Tôi cùng mọi người thảo luận vấn đề Bánh Bao, tôi không biết cô ấy có thật sự nghĩ mình uống ngàn chén không say hay là từ đầu đã hạ quyết tâm uống say. Nếu là cái sau, vậy mưu lược của Bánh Bao cũng quá cao.
Sau đó, Bánh Bao nói thật với tôi: Cô ấy căn bản không biết mình từng biểu diễn qua ngàn chén không say...
Mọi người kêu cô ấy biểu diễn thì cô ấy đã say rồi.
Ngày đó chúng tôi vẫn vui chơi tới lúc mặt trời mọc.
12 giờ, tôi đang chờ một cuộc điện thoại, kết quả là tôi chờ mãi, tôi lo lắng vì chờ điện thoại của anh ấy.
Tôi không biết trong lúc mọi nhà đoàn viên thì anh ấy ở đâu, thậm chí không biết anh ấy sống hay chết.
Tháng giêng qua rất nhanh, cuộc sống sung sướng là thế, cứ như thể chúng tôi còn là học sinh vậy, cho dù bạn được nghỉ 11 tháng cũng không muốn tới trường, các khách hộ của tôi mỗi ngày đều thoải mái sinh hoạt, chỉ có Biển Thước, Hoa Đà là không ngừng làm việc. Hai người mặc áo khoác trắng, ngày đêm trong phòng thí nghiệm, trừ khi ăn ngủ, ngoài ra là không ra khỏi cửa. Tôi sợ hãi một ngày nào đó bọn họ bỗng lôi ra một con quái vật biến dị hoặc là Godzilla gì đó, theo tôi được biết bọn họ đang nghiên cứu một loại thuốc trung y chống ung thư, nhưng xem vẻ mặt hai người thì chắc là tiến độ thong thả.
Cuộc sống ngồi ăn chờ chết nháy mắt đã qua, chờ khi bọn nhỏ toàn bộ nhập học thì mùa xuân đã về, hoa đã nở, tâm tình của tôi cũng ngày càng trầm trọng: Cuộc sống của Kinh khờ cũng không còn nhiều, cuộc sống của tổ năm người cũng chẳng nhiều nhặn hơn.
Trong khoảng thời gian này Bánh Bao chắc chắn là người hạnh phúc nhất, hầu như đại bộ phận thời gian dành cho trường Dục Tài. Cô nàng quấn quít lấy đám khách hộ muốn nghe chuyện. Người phụ nữ này có khuynh hướng biến thái, dị thường, hướng tới cuộc sống không ổn định, bất quá tôi đã hạ lệnh cấm uống rượu với cô ấy, từ sau tết âm lịch, Bánh Bao còn chưa uống rượu lần nào...
Thời gian rất quái lạ, khi tôi mới bắt đầu tiếp khách hộ thật sự đầu lớn như cái thúng, một ngày bằng một năm, nhưng chẳng biết từ lúc nào nó từ từ trôi qua bên người tôi, mà điều đáng sợ nhất là ngày đó tới: Ngày này năm trước, Kinh khờ được Sáu Lưu dẫn tới hiệu cầm đồ, nói cách khác, trước 12h trưa anh ấy phải rời khỏi chúng tôi.
Lý Sư Sư cùng Lưu Bang sớm đã co hẹp lại hoạt động, ngày hôm qua bắt đầu trầm mặc không nói gì. Hoa Mộc Lan, Ngô Tam Quế cùng Kinh khờ ở chung lâu ngày sinh tình, đều thương cảm không thôi.
Buổi sáng hôm nay Kinh khờ giống như dĩ vãng, không nhìn thấy gì khác lạ trên mặt anh ấy, tên khờ mà, chỉ có thế là tốt. Dường như mọi chuyện không thể ảnh hưởng tới tâm tình của anh ấy, Kinh khờ còn vui tươi hớn hở nói với tôi: “Anh muốn ngồi xe đi dạo xung quanh.”
