Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 84: Phim màn ảnh rộng




Lúc tối muộn tôi ngủ một mình trong lều lớn, thật đáng buồn là ngay cả thị tẩm cũng không có. Quen với đại boss ai mà chẳng rượu ngon uống thả cửa gái đẹp ôm trong lòng, tôi thì chẳng phải ở dị giới nên không có miêu nữ hay tinh linh, (có tai thỏ hoặc đuôi mèo tôi cũng không thích đâu nhe), ngay cả vũ nữ cũng chẳng có một em.

Nhưng mà tôi cũng không dám nói với Hạng Vũ, anh ấy là tổ tông của Bánh Bao, nói với anh ấy thì tương đương với mời lão kế toán đi chơi kỹ viện, không trở mặt mới là lạ.

Ngày thứ hai tôi bị tiếng kèn lệnh gọi dậy, tiếng kèn ô ô như nghẹt mũi làm tôi sởn tóc gáy, tôi giật mình ngồi phắt dậy, hoảng hốt chạy ra thấy quân đội đang tụ tập, cầm lấy thương kích - cũng không kịp đi WC, trong sách người ta cũng không nói cái này a.

Quân trướng của chúng tôi xung quanh đều có thân vệ của Hạng Vũ, mấy tên này đều là tinh binh hãn tướng, kèn thổi cạnh lỗ tai vẫn gọn gàng ngăn nắp nhưng tốc độ vẫn không chậm, chỉ chốc lát đã tập hợp xong, từng đội từng đội đứng trước trướng, đằng đằng sát khí. Chợt nghe Hạng Vũ nói thật lười nhác: “Chuyện gì vậy?”

Một binh sĩ nói rõ ràng rành mạch: “Quân tiên phong của Chương Hàm gồm một vạn năm ngàn đang bôn tập tới.”

Hạng Vũ “à” một tiếng rồi nói: “Làm theo cách cũ, kêu tân quân phía trước, quân ta đoạn hậu, cũng mang ra một vạn năm ngàn người.”

Truyền lệnh ba quân tiến lên, Hạng Vũ đứng trước trướng, tay nhẹ nhàng day trán, xem ra còn chút đau đầu, sau đó tiếp nhận một ly nước súc miệng, Ngu Cơ cùng Tiểu Hoàn một trước một sau mang khôi giáp mặc lên người anh ấy, anh ấy thấy tôi cũng đi ra, cười nói: “Chào buổi sáng, Tiểu Cường.”

Trước cửa trướng hai cái binh linh thấy tôi còn mặc áo vải, vội vàng chạy vào lều mang bộ khôi giáp của tôi ra, ba chân bốn cẳng mặc lên mình tôi, một binh lính nói: “Tiêu tướng quân, không biết ngài thiện dùng binh khí gì, chúng tôi chuẩn bị cho ngài.”

Tôi ngây người nói: “Tùy tiện đi.”

Binh lính lập tức vô cùng kính ngưỡng: “Tiêu tướng quân có dũng của người vạn nhân địch.”

Tôi bó tay: “Sao nói thế?”

“Ngài không chọn binh khí, nói rõ tinh thông thập bát ban võ nghệ, hơn nữa còn là huynh đệ của Hạng tướng quân, khẳng định không kém.”

Tôi mới phát hiện nguyên lai hai người này đã mặc cho tôi bộ giáp lá lên mình - ai nói tôi muốn đi theo ra chiến trường chứ, tôi đi ra góp vui à.

Hạng Vũ nhìn tôi, cười nói: “Tiểu Cường, đã mặc giáp trụ vào, vậy đi theo ca ca xem đi.”

Ngu Cơ cuối cùng sửa sang lại hoàng kim giáp của Hạng Vũ, ân cần nói: “Huynh đệ hai người phải cẩn thận, chiếu cố lẫn nhau.”

Tôi nói: “Yên tâm đi chị dâu, tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt chính mình. Vũ ca...” cầm mũ giáp nói: “Anh cẩn thận ...” Nói xong tôi cẩn thận đội mũ giáp lên đầu.

