo y cũng lấy chồng từ nhiều năm trước, bây giờ con cái đã có thể đi mua nước tương rồi.
Có một ngày Kiều Tranh nhớ đến lá bùa mẫu thân để lại trước khi lâm chung, y sai nha hoàn chôn xuống đất, tiếc là không nghĩ đến. Đi hỏi nha hoàn kia, nàng ngược lại rất kinh ngạc tỏ vẻ căn bản không có lá bùa nào, tiên nhân gì đó trong truyền thuyết chưa từng có trong trấn. Tất cả chỉ là ảo tưởng Kiều Tranh sinh ra trong quá trình hồi phục từ ngu dại về bình thường.
Kiều Tranh chỉ cười không nói.
Thêm hai mươi năm trôi qua.
Trước đó mấy ngày, hạ nhân báo cho y biết quản gia qua đời.
Quản gia chính là nha hoàn đã xuất giá.
Người có thể khiến Kiều Tranh nhớ lại quá khứ cũng chỉ có nha hoàn này. Tiếc là trên thế giới này, tuổi thọ người phàm luôn không dài, có thể sống đến sáu, bảy mươi tuổi đã là điềm lành hiếm có. Trên người Kiều Tranh cũng đã có bệnh, bước đi hơi run rẩy.
Nhưng ngược lại chính là danh tiếng bây giờ của y.
Thư viện y tài trợ đã cho ra hai trạng nguyên, ba thám hoa, đều là người tiếng tăm lừng lẫy ở quốc gia này. Bản thân y cũng là người có tiền nhất quốc gia, không có người thứ hai. Dù đã già nhưng vẫn có rất nhiều người lấy lòng y. Hơn nữa theo tuổi tác tăng lên, rất nhiều thân thích quăng tám sào cũng không tới đều dẫn con đến làm thân, đánh chủ ý cho làm con nuôi.
Ai bảo Kiều Tranh đến giờ vẫn không có con cái cũng không lập gia đình chứ.
Bên ngoài đồn đại đủ điều nhưng không dám nói trước mặt y.
Một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm, Kiều Tranh đều có thể kiên định suy nghĩ, không thay đổi.
Y là Kiều Tranh, là Kiều Tranh của Thái Ngọ môn, có thù lớn chưa báo, có sư phụ chưa cứu, thậm chí còn chưa kết kim đan, tất cả ở đây chẳng qua là huyễn cảnh mà thôi.
Nhưng bây giờ đã qua bốn mươi năm.
Kiều Tranh già rồi, may mà thân thể xem như khỏe mạnh.
Nửa đêm tỉnh mộng, Kiều Tranh cũng sẽ nghĩ y kiên trì rốt cuộc có phải thật hay không. Trang chu mộng điệp, rốt cuộc là gì? Nhưng Kiều Tranh cũng biết, y kiên trì được lâu như vậy không có lý nào bây giờ lại từ bỏ.
Hoặc là nói nếu thừa nhận suy nghĩ trước kia mình tu chân là giả, sự việc xảy ra với mình là thật thì đời này của y, chẳng phải là đang vượt qua trong suy tưởng sao? Dù có gia tài bạc triệu, y cũng chưa từng phung phí, buông thả bản thân hưởng lạc, càng không phạm tội nghiệt, làm việc thiện tích đức, sống như tăng nhân khổ hạnh.
Kiều Tranh cho rằng đời này sẽ trôi qua an ổn như thế.
Có lẽ trước khi lâm chung sẽ có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nhỉ?
Làm sao tính được số trời.
Quốc gia vốn phồn vinh lập tức bị mấy quốc gia khác liên hợp tiến đánh, mặc cho Kiều Tranh tiêu hết gia tài cũng không thể ngăn cản quốc gia này suy vong.
Đệ tử trong thư viện nói với Kiều Tranh, đây là vì trong quốc gia họ có một yêu ma bị tiên nhân vứt bỏ nên mới khiến các quốc gia khác thừa lúc vắng mà vào, cùng phân chia miếng thịt béo này.
Cách nhiều năm, Kiều Tranh lần nữa nghe được hai chữ tiên nhân, lại là dưới tình huống như thế.
Đệ tử kia chết rất nhanh, vì hắn không chịu đầu hàng.
Kiều Tranh nhìn thế nào cũng chỉ là một lão già bình thường, vì vậy không bị bắt đi cũng không bị nhận ra thân phận.
Trước mắt là tiếng kêu than dậy trời đất, thi thể chồng chất như núi.
Nơi vốn phồn hoa, mỹ lệ khiến người hướng về trở nên chướng khí mù mịt, ngoài quạ đen ra không thấy loài chim nào khác. Đất đai phì nhiêu cũng bị lửa lớn đốt thành hoang vu; hàng xóm, hạ nhân, bằng hữu trên con phố quen hay lạ đều trốn được thì trốn, chết trong chiến tranh càng nhiều.
