Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

Chương 35




# yêu thú nhà ta vất vả ba ngày biến thân không tới một phút #

# thật đáng tiếc rõ ràng phá xác không bao lâu tại sao là bộ dáng thiếu niên #

# cũng chưa mọc đủ lông không phải là bộ dáng viên thịt #

# hình dáng con người vẫn còn hơi không quen viên thịt sẽ không phản bội #

# nó thế mà lớn lên giống dê liệt địa đỏ đây là khổng tước mà #

# bỗng phát hiện mình vẫn đọc ít sách không đủ kiến thức #
Kiều Kinh Vũ nhìn Đường Tam Dương đang ngủ ngon lành trên mặt đất, dù trừng đến đỏ mắt cũng vô dụng.

Đây là tình huống gì?

Vừa rồi vẫn tốt mà, y chỉ hơi tiếc hận không phải đứa nhỏ béo tròn chút thôi, tại sao biến trở về rồi?

Kiều Kinh Vũ kiểm tra một lượt, thân thể Đường Tam Dương không có vấn đề gì, bộ lông thuần trắng xem ra cao đại thượng hơn trước đây không chỉ một bậc. Lúc trước lông vũ còn hơi ố vàng, dù cũng là màu trắng nhưng không… chói mắt như bây giờ.

Cao đại thượng là từ viết tắt của cao đoan, đại khí, thượng đương thứ; ngôn ngữ mạng xuất hiện từ năm 2013; dùng để chỉ sự vật có phẩm vị, có đẳng cấp

Trắng gần như màu bạc, giống hệt màu tóc ban nãy của Sơn Dương.

Đẹp đẽ khiến người không dám nhìn thẳng.

Câu gốc là “Phiêu lượng đích khiếu nhân trắc diện (漂亮的叫人侧面)”. Mình dùng QT, gg translate và baidu mà vẫn không hiểu lắm nên chém đại T_T

Kiều Kinh Vũ hơi híp mắt, dù Sơn Dương không phải hình dáng viên thịt đáng yêu nhưng bộ dáng thiếu niên hình như cũng rất đẹp. Nhìn qua có loại vẻ đẹp yêu dị không phân sống mái.

Cộng thêm màu đỏ và màu bạc tươi đẹp, thật sự vô cùng lộng lẫy.

Thật ứng với danh tiếng mỹ mạo từ xưa đến nay của tộc Khổng Tước.

Bàn về tôn quý là tộc Thần Long.

Bàn về yêu mị là tộc Huyền Hồ.

Mà bàn về lộng lẫy, tất nhiên chỉ có Phượng Hoàng Khổng Tước việc nhân đức không nhường ai.

Nếu nói trước đó Đường Tam Dương còn bị đám Tưởng Phi tưởng nhầm là yêu thú may mắn thức tỉnh huyết mạch khổng tước thì bây giờ Đường Tam Dương đi ra ngoài, nhất định ngay cả tu sĩ nguyên anh cũng sẽ không nhịn được tới đoạt.

Kiều Kinh Vũ vuốt ve lông vũ của Đường Tam Dương, nhịn không được hôn lên.

Cảm giác cũng tốt hơn trước.

Trước đây là lông xù mềm mềm, bây giờ hôn lên còn nhẵn bóng dễ chịu hơn cả sa của giao nhân.

Kiều Kinh Vũ thử dùng chân khí dựa sát cũng không để lại bất kỳ dấu vết trên lông vũ của Đường Tam Dương. Quả nhiên đã trưởng thành, yêu thú cấp cao hẳn có được tố chất cơ bản, pháp khí bình thường hoặc tu sĩ không đủ tu vi đừng hòng làm tổn thương một cọng lông của yêu thú cấp cao.

Như vậy, trước khi Đường Tam Dương tỉnh lại đem bộ dáng mình biến đổi tốt, Kiều Kinh Vũ tuyệt đối không rời khỏi hắn nửa bước.

Vì thế, Đường Tam Dương lại rầu rĩ.

