Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 85: Nhất tiếu tám quân sư




Còn về đánh trận không mặc khôi giáp hoặc nói là cởi khôi giáp cũng là có điển cố, Trương Phi chiến Mã Siêu, hai người ngay đầu đều mặc khôi giáp đẹp đẽ, đánh từ sáng sớm tới gần tối, sau đó Trương Phi nói, khôi giáp vướng víu, đợi ta cởi ra một món lại quay lại đánh tiếp, vì vậy sau đó trở về ném mũ, lại đánh, mãi tới khi thắp đèn lên, Trương Phi lại không thắng, trở về lại thoát giáp ngực, chờ khi đánh tới đốt đuốc, lại cởi cả váy, kỳ thật Mã Siêu cũng cởi không ít, nhưng bởi vì Trương Phi nói ra trước cho nên bình thường cho rằng Mã Siêu võ lực cao hơn Trương Phi một chút, cũng không hoàn toàn phân ra thắng bại, bất quá một trận chiến của họ thực kinh điển, đây là một hồi duy nhất do mãnh tướng chiến đấu dần chuyển thành một hồi so đấu thoát y vũ, rất rất rất cường đại, thực sẹc si, thực bạo lực. Sau đó là cuộc chiến tại Cổ Mộ, nữ chủ nhân chỉ mặc ba mảnh đánh nhau với người, quả thực là hấp thu kinh nghiệm từ cuộc chiến Trương Mã. 

-- cái này có ghi trong “Hí thuyết thiên niên sử” cuốn hai chương 34: thoát y không chỉ có mình Tiểu Hoa.

Cho nên tôi mặc áo vải đi giữa vạn quân trùng điệp, khiến người ta cảm giác là muốn đi liều mạng -- mặc dù những người này chưa từng đọc qua tam quốc.

Kỳ thật vì tránh cho họ hiểu lầm, tôi rất muốn ăn mặc thành tay quạt lông đầu chít khăn như quân sư quạt mo, nhưng là trong quân Hạng Vũ không có hai thứ này, tôi đành bao đầu lại, bất quá lại không thấy ôn văn nho nhã, càng giống như một kẻ đánh bom liều chết của Al Queada.

Trên đường tôi nhìn trước nhìn sau xem quân đội như nước lũ hỏi Hạng Vũ: “Vũ ca, chỗ này là bao nhiêu nhân mã, có phải em sẽ được xem tràng cảnh 20 vạn người đánh nhau không?”

Hạng Vũ nói: “Ba vạn.”

Tôi gật đầu, bỗng la lên: “Ba vạn? Đối phương chẳng phải có 10 vạn sao?” nghĩ lại nói: “A, là được xưng mười vạn hả?” Điều này tôi hiểu, lĩnh năm ba vạn xưng mười vạn đó là còn thật thà, Tào Tháo năm đó xưng 70 vạn hay là 80 vạn, đến cùng tôi cũng không biết rõ lão kỳ thật có bao nhiêu quân nữa.

Hạng Vũ nói: “Đối phương đích xác có 10 vạn, thám mã của chúng ta sẽ không hư báo.”

Tôi cười khan he he: “Chúng ta có bao nhiêu, vừa rồi không chú ý.”

Hạng Vũ nói: “Ba vạn -- chiến tranh không nhất định phải cùng nhân số với địch nhân.”

“Vậy chênh lệch quá cách xa rồi, ba vạn đánh mười vạn, mệt vãi cả cứt ra quần cũng đánh không lại nha.”

Hạng Vũ cười lạnh nói: “Đánh nhau cùng chiến tranh không phải cùng một đạo lý. Thực lực của ba người khó đánh thắng mười người, nhưng là vạn quân trước trận, chú chỉ cần coi khí thế chứ nhiều hay ít người cũng chả làm nên chuyện gì.”

Tôi ảm đạm: “Xem ra em không thể không tới.”

Hạng Vũ lặng lẽ nói: “Chú hiện tại muốn chạy cũng không kịp rồi, anh cũng không tin chú có thể trước mặt mấy vạn người làm đào binh.”