“Anh muốn đi đâu?”
“Đâu cũng được.”
Lý Sư Sư ảm đạm nói: “Em đi với các anh.”
Tôi kỳ quái: “Em không đi cùng Kim Thiếu Viêm hả?”
Kim Thiếu Viêm đại bộ phận thời gian này ở cùng Lý Sư Sư -- chỉ là đại bộ phận mà thôi, tôi nghĩ đến cậu ấy sẽ dùng hết thảy thời gian để ở cạnh Lý Sư Sư, nhưng mà không có. Cậu ta dành hết thời gian xử lý công việc tại công ty, ngay cả thời gian ăn cơm cùng ngủ đều tính chi li ra, tôi không biết cậu ta làm vậy là có ý gì. Nhưng mà Lý Sư Sư không phải một phụ nữ mà cậu ta có thể coi là có cũng được mà không có cũng không sao. Hai người trong lúc đó có gì đó thần bí không nói rõ được.
Lý Sư Sư miễn cưỡng cười nói: “Thời gian một ngày vẫn phải có. Thiếu Viêm hôm nay bay đi Thượng Hải.”
Kinh khờ ngó Lưu Bang cùng Hoa Mộc Lan, nói: “Được rồi, mọi người không cần đi, chỉ ba người chúng tôi thôi.”
Tôi vỗ vai Lưu Bang: “Anh dành thời gian ở cùng Phượng Phượng, cô ấy kỳ thật là một người phụ nữ tốt.”
Lưu Bang cười rất khó coi: “Còn cần chú nói sao? Nhưng mà...”
Kinh khờ xoay người vào xe: “Nhanh lên, cứ thế đi.”
Bánh Bao không biết gì cả, cô ấy từ sớm đã tới Dục Tài rồi.
Kinh khờ ngồi cạnh tôi, tôi chậm rãi khởi động xe, lái chậm rãi trên đường phồn hoa, tôi hỏi Kinh khờ: “Vì sao anh không tới thăm tiểu Triệu?”
Kinh khờ lấy bộ dáng ngước nhìn trời một góc 45 độ kinh điển, bỗng nhiên nhìn về phía trước nói một câu khó hiểu: “Rẽ trái”.
Rẽ trái, đi qua ngã ba, đến một con ngõ, anh ấy tùy ý bảo kêu tôi rẽ vào, tên khờ này hôm nay có chút cao thâm.
Không bao lâu chúng tôi đi qua một đoạn phố cũ nát, Kinh khờ không nói gì, nhàn nhã đi chơi nhìn xem phong cảnh ven đường, tôi cũng không biết anh ấy rốt cục muốn đi đâu, cứ thế lái đi. Tôi bỗng nghĩ chẳng lẽ tên khờ này muốn mang theo tôi bỏ mạng thiên nhai để né Sáu Lưu à? Mang theo Lý Sư Sư là vì cô ấy cũng sắp kết thúc cuộc sống hả? Nói thật, tôi thật nguyện ý như vậy, thật sự, vì Kinh Khờ, vì tổ năm người, chỉ cần tôi có thể làm, tôi đều nguyện ý.
Lúc này tôi phát hiện một chiếc xe đi theo sau chúng tôi, vừa rồi không chú ý, hiện tại trên con đường đất này rất rõ, hẳn là theo chúng tôi một lúc rồi, nó nhanh chóng vượt qua chúng tôi, nhưng đi không nhanh, bắt đầu vô tình hữu ý chặn đầu xe tôi.
Tôi mỉm cười, nhớ ra Tưởng Môn Thân đã làm như vậy, lần này không biết là anh bạn nào trêu đùa. Tôi đỗ xe ven đường, xe đó quả nhiên cũng dừng lại. Tôi vừa muốn xuống, Kinh khờ bỗng nhiên cản lại tôi nói: “Anh đi.”
