Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 8: Tẩy bút trì




Các lão nhân thưởng thức lá cờ một lúc, đều rất hài lòng, Ngô Đạo Tử tiếc nuối: “Được rồi, nếu không thì phú một bài thơ cho tận hứng, chẳng phải sẽ thành một chuyện lưu danh thiên cổ sao?”

Tôi nói: “Em không lôi lão Bạch về được, lão đang ở chung với Đỗ Phủ.” Khi lão Trương chuyển về nhà thì Lý Bạch cũng đi theo, hai lão già giờ dính nhau như hình với bóng.

Tôi mang theo đám đại sư đi vào khu nhà cũ, trên đường còn được chiêm ngưỡng Tô Võ lão gia tử, Tô hầu gia rất vừa lòng với cuộc sống sung quân, khoác cái áo lông dê yêu quý, tay nắm chặt cây gậy của mình, ngồi ở cửa cùng một cái nồi nhỏ, mỗi ngày lão tới nhầ bếp lấy đồ ăn rồi tự nấu nướng, cuộc sống tương đối vui vẻ.

Các hảo hán đã sang Singapore thi đấu, hiện tại khu nhà cũ cơ bản là người đi nhà trống, tôi làm mẫu vài việc thường ngày, sau đó tìm Từ Đắc Long, nói cho các đại sư rằng là khi có việc gì cần thì hỏi cứ hỏi anh ta. Từ Đắc Long tuy là võ quan, nhưng cũng tỏ ra kính ý đối với các vị danh túc triều trước, còn các vị lão gia tử thì cơ bản chẳng biết Nhạc gia quân là cái gì, cũng chỉ gật đầu tỏ ý biết.

Đây là một trong những vấn đề mà trường Dục Tài chúng tôi gặp phải, những người tới đây ngoại trừ Tần Cối, đều là anh hùng, danh sĩ, lãnh tụ khởi nghĩa, toàn bộ đều là nhân sĩ đại kiệt xuất, tôi thấy họ ở lại hòa thuận, nhưng trước mắt họ vẫn khuyết thiếu những hiểu biết cơ bản, nhất là đối với hậu đại; thứ hai, mỗi một người tới đây tôi đều phải dạy cho họ từ đầu về thường thức cuộc sống, còn phải trả lời những vấn đề kỳ quái của họ, riêng chuyện chiếc xe đạp và bóng đèn tôi đã giải thích không dưới 20 lần, điều này khiến tôi lao lực quá độ.

Cho nên tôi nghĩ tất yếu là phải thành lập một ban điều hành để họ tiếp xúc với người hiện đại, kể cả tự giới thiệu cùng truyền thụ những thứ dùng hàng ngày…, nhân tuyển tốt nhất vốn là Lý Sư Sư, nhưng hiện tại cô bé khẳng định là không rảnh rỗi, tôi còn phải xem xét tìm một giáo viên dạy lớp vỡ lòng, người này phải ở phe tôi, quen thuộc cuộc sống hiện đại - Tôi còn cần phải thông báo tuyển dụng một người có từ ba tới năm năm kinh nghiệm? Sau đó người này phải hiểu biết lịch sử, nói vậy hắn phải là khách hàng ở hai triều Minh - Thanh, người như Chính béo phù hợp với điều kiện thứ nhất, nhưng muốn anh ấy quen thuộc với danh nhân các triều là chuyện không thực tế, hơn nữa nếu để anh ấy dạy lịch sử, bài giảng đầu tiên của anh ấy là Lưu Bang đoạt thiên hạ của gã thế nào, điều này dường như bất lợi cho tình đoàn kết của tổ năm người, anh ấy có thể bình an vô sự sống cạnh Kinh Kha, là vì căn bản anh ấy có lỗi với Kinh khờ trước, hơn nữa đây là ân oán cá nhân, khác hẳn chuyện quốc gia, thiên hạ. A, đúng, Hạng Vũ còn diệt tuyệt con cháu của Chính béo, thời gian mới đi qua một nửa, không thể lộ ra chuyện này.

Tôi chợt sững sờ. Biển Thước vẫn trầm mặc ổn trọng lại đột nhiên giống như Kinh khờ version 2, đứng lên bấm nút bật đèn rồi ngây ngốc nhìn trần nhà, chẳng trách lão được, dù sao Biển đại phu đã sống cách đây 2400 năm, tôi mà xuyên qua tới 2400 năm sau, nhất định cũng sẽ ngu ngốc như thế.