Tôi cười ngạo nghễ: “Sao không dám. Trước đó đại hội võ lâm đả lôi đài là vì không có chỗ để chạy, nếu có thể em đã sớm chạy rồi, loại như em chẳng cần thể diện ... ách, để ý tới cái nhìn của thế tục sao?”

“... Chú thật sự muốn chạy hả?”

Tôi vỗ vai anh ấy nói: “Yên tâm đi Vũ ca. Em là người thế nào cũng được, dù sao chỉ hai ba ngày mà thôi, nhưng không phải còn có anh sao, em chạy thì mất mặt anh hả. Em chịu chút ủy khuất không sao, không thể cho anh cũng mất mặt.”

Hạng Vũ bị tôi chọc sững sờ, cuối cùng phì cười nói: “Nói vậy anh còn phải cảm ơn chú?”

Không bao xa có thám mã báo lại: Địch tướng Chương Hàm tự mình dẫn toàn bộ nhân mã đóng giữ phía trước 5 dặm. Hạng Vũ phân phó: “Toàn quân liệt trận tiến tới.”

Cứ thế, ba vạn người chúng tôi ngày càng gần quân địch. Rốt cục, trận đại chiến như mây đen áp tới lại hiện ra trước mặt, 10 vạn nhân mã, quả nhiên là phủ kín thảo nguyên, dường như để cho ngươi giết cũng giết không hết.

Bất quá tôi có chút nhìn quen nên không sợ, dù sao một vạn năm ngàn cũng là nhìn không tới cuối. Không tới cuối cùng cũng không cần tôi ra tay, Hạng Vũ nói rồi đó thôi, trận này kỳ thật sớm đã có kết quả.

Trước trận địch, một viên lão tướng ngồi trên lưng ngựa, mang ngọc khôi, râu dài, tay cầm hai thanh thiết kiếm, Hạng Vũ nói với tôi: “Người nọ là Chương Hàm.”

Là chủ tướng, hơn nữa là một nguyên soái của đội sinh lực quân cuối cùng của triều Tần, Chương Hàm rõ ràng tự mình đi đầu, có thể thấy hắn bắt buộc phải thắng trận này, xung quanh hắn là mấy ngàn thân binh tay giơ đại thuẫn vây kín mít xung quanh chủ tướng, bên cạnh là trọng bộ binh cầm trường kích.

Lần này, song phương không ai mở đầu tấn công, quân Sở do Hạng Vũ dẫn đầu yên lặng đi tới, tiếp đó khoảng cách càng ngày càng gần, áp lực ngày một nặng nề.

Cuối cùng, lưỡng quân cách xa nhau chưa tới 50 thước, Hạng Vũ rốt cục dừng ngựa, Hạng Vũ cưỡi ngựa tiến lên vài bước kêu lên: “Chương Hàm, ta đã mấy lần khuyên ngươi đầu hàng, ngươi nghĩ sao?”

Chương Hàm mặt âm trầm, lớn giọng đáp lời: “Ngươi chỉ mang ba vạn tàn binh tới tiếp 10 vạn đại quân của ta là có ý gì, muốn châu chấu đá xe sao??”

Hạng Vũ thúc ngựa chạy qua lại trước quân trận, cao giọng nói: “Giết nhiều vô ích, ngươi ta đều là cỏ rác dân chúng dưới sự cai trị của bạo Tần, ta chỉ mang 3 vạn người tới là không muốn đuổi tận giết tuyệt các ngươi, còn nữa, ta ở đây lấy 3 vạn đối 10 vạn của ngươi, hơn nữa 10 vạn binh ngươi lưu ở Cức Nguyên chắc gì đã cản nổi 15 vạn tinh binh của ta.”

Chương Hàm biến sắc mặt, quân Tần lập tức nghị luận ầm ầm, Hạng Vũ nói đã rõ ý, anh ấy đã phái người đánh lén đại bản doanh của Chương Hàm, kỳ thật chỉ mấy câu nói tôi chính xác đã hiểu hiến thuật của Hạng Vũ rất cao minh, đánh lén đại bản doanh của Chương Hàm thì thôi, còn nói thẳng trước mặt quân Tần làm tăng khí thế, anh ấy còn dùng lời nói tỏ ra không muốn giết sạch, vậy quân Tần hoặc nghi hoặc trung với Tần vị tất chịu xuất toàn lực.