Hạng Vũ cười ha hả, nói với thân binh: “Đúng rồi, chuẩn bị một con ngựa chạy nhanh mà ngoan hiền cho Tiêu tướng quân, còn binh khí... không cần cho hắn.” Hạng Vũ đeo thiết kiếm bên thắt lưng, lấy từ trong trướng ra hổ đầu kim thương, cười nhỏ với tôi: “Anh thật sự nhớ tới thanh bá vương thương mà Thang Long làm cho.” Anh ấy phi thân lên ngựa, nói lớn: “Đi thôi.” Ra lệnh một tiếng, hơn trăm người trước lều đều đồng thời xuất phát, người ngựa to lớn. Toàn quân thân mặc khôi giáp, tay cầm binh khí lung tung, có đại phủ, có đại đao, lưng còn có tiêu thương (lao để phóng). Từ xa nhìn lại cố nhiên là uy phong lẫm lẫm, nhưng người ở gần cơ hồ nhìn rõ không ai không mang sẹo, trên cổ, trên tay đều có vết, không ít người mặt cũng bị hủy hoại nghiêm trọng, có miệng vết thương sâu thấy được cả xương, có người giống như ác quỷ, nói bọn họ đóng phim kim dị cũng không có tồi nha, liếc nhìn lúc thái dương xuống núi thì chắc gặp ác mộng.

Tôi bò lên ngựa sóng vai cùng Hạng Vũ đi tới, Hạng Vũ nói nhỏ: “Phía sau chúng ta đều là thân binh tinh tuyển cả, ai cũng có vài chục nhân mạng, nếu không không đủ tư cách đứng trong đội ngũ, có một trăm người này bảo vệ, chú có thể an tâm xung phong trùng sát trong vạn quân rồi”.

Tôi quay đầu lại nhìn qua, cười lấy lòng với mấy người gần tôi, có một người cười đáp lại xương gò má sẹo nở rộ, thiếu chút khiến tôi ngã lăn xuống ngựa.

Đoàn chúng tôi không đi theo đại quân lên phía trước, mà nhẹ nhàng theo đường mòn chậm rãi tiến lên, tôi cẩn thận hỏi: “Vũ ca, chúng ta đi đâu? Anh muốn đánh bất ngờ hả?”

Hạng Vũ nói: “Mang theo chú, hôm nay anh không tự mình ra trận, chủ yếu để cho chú xem xem bọn anh chiến tranh thế nào thôi.”

Tôi thế mới phát hiện ra chúng tôi đã đi dần lên cao, không bao lâu tới trên một vách đá, phía dưới là thảo nguyên mênh mông, có thể nhìn toàn cảnh chiến trường. Dưới chân chúng tôi đội quân của Hạng Vũ đã tập hợp xong, phía trước là hai đoàn bộ binh, bọn họ không hề mặc áo phòng hộ, cũng đều cầm chút binh khí ngắn thô sơ, hai bên sườn là các binh chủng có trang bị bất đồng lược trận, còn có chút ít binh sĩ ở phía xa, những binh lính này đại khái là các lộ chư hầu, rõ ràng nhất ở chỗ trung quân đại đội kỵ binh đông nghìn nghịt, mấy trăm tinh kỳ bay phấp phới, trên có viết chữ “Sở” thật to, đây đúng là quân đội chính hệ của Hạng Vũ. Tôi liếc mắt thấy được trong đó một viên đại tướng mặc giáp đen, lưng còn có một cái chùy to như bánh xe đang nghiến răng nghiến lợi, dường như vội vàng lắm - đúng là Hắc Hổ. Con ngựa vàng của hắn cũng đức hạnh giống như chủ, không ngừng chà móng rít gào, kỳ quái là trước sau trái phải 200 m bốn phía xung quanh Hắc Hổ đều không có người, hắn đứng tách ra giữa đại quân vô cùng rõ ràng, giống như một khối than đen rơi vào tuyết vậy.

Tôi ngạc nhiên: “Hắc Hổ sao lại chiếm chỗ rộng thế, hắn bị hôi nách sao?”

