Mịe nó! Quá dọa người, loại cà phê khỉ gì lại có tên dài thế, tôi đành gọi món nước yến sào có tên ngắn nhất - tốc dong tước sào, giá cũng là bốn chữ số.
Tôi ngẩng đầu lên, phất tay đuổi nhân viên phục vụ đi: “Cho thêm ly sữa tươi.” Hoa Mộc Lan dạ dày không tốt, cho nên tôi không dám cho cô ấy uống cà phê.
Tôi hỏi Hoa Mộc Lan: “Chị chưa từng mặc nữ trang lần nào sao?”
“Chưa. Sao vậy?”
Tôi vuốt cằm: “Dù sao cũng phải tham khảo trước, vậy chị thích ăn mặc kiểu gì?”
Hoa Mộc Lan nhìn chung quanh, bỗng chỉ vào một cái ghế dài ở phía đối diện: “Muội muội kia thật đẹp.”
Tôi nhìn theo phía tay cô ấy chỉ, thấy một tiểu mỹ nữ mắt ngọc mày ngài đang ngồi trầm tư, tôi vội kêu: “Tiểu Vũ.”
Nghê Tư Vũ ngẩng đầu nhìn, tôi vẫy tay, hô tiếp: “Nghê Tư Vũ, bên này.” Mấy người ngồi bên nhìn tôi, tôi cũng chẳng quan tâm, tôi uống capuchino mà người ta còn để ý cơ mà.
Nghê Tư Vũ rốt cuộc trông thấy tôi, cô bé cầm cốc của mình chậm rãi đi tới, cười nói: “A, Anh Tiểu Cường.”
“Không biết lớn nhỏ, đánh vào mông giờ.” Cô bé cười khanh khách, đây là phương thức chào hỏi đặc thù giữa tôi và cô bé. Tôi nói: “Em không cố gắng tập luyện, chạy tới đây làm gì, đi với bạn trai hả?”
“Không phải.” Nghê Tư Vũ nhìn thấy Hoa Mộc Lan, không cười nữa: “Là ai vậy anh? Chị Bánh Bao đâu?” Nhìn mà xem, tôi biết là Bánh Bao rất có duyên nhận được sự đồng tình của mọi người.
Tôi cốc đầu cô bé một cái: “Cái đầu nhỏ này lại nghĩ cái gì vậy, đây là chị anh.”
“Thật ạ?” Nghê Tư Vũ bán tín bán nghi.
Hoa Mộc Lan cười nói: “Thật, chị hôm qua còn ở chung với Bánh Bao tỷ của em đó.”
Lúc này một lão già mập mạp, đầu hói đi tới nói với Nghê Tư Vũ: “Tiểu Vũ, cô hãy suy nghĩ kỹ việc tôi nói với cô, rồi nhanh chóng trả lời tôi nhé.” Nói xong xách cặp rời đi.
Tôi khảo tra Nghê Tư Vũ, trầm mặt nói: “Chuyện gì vậy em?” Một lão già mập mạp nhìn như giám đốc, kêu một cô gái xinh đẹp trả lời nhanh, rất dễ khiến người khác liên tưởng tới chuyện không tốt, Nghê Tư Vũ cũng chẳng khác được.
Nghê Tư Vũ đấm tôi: “Cái đầu to của anh lại nghĩ linh tinh gì thế, ông ấy là huấn luyện viên.”
“Huấn luyện viên đưa đội viên tới quán cà phê huấn luyện sao? Đãi ngộ với vận động viên thật cao à nha.” Ngoài miệng tôi âm dương quái khí chọc tức Nghê Tư Vũ, nhưng biết lão già kia cũng chẳng phải người xấu - lão đi ra cửa tự đánh xe đi rồi, bọn giám đốc mà đi cua gái sao phải tự lái xe?
Nghê Tư Vũ cúi đầu nói: “Ông ấy là một huấn luyện viên nước ngoài. Muốn em tới đội bơi của họ phát triển.”
Tôi nói : “Chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Nghê Tư Vũ gẩy móng tay: “Nhưng mà phải sửa quốc tịch.”
Giờ thì tôi đã hiểu, từ khi Nghê Tư Vũ học nghệ chỗ Trương Thuận cùng anh em họ Nguyễn thì thành tích đột nhiên tăng vọt, khẳng định là đã khiến cho không ít huấn luyện viên nước ngoài chú ý, hiện tại họ đề nghị cô bé chuyển đội, là đào góc tường nhà người khác.
Kỳ thật việc đổi quốc tịch thay nước khác thi đấu cũng không lạ, một vài quốc gia có thế mạnh ở một vài môn thể thao, thậm chí họ còn phái người giúp nước khác phát triển, lý do rất đơn giản, trường kỳ độc tôn cũng không phải chuyện tốt. Người ta thua mãi thì khỏi chơi nữa, đến lúc đó còn ai để mà ăn hiếp chứ?