Hắn hiện đang ở trong càn khôn của Minh Hư chân nhân hỏi thăm chuyện mình biến thân, đương nhiên lược bớt chuyện khí hỗn độn. Dù Đường Tam Dương cảm thấy Minh Hư chân nhân là một người bạn không tồi nhưng so với sự an nguy của Kiều Kinh Vũ, tất cả đều có thể xếp sau.

“Chẳng qua là yêu đan yêu thú kim đan thôi mà, theo lý sẽ không làm ngươi hóa hình sớm.” Minh Hư rõ ràng cũng rất mê mang, lấy trình độ cao cấp của huyết mạch họ, muốn hóa hình sớm không có yêu đan kỳ nguyên anh trở lên là không thể. Trừ khi Đường Tam Dương còn ăn thứ tốt khác.

Minh Hư chân nhân cân nhắc, cũng không để ý Đường Tam Dương giấu giếm, hắn còn không thể nói rõ thân phận yêu thú của mình cho đồ đệ mình tự tay nuôi lớn mà. Đường Tam Dương đương nhiên cũng không có nghĩa vụ nói rõ tất cả cho hắn biết.

Hơn nữa, thứ đồ có thể làm loại yêu thú như họ hóa hình sớm tuyệt đối không đơn giản, Đường Tam Dương có được đoán chừng là chuyện không thể bình thường hơn. Hắn không phải tộc nhân của Đường Tam Dương, chỉ muốn giao hảo với Đường Tam Dương, sau này xin Đường Tam Dương hỗ trợ. Như vậy, Đường Tam Dương bây giờ hóa hình sớm càng có lợi cho hắn.

“Nội đan yêu thú kim đan tuy thúc đẩy ngươi hóa hình sớm nhưng đan lực có hạn, nên chỉ duy trì được chốc lát. Sau này nếu ăn nhiều chút, có lẽ có thể duy trì lâu hơn. Chỉ là bây giờ ngươi đã có thể xuất khiếu nguyên thần, làm gì cần chuyện tốn công mà không có kết quả này.” Minh Hư chân nhân lắc đầu không đồng ý, “Ngoài hóa hình sớm, có lẽ còn chỗ tốt khác.”

“Ta cảm thấy ta dùng hình thức này xuất hiện ở bên ngoài hình như không có bao hạn chế.” Đường Tam Dương nói tiếp, “Có thể vì thân thể yêu thú đã ổn định. Đợi thân thể yêu thú lớn lên, ta có thể xuất hiện hoàn chỉnh.”

“Vậy thì chúc mừng ngươi.” Khuôn mặt lãnh đạm của Minh Hư cũng không nhịn được lộ chút vui mừng, “Ngươi đã có năng lực tự bảo vệ mình, sau này không cần lo rời khỏi Kiều Tranh sẽ ra sao. Yêu thú bị con người nuôi nhốt chung quy không phải cách lâu dài an ổn. Chờ các ngươi đến đại thế giới, có lẽ sẽ có tộc nhân tới tìm ngươi.” Bạch tử dù bị vứt bỏ nhưng nếu họ có thể sống sót trưởng thành trở về tộc, Cửu Thiên Khổng Tước tộc nhân ít ỏi cũng sẽ không keo kiệt mà che chở.

Yêu thú chính là chủng tộc ác nghiệt lại dịu dàng như thế.

“… Ừ.” Đường Tam Dương nhẹ nhàng lên tiếng.

Minh Hư chân nhân không quá đồng ý hắn cùng Kiều Kinh Vũ luôn ở chung, càng không nói quan hệ nuôi nhốt và bị nuôi nhốt. Kiều Kinh Vũ bây giờ ngay cả tu sĩ kim đan cũng không phải, lỡ như gặp trúng người nhận ra thân phận yêu thú của Đường Tam Dương, nhất định là phiền toái lớn.

Thêm mệnh số Thiên Sát Cô Tinh của Kiều Kinh Vũ, Minh Hư chân nhân quả thực phiền não không thôi.