Hạng Vũ cười nhạt: “Một lát chú sẽ rõ.”

Lúc này chúng tôi đã xuống ngựa, tôi đứng trên cự thạch đi lòng vòng, Sở quân tiên phong vừa lúc ở dưới chân chúng tôi, nhưng mà nhìn lại phía sau binh mã rậm rạp kéo dài vài dặm, trên thảo nguyên bằng phẳng liếc mắt không thấy cuối, nhìn những người này hít thở, tôi thấy cũng hơi thiếu dưỡng khí, lúc này nên gọi là nhân khí. Tôi cười he he: “Thật sự là binh bất yếm trá, nói là điểm ngàn quân, anh lại đem tất cả vốn liếng bỏ ra. Sao, muốn quần ẩu Chương Hàm hả?”

Hạng Vũ ngạc nhiên: “Đây là một vạn năm ngàn nhân mã a.”

Tôi kinh hãi, lau mồ hôi: “Không đúng, sao em thấy như là có 20 vạn?”

Hạng Vũ cười khinh miệt: “Đó là vì chú nhìn cả đám, đừng tưởng rằng tràn đầy người trong tầm nhìn là đông như vậy, bằng kinh nghiệm của anh thấy cả cái đám đông trải rộng kia nhiều lắm hai ngàn người, chính thức thiên quân vạn mã là trước mắt chúng ta như vậy thôi, nếu thực sự là 20 vạn đại quân hỗn chiến, hiện tại đã không nhìn thấy cỏ nữa cơ.”

Tôi lau mồ hôi, nguyên lai như vậy. Tôi bỗng nhiên nhớ tới một câu thành ngữ gọi là thảo mộc giai binh, chính là nói anh bạn Phù Kiên, giờ thì không thấy cổ quái, hắn có thể nói cỏ cây đều là binh vậy nói rõ hắn cũng thật sự gặp qua thiên quân vạn mã mà thôi.

Là một người hiện đại, không phải tôi không có cơ hội thấy qua hội nghị hơn vạn người, cho nên tôi không quá mẫn cảm với con số -- tôi vẫn bị tình cảnh đám đông làm rung động, hiện tại nhìn lại quả nhiên chỉ là chuyện nhỏ, giống như Hạng Vũ nói, phỏng chừng không có diễn viên quần chúng.

Nếu có máy quay quay lại cảnh này, không cần kịch tính gì, một tấm vé bán 80 đồng mọi người đều xem đều nói tôi không thu hồi đủ vốn.

Tôi dòm trái ngó phải hỏi: “Địch nhân đâu?”

Một thân quỳ rạp bên cạnh Hạng Vũ nghe tiếng động nói: “Đến rồi...”

Lúc này thấy ở tầm mắt chúng tôi, một dải màu đen chậm rãi di động lại đây. Tựa như mây đen ngàn dặm ở cuối đường chân trời chuyển động, lại gần chút mơ hồ thấy được tinh kỳ phấp phới, Tần quân tới rồi.

Nói thật ra tôi vốn tự tin chúng tôi thắng, nhưng nhìn thanh thế của đối phương cũng thật kinh người, ít nhất phục sức của người ta đều thống nhất. Cả đám từ rất xa lao tới, giống như thủy triều, đồng dạng là vô biên vô hạn, giống như thiên thần đái một cái là ngập luôn bọn tôi... ách, cái ví dụ này hơi bẩn chút, nhưng là đích xác thỏa đáng, tôi nếu là quân tốt thì chắc tôi đã sớm chạy mất dép rồi.

Dường như bị tôi lây, đám Sở quân tiên phong bắt đầu xuất hiện rối loạn, nhưng rất nhanh bị thiết kỵ phía sau quát ngừng.

Hạng Vũ ngồi xếp bằng dưới đất, nhặt một viên đá ném trúng giáp vai của Hắc Hổ, Hắc Hổ ngẩng đầu: “Tướng quân...”