Vương Hi Chi cực kỳ hứng thú với vòi nước, lão mở vòi, lấy bút, muốn rửa bút. Bỗng trịnh trọng hỏi tôi: “Nước anh tẩy bút chảy xuống dưới nhà hả?’

Tôi không hiểu, gật đầu, Vương Hi Chi lập tức thu bút lại nói: “Vậy thì không thể rửa, chẳng may người dưới lầu uống phải thì làm sao?”

Ha ha, chẳng trách người ta viết chữ đẹp, tư tưởng quá cứng nhắc. Người ta nhổ nước bọt trúng người phía dưới. Chẳng biết người đó có đỏ mặt hay không - dù sao mình cũng đỏ mặt.

Tôi vội giải thích mặc dù nước chảy xuống dưới nhưng là đi một đường ống khác, không sao cả, Vương Hi Chi mới tiếp tục rửa bút, vừa rửa bút vừa nói: “Thế không cần đi tới hồ nước để rửa, chú không biết chứ, tôi quanh năm suốt tháng rửa bút ở hồ nước, ếch nhái trong hồ cũng đen luôn, bốn chân còn viết chữ triện được….”

Mọi người: “…” Tẩy bút trì của Vương Hi Chi, đây giống như chuyện rất nhã nhặn.

Liễu Công Quyền đi vòng quanh, chỉ vào hai chữ “Nam - Nữ” ở cửa WC nói: “Chữ này cũng khó coi thế, đi nhà xí mà nhìn chữ xấu thế cũng khó mà sướng cho nổi, để anh đổi lại cho chú.”

Không cần tôi đáp lời, Ngô Đạo Tử lại hỏi: “Đây là trường tư thục cậu mở hả?”

Tôi chỉ có thể gật đầu, Ngô Đạo Tử bĩu môi: “Không có chút không khí học thuật gì cả, còn nữa, bọn nhỏ không đọc sách, lại còn cứ đứng trên cỏ múa may cái gì kìa?”

Tôi thấy bọn nhỏ đang luyện quân thể quyền đời Tống, chẳng biết nói gì, đành trả lời: “Đây là một ngôi trường dạy cả văn và võ…”

“Vậy sao, văn võ học giáo, văn trước võ sau, đọc sách mới là chính đạo.”

Nhìn xem, mẫu thuẫn nảy sinh rồi, may mắn hiện tại chỉ có Từ Đắc Long ở đây, nếu để bọn Lý Quỳ, Hổ Tam Nương nghe thấy mấy lời này thì đánh nhau là cái chắc?

Ngô Đạo Tử nói tiếp: “Thế này đi, chú có đại điện được không, anh trước tiên vẽ mấy cái lư đỉnh, chú cứ theo đó mà làm là được.”

Diêm Lập Bản nói: “Trên vách tường anh vẽ cho chú Khổng Tử 72 hiền.”

Tôi kinh sợ: “Chỗ em hiện tại chỉ có hành lang cùng đại lễ đường là lớn nhất - kỳ thật còn có tiểu lễ đường, không biết có hợp pháp nhãn nhị vị không, các vị có thời gian sao?’

Diêm Lập Bản cùng Ngô Đạo Tử đồng loạt gật đầu: “Có.”

Tôi tò mò, vừa rồi kêu họ vẽ hộ cờ hiệu thì kêu không rảnh, giờ lại kêu có thời gian, tôi hỏi: “Các vị trong thời gian này có tính toán gì không?”

Diêm Lập Bản liếc nhìn mấy người Ngô Đạo Tử, đại biểu đứng ra nói: “Thư họa càng làm càng thấy thâm ảo - đương nhiên, y thuật cũng vậy, mấy người bọn anh, đời trước còn có vài vấn đề chưa hiểu được, mặc dù thời gian một năm cũng làm chẳng được gì, nhưng tóm lại là không bỏ được, tới nơi mới thì có cảm giác mới, anh hiện tại lại muốn vẽ, trong một năm mà anh vẽ được một bức cảm thấy vừa lòng, vậy coi như cũng không vô ích rồi.” Vài người còn lại đều gật đầu.

Tôi hiểu, là nghệ thuật gia, tác phẩm vừa lòng nhất vĩnh viễn là tác phẩm kế tiếp, xem ra vài vị này đều có ý nghĩ đến đây sẽ tiếp tục sáng tác, kể cả hai vị thần y cũng vậy, y học tiến bộ rất nhanh, thời bọn họ 18 phản 19 úy còn chưa tổng kết ra, hiện tại thì sao? Nhân bản người cũng sắp thành công rồi.