Có lẽ vì hắn nuôi lớn một đứa bé con người, đối với chuyện thú con hắn luôn không nhịn được nghĩ nhiều. Hắn thấy Đường Tam Dương vẫn là yêu thú nhỏ phá xác chưa tới mười năm, cho dù nhờ bí pháp mà có linh trí không kém khi trưởng thành nhưng vẫn là một đứa nhỏ.

Bây giờ Đường Tam Dương hoàn toàn có thể mang theo bản thể rời khỏi Kiều Kinh Vũ, nhân quả báo ân gì đó còn nhiều cách, sao phải sống chung với nhau? Nhân dịp bây giờ tình cảm chưa quá sâu sắc, rời đi sớm càng tốt hơn.

Con người và yêu thú xưa nay không thể chung sống hòa bình.

Thực lực mới là pháp tắc tung hoành giới tu chân.

Minh Hư chân nhân nói hết suy nghĩ của mình cho Đường Tam Dương. Có nghe không là chuyện của Đường Tam Dương nhưng có nói không lại là chuyện của chính Minh Hư chân nhân.

Đường Tam Dương rất cảm tạ lòng tốt của Minh Hư chân nhân, lo lắng của hắn không phải không có lý.

Con người tàn sát yêu thú xưa nay không chỉ một, hai ngày.

Hắn không nói với Minh Hư chân nhân thật ra hắn không quá muốn rời khỏi Kiều Kinh Vũ.

Lúc phá xác, hắn là vì Kiều Kinh Vũ có ân với quả trứng này, mình thì không có năng lực tự vệ, không thể không vì nhân quả và ân tình mà đi theo Kiều Kinh Vũ. Dù hắn thấy Kiều Kinh Vũ chỉ là một pháp tu nhỏ không làm được gì, làm việc thì liều lĩnh. Càng không nhắc tới các loại xx áp bức mà Kiều Kinh Vũ thường làm với Đường Tam Dương.

Nhưng ngay cả vậy, Đường Tam Dương vẫn không nhịn được ra cứu Kiều Kinh Vũ khi y bị thương, bây giờ cũng không có ý định rời đi.

Như thế hơi không đúng, Đường Tam Dương rất rõ ràng.

Từ sau khi ở chung với Kiều Kinh Vũ, hắn trở nên không giống trước kia. Một số thời điểm sẽ dao động đạo tâm, đối với loại người này hắn vốn nên một kiếm giết chết. Dù sẽ gánh chịu nghiệt quả nhất định nhưng sau này luôn có cách bù đắp. Nhưng đạo tâm dao động đối với một kiếm tu là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả chết.

Đường Tam Dương rời khỏi càn khôn của Minh Hư chân nhân, từ từ mở mắt.

Kiều Kinh Vũ thế mà không ở?

Còn hắn giờ đang nằm trong ổ chăn thoải mái, bên cạnh có linh thạch hợp thành trận Tụ Linh, từng sợi linh khí thông qua trận không ngừng tụ vào thân thể hắn.

Cơ hội tốt!

Đường Tam Dương nhắm mắt, chốc lát sau bản thân xuất hiện trước giường, ôm bản thể đã mê man vào ngực.

Ý…

Hình như không đúng.

Đường Tam Dương ôm bản thể trong tay ngẩn người.

Trước kia lúc lấy hình thái kiếm tu, hắn và bản thể chỉ bị phân thành thân thể độc lập, không có cảm giác. Nhưng bây giờ lại khác, hắn rõ ràng cảm nhận được mình đang “ngủ thiếp đi”.

Đường Tam Dương thử bóp cánh “mình”, quả nhiên trên cánh tay cũng có cảm giác bị bóp.

Tuy có thể xuất hiện không hạn chế, không cần chú ý thời gian nhưng hình như cũng mang tới cho hắn tai hại vô cùng lớn.

Nhất tâm nhị dụng là tối kỵ nhưng trước mắt Đường Tam Dương không có cách nào loại bỏ cảm thụ và cảm xúc giữa mình với bản thể. Lỡ như lúc đối chiến lan đến gần bản thể, mình chắc chắn sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Đến lúc đó thì phiền phức lớn rồi.

Tương tự mình cũng có thể bảo vệ bản thể tốt hơn.