Hạng Vũ: “Lát nữa chờ bọn nó dừng lại hãy xông lên, hôm nay ngươi phải biểu hiện thật tốt, huynh đệ của ta đang xem đó.”

Hắc Hổ liếm môi hưng phấn: “Đa tạ tướng quân.”

Tôi hỏi: “Anh không bố trí sao?”

Hạng Vũ đập đập cỏ nói: “Bố trí xong rồi.”

Tôi: “...(bó tay . omg).”

Lúc này nhân mã của đối phương đã dần tới sát, theo khoảng cách lưỡng quân kéo gần thì chậm rãi thả chậm tốc độ, xem ra cũng đang điều chỉnh trạng thái chuẩn bị công kích, cách chừng khoảng 100 m, quan truyền lệnh của đối phương đứng trên xe liều mạng phất cờ tỏ ý dừng lại. “Oanh” một tiếng, quân Tần toàn bộ dừng lại, quân uy thật nghiêm túc.

Lần này phảng phất đó như là mệnh lệnh cho quân Sở tấn công, Hắc Hổ quát lớn, kỵ binh bên người đồng loạt dựng thẳng mũi giáo, lao thẳng về phía trước. 2000 kỵ binh phát động trùng phong, điều này khiến tôi thấy vô cùng lạ, tôi vẫn buồn bực mấy binh sĩ nhìn qua chẳng chút chiến lực có tác dụng gì, lúc này thấy nguyên lai là gom lại làm các đội cảm tử, bọn họ dưới sự bức bách của quân chính quy chỉ có thể hô to lao lên tấn công quân Tần, quân Sở ở sau xếp thành một hàng, chuẩn bị tấn công đợt tiếp theo.

2000 người như một bức tường di động bức con thỏ nóng nảy chỉ có thể đi tới, thoáng cái đã dùng đoản binh giao đấu với quân Tần, tiên phong quân Tần đều là kỵ binh tinh nhuệ, giơ ra giáo dài, lập tức đám người kêu thảm thiết, hơn nữa quân Tần còn có cung tiễn trợ giúp, 2000 người nhìn xem là đống lớn, nhưng chớp mắt chỉ vài phút đã chết quá nửa.

Chiến thế quá nhanh, lúc này tôi mới tỉnh ngộ ra, phát điên: “Đây là tân quân của anh đó hả?”

Hạng Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy, bọn họ đại bộ phận đều là tù binh, để bọn họ công đầu, dùng để ngăn trở khí thế địch nhân, còn nữa là để bọn họ cọ xát chút với lưỡi giáo của địch, lát nữa người của ta giảm bớt nhiều thương vong.

Tôi nhìn qua thấy “tân quân” còn không đủ ba thành, trận còn chưa bắt đầu mà máu thịt be bét, không khỏi run lên, đặt mông ngồi phịch xuống đất nói: “Anh ... thật quá tàn nhẫn hả?”

Hạng Vũ thản nhiên: “Chiến tranh nào có không chết người?”

Đúng vậy, đúng là loại giọng điệu này, kỳ thật cho dù tôi biết Hạng Vũ vẫn không coi tính mạng người khác là gì, anh ấy luôn chỉ chú trọng kết quả, tựa như lúc trước anh ấy nói với Nghê Tư Vũ: “Trận đấu thua thì đừng tới gặp ta.” Trên đường có người nhảy lầu, anh ấy không nghe không hỏi, vì dạy Tào Xung lái xe, anh ấy có thể không để ý tính mạng mọi người trên xe, chỉ có thể nói anh ấy khác người ở chỗ là công bình với bản thân mình thôi.

Hạng Vũ nói: “Những người đó đánh xong trận này mà còn sống sẽ biên chế vào quân của anh, mặc kệ trước kia là ai vì ai chiến tranh, biên chế vào sau không ai dám khinh thị, nói cách khác tính mạng cùng tôn nghiêm còn có bảo chứng, nếu muốn làm cho người ta vì mình liều mạng, phải cho họ hi vọng.”