Nhưng vấn đề là môn bơi của nước tôi cũng không mạnh, cần nhiều nhân tài. Nếu người ta đào góc tường, điều kiện hẳn là hậu hĩnh. Con nhỏ này có tâm lý mâu thuẫn cũng là rất bình thường.
Tôi hỏi: “Ý kiến của bố em thế nào?”
“Bố em nói tôn trọng lựa chọn của em.”
Xem ra bố Tiểu Vũ có thiên hướng muốn cho cô bé ra nước ngoài, kiếp sống của vận động viên chỉ vài năm ngắn ngủi, không kể lợi ích kinh tế, ai mà chẳng muốn được coi trọng? Hơn nữa ông ấy cũng là huấn luyện viên một đội, hẳn là có hiểu biết rất rộng.
“Vậy em nghĩ thế nào?”
Nghê Tư Vũ cắn môi: “Em đang rất mâu thuẫn, thành tích hiện tại của em nhìn lên chẳng thấy bằng ai, nhìn xuống cũng thấy chẳng ai bằng mình, cần phải có huấn luyện viên giỏi cũng như phương pháp tập luyện hợp lý, nhưng mà nghĩ tới việc phải đổi quốc tịch thì lòng em lại thấy khó chịu.”
Hoa Mộc Lan lặng lẽ hỏi tôi: “Sửa quốc tịch là ý gì?”
Tôi nói: “Là biến từ người nước này thành người nước khác.”
“Vậy khi đánh trận đầu quân cho bên nào?”
Đây hiển nhiên là kết quả của 12 năm quân ngũ, khi suy nghĩ một vấn đề luôn luôn bén nhọn thẳng thừng. Nhưng điều này đương nhiên là lại làm vấn đề đơn giản trở nên phức tạp, hô khẩu hiệu thể thao là không phân biệt biên giới, nếu muốn ném người ta vào chiến tranh, vậy mời người ta vào là muốn mình đi giúp người ta.
Hoa Mộc Lan thấy tôi im lặng một lúc lâu còn chưa trả lời, đành liếc mắt nhìn Nghê Tư Vũ.
Nghê Tư Vũ cười nói: “Trước tiên đừng nghĩ tới mấy chuyện này, Tiểu Cường, sao anh chị lại tới đây?”
“Anh dẫn chị họ đi mua ít quần áo - ôi chao, chiều nay em có bận gì không?” Có một cu ly tốt thế này, không xài thì thật hổ thẹn với lương tâm.
Nghê Tư Vũ tự giác nói: “Em đi với mọi người, còn có thể góp ý nữa.”
Tôi cười nói: “Vậy tốt quá, tỷ tỷ mới vừa rồi còn khen em xinh đẹp.”
“A, tỷ tỷ mới xinh đẹp.” Con nhỏ bỗng nhiên hỏi: “… Đại ca ca có khỏe không?”
“Rất khỏe, đang lúc lòng tự trọng bị tổn thương trong một chiến dịch nhỏ.”
Nghe Tư Vũ suy nghĩ, lập tức hiểu được tôi đang nổ, sự hứng khởi cũng giảm đi.
Tôi nói nhỏ với Hoa Mộc Lan: “Fan của Hạng Vũ.”
Hoa Mộc Lan ngơ ngác không hiểu, tôi đành giải thích với chị ấy fans là gì…
Tôi vốn tưởng sự gia nhập của Nghê Tư Vũ sẽ khiến cuộc hành trình mua đồ lót của tôi không gặp vấn đề gì khó xử, nhưng mà khi vào cửa hàng chuyên kinh doanh đồ lót phụ nữ tôi mới phát hiện mình sai lầm lớn rồi, chuyện khó xử này bắt nguồn từ tổ hợp 3 người, trên thực tế, một nam một nữ đi dạo cửa hàng nội y, ai cũng không biết chúng tôi quan hệ thế nào, nhưng mà một nam hai nữ đi chung tới chỗ này, vậy khó mà giải thích, tôi tiếp nhận ánh mắt mập mờ của nhân viên quầy hàng, tay chân luống cuống chẳng biết làm gì.
Tôi còn sai ở một điểm nữa, tôi nghĩ Hoa Mộc Lan đến chỗ này sẽ mất tự nhiên, dù sao với quan niệm của chị ấy mà đi mua đồ lót trước mặt mọi người chắc hẳn sẽ ngượng ngùng, không ngờ chị ấy thấy những Bra rực rỡ muôn màu liền hứng khởi xông tới, lẩm bẩm: “Giáp ngực đẹp thật, ngày hôm qua thấy Bánh Bao đeo một bộ.” Nói xong tiện tay cầm một hàng mẫu lên ướm thử.