Chương Hàm giận dữ, ruổi ngựa về phía trước nói với mấy tên thân binh phía trước: “Tránh ra, ta có chuyện muốn nói.”

Chúng thân binh cùng nói: “Tướng quân cẩn thận.”

Chương Hàm quát: “Tránh ra! Hạng thất phu dám đứng giương oai trên đất Đại Tần, an nguy Chương Hàm tính là gì?”

Thân binh đều rơi lệ nóng, kêu gọi: “Tướng quân...”

Tôi ở bên thấy vậy cực nhàm chán, lắm mồm làm gì, chơi chiến thuật phim tình cảm hả, xem thân binh đi, nước mắt cố nhiên không thể không nhiều, nhưng ngôn ngữ tay chân không thể không phong phú, nhưng nhìn bọn này làm mấy ngôn ngữ cơ thể quen thuộc thế, hiển nhiên là học viên trường điện ảnh rồi.

Chương Hàm tiến nhanh tới trước mặt quân Tần, quay đầu ngựa lại nói với chúng tướng, một lúc mới nói đầy chân tình: “Các tướng sĩ, các ngươi là vách chắn của đại Tần, các ngươi từng đạp qua lục quốc, là phụ huynh của các ngươi dùng máu tươi đổi lấy. Dưới chân các ngươi là đất đai của đại Tần, là thân nhân của các ngươi, là các dũng sĩ từng chiến đấu quên mình lặng yên nhìn các ngươi. Bọn họ đang nhìn các ngươi.”

Chương Hàm bỗng nhiên quay lại chỉ vào chúng tôi, nói nhòa lệ: “Dưới chân bọn chúng, là đất đai của đại Tần chúng ta. Hiện tại, ta muốn các ngươi tiến lên, chém đầu bọn chúng xuống, dùng máu của địch nhân rửa sạch sỉ nhục.” Chương Hàm rút thiết kiếm nơi tay giơ lên cao, giọng run rẩy: “Hôm nay, ta nguyện ý cùng các ngươi đồng loạt chia xẻ thắng lợi hoặc là đồng loạt ngã xuống, ta sẽ một mực ở trước dẫn đường cho các ngươi. Điều mong muốn duy nhất là sau khi ta chết các ngươi có thể đạp thi thể của ta tiếp tục tiến lên phía trước.”

Tôi nổi da gà. Không thể không nói Chương Hàm động viên trước trận chiến thực thành công làm người ta xúc động, Tần quân đã bị hắn làm xao động rồi. Cả đám nhiệt huyết sôi trào, mặt dữ tợn, giơ trong tay binh khí đồng loạt hò hét: “Sát, sát.”

10 vạn người hò hét chấn động đổi chiều gió thảo nguyên.

Ngay cả cỏ cây cũng không dám lay động, tôi buồn rầu nghĩ: “Có lẽ...là cao cấp tướng lĩnh, tôi nên đứng ở hàng đầu, còn nữa, Hạng Vũ vừa rồi trước khi đi ra đã nói cho tôi nội tình, anh ấy đánh trận chỉ mang theo 5 vạn người tới, mặc dù thắng, nhưng là bộ đội đánh lén đại bản doanh của Chương Hàm tổn thất thảm trọng, lần này anh ấy thấy chúng tôi không cần dùng nhiều như vậy, nên cho thêm 2 vạn người đi Cức Nguyên..”

Tôi híp mắt, trong đầu suy nghĩ lẩm bẩm: “Ta không nên tới, ta không nên tới...”

Lúc này Hạng Vũ đã trở về bản đội, anh ấy dừng bên cạnh tôi, ôm thương cười tủm tỉm nhìn Chương Hàm diễn thuyết, dường như hoàn toàn không chú ý tới khí thế của địch nhân đã vượt qua quân Sở, tôi cũng không cho rằng quân Sở cứng cỏi đủ sức đối kháng quân địch gấp ba lần mình, Hạng Vũ cũng có nói qua, đối phương nếu thật sự liều mạng, 3 vạn người tuyệt đối không đánh lại 10 vạn.