Không chờ tôi đáp lại, anh ấy đã mở cửa xe đi ra ngoài, trên chiếc xe phía trước một người đầu đội mũ lưỡi trai cao to bước ra, hắn đi nhanh tới phía tôi, bỗng nhiên móc từ trong áo ra một khẩu súng...
Là Cổ Đức Bạch! Thằng chó đó không chết.
Khi Cổ Đức Bạch chứng kiến Kinh khờ ngăn trước mặt thì cau mày, không chút do dự nã một phát đạt, Kinh khờ thân thể hơi chút run rẩy, anh ấy quay lưng về phía tôi, tôi không thấy rõ viên đạn bắn trúng vào anh ấy chỗ nào, nhưng anh ấy dùng một tay đánh thẳng vào mặt Cổ Đức Bạch, Cổ Đức Bạch bắn thêm một phát, lúc này tôi biết bắn vào đâu, lưng Kinh khờ có máu bắn ra, phun như mưa lên cửa thủy tinh, viên đạn xuyên thấu thân thể anh ấy, Kinh khờ lắc lắc ngã xuống đất.
Giờ khắc này, tôi không kêu lên nổi, cũng không làm gì được, như đang trong ác mộng...
Cổ Đức Bạch cầm súng lắp thêm ống giảm thanh, yên lặng đi tới trước mặt tôi, trong mắt hắn đầy oán độc. Mặt tôi không đổi sắc nhìn thẳng hắn, hắn không nói một lời bóp cò, một phát, hai phát, ba phát... kính chống đạn lóe lên tia lửa ngăn cách giữa 2 chúng tôi, Cổ Đức Bạch cứ thế nổ súng tới khi bắn hết đạn, hắn lúc này mới nghi hoặc, ngón tay vẫn máy móc bóp cò, hắn là một sát thủ được huấn luyện bài bản, tôi biết hắn muốn bắn cùng một chỗ trên cửa kính để giết tôi.
Nhưng là bắn sạch xong băng đạn hắn cũng như mất đi lý trí, ngoại trừ không ngừng bóp cò, còn lại là đứng một chỗ, cả người không nhúc nhích. Tôi duỗi tay cầm lấy túi gạch, mở cửa xe chậm rãi đi ra ngoài, sau đó một đập đập hắn gục xuống, lại một đập, hai đập, ba đập… Tôi cũng đập trong vô thức, tới khi đầu Cổ Đức Bạch thành một thứ nhão nhoét, Lý Sư Sư mới giật mình chạy ra xe kéo tôi lại.
Tôi chạy tới bên người Kinh khờ ôm vào lòng. Phát hiện anh ấy còn mở to mắt, ngoại trừ tay chân vô lực còn lại rất tỉnh táo, không giống người bị thương, tôi kêu gọi ôm anh ấy vào trong xe, không ngừng gọi tên anh ấy: “Anh Kha, cố chịu đựng, chúng ta đi đến bệnh viện.”
Lý Sư Sư kêu: “Anh ấy có chuyện muốn nói.”
Tôi xoay người qua phía sau, ôm lấy đầu anh ấy, ghé sát tai vào. Mắt anh ấy trợn tròn, dần mất đi ánh sáng, lẩm bẩm:
“Vốn dĩ anh muốn đi… muốn đi về Dục Tài.”
Tôi lau nước mắt ngồi vào ghế lái, đạp lút chân ga lao tới Dục Tài, mới đi được một lúc chợt nghe Lý Sư Sư đình chỉ khóc thút thít, giọng bình tĩnh: “Anh họ, Kinh đại ca đi rồi...”
Tôi cố sức giữ vô lăng, khoát tay tỏ ý cô ấy không cần nói, sau đó vẫn lái xe chạy tới Dục Tài.
Dục Tài vẫn bình hòa như trước, vẫn tràn ngập tiếng cười cùng tiếng đọc sách của bọn nhỏ. Tôi lái xe lao thẳng vào khu phòng học cũ, ôm Kinh khờ từ trên xe xuống vào một phòng học lớn, Lý Sư Sư vừa chạy vừa kêu: “An Đạo Toàn đâu, Biển Thước đâu, Hoa thần y đâu?”
