Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 88: Thần phong thuật




Hấp dẫn thảo, là loại thực vật sinh tồn một năm, lá xanh đậm, có tên là .... không có.

Chúng tôi biết thành phần của yếu của lam dược chính là hấp dẫn thảo, thứ đồ chơi này người ăn vào có thể nhớ tới chuyện kiếp trước. Nhưng vấn đề là, hấp dẫn thảo chưa bào chế dược tính không ổn định, ví dụ như vậy không phải chưa gặp qua. Hiện tại Hà Thiên Đậu muốn tôi dùng thứ này đi cho Tần Thủy Hoàng ăn, điều đó có nghĩa Chính béo một lúc sẽ nhớ tới tôi, một lúc không biết tôi là ai, nếu nói Liễu Hạ ăn xong tác dụng phụ là bồi hồi giữa đạo tặc cùng Vương nhặt rác, hồng hoàng lục tam mao cũng không có gan giết chết hoặc làm gì, nhưng tôi phải đối mặt Tần Thủy Hoàng à! Đừng thấy bình thường Chính béo hiền hòa nhưng là kẻ giết người không chớp mắt nha.

Tay cầm gạt tàn thuốc lá không hề tỏ ý buông xuống, nhìn chằm chằm Hà Thiên Đậu. Hà Thiên Đậu khó xử cười trừ: “Kỳ thật hấp dẫn thảo dễ dùng...”

Tôi chậm rãi buông thứ uy hiếp trong tay ra, Hà Thiên Đậu mới thoải mái nói: “Đúng vậy, dù sao anh cũng là tiền nhiệm của chú.”

“Ông mặc kệ, lão chừng nào chế xong dược thì lại tới tìm tôi, ông mày dành thời gian gần gũi Bánh Bao, bác sĩ nói mang thai hai tháng còn có thể....”

Hà Thiên Đậu vội giữ chặt tôi, năn nỉ: “Chú không thể bỏ gánh giữa đường à, Kinh Kha hiện tại thực có thể đã lên đường rồi, chú không vì người khác, nhưng chú cũng không thể không cứu mạng Kinh Kha, cậu ta không giống Tần Thủy Hoàng, mặc kệ có thành công hay không đều phải chết, cậu ta mà thành công, chú mất đi liền hai người bạn đó.”

Tôi nhìn Sáu Lưu ngồi bên cạnh: “Các người là thần tiên hả? Các người dùng cách này áp chế tôi sao?”

Sáu Lưu nói: “Chú còn chưa rõ ràng sao, chỉ cần một chiêu này chú dùng tốt là có thể thành tiên rồi - chú chẳng phải đã thành tiên đó sao? Hơn nữa thần tiên chúng ta dễ chịu sao, chú trước mặt bọn anh một tiếng ông nội mi hai tiếng ông già mi, chú gặp bọn anh thấy bọn anh ngần tuổi này còn phải đi nhặt đồ thừa về xài mà chú chả khách khí gì.” Nói xong Sáu Lưu ủy khuất, thò tay lục thuốc lá trong túi tôi.

Tôi sửng sốt: “Ông mày khi nào chú ý tới giọng điệu xưng hô chứ.”

Nói tới nhặt đồ thừa tôi liền gọi điện cho Liễu Hạ hỏi thăm, dù sao người duy nhất ăn hấp dẫn thảo là hắn, tôi phải hỏi chút cảm thụ của hắn.

Điện thoại thông, giọng nam ôn văn nho nhã lễ phép chào hỏi: “Chào ngài, xin hỏi là vị nào?”

Tôi bất ngờ: “Mày là ai?”

Người kia đáp: “Tôi là thư ký của Vương tổng, xin hỏi ngài tìm ai?”

Tôi cười he he: “Mẹ kiếp còn xài thư ký nam, thật con mẹ nó công ty hết quân vô trách nhiệm nhể, nói cho Vương tổng của bọn mày tao là Tiểu Cường.”

Chợt nghe thư ký báo cáo với ai đó: “Nó nói nó gọi là Tiểu Cường, điện thoại này ngài...”

Tôi lập tức hét lên: “Lão Vương, tiếp điện thoại, tôi nghe thấy tiếng lão rồi.”

Liễu Hạ vội nhận điện, cười nói: “Tiểu Cường à, sao chú không gọi bằng máy cầm tay của chú, số máy lạ bình thường toàn là thư ký tiếp.”