“Thôi.” Mọi thứ có được có mất, hắn nếu có thể rời xa bản thể không có hạn chế gì thì khác nào hóa hình thành công?

Đường Tam Dương thả thần thức, tìm kiếm Kiều Kinh Vũ.

Như hắn đoán, Kiều Kinh Vũ hiện đang ở trong phòng đối diện nói chuyện với Chu Phàm qua thủy kính.

Thực lực Đường Tam Dương cao hơn Kiều Kinh Vũ không ít, cộng thêm bây giờ hắn liên hệ chặt chẽ với bản thể, khí tức không khác nhau chút nào nên Kiều Kinh Vũ không phát hiện được gì.

Kiều Kinh Vũ ban đầu luôn trông coi Đường Tam Dương mê man, nào ngờ lúc này Chu Phàm khởi động phù Truyện Tấn Kiều Kinh Vũ đưa cho.

Để không quấy rầy Đường Tam Dương nghỉ ngơi, Kiều Kinh Vũ đành vào phòng đối diện nói chuyện với Chu Phàm.

Chu Phàm bây giờ đang sứt đầu mẻ trán.

Tưởng Dung Dung còn rất có tình ý với Chu Phàm, do đó thể hiện ra hoặc ít hoặc nhiều. Vì thế, Chu Phàm tất nhiên sẽ bị tu sĩ khác coi như kẻ thù. Tưởng Dung Dung cũng tiện mượn cơ hội này xem Chu Phàm rốt cuộc là loại người gì.

Chuyện này vốn chẳng có gì.

Nhưng không biết Chu Phàm cuối cùng là vận khí tốt hay không tốt.

Hắn thuận lợi đi tới ngọn núi phía sau Bách Hoa cung, tìm được đóa hoa Trú Nhan kia lại không bị yêu thú phát hiện. Đám yêu thú thủ hộ linh hoa đều bị các tu sĩ khác hấp dẫn đi.

Chu Phàm còn chưa cất kỹ linh hoa vào ngọc giản đã bị một số tu sĩ phát hiện.

Chu Phàm dù có pháp khí thượng phẩm trong tay nhưng tu vi bày ra đó, đánh hai, ba người còn được, bị vây công thì đúng là không có cách.

Bây giờ, đan dược trên người đã ăn hết, quần áo cũng rách không ít chỗ, chân nguyên khó khôi phục, tìm được sơn động trốn vào, thật sự không còn cách nào mới nghĩ đến phù Truyện Tấn Kiều Kinh Vũ đưa, tìm y xin chỉ bảo.

“Ta và ngươi cách nhau quá xa cũng không có cách nào tốt. Tráng sĩ chặt tay, ngươi lại bị họ vây công có thể cân nhắc tự bạo pháp khí.” Kiều Kinh Vũ cảm nhận được thần thức tới thăm dò, trong lòng quýnh lên, chẳng lẽ là Sơn Dương tỉnh. Lúc trả lời vấn đề của Chu Phàm cũng qua loa.

“Hả? Pháp khí thượng phẩm, tự bạo?”

Chu Phàm nghe mà choáng váng. Pháp khí thượng phẩm quý giá như thế, tự bạo đáng tiếc biết bao. Cho dù đợi hắn trúc cơ viên mãn, pháp khí thượng phẩm cũng không quê mùa.

“Chờ ngươi lấy được bách kết cô trúc, ta sẽ đưa ngươi thêm hai món.” Nói xong, Kiều Kinh Vũ đóng thủy kính, thuấn di tới phòng Đường Tam Dương.

Còn học được dùng thần thức, quả nhiên có tiến triển.

Kiều Kinh Vũ thầm hài lòng nghĩ.

Vừa đẩy cửa ra, Kiều Kinh Vũ liền gặp được một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tóc bạc, mắt đỏ và bộ quần áo nền trắng, hoa văn đỏ.

Như cùng một khuôn đúc với dáng vẻ lúc trước Đường Tam Dương hóa hình ra.

Đây không phải là dê liệt địa đỏ kia, à không đúng, cái người cứu mình còn tặng kiếm quyết hẳn cũng là khổng tước.