Kiều Tranh một đường đi đến, không biết cảm giác lan tràn trong lòng là gì, tóm lại rất khó chịu. Y sờ vào ngực theo thói quen, vẫn trống không, giống như mấy chục năm nay chưa từng sờ được thứ gì.
Lớn tuổi, ký ức sẽ từ từ mờ nhạt.
Rất nhiều năm trước, Kiều Tranh vẫn nhớ trong lồng ngực mình là thứ gì, hình như là chim, lông xù, nho nhỏ, biết trừng mắt, vô cùng đáng yêu.
Sau đó Kiều Tranh chỉ nhớ rõ có lẽ là động vật, lông xù, có thể là thỏ, sóc hay chó.
Tiếp theo, Kiều Tranh cho là trước kia mình từng nuôi một con thú cưng, rất đáng yêu, chết rồi.
Đến bây giờ, Kiều Tranh cảm thấy đây chẳng qua là thói quen, thật ra trong ngực mình chưa từng có thứ gì. Giống như cuộc đời y, nói trắng ra thì thật ra cũng không có gì.
Như thế cũng tốt.
Lúc còn trẻ, kết hôn sinh con rồi nhìn cả nhà chết trong chiến tranh còn không bằng như bây giờ, không có người thân, không đạt được sẽ không mất đi.
Còn giấc mộng thời niên thiếu từng làm tu sĩ có lẽ thật sự chỉ là mơ.
Bây giờ, y đã già đến ngay cả mơ cái gì cũng không nhớ rõ.
Kiều Tranh không biết tại sao mình không chủ động tự tử như những lão bằng hữu mất đi tất cả thân nhân bằng hữu, theo lý thuyết thì y không có hoài niệm cũng như nguyện vọng. Nhưng trong đầu luôn có âm thanh nói với y rằng sống sót có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn. Không muốn cứ như vậy chọn cắt đứt tất cả.
Tự tử: chỗ này là “suy ngẫm” nhưng đặt vào ngữ cảnh thì chẳng liên quan gì nên mình tự sửa lại
Mình đã già lắm rồi, tuân theo tim mình tùy hứng sống sót chứng kiến cuộc chiến này cũng là một việc rất có ý nghĩa.
Kiều Tranh dùng bàn tay nhăn nheo chống nhánh cây không biết nhặt được ở đâu xem như quải trượng, di chuyển bước chân từng chút một, thận trọng tránh khỏi tay gãy chân gãy trên đường. Y nhớ rõ cách không xa phía trước có một ngôi miếu hoang, trước khi trời tối có lẽ có thể đến đó nghỉ ngơi.
Đường Tam Dương nhìn Kiều Tranh vô cùng đáng thương một mình cất bước trên núi, mắt không nỡ chớp cái nào, thậm chí nhiều lần còn muốn vọt thẳng vào huyễn cảnh cứu Kiều Tranh ra nhưng hắn nhịn được.
Có rất ít huyễn cảnh có thể làm chân thực như thế, thậm chí thời gian trôi qua bên trong cũng là thật.
Gọi là huyễn cảnh không bằng gọi là một lần lịch luyện hồng trần chân chính.
Nếu như Kiều Tranh có thể thành công thoát ra, chỗ tốt đạt được tuyệt đối không thể tùy tiện đánh giá.
Đến trình độ này, Minh Hư cũng không thể không thừa nhận Kiều Tranh xuất sắc thật sự.
Tuy huyễn cảnh này sau đó bị cấm đoán nhưng vẫn có hội trưởng lão để lộ sự tồn tại của nó, cũng sẽ có đệ tử kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên muốn đi thử cửa ải này. Người đi vào không thiếu thiên tài đơn linh căn, cũng không thiếu nhân tài hậu tích bạc phát nhưng đa số người đều lựa chọn ở thời điểm không phân rõ chân thực và hư ảo, đập nồi dìm thuyền, tự tử mà chết, chưa từng phá được huyễn cảnh.
Hà Tất Khinh và một tu sĩ kim đan thượng phẩm khác chính là dùng phương pháp như vậy trở về hiện thực. Chân chính đi đến cuối huyễn cảnh chỉ có mình Vinh Khách.
Bây giờ lại tăng thêm một Kiều Tranh.
Tình huống của Vinh Khách và Kiều Tranh cũng không giống nhau.
Vinh Khách là Minh Hư tay cầm tay dạy dỗ, để đề phòng mình không cẩn thận tiết lộ thân phận sư phụ, Vinh Khách học rất nhiều kiến thức về trận pháp cũng chủ động đi trải nghiệm rất nhiều huyễn cảnh, thậm chí còn học được cách bắn ngược thần thức sưu hồn của người khác.