Nơi này cơ bản tất cả đều là khách trọ, bọn họ thấy Kinh khờ toàn thân máu chảy đầm đìa đều lao tới, không ngừng có người lớn tiếng hỏi tôi chuyện gì xảy ra, ba vị thầy thuốc rất nhanh tiến tới, bọn họ gặp vô số người chết, vừa thấy đã biết không tất yếu phải cứu, nhưng vẫn đứng vòng quanh thi thể Kinh khờ không chịu rời. Tôi cản bọn họ qua một bên, lẳng lặng nói: “Mọi người cho anh ấy an tĩnh một lúc đi.”
Lý Sư Sư khóc nói cho mọi người chuyện xảy ra, Ngô Dụng thở dài: “Là một thích khách, anh ấy có thể đã phát hiện tung tích Cổ Đức Bạch nên mới cố ý dẫn hắn ra, sau đó cùng hắn đồng quy vu tận.”
Trong phòng học không có người nói chuyện, đều đứng yên lặng nhìn Kinh khờ, các hảo hán đều nhìn quen máu tươi, cho dù mấy người Vương Hi Chi là văn nhân cũng đều trải qua sinh tử, đối với tính mạng biến mất cũng không lạ lẫm, hôm nay Kinh Kha không có thể tránh khỏi cái chết, chỉ là vì 2 phát đạn nên anh ấy đi sớm vài giờ thôi. Những người này còn có phần thỏ tử hồ bi, qua một năm, trước khi năm thứ hai tới, đều có một ngày như vậy.
Lúc này cửa phòng học đột nhiên bị người phá thông, Bánh Bao lảo đảo vọt vào, gấp gáp hỏi: “Anh Kha làm sao vậy?” Khi cô ấy thấy Kinh khờ nằm trên hai chiếc bàn, lập tức nóng nảy, nhào vào trước mặt hét lớn: “Rốt cục làm sao, vì sao không đưa đi bệnh viện?” Thấy không ai để ý, Bánh Bao như điên giữ chặt mỗi người hỏi: “Rốt cục là vì sao?”
Hổ Tam Nương ôm vai Bánh Bao nói: “Không cần đau khổ, vốn hôm nay anh ấy cũng phải đi, bọn chị ... rồi cũng như anh ấy.”
Lý Sư Sư lau nước mắt, giữ chặt tay Bánh Bao nói: “Đúng vậy chị dâu, em cũng phải đi rồi... là ngày mai.”
Bánh Bao sửng sốt, nắm chặt tay Lý Sư Sư hỏi lớn: “Mọi người đi đâu?”
Lý Sư Sư ảm đạm lắc đầu.
Bánh Bao vọt tới trước mặt tôi, giữ chặt tay tôi liều mạng lắc: “Vì sao bọn họ phải đi? Bọn họ muốn đi đâu?” Thấy tôi không nói gì, Bánh Bao càng dùng lực: “Anh nói đi...”
Tôi thô bạo đẩy cô ấy ra, hét lên: “Không cần hỏi ông! Bọn họ mỗi người chỉ có một năm sinh mạng.”
Bánh Bao ngây người hồi lâu, bỗng nhiên như đứa nhỏ bị mất món đồ chơi ngồi phịch xuống đất khóc lớn, cô ấy vừa khóc vừa nhìn tôi trừng trừng, dường như tôi chỉ cho mọi người một năm số mệnh vậy.
Cửa mở một lỗ hổng, Sáu Lưu không nhanh không chậm đi vào, tự nhủ: “Không phải còn chưa tới giờ sao, vì sao anh lại thu được tín hiệu Kinh Kha trở về?” Lão nhìn qua miệng vết thương của Kinh Khờ, muốn hỏi chúng tôi gì đó, nhưng nhìn qua sắc mặt bọn tôi, bấm tay tính toán, nhìn lên trời nói: “Nguyên lai là cậu ta chết như vậy, đáng tiếc.”