Tôi nhìn một người bị thương đâm thẳng vào miệng, mũi thương chui ra từ gáy, lập tức mặt trắng bệch, dạ dày cũng không thoải mái, vẫn nói chiến tranh là tàn khốc, không thấy tận mắt còn coi là thánh ca, chờ khi bạn tự mình trải qua mới nghĩ hoàn toàn khác, chẳng phải kỹ xảo đặc biệt gì, đây là người sống sờ sờ a.

Nhưng mà tôi có thể nói gì chứ, tôi đi tới nơi này làm gì? Nguyên bản cũng là một bộ phận cấu thành lịch sử, tôi chỉ là trùng hợp thấy mà thôi, nói cách khác những người này đã được vận mệnh an bài. Không có bọn họ làm khiên thịt thì sao đổi lấy cho Hạng Vũ một trận thắng, cũng không có Hán Sở tranh hùng sau này, vậy lịch sử không biết sẽ biến thành dạng gì nữa.

Hạng Vũ thấy tôi không nói gì, mỉm cười: “Chú coi như xem phim màn ảnh rộng đi. Phải biết rằng chú tới từ hơn hai ngàn năm trước. Chú thật sự không cần coi bọn họ là người, dù sao chú chỉ cần lái xe một lúc thì bọn họ cũng không tồn tại “ Hạng Vũ bỗng nhiên nắm vai tôi chỉ vào chiến trường: “Tiểu Cường, chú xem xem, bọn họ sống thật thống khổ, cho dù người giết người một lúc không tránh khỏi bị người khác giết, cho dù thắng trận này, còn có trận sau nữa chờ họ, nhưng là bọn họ hoàn toàn giải thoát, đầu thai tới một niên đại thái bình. Mặc kệ giàu nghèo, bọn họ có thể bình an sống một đời, cưới vợ sinh con, mỗi ngày sẽ có hỉ nộ ái ố, vậy chẳng lẽ không tốt sao?”

Tôi nghiêm mặt: “Anh nói vậy em thấy thoải mái hơn, bất quá chuyện này có thể trở thành cái cớ để anh coi mạng người như cỏ rác?”

Lúc này 2000 người bị giết gần hết, nhưng là bọn họ mỗi người đều lao tới đánh rối loạn trận pháp của quân Tần, khiến kị binh cùng chiến xa mất đi lực lượng. Hắc Hổ thấy thời cơ đã thành thục, hét lớn, kỵ binh quân Sở lập tức đặt ngang trường thương lao tới, lúc này ngựa còn không có bàn đạp, không thích hợp dùng đao kiếm chém bổ, ưu thế lớn nhất của kỵ binh là mượn mã lực lao lên, dùng nhân số đông đảo tạo thương vong lớn cho kẻ địch, quân Tần vì vậy bị 2000 người tấn công, hơn một ngàn thớt chiến mã đạp nát, tiếp đó lập tức nhân thủ bị tổn thất nặng nề, vốn đội hình nghiêm chỉnh bị chém làm đôi.

Tôi không quên lưu ý Hắc Hổ, người này vừa lao lên, nguyên lai khoảng cách 200m bị rút ngắn, nhưng vẫn có mấy chục mét đất trống. Hắc Hổ tháo đại chùy vứt trên mặt đất, tôi đang không hiểu, bỗng thấy hắn nhắc tay lên đầu quay một vòng, đại chùy bay lên khỏi mặt đất, nguyên lai trên chùy có xây dích xắt, một đầu trong tay Hắc Hổ, hắn quay đại chùy ngày một nhanh, sau đó thả xích dài ra, chùy ô ô rung lên, chậm rãi thành một vòng tròn đường kính 10m, Hắc Hổ cưỡi ngựa tiến tới, đại chùy không ngừng quay tít, chờ khi vọt vào quân Tần thì thành một máy xay thịt cỡ lớn, cũng không quản đối phương là người hay là ngựa, gặp phải chùy là bị nện nát bươm, chùy quay vòng vòng giống như cánh quạt, Hắc Hổ đi qua thì để lại toàn là thi thể cùng binh khí gẫy.