Chỉ là tướng mạo như vậy không khác nam tử tóc đen trong bí cảnh Thiên Trạch là mấy.

Giống nhau cũng không thể đến mức độ này chứ.

Kiều Kinh Vũ thầm sửng sốt, nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Đường Tam Dương.

“Hóa ra là tiền bối. Lần trước còn chưa cảm ơn ân cứu mạng của tiền bối.” Kiều Kinh Vũ cung kính bái một cái, nhìn thấy nhóc con nhà mình lại làm ổ trong ngực người khác ngủ say sưa, trong lòng liền bốc lửa.

Mình lo lắng sợ hãi lâu như vậy, thằng nhóc không có lương tâm này lại sẹo lành liền quên đau vui vẻ ngủ trong ngực người khác.

Có thôi đi không.

Tóc đen vừa đi, người này lại tới.

Ở đây không thể không giải thích nguyên nhân Kiều Kinh Vũ chưa thể thành công nhận ra Đường Tam Dương. Khi Đường Tam Dương cải trang tóc đen, khí tức càng gần với kiếp trước. Còn bây giờ, khí tức không khác bản thể trong ngực lắm nên vừa nhìn là biết người thân cùng tộc.

“Không cần khách sáo.” Đường Tam Dương ngập ngừng, nhìn bản thể trong lồng ngực mình, giải thích sơ qua, “Cảm nhận được nó hóa hình sớm, cố tình đến xem thử.”

Kỹ năng thần giao cách cảm này.

Thành công đem ghen ghét trong lòng Kiều Kinh Vũ vọt lên đỉnh điểm.

Người nhóc con gần gũi nhất nên là ta, là ta!

“Không biết quan hệ của tiền bối với Sơn Dương là…?” Kiều Kinh Vũ ngay cả vẻ ngoài bình tĩnh cũng không giữ nổi, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

“Ta… ta là đại ca nó, Đường… Nhất Dương.” Đường Tam Dương chật vật đặt tên cho mình, nghĩ tới lần trước Kiều Kinh Vũ hiểu sai tên mình, hắn lại chêm thêm một câu “Nhất trong nhất sinh vạn vật, Dương trong đạo pháp âm dương”.

Xem ra quả nhiên không phải dê liệt địa đỏ.

Kiều Kinh Vũ nghĩ tới một miếng thịt dê liệt địa đỏ đáng giá một khối linh thạch thượng phẩm, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Ánh mắt Đường Tam Dương khẽ động, không nói gì.

“Hóa ra là Đường tiền bối. Vậy tiền bối tóc đen xuất hiện ở bí cảnh Thiên Trạch lần trước chính là đệ đệ Đường Nhị Dương của ngài à?”

… Đường Tam Dương lần đầu cảm thấy tên mình thật không ra làm sao.

“Ừ.” Đến nước này rồi vẫn nên thừa nhận thôi.

Hóa ra là ba huynh đệ, thảo nào giống nhau thế. Nói không chừng người này với người kia là sinh đôi gì đó, Kiều Kinh Vũ lặng lẽ nghĩ thầm.

Lại nói yêu thú đúng là không biết đặt tên.

Lão đại gọi Đường Nhất Dương, lão nhị gọi Đường Nhị Dương.

Nhóc con của y thì gọi Đường Tam Dương.

Y nhớ rõ Đường Nhất Dương này là kiếm tu, Đường Nhị Dương kia cũng là kiếm tu.

Hóa ra tộc Khổng Tước thịnh hành làm kiếm tu.

Thật không có mắt nhìn.

Loại tu sĩ y ghét nhất, kiếm tu chắc chắn xếp vị trí thứ nhất. Y tuyệt đối sẽ không để nhóc con của mình làm thứ kiếm tu bỏ đi.

Kiều Kinh Vũ thoáng khinh bỉ trong lòng.

Kiếm tu

Quả nhiên

Là một đám

Chỉ biết sinh, không biết nuôi

Nuôi lớn lại muốn tới cướp

Giống loài đáng thương!