Tôi kéo tay Sáu Lưu nói to: “Còn có biện pháp nào không, chỉ cần anh Kha không chết, tôi làm gì cũng được. Hơn nữa tôi không phải thần tiên sao, mấy trăm năm tuổi thọ vẫn có chứ, tôi chia cho mỗi người, mỗi người hai mươi, ba mươi năm thôi cũng được hả.”
Sáu Lưu đẩy tay tôi ra, thở dài: “Chú cho đây là gì, thiên đạo luân hồi, dù thần tiên cũng phải tuân thủ pháp tắc này, anh cũng nguyện ý giúp chú, nhưng thật sự là anh không có lực lượng kia nha – anh phải mang cậu ấy đi.” Sáu Lưu nói xong giang hai tay ra. Một vầng sáng màu nhạt từ bàn tay lan ra vây lại thi thể Kinh khờ, Kinh khờ dần dần biến mờ, cuối cùng chậm rãi hư không tiêu thất.
Tôi đau khổ: “Cuối cùng không nói được mấy câu sao?”
Sáu Lưu nói: “Chết là chết, không có cách nào. Mọi người xem như không có lối thoát hả? Một năm sau tất cả mọi người đi rồi, ba mươi năm, năm mươi năm tiếp theo, người thường làm sao không phải nếm trải ngày này?”
Mọi người đều hiểu được, Lý Thế Dân mặt như tro tàn lụi bại: “Không thể tưởng được trong một năm lại hai lần nhìn thấu sinh tử. Hiện tại cho dù cho ta không tốn sức gì làm hoàng đế ta cũng không làm.”
Sáu Lưu liếc nhìn lão Lý nói: “Nếu thật như thế thì tốt.”
Sáu Lưu đi rồi, chẳng biết qua bao lâu, mọi người trong phòng bắt đầu hồi phục tinh thần. Như Lý Thế Dân nói vậy, bọn họ toàn bộ đều là trong một năm hai lần trải nghiệm sinh tử, ngẫm lại thì đúng thật. Tôi nâng Bánh Bao đứng dậy, không đợi tôi nói gì, Bánh Bao bỗng nhiên ôm chặt Lý Sư Sư, năn nỉ: “Tiểu Nam, em không đi nhé.”
Lý Sư Sư cười điềm đạm: “Lưu tiên nhân đã nói rồi đó sao. Ai đều có ngày này, ngay cả Doanh đại ca... Ngày mai đến lượt anh ấy đi.”
Mọi người đều sợ hãi, Tần Thủy Hoàng còn đang đào Tần lăng, nếu không nắm chặt thời gian, đồng nghĩa với việc chúng tôi không thể gặp mặt anh ấy lần cuối.
Lúc này điện thoại của tôi vang lên, tôi nghe, bên trong là tiếng cười ha ha: “Tiệu Cượng, nạ ạnh đậy.”
Tôi kêu lên: “Doanh ca.”
Mọi người lập tức tụ tập lại, lúc này Lưu Bang từ ngoài cửa lao vào, đoạt lấy điện thoại nói to: “Tên béo, chỉ còn một ngày, mày không trở lại gặp mặt mọi người là không được đâu. Nếu làm thế, kiếp sau không làm bạn nữa.” Mọi người nhìn ra được Lưu Bang rất kích động, lần đầu tiên nói ra lời chân tình như vậy.
Tần Thủy Hoàng cười ha hả: “Khộng cấn thiệt đâu, mạy cượp thiên hạ của tao cụng có sao đâu.”
Lưu Bang biến sắc, lảo đảo: “Mày... biết cả rồi à?”
“Sợm biệt rôi, mạy tượng lựa được tao hị?”
Lưu Bang: “Tao...”
“Được, được, tao không đệ ỵ, xem ra không khị tột hị, chúc mọi ngượi khọe mạnh.”