Những thứ đó là át chủ bài của Vinh Khách trong huyễn cảnh này.
Cho dù quên mất thì thứ học được vẫn sẽ không quên.
“Đây là bước cuối cùng, “chủ nhân” ngươi thoát ra hay không phải xem lúc này.” Minh Hư tốt bụng khuyên Đường Tam Dương.
“Y nhất định sẽ ra, nhìn chẳng đẹp đẽ gì.” Đường Tam Dương nhìn Kiều Tranh cao tuổi bên trong, bình tĩnh đáp lời.
“Sao vậy? Ngươi cũng muốn đi thử à?” Minh Hư mẫn cảm nhận ra giọng điệu Đường Tam Dương hình như không đúng.
“Không cần. Ta chỉ đang nghĩ bây giờ có lẽ là thời điểm tốt để trở về bản thể.” Đường Tam Dương cúi đầu nhìn bản thể của mình trong lồng ngực, nói khẽ.
Chỉ cần Kiều Tranh thoát ra là có thể nhanh chóng kết đan.
Cộng với thời gian đi Bách Hoa cung và quay về, thời khắc Kiều Tranh thành đan cũng xấp xỉ thời gian khóa thiên môn.
Chỉ cần trở lại đại thế giới, thân thể mình cũng gần như có thể chính thức lớn lên, hóa hình.
Hắn khăng khăng không trở về bản thể, thật ra thời gian bản thể hóa hình càng chậm. Điểm này Đường Tam Dương có biết nhưng lúc đó không nghĩ nhiều, trực tiếp ra gặp Kiều Tranh.
Thật ra Kiều Tranh bây giờ hoàn toàn có thể bảo vệ hắn.
“Chuyện sau này làm phiền ngươi.” Đường Tam Dương nhắm hờ mắt, cả người hóa thành luồng sáng bạc chui vào bản thể.
Cả quá trình nhanh đến nỗi Minh Hư không kịp phản ứng.
Minh Hư: …
Làm chưởng quầy phủi tay còn thuần thục hơn người làm chưởng môn như hắn.
Ta đây rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì?
Minh Hư cảm thấy thời gian không dính khỏi lửa trần gian như trước sắp không còn nữa rồi, hình tượng tốt đẹp cũng tan vỡ không biên giới.
Nếu không phải Đường Tam Dương là thú non…
Minh Hư hít thở sâu hai hơi, tâm tình bình ổn hơn nhiều.
Tâm không cam tình không nguyện đặt Đường Tam Dương chính thức rơi vào trạng thái ngủ say lên bồ đoàn, không để ý đến.
Vẫn nên chờ Thiên Sát… Không, chờ Kiều Tranh tỉnh lại thì mang nó đi.
Sau đó mình có thể tuyên bố bế quan, để đồ đệ đau đầu đi =3=.
Kiều Tranh ngã mấy lần cuối cùng đến được sơn miếu.
Sơn miếu đã đổ nát nay càng đổ nát hơn, trên nóc nhà thiếu mấy viên ngói, ánh trăng xuyên qua lỗ hổng chiếu lên mặt đất đầy rêu xanh, tô thêm mấy phần tịch liêu.
Chỉ là nơi này đã có một người.
Hắn mặc một bộ áo gai vải thô, bên hông treo bầu rượu, đứng xuôi tay, khi Kiều Tranh tiến vào thì ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn cực kì thanh lãnh, so với tuyết lớn rơi suốt ba ngày trong trí nhớ Kiều Tranh còn rét lạnh thấu xương hơn. Nhưng khuôn mặt hắn cực kì xuất sắc, lông mày sắc bén, mắt như lưu ba, trong quyến rũ có khí khái hào hùng, xuất chúng hơn cả vườn hoa nở rộ. Tuổi hắn có vẻ không nhỏ cũng không lớn, xấp xỉ ngoài ba mươi, toàn thân mang hương vị năm tháng lắng đọng. Dù mặc áo gai vải thô, nhìn qua còn cao quý hơn vương công quý tộc.
Kiều Tranh tự nhận tuổi tác không nhỏ, nhìn hết thế gian muôn màu nhưng trước mặt người như vậy lại cảm thấy mình là trẻ nhỏ vô tri.
Trong đầu Kiều Tranh có suy đoán, chắp tay với đối phương, “Là… tiên trưởng sao?”
“Gặp nhau là có duyên, các hạ tự tiện.”
Nói xong, nam tử này lại nghiêng đầu đi.
Kiều Tranh nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện một tượng Phật vỡ vụn một nửa.
Không có đầu, chỉ có một khúc thân thể, dơ dáy bẩn thỉu hết sức, bây giờ không có gì đẹp mà nhìn.