Tôi thốt lên: “Đối với yêu cầu của các vị, tôi nhất định sẽ cố…” vừa mới nói một được nửa, tôi bỗng ý thức được: Văn nhân luận tài sẽ không gây tai nạn chết người. Võ tướng đánh một trận là xong, mà Vương, Ngô, Diêm vài vị danh gia thư họa mà truyền ra ngoài, chỉ cần những người yêu thích, lại có chút trình độ nhập môn mà biết được thì cực kỳ hỗn loạn, người chơi thư họa ở Trung Quốc nhiều không kể xiết, nhưng tứ đại gia là riêng một phái. Nói ví dụ đơn giản dễ hiểu, tại sao mọi người đều ăn bánh bao, vì cái gì người ta hết đời này qua đời khác ăn bánh bao? Tôi nhớ là khi tôi mới quen Bánh Bao tôi đã nảy ra một ý nghĩ: Là vì mọi người thích ăn bánh. Sao tôi lại không phát minh ra một loại bánh mà chỉ có vỏ ngoài, đến lúc đó chắc chắn đắt hàng, cô nàng Bánh Bao ngốc nghếch ngay hôm sau đã nói tư tưởng tuyệt diệu của tôi với quản lý của cô ấy, khiến tôi tức giận, suýt chút nữa đánh cô ấy. Tôi còn định dùng ý tưởng này làm giàu, sau đó Bánh Bao nói lại bình luận của quản lý tôi mới thôi, quản lý nói loại này người ta gọi là: Viên thuốc.

Tôi nói với các vị đại sư đang có mặt ở đây: “Các vị đại đại gia, các vị sáng tác trong trường thì không sao. Nhưng nhất định phải chú ý giấy đã viết, tranh đã vẽ phải thu giữ lại, bảo quản cẩn thận, tuyệt đối không để truyền ra ngoài.”

Mấy người đều hỏi: ‘Vì sao?”

“Tác phẩm của các vị thực sự quá trân quý, toàn thế giới chỉ có vài bảo tàng quốc gia có được, vạn nhất chảy ra ngoài. Nhẹ thì sứt đầu mẻ trán, chuẩn bị không tốt là chiến tranh nổ ra.”

Vương Hi Chi kinh ngạc hỏi: “Thực sự đáng giá thế sao?’

“Sao lại nói là thật đáng giá, chính là cực kỳ đáng giá.”

Ngô Đạo Tử vội hỏi: “Đáng giá cỡ nào?” Xem ra các vị đại thần cũng có lòng hư vinh.

“Nói thế này.” Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Thấy trường này của em không, đến bây giờ bỏ hơn 1 tỷ nhân dân tệ vào, các vị chỉ cần tùy ý phủi vài cái là kiếm được.”

Bốn lão nhân đắc ý, Ngô Đạo Tử hỏi: “Bọn anh vẽ tranh tường trong trường không sao chứ?”

Tôi nói: “Chắc hẳn là không sao” Vướng víu thì sao? Ngươi ta từ xa tới không thể ngay cả bút cũng không cho dùng, tôi bỗng phát hiện ra một điều: Tôi rất thích Lâm Đại Ngọc, mặc kệ là viết bao nhiêu. Trước khi đi châm một mồi lửa đốt hết.

Liễu Công Quyền nhìn công trường rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối ở bên ngoài, thở dài: “Lượng công việc không nhỏ”

Tôi nói: “Ngài chỉ cần đề tự ở mấy chỗ, chỗ khác không cần quan tâm.”

Biển Thước bỗng nói: “Xem ra tôi cùng Hoa lão đệ không giúp được gì?”

Hỏng rồi, chăm chú hầu hạ đại gia thư họa, lại bỏ quên mất hai vị thần y, tôi còn chờ họ phá phương thức pha chế cocacola cơ mà, tôi vội nói: “Hai vị đừng lo. Hiện tại các bệnh viện tại nước ta đâu đâu cũng có hình vẽ hai vị.”

Hoa Đà cười ha hả hỏi: “Vẽ có giống không?”

Tôi cười lắc đầu, tượng Hoa Đà ở trong bệnh viện, kể cả tượng của Biển Thước hay Trương Trọng Cảnh, thậm chí tượng Khổng Tử, căn bản chỉ là một lão nhân thay đổi kiểu tóc.