Tôi nhìn lại thấy là điện thoại của Hà Thiên Đậu, điện thoại của thần tiên cũng không tiếp. Nhưng mà Liễu Hạ hiện tại thân phận đích xác không bình thường, Lôi lão tứ rơi đài thì hắn chính là lão đại tại chỗ này, thời gian trước vừa mua lại mấy xí nghiệp dân doanh, gần đây còn tiến vào nhóm nhân sĩ dân chủ, cũng không biết lão muốn làm gì.

Tôi nói: “Gần đây ra sao? Xem ra rất an nhàn hả?”

Liễu Hạ thở dài: “Bận. Anh đang xắp xếp công việc, Lôi lão tứ lưu lại đống bề bộn khó thu dọn - À đúng, lần trước chú mang cho anh tên kia sao không nói rõ là Tần Cối, tên kia không dễ chơi, anh sau đó mới biết nó với người khác hợp mưu chơi chú.”

Tôi cười nói: “Ông anh đừng ăn xong còn khoe mẽ thế, nếu không phải tên khốn hán gian đó thì lão có hôm nay sao?”

Liễu Hạ tặc lưỡi: “Cũng phải.”

Tôi nói nhỏ: “Hiện tại có tiện nói chuyện không, hỏi chút chuyện.”

Liễu Hạ nói: “Anh không làm đại ca rất nhiều năm, nếu là chuyện hắc đạo anh chỉ có thể làm hết sức, cũng không dám cam đoan...”

Tôi cười: “Nghĩ gì vậy, tôi hỏi anh, ăn xong miếng cỏ tôi đưa anh thì cảm giác gì?”

Liễu Hạ: “Chú hỏi cái này làm gì, ăn xong giống như nằm mơ bị người đánh thức, người trong mộng là một người, tỉnh lại lại là người khác, chuyện trong mộng nửa nhớ nửa không vô cùng mơ hồ.”

“Nói vậy dược hiệu rất nhanh hả?”

“Ừ. Trên cơ bản nuốt xuống là có tác dụng.”

Tôi nói: “Vậy hiện tại hỏi anh mấu chốt nhé, ăn xong đại khái bao lâu thì đổi lại một lần?”

Liễu Hạ trầm ngâm nói: “Đại khái khoảng 10 phút, lần trước anh thu dọn ba thằng nhóc kia. Chỉ chút thời gian đó thôi.”

“Vậy nhiều lần sau đó cảm giác thế nào, có phải là hoàn toàn không nhận ra tôi?”

Liễu Hạ nghĩ một lúc.

“Còn giống như nằm mơ vậy, nếu ăn xong chú bị vậy nhiều lần giống như chậm rãi ngủ thiếp đi. Chú đang ngủ, bên người chú là ai chú cũng không biết, giống như chú mơ thấy mình là con cá, lúc này anh liền hoàn toàn trở về làm Vương nhặt rác, chờ lúc tỉnh lại sau mới nhớ mình là Liễu Hạ.”

Tôi vã mồ hôi: “Nhớ tới nhớ lui hoàn toàn là song trọng nhân cách.”

Liễu Hạ nói: “Cũng không phải, dần dần là quen, ví dụ như nằm mơ nhiều sau chú lại mơ thấy mình là cá, nhưng trong tiềm thức chú vẫn nói với mình nhà ở đâu, gặp người quen thuộc còn nói ra tên của họ, chờ lúc hợp nhất không bao lâu, chú chậm rãi hoàn toàn hiểu ra chuyện đời trước, đời trước là đời trước, đời này là đời này, anh hiện tại không đặt nặng chuyện mình là cường đạo nữa, Vương nhặt rác cũng là chính anh mà, hai đời hợp thành một đời, đây mới chính thức là anh.”

Tôi không hiểu mẹ gì sất: “Vậy lão hiện tại nên gọi là Liễu Hạ nhặt rác -- vấn đề cuối cùng, tổng cộng lão cần bao nhiêu thời gian để hợp nhất thành một người?”

“Từ bắt đầu tới khi hoàn toàn không có chướng ngại, cần khoảng chừng một tuần lễ.”