Tôi nuốt nước bọt: “Người này khí lực sợ rằng không nhỏ hơn anh -- hắn chính là Hắc Hổ chết ở Bành Thành hả?” Hạng Vũ gật đầu.

Tôi lại nghĩ tới Trương Băng lúc trước nói một người phó tướng tên là Hắc Hổ dùng lưu tinh chùy. Mà Hạng Vũ cũng nói với tôi, anh ấy trước kia chia tay Tiểu Hoàn là lúc này, cho nên Trương Băng chỉ biết Hắc Hổ, lại không biết sau đó hắn chết trận Bành Thành. Tôi nhìn phong cách của hắn trong lòng nghĩ thầm: Nếu không tôi cũng làm một lưu tinh chùy nghịch chơi? Đáng tiếc không có lực tay mạnh vậy, nếu không đổi thành một gánh phân đi, bảo đảm cũng là vạn bất nhân đắng....

Song phương giao chiến bất quá nửa giờ, quân Sở chậm rãi mở rộng ưu thế, kỳ thật quân Tần mất đi tiên cơ tấn công cũng không phải không thể vãn hồi, binh tướng của bọn họ cũng không phải không tinh, nhưng không muốn tử chiến mà thôi, bị quân Sở dũng cảm quên mình đuổi đi, rất nhanh tan nát, quân Sở sau đó đơn giản đuổi theo đào binh, lúc sắp kết thúc chiến trường có khoảng năm sáu ngàn người chết, cũng không giống TV giết tới chiết kích trầm sa mới thôi.

Hạng Vũ cuối cùng nhìn thoáng qua phía dưới, lười nhác đứng dậy: “Chúng ta về đi.”

Cuối cùng tôi cũng không biết trận này là làm sao thắng, xem ra cũng rất đơn giản, đúng là mang người tới nơi sau đó để bọn họ tự đánh là được, mọi người đều nói Hạng Vũ là thiên tài chiến tranh, hôm nay mới thấy có chút giống, không thấy anh ấy thức đêm nghĩ kế, cũng không thấy xung phong đi đầu, nhưng sao vẫn thắng?

Xem ra chiến tranh không đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ, cũng không có phức tạp, ngoại trừ lượng lớn người chết, giống như làm việc bình thường vậy.

Lúc tôi trở về có xảy ra chút nguy hiểm: Chúng tôi đi ngược gió, chiến bào anh hùng của tôi thiếu chút nữa kéo tôi rơi xuống đất. Còn nữa tôi thấy bộ khôi giáp quá nặng, nhưng mà có chỗ tốt là ngồi trên lưng ngựa chỉ cần tìm đúng điểm cân bằng, thân thể như một tòa thành di động đè mình không té xuống, nếu là hành quân đêm sợ rằng có thể thu mình trong khôi giáp ngủ.

Chúng tôi quay lại đại doanh thì đã nhận được lễ ngộ của anh hùng, nhất là tôi -- bọn lính còn chưa thấy một tướng quân như tôi không cầm thứ gì, mà áo khoác giắt bên thắt lưng.

Thái dương xuống núi, các tướng sĩ quét dọn chiến trường đều đã trở lại, bỗng nhiên có người báo lại, chủ soái Chương Hàm quân Tần tự thân suất lĩnh 10 vạn đại quân từ Cức Nguyên tấn công tới, trước mắt đóng quân cách 20 dặm.

Hạng Vũ nói: “Ha ha, hắn muốn quyết chiến với ta đây mà.”

Ngu Cơ tiếp nhận mũ giáp của Hạng Vũ, nói: “Hắn năm lần bảy lượt phái đám quân nhỏ lẻ tới quấy rầy, không một lần thành công, sao còn dám tự mình tới?”

Hạng Vũ nói: “Cho nên hắn cần một trận thắng, Hồ Hợi đang hoài nghi hắn giở trò, quân Tần sĩ khí thấp, lão Chương không liều mạng thì chỉ có đường chết, he he, ngày mai một trận không dễ đánh.” Hạng Vũ nói lớn: “Người đâu, cho mời các vị tướng quân, chúng ta họp tại lều lớn.”