Diêm Lập Bản nói: “Có thời gian tôi tự mình vẽ hai vị, vẽ xong tặng bọn họ treo.”

Biển Thước nói: “Chúng ta cũng không cầu danh lợi, cậu chỉ cần chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng, trước tiên nghiên cứu cách điều trị phong thấp đã.”

“…Đã nghiên cứu ra rồi.”

“A?” Biển Thước vừa mừng vừa sợ, duỗi tay ra hỏi: “Cho tôi phương thuốc.”

“À…em cũng không có, anh muốn biết, kiến thức y học duy nhất em biết là có bệnh thì đi bệnh viện.”

Mục tiêu mong nhớ ngày đêm của Biển Thước đã không còn, vui mừng quá lại thành mất mát, tôi vội nói: “Không sao, bệnh AIDS, bệnh ung thư còn chưa chữa được, chữa được thì sau này lấy giải Nobel y học cũng chẳng có gì khó.”

“HIV, ung thư?” Đại khái là vì bệnh nghề nghiệp, Biển Thước vừa nghe thấy hai cái tên này liền hưng phấn. “Chú đem tất cả bộ sách y học hiện có ra đây.” Xem ra Biển Thước cũng ý thức được mình đã tách rời thời đại, 2000 năm trôi qua, y học đã có bước phát triển nhảy vọt, kỳ thật chỉ về tri thức lý luận, Biển Thước có thể kém cả một học sinh trung y, nhưng dù sao căn cơ vẫn có, tôi tin rằng lão khi học được cách đọc chữ giản thể, rất nhanh chóng sẽ vượt lên dẫn đầu, nhưng là, hai bệnh này có thể dùng trung y chữa trị sao?

Từ biệt sáu vị đại đại gia, tôi thấy có hai công nhân vừa mới bỏ một đống biển xuống, có dài có ngắn, chế tác rất nho nhã, tôi hỏi: “Dùng làm gì vậy?”

Một công nhân nói: “Đây là cắm ở bãi cỏ, một bộ phận là biển đánh dấu WC.”

Tôi nói: “Sao biển lại trắng thế này, chữ bên trên đâu?”

Công nhân nói: “Chữ còn chưa làm, chờ khu lớp học mới xây xong thì mới viết biển cụ thể chỉ đường thế nào.”

Tôi gật đầu: “Mang tất cả biển báo WC cho tôi.” Nghĩ lại, tôi lại lấy đi vài tấm dài, sau đó xách theo thùng sơn đen tìm Tần Cối.

Từ khi Tần Cối tới trường học càng nhàn rỗi, cả khu ký túc xá to như vậy ngoại trừ lão chẳng còn ai cả, bởi vì còn chưa chính thức đưa vào sử dụng, cũng không có TV. Mặc dù Từ Đắc Long không quản bên này, nhưng Tần Cối cũng không dám thoải mái ra ngoài hóng gió, trong lúc nhàm chán thấy tôi tới tìm, nghĩ là có chuyện tốt, vội vã bò từ trên giường xuống.

Tôi đưa đống biển cùng thùng sơn đặt dưới chân hắn, nhét bút lông vào tay hắn: “Mày cũng cống hiến một chút cho trường đi, viết hai chữ.”

Tần Cối xoay cổ tay: “Viết gì?”

Tôi đặt mấy tấm biển trước mặt hắn: “Mấy cái này, viết “Ái hộ hoa thảo thụ mộc”.

“Còn cái này?” Vừa nói tới viết chữ, Tần Cối nóng lòng muốn thử, xem ra rất tự tin vào bản thân, tôi cũng nghe nói hắn viết chữ rất đẹp.

Tôi chỉ vào đống biển không dưới trăm cái: “Mấy cái này một nửa viết chữ ‘Nam’, nửa kia viết chữ ‘Nữ’.”

“Nam nữ?” Tần Cối nói thầm, kêu lên: “Chú muốn treo nó lên WC hả?”

“Đúng, làm sao?

Tần Cối ủy khuất: “Chú không thể để anh đề chữ ở nhà vệ sinh được, có Hồng Vũ Điện hay Dưỡng Tâm Cung gì gì đó cho anh đề chữ được rồi, đảm bảo tuyệt đẹp.”

Tôi quát lớn: “Nói linh tinh ít thôi, như mày chỉ được đề tự ở nhà xí thôi.”