Tôi cúp điện thoại, vô cùng đau khổ nói: “Một tuần lễ a, Chính béo dù một ngày giết tôi ba lần thôi, tôi cũng phải có đủ 21 mạng mới chơi chung được với hắn.” Cái này gọi là 21 lần liệt sĩ. 

Hà Thiên Đậu cười giả lả: “Không nguy hiểm thế đấu, anh biết tình cảm giữa chú với hắn rất sâu đậm mà.”

Tôi đứng phắt dậy nói: “Vậy cho hai người thời gian một ngày chuẩn bị, ngày mai anh xuất phát.”

Sáu Lưu: “Không có gì chuẩn bị cả, chú hôm nay đi luôn là tốt nhất, thời gian không chờ người, anh đi thêm mật phong thuật cho xe của chú.”

Tôi điên tiết: “Tôi còn chưa nghĩ ra làm sao tiếp cận mà.”

Sáu Lưu: “Thế thì càng xuất phát sớm càng tốt, tới sớm ngày nào chủ động sớm ngày đó.” Nói xong vỗ vai tôi bước ra ngoài.

Hà Thiên Đậu nói: “Hấp dẫn thảo chú tự đi hái đi, chú cũng biết hình dáng của nó rồi đó.”

Rơi vào đường cùng tôi đành đi tới bãi cỏ nhà Hà Thiên Đậu, vén thảm cỏ lên, phía dưới là từng gốc hấp dẫn thảo lá dày, tôi cẩn thận rút hai cây, ngẫm lại dù sao có nhiều thế, lại rút thêm một cây, Hà Thiên Đậu đau lòng gần chết: “Chú lấy nhiều thế làm gì? Ba ngày mà không ăn là mất dược tính đó.”

Mẹ kiếp, trong lúc vô ý lại biết một tin tức bất hạnh: Nguyên lai tôi chỉ có thời gian ba ngày.

Sáu Lưu è hèm giả vờ giả vịt đi một vòng quanh xe của tôi: “Xong rồi, mật phong thuật cũng thêm vào cho chú rồi đó.”

Tôi kiểm tra một chút vật phẩm tùy thân, nghĩ lại về nhà cầm theo chủy thủ của Kinh Kha cho tiện, mặc kệ thứ này có thể dùng tới hay không, tới triều Tần ném vào đống rác cũng chỉ là một con dao, thả ở đây là chuyện phiền toái lớn.

Lúc này hai lão lừa đảo đồng loạt đứng ở trước cửa nhà cười tủm tỉm nhìn tôi, giống như sát tinh chờ tôi rời đi.

Tôi vừa vào xe liền lập tức chạy xuống, hét lên với Sáu Lưu: “Thần phong thuật lão đáp ứng tôi đâu?”

Chuyện gì vậy, quan hệ với thần tiên sao còn phải cẩn thận hơn buôn bán với bọn bán sách lậu, không chú ý là bị lừa ngay.

Sáu Lưu vội vàng cười làm lành: “Xin lỗi, chú không nói anh quên - lão Hà, đi mang thần phong thuật do tôi sản xuất ra đây.”

Lấy ra? Pháp thuật này cũng có thể sản xuất hả?

Hà Thiên Đậu không hiểu gì cả: “Cái chi mô răng là rứa?”

Sáu Lưu nháy mắt: “Ai nha, thần phong thuật nha”

Hai tên thiên đình lừa đảo không biết trao đổi gì một lúc - phúc ngữ, thiên lý truyền âm, bla bla gì đó cũng bị bọn họ sử dụng ra, Hà Thiên Đậu vội chạy vào phòng, lát sau cầm một cái quạt điện nhỏ ra. Sáu Lưu cầm lấy nhanh chóng đi tới lắp lên xe, sau đó vỗ cửa xe nói: “Được rồi, chú đi đi.”

Tôi không còn gì để nói: “... đây là thần phong thuật mà mấy lão nói hả?”

Sáu Lưu cười ha hả: “Nó dùng điện từ bình ắc quy, chú lái xe thì mở quạt cho nó thổi nguội động cơ là được, tuyệt đối không có chuyện gì đâu.”

... Phương án xử lý thật là thân thiết, tựa như một kẻ giết người giúp bộ đội đặc chủng bỏ thuốc súng vào miệng vết thương rồi châm lửa -- giống như tôi xem mấy cái phim hồng cảnh phản khủng bố....