Hạng Vũ nhìn xem quân Chương Hàm đã điều động trận hình công kích, bỗng nhiên vỗ vai tôi mỉm cười: “Tiểu Cường, chú cũng nói đôi câu cho chúng ta nghe coi.”

Tôi ngạc nhiên: “Nói gì?”

“Tựa như lần trước đó “Chúng ta cũng không nguyện gây lên chiến tranh, nhưng cũng không sợ chiến tranh mấy từ đó, chú không phải rất giỏi nói sao? Quân đội chúng ta cần khí thế.”

Tôi lập tức điên rồi, lần trước là đám đánh nhau, lần này là chiến tranh sao có thể đồng dạng? Hơn nữa tôi nên nói gì, mánh lưới đều bị lão Chương khốn kiếp kia nói hết rồi, tôi vội nghĩ xem tất cả các lời thoại nóng máu mà tôi đã xem, không thể đủ a, tiểu thuyết khác lúc này dường như thực sự dựa vào lời thoại quá quan, nhân vật chính vừa phát ra vương bá khí, vừa nói một đống lời cảm động, sau đó người phía dưới lập tức nhiệt huyết dâng trào, khiến địch nhân cường đại hơn mình lập tức thành kém - nhưng vấn đề là, hiện tại khí thế Tần quân đang dâng trào, chúng tôi cũng đang giảm sút, Chương Hàm khốn kiếp kia có phải cũng xuyên qua không hả?

“Chúng tôi muốn dùng hành động nói cho quân địch, các ngươi có thể cướp đi tính mạng của chúng ta nhưng không thể cướp đi tự do của chúng ta?” Không được, đây không phải là khởi nghĩa ở Scotland, hơn nữa Hồ Hợi cũng không phải mới nắm quyền.

“Hôm nay, ai cùng ta đẫm máu phấn chiến, hắn là huynh đệ của ta?” Cái này cũng không được, lời thoại này thích hợp với bọn dế nhũi khi bên người chỉ có trăm tên tiểu đệ mà thôi, cực kỳ kích động tình cảm lâm ly bi đát kiểu hàn cuốc.

“Các huynh đệ, lên a.” Cũng không xong.

“Các huynh đệ, đứng vững.” Cũng không được.

“Đừng nổ súng... đừng nổ súng, là ta.” Cũng không tốt.

“Sống động lấp lánh!”....

“Gọi cho ta 800 thanh quản...”

Tôi rầu nha, tôi buồn bực nha, tôi rụng hết cả tóc nha, lúc mấu chốt thế này tôi mà không nói ra lời gì hoa lệ thì sao có thể đối mặt ba vạn người bây giờ hả?

Cùng lúc đó, tất cả mọi người ở gần tôi đều giương mắt lên chờ đợi - chờ tôi nói gì đó hoa lệ một chút, kỳ thật mặc kệ tôi nói gì thì trận này vẫn phải đánh mà? Hơn nữa bọn họ cũng hiểu được trình độ tôi nói không được nhiều. Chuyện này cũng khiến người ta hiếu kỳ, người ta trước khi chết còn hô gì đó - câm miệng mà chết cơ bản không có khán giả.

Kết quả là tôi nhìn mấy người này, bọn họ nhìn tôi, mấy đôi mắt nhìn lẫn nhau, qua hồi lâu, vẫn chẳng nghĩ ra câu nói gì, các bạn nghĩ xem, hôm trước tôi còn ngồi nhà hút thuốc, hôm nay chạy tới triều Tần, cùng chủ tướng người ta thi nói, con mẹ nó là chuyện gì xảy ra hả? Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật là hoang đường, nhất là cả đám chiến sĩ trừng trừng nhìn thẳng vào tôi, tôi kinh ngạc nhìn xuống, tôi rốt cục không nhịn nổi, phì cười vui vẻ.

Tôi cười mà éo ý thức được chuyện tình nghiêm trọng, lời thoại nhiệt huyết một câu cũng không nhớ ra nổi, còn cuối cùng thả nốt chút sĩ khí ra, trận này mà đánh thắng mới là gặp quỷ, tôi bỗng nghĩ tới trục lịch sử nhân giới đã không còn quỹ tích nữa, từng chuyện nhỏ có khả năng thay đổi lịch sử, vậy tôi đối mặt với chuyện này đã sớm không có định ra kết quả, nguyên lai năm vạn biến thành ba vạn người không nói, thực tế còn có một người như tôi ... cười.