Tôi vội la lên: “Doanh ca, anh thật sự không về sao?”
“Ai, cón chụt thợi gian sộng cuội cùng, không thể không lạm xong, đệ anh nọi chuyện vợi thặng khợ hai câu.”
Tôi biết Tần Thủy Hoàng nói thặng khợ là chỉ Kinh Kha, tôi không biết nói sao, chỉ chậm rãi nói: “Anh Kha.. anh ấy đi rồi.”
Điện thoại bên kia thật lâu không có đáp lại, tôi vội hỏi, Tần Thủy Hoàng lạnh nhạt nói: “A… khộng cọ chi, anh cọn thiệu nọ ba trăm động tiền...”
Lý Sư Sư rốt cục không nhịn được, khóc như mưa: “Doanh đại ca.”
Tần Thủy Hoàng miễn cưỡng cười: “A, cô bẹ ngộc, họi Bạnh Bạo khọe không? Tột, không tự biệt...”
Điện thoại tắt, chúng tôi gọi lại không ai tiếp, xem ra Chính béo cũng hoài niệm Kinh khờ, cùng lúc cũng cảm thương chính mình, thầm nghĩ im lặng làm nốt công việc sau cùng rồi rời đi, có lẽ vậy cũng tốt.
Một ngày gian nan trôi qua, chúng tôi bình tĩnh tống biệt Tần Thủy Hoàng, ngoại trừ Kinh Kha tử vong không tự nhiên, khách hộ khác chỉ cần tới thời gian sẽ chậm rãi biến mất. Đối với cái chết của Kinh khờ, tôi cũng không có bao nhiêu áy náy, nhất định đó là vì tôi nên anh ấy cũng không do dự làm vậy, điều làm cho tôi lo lắng là tôi còn chưa từng cùng anh ấy nói chuyện dài một lần nào.
Tên khờ mà, giống như một đám huynh đệ, bạn bỗng nhiên một ngày phát hiện có một ca ca chân chất bình thường biến mất, cảm giác đau lòng, rất khó chịu.
Tiếp đó là đến Lý Sư Sư. Bánh Bao hai ngày này không lúc nào không theo sát Lý Sư Sư, ăn cơm, ngủ, thậm chí là đi WC, sợ Lý Sư Sư đột nhiên không thấy đâu, Ngô Tam Quế cùng Hoa Mộc Lan cũng chìm trong thương đau, cả ngày không nói một câu, trong nhà không khí phi thường đè nén.
Điều khiến tôi kỳ quái hơn là Kim Thiếu Viêm sau đó không xuất hiện, tôi không biết có phải là sợ hãi cái gì.
Giờ khắc chia ly vẫn là tới, Bánh Bao đã học xong bình tĩnh đối diện tất cả, hôm nay cô ấy làm một bàn thức ăn cùng mấy bình rượu, tổ năm người chỉ còn lại Lưu Bang đưa tiễn. Chúng tôi ngồi cùng một chỗ, yên lặng không nói gì, nhưng dù sao cũng tĩnh lặng tiễn Lý Sư Sư đi.
Lúc này chuông cửa vang lên, người ngoài sợ chúng tôi không nghe thấy, lại dùng sức gõ cửa, tôi mở ra, là Kim Thiếu Viêm mệt mỏi đứng ở đó, cậu ta gầy hơn trước nhiều.
Lý Sư Sư đúng lên, cười khẽ: “Em nghĩ anh không tới tiễn em cơ.” Cô ấy che dấu rất khá, dường như thật sự không kích động, nhưng theo cách mà cô ấy ngồi dậy có thể thấy cô ấy chờ đợi cỡ nào.
Kim Thiếu Viêm bước đến trước mặt Lý Sư Sư, nắm lấy vai cô ấy, cuồng nhiệt vội vàng: “Sư Sư, mấy ngày nay anh đã an bài tất cả, sau này không cần lo lắng gì nữa, em dẫn anh đi thôi” Kim Thiếu Viêm mắt đỏ bừng, quần áo toán loạn, khác hẳn tên giá áo túi cơm vĩnh viễn phong lưu không sợ hãi mà tôi gặp lần đầu tiên, đây cũng là cùng một người hay sao?