Nhưng người trước mắt lại nhìn cực kì chăm chú, giống như đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế.
Kiều Tranh biết đối phương không phải người bình thường nên không dám nói nhiều. Tìm một chỗ trông khá sạch sẽ, dùng cỏ tranh vương vãi trên đất quét quét rồi ngồi xuống.
Cỏ tranh rất sắc, có màu xanh, là thứ tốt cho ngựa ăn, bị Kiều Tranh dùng làm chổi thật ra cũng không quét được gì, ngược lại nó còn cứa một đường lên người y.
Mắt Kiều Tranh chẳng chớp lất một cái, tay y nhiều vết chai, cứa một nhát cũng không có gì ghê gớm.
Lúc Kiều Tranh cho là hai người sẽ một ngồi một đứng qua đêm, nam tử kia bỗng nói chuyện.
“Bên ngoài rất loạn sao?”
Kiều Tranh gật đầu, “Rất loạn.”
“Ngươi không sợ sao?” Nam tử chuyển ánh mắt lên người Kiều Tranh, cười.
Kiều Tranh lắc đầu, “Ngay cả chết ta còn không sợ.” Một lão già gần đất xa trời còn chọn sống sót ở thế đạo này thì có gì phải sợ đây?
“Ta có học chút thuật trung y, ngươi sống không quá đêm nay.” Nam tử dường như đang thở dài không đáng giá thay Kiều Tranh, “Ngươi vất vả leo đến nơi này nhưng đây không phải chỗ an táng tốt.”
“Phía dưới cũng không phải chỗ tốt.” Kiều Tranh không vì lời của nam tử mà thấy sợ hãi, “Nơi này ít nhất chỉ có hai người.”
Nam tử gật đầu, từ phía trước tượng Phật đi đến trước người Kiều Tranh, ngồi xổm xuống nhìn y, “Lúc ngươi còn nhỏ, có phải có người đến bảo ngươi đi tu tiên không?”
Kiều Tranh nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Hình như có, tiên trưởng cảm thấy ta có tiên duyên à?”
“Ngươi vốn có tiên duyên rất tốt. Trong vạn người chưa chắc đã có tư chất tốt như ngươi.” Nam tử gật đầu, “Đáng tiếc, tư chất ngươi tốt thế lại không được phát hiện, bây giờ đã trễ rồi.”
“À, quên đi.” Kiều Tranh không quan tâm trả lời.
“Ngươi không hối hận?” Nam tử hỏi tiếp, “Nếu lúc ấy ngươi đi theo người ta, bây giờ hẳn là giống ta, có được đường trường sinh, siêu thoát tại thế, không cần khổ sở vì chiến loạn.”
“Ta không hối hận vì ta chưa từng buông tha tiên duyên.” Kiều Tranh bỗng cười với nam tử, “Đệ tử Thái Ngọ môn Kiều Tranh bái kiến sư bá Thẩm Trì.”
Nam tử cũng chính là Thẩm Trì sửng sốt, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy người thanh tỉnh thế này. Ngươi phải bị huyễn cảnh mê hoặc mới đúng, trưởng lão nguyên anh cũng không thể duy trì thanh tỉnh.”
“Ừ, ta cũng vừa nhớ ra thôi.” Kiều Tranh đứng lên, từ một lão già gần đất xa trời biến về thiếu niên, thân thể cũng là của Kiều Tranh, không còn là thân phận huyễn cảnh cho.
“Nhìn ta nên nhớ ra?” Thẩm Trì hỏi.
“Muộn hơn chút. Lúc ngươi hỏi ta có phải có tiên duyên ta mới nhớ ra.” Kiều Tranh thành thật trả lời.
Thẩm Trì nhìn Kiều Tranh một lúc, chợt nở nụ cười.
Cười cực đẹp.
“Lại là một kim đan thượng phẩm, có hi vọng khóa thiên môn.”
Nói xong, tay áo Thẩm Trì vung lên, mang Kiều Tranh ra khỏi huyễn cảnh.
Kiều Tranh bình tĩnh quan sát, nơi này tuyệt đối không phải động phủ của Thẩm Trì.
Linh khí di động hoàn toàn không giống.
Hơn nữa, chưởng môn Minh Hư chân nhân thế mà cũng ở đây?
Còn có trên bồ đoàn kia không phải Tam Dương nhà y sao?
Kiều Tranh ba bước thành hai, đi lên ôm Đường Tam Dương vào ngực.
Vẫn là xúc cảm quen thuộc.
Trong huyễn cảnh, Kiều Tranh trải qua mấy chục năm không sờ vào nhóc con nhà mình. Bây giờ ai tới cũng không thể khiến y buông tay.