Trong lúc mọi người đang căng như dây đàn trên chiến trường, tôi lại vui cười như vậy khiến cho các chiến sĩ cũng cười theo, cười quả là độc khí trí mạng nhanh chóng lan tràn, nhưng là lực cảm nhiễm cực mạnh, người phía sau không biết người phía trước vì cái gì cười, nhưng tiếng cười phát ra chính mình cũng không nhịn được cười rộ theo, giống như là đang chờ các đại nhân vật nói, thì chợt có một người đánh rắm, chỉ cần có người dẫn đầu, tất cả mọi người chỉ có thể phì cười không thôi.

Tiếp sau đó, một truyền mười, mười truyền trăm, ba vạn người tập thể cười ngửa té ngửa lui không thể dừng, quân Tần phía đối diện vốn đang khí thế dâng trào lập tức sửng sốt vì tiếng cười, bọn họ thấy địch nhân không để ý chết sống buông lỏng cười to, dường như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, đều kinh ngạc, bất tri bất giác, vũ khí giơ cao chậm rãi thả xuống, chúng tôi cười lớn, hai mắt nhìn nhau.

Chương Hàm lúc này đã tức xì khói, khi hắn thấy binh lính đã buông vũ khí, liền biết chuyện không ổn, ý đồ nâng cao sĩ khí, không ngừng nói: “Các tướng sĩ... chúng ta dưới chân là...” Ai còn nghe hắn nói lung tung, hơn nữa bị tiếng cười át đi, cũng không ai nghe thấy hắn nói gì.

Hạng Vũ thấy thời cơ đã thành thục, lập tức ôm vai tôi nói: “Cho binh lính có thể thấy chú, biểu diễn đi.” Nói xong không cùng bất luận kẻ nào tiếp lời, thúc con thỏ thọt lao vọt tới phía trước, đại thương vung lên, có khí thế lôi đình vạn quân, hơn 100 quân cận vệ cũng yên lặng theo sát, hoàng kim giáp của Hạng Vũ dưới thái dương như vạn đạo cường quang, chiến bào trong gió phấp phới như thiên thần hạ phàm, 100 thân vệ mặc kim khôi giáp đuổi theo sau, một đoàn người đi trước, phía sau Sở quân bất kể thế nào đều từ rất xa có thể nhìn thấy.

Chương Hàm lúc này đang đứng trước quân Tần, Hạng Vũ công kích hắn vô ý thức thúc ngựa chạy vào đám thân binh hộ vệ, điều này lập tức khiến quân Tần rối loạn, tướng quân của mình bị người đuổi chạy về, cái gì mà “hắn sẽ một mực đi trước dẫn đường chứ?”, đều là chém gió, quân Tần tự nhiên quân tâm tan rã, không biết nên công kích hay phòng thủ.

Quân Sở thì bất đồng, tướng quân cũng dũng cảm quên mình lao tới, bộ khúc sao có thể chậm trễ, vội vàng thúc bản bộ điên cuồng tấn công quân Tần, đại thương của Hạng Vũ đâm trái chọc phải, một người một ngựa giống như đao cắm vào bơ ngọt giết sâu vào, quân cận vệ mỗi người độc ác phi thường, nhìn như chậm chạp theo sau nửa nhịp bảo vệ phía sau Hạng Vũ, 100 người này sát theo Hạng Vũ xâm nhập vào trong tầng tầng quân Tần.

Quân Tần phía trước đang không hiểu gì chỉ chống đỡ vài cái mang tính biểu tượng rồi bắt đầu chạy toán loạn, 10 vạn người không có mấy người bỏ mình thì đã toàn quân bị diệt....

Sau đó không còn một bóng quân Tần trong tầm mắt tôi, tôi mới ý thức được ý tứ của Hạng Vũ, anh ấy đã phán đoán quân địch chỉ một đòn là tan vỡ, cho nên bảo tôi cũng vào sân biểu diễn một vai, cái gì là biểu diễn.... túi gạch của tôi còn để trong xe à.