Tôi giữ chặt Hạng Vũ nói nhỏ: “Vũ ca, có nắm chắc không?”

Hạng Vũ cười ha hả: “Người khác không biết chả lẽ chú còn không rõ, ngày mai Chương Hàm sẽ thất bại thảm hại, anh hiện tại chỉ làm hình dáng mà thôi.”

Tôi lo lắng: “Cẩn thận một chút, quỹ tích của lịch sử đã bị xóa, bất cứ một chút ngoài ý muốn có thể chuyển biến chiến cuộc, anh đừng sơ suất.”

Hạng Vũ khoát tay: “Không sao, anh thật sự không nghĩ ra làm sao mới có thể thua trận, ha ha ha.” Nói xong đi vào lều trung quân.

Tôi nhìn bóng lưng anh ấy, mắng nhỏ: “Đức hạnh này, nhanh quên vết sẹo nhỉ.”

Ngu Cơ ngạc nhiên nói: “Tiểu Cường nói gì vậy, Đại vương trước kia thụ thương sao?”

Tôi thở dài; “Chị không có việc gì thì cố mà khuyên anh ấy, làm việc đừng quá tự tin, còn có chị dâu...”

Ngu Cơ cười nói: “Ta làm sao?”

“Chị cũng phải tự phê bình, đừng luôn lấy tính mạng mình làm trò đùa, gặp chuyện thì chịu khó nghĩ thoáng một cái.”

Ngu Cơ chống tay vào má hỏi lại: “Ta có thể sao?”

....

Đêm này Hạng Vũ ngược lại giống như một thiên tài cùng các chư hầu thương lượng hồi lâu kế hoạch tác chiến, tôi tỉnh ngủ đi WC thì mới gặp anh ấy từ trướng trung quân đi ra.

Cả đêm tôi ngủ chưa từng cởi quần áo, tôi cũng muốn thể nghiệm một đêm mặc giáp ngủ trong kiếp sống quân lữ, kỳ thật tôi sợ tập doanh.

Buổi sáng tôi mơ màng nghe được tiếng quân đội tập hợp, lồm cồm bò dậy đi ra ngoài xem, quả nhiên, đội thân binh đã tập hợp xong, Hạng Vũ cũng đã cưỡi lên con thỏ. Cái khó được là anh ấy hôm nay rất sung mãn, thương đặt trên lưng ngựa, tôi nghe thấy các lộ nhân mã chuẩn bị, thấy tôi giáp trụ chỉnh tề đi tới, cười nói: “Tiểu Cường hôm nay còn đi sao?”

Anh ấy cười làm tôi dựng tóc gáy, nổi giận: “Đi.”

Dựa vào cái gì, tôi ở hiện đại cũng bị mấy bố dân phòng răn dạy vì là kẻ rất thích “tàn nhẫn tranh đấu (đánh nhau nói mẹ cho rồi)”, một tay cầm gạch cũng từng đập nát sọ dừa vô số anh hùng hảo hán, sao tới đây lại bị người ta khinh thị là hèn nhát? Ai cũng không biết chiến tranh từ trong bụng mẹ, ngoại trừ tên biến thái Hạng Vũ này, ai lần đầu thấy óc không ngất?

Tôi hít một hơi muốn nhảy lên ngựa, đang làm lại quay lại: “Muốn đi trước phải cởi khôi giáp đã.” Thứ đồ chơi này quá vướng víu.

Mọi người bị hành động của tôi lấy làm khó hiểu, hai tiểu binh đi theo tôi nói nhỏ: “Tiêu tướng quân có thói quen gì vậy?”

“...Có thể là muốn liều mạng.”

Trên đường, Hạng Vũ nói với tôi: “Lát nữa anh có thể ra trận xung phong, chú tự chăm sóc bản thân, chỉ cần ở tại chỗ đừng nhúc nhích là được.”

Tôi cười khinh miệt, trong lòng đã sớm hạ quyết tâm: Cứ theo anh ấy nói mà làm.