Kim Thiếu Viêm bỗng nhiên móc ra một cái dao găm sắc lẻm chỉ vào cổ mình, giống như giải thoát: “Chúng ta cùng đi.”
Bọn tôi bất ngờ, bị dọa nhảy dựng, nhưng bằng khoảng cách của chúng tôi, muốn cứu cũng không kịp.
Lý Sư Sư cũng không dám làm gì quá mạnh. Tôi dám khẳng định chỉ cần cô ấy có ý ngăn cảnh thì Kim Thiếu viêm sẽ ra tay trước, Lý Sư Sư cực lực giả vờ bình tĩnh, tay khoát lên vai Kim Thiếu Viêm, ôn nhu: “Đừng ngốc. Anh chết thì cha mẹ anh làm sao, anh có nghĩ tới bà anh sao?”
Kim Thiếu Viêm dừng lại, lại nói: “Anh đã an bài, bọn họ sinh thời không biết chuyện của anh.”
Lý Sư Sư giọng cứng rắn, thất vọng: “Kim Thiếu Viêm, không cần hèn nhát, đừng khiến tôi xem thường anh.”
Kim Thiếu Viêm không đáp lại, cười hồn nhiên: “Sư Sư, em không cần khích anh.”
Lý Sư Sư rốt cục ảm đạm, thương đau: “Em là một cô gái ích kỷ. Nói thật, nếu không phải anh không thể cùng đi với em, em thật không có dũng khí ngăn cảnh anh, nhưng mà Thiếu Viêm - anh chết như vậy không giải quyết được vấn đề gì, chúng ta vẫn không thể đi chung với nhau.”
Kim Thiếu Viêm nước mắt lăn dài, thân thể run rẩy, Lý Sư Sư ôn nhu vuốt mặt cậu ta, hạ quyết tâm dứt khoát nói: “Hãy nghĩ tới em trong một năm nay, sau đó quên em đi.” Cô ấy cầm lấy dao trong tay Kim Thiếu Viêm rồi ném qua bên, cứ vậy dựa vào lòng cậu ta, sau đó chậm rãi biến mất, vài giây cuối, Lý Sư Sư liếc nhìn chúng tôi cười và nói: “Cảm ơn mọi người, quen biết mọi người thật tuyệt.”
Bánh Bao cùng Kim Thiếu Viêm ở bên khóc lớn.
Tổ năm người lúc tới là người trước người sau, lúc đi cũng không ngoại lệ, Hạng Vũ cùng Lưu Bang cùng ngày tới, tôi thật cảm kích một ngày này, nếu như cứ từng bước từng bước đi như dao đâm vào thịt, thật khiến người ta điên mất.
Tới đúng ngày, Lưu Bang ngược lại vô cùng vui vẻ, sớm đã huýt sáo lên lầu xuống lầu, còn nói với bọn tôi: “Lão tử nghĩ ra kiếp sau còn chuẩn bị làm hoàng đế, cái gì mà khám phá sinh tử, rắm chó thôi.” Nói xong hát lên “Tâm như tại, mộng thì tại, cùng lắm thì làm lại từ đầu.”
Chúng tôi đang bi thương nhìn thì anh ấy hát như sói tru, tức đến thất khiếu xì khói, lập tức mấy cái chén bát bay tới, nhưng cuối cùng bi thương cũng giảm bớt, tôi hỏi lại: “Ôi chao, vẫn không có hỏi ra, anh làm sao nói với Phượng Phượng?”
Lưu Bang: “Lão tử nói là coi trọng nữ nhân khác, kêu nàng cút đi.” Cuối cùng vẫn không nhịn nổi ảm đạm nói: “Làm cho cô ấy hận anh so với nhớ muốn chết còn tốt hơn nhiều.”
Điểm này tôi rất bội phục Lưu Bang, vô độc bất trượng phu, làm việc rõ ràng quyết tuyệt, so với loại thê lương bi ai phân lý, đây là cách tốt nhất.
Lưu Bang nói: “Đúng rồi, Tiểu Cường, sau này mua hàng hiệu nhớ đi hiệu chuyên kinh doanh, cửa hàng khác đều là hàng giả anh sản xuất ra - nhưng nhớ nếu có chuyến hàng lớn phải chiếu cố Phượng Phượng đó.”
Tôi cười nói: “Được, o.O!!!!!”
Lúc này điện thoại đột nhiên kêu lên, tôi thấy là số lạ, mới định tắt, Lưu Bang ung dung nói: “Nghe đi, hẳn là oan gia của anh còn chưa có chết.”
Tôi hiểu ra, vội nghe điện thoại, tiếng Hạng Vũ mệt mỏi: “Tiểu Cường, có phải cho là anh chết rồi hả, ha ha.”
Tôi đau lòng mắng: “Vũ ca? Anh là đồ khốn kiếp.” Cho tới lúc này tôi vẫn thật sự nghĩ tới Hạng Vũ chạy tới núi nào đó tuẫn tình.
Hạng Vũ cười nói: “Dám nói với tổ tông như vậy sao - mấy người Sư Sư đi rồi sao?”
“Uh,... hiện tại anh ở đâu?”
“....Anh cũng không biết, dường như là vùng thảo nguyên, anh đã qua Cai Hạ. Tiểu Cường, trong thời gian qua anh thực sự hạnh phúc, thật sự. Kỳ thật anh không nên để A Ngu ngoài miệng, anh phát hiện chỉ cần dụng tâm nhớ một người, cũng không khác gì ở cùng người đó một chỗ.”
Lưu Bang đoạt lấy điện thoại nói: “Đừng nói lời vô nghĩa, mày sao không làm thi nhân hả?”
Hạng Vũ cười nói: “Lưu tiểu tam đâu, mày còn thiếu ông hai mạng đó.”
“Đừng có lung tung, mày giết mấy vạn người của ông, ông cũng giết mày mấy vạn người, vì sao chỉ nói hai cái, chỉ mạng mày cùng Ngu Cơ đáng tiền hả? Mày như thế không chơi được, chiến tranh hay đoạt thiên hạ vĩnh viễn là thua, kiếp sau hai ta lại đấu hả?”
Hạng Vũ cười nói: “Lại đấu.”
Bánh Bao cầm lấy điện thoại, chần chờ hỏi: “Này... giờ nên gọi ngài là gì?”
Hạng Vũ cười ha hả: “Ngoan, gọi là to con đi.”
Ngô Tam Quế nói: “Hạng lão đệ, bảo trọng.”
Hạng Vũ thương cảm: “Cũng không có gì bảo trọng hay bảo khinh, tôi cảm giác thực sự xin lỗi tiểu Hắc, dường như thật sự như nó có dự cảm, nó vài ngày nay không ăn gì.”
Hoa Mộc Lan khóc nức nở: “Hạng đại ca...”
Hạng Vũ nghiêm mặt nói: “Hoa nha đầu, anh nói với em, đừng nói suy diễn binh pháp anh luôn thua, nhưng nếu đánh nhau thật em chắc không thắng được, anh mang 500 cũng phá được em mang 5000 binh mã.”
Hoa Mộc Lan nước mắt như mưa nói: “Anh chỉ giỏi nói chém gió.”
Hạng Vũ thở dài: “Đáng tiếc, không có cơ hội làm mẫu cho em xem.”
Lưu Bang hô: “Chớ có nói nhiều, đi thôi.”
Chúng tôi vừa ngẩng đầu lên, anh ấy đã chậm rãi biến mất, lập tức, Hạng Vũ bên kia cũng không có thanh âm...