Chị ấy nghĩ đây là cửa hàng binh khí. Xem ra lát nữa mua túi phụ nữ cần phải nói trước với chị ấy đó là túi tiền.
Đồ lót mặc ra bên ngoài chỉ là một hiện tượng phản cổ mà thôi, bởi vì loại chuyện này bất luận là Kinh Kha hay Lý Sư Sư cũng đều trải qua. Thói quen thống nhất của họ là mặc thứ nhỏ ra ngoài.
Tôi nói nhỏ vào tai Hoa Mộc Lan vài câu, Hoa Mộc Lan nghe xong lấy làm lạ: “Đồ mặc bên trong, nội giáp?”
Tôi: “…”
Nội giáp thì nội giáp đi, chỉ cần chị ấy mặc bên trong là được. Tôi cũng không muốn dẫn một phụ nữ mặc bra ở ngoài đi bộ khắp thành phố.
Hoa Mộc Lan cầm mấy một cái bra vỗ vai tôi, tôi chỉ vào phòng thử đồ, rồi dẫn chị ấy tới chỗ Nghê Tư Vũ: “Đi vào giúp chị ấy.”
Nghê Tư Vũ ngẩng đầu lên nhìn tôi tỏ vẻ hơi khó hiểu, tôi vỗ nhẹ vào lưng cô bé, Nghê Tư Vũ không hỏi lại nữa, tiến vào cùng. Không bao lâu cô bé thò cái đầu nho nhỏ ra ra hiệu “ok”, tỏ vẻ rất hợp.
Tôi nói với nhân viên nữ bán hàng: “Là cái này.” Nói xong tôi nhìn lướt qua nhãn hiệu kích cỡ đóng gói, nguyên lai kích cỡ của Hoa Mộc Lan là… óa, không thể nói, đây là bí mật quân sự.
Hoa Mộc Lan đi ra, tôi lại kêu chị ấy căn cứ loại cỡ vừa rồi chọn vài cái khác, rồi quay lại nói với Nghê Tư Vũ: “Con nhỏ này thì sao, cỡ bao nhiêu?”
Nghê Tư Vũ trừng mắt nhìn tôi: “Sắc lang.”
Tôi ra vẻ vô tội: “Anh muốn mua tặng em vài món nên em phải nói cho anh biết.”
“Không cần.”
“Nếu không anh tặng em áo tắm hai mảnh nhé.”
Nghê Tư Vũ kéo Hoa Mộc Lan ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi, không để ý tới tên dê gái kia.”
Cách cửa hàng nội y không xa là cửa hàng chuyên kinh doanh giày nữ. Channel, Belle,… rất nhiều nhãn hàng tiếng anh mà tôi cũng chả biết là gì, hiện tại không ít chủ quán vì quảng cáo sản phẩm nên cố ý không dán tiếng Trung, làm người mua hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đại bộ phận đều là giầy trung, cao cấp.
Nghê Tư Vũ hỏi: “Tỷ tỷ cần mua giầy không?”
Tôi không chút do dự đi tới: “Mua.”
Đã cho phụ nữ mặc thì phải chăm sóc từ đầu tới đuôi, nam nhân thì không giống, nghe nói có 3 thứ thể hiện nam nhân thành thục: Giày da, dây lưng cùng ca la vát, quyển tạp chí tôi vừa xem nói thế, thậm chí chỉ còn nói thế này … đó là ba địa phương làm một nam nhân trở nên hoàn mỹ, còn lại mặc gì không quan trọng - không biết rằng liệu cởi truồng có được không.
Có vài đôi giày cao gót kinh điển bày đặt ở vị trí bắt mắt nhất, trong suốt, sáng long lanh, tản ra khí chất cao quý, Hoa Mộc Lan chắp tay sau lưng thưởng thức một lúc, từ sâu trong đáy lòng thốt ra: “Thật là đẹp - dùng làm gì vậy?”
……..
Khi Hoa Mộc Lan đi thử mấy lần giầy cao gót, lắc lư lắc lư đi lại thất bại, chị ấy xoa xoa đôi bàn chân nhỏ phàn nàn: “Không phải em nói ở chỗ em không phải bó chân sao?”
Lúc này điện thoại của tôi réo chuông, tôi nhận điện thoại, còn chưa hỏi là ai, bên kia đã trực tiếp nói: “Nhị đại gia của anh.”
Tôi giận tím mặt, bất kể hậu quả thế nào mắng: “Nhị đại gia của mày, ông của mày, tổ tông của mày.”
Bên kia cẩn thận nói: “…Cường ca, em là Tôn Tư Hân, nhị đại gia của anh lại tới nữa rồi.”
“Lão tới có chuyện gì?”
“Chưa nói gì, xem ra là đang đợi anh.”
Tôi một tay cầm điện thoại, chần chừ liếc qua Hoa Mộc Lan. Nghê Tư Vũ nói: “Anh có chuyện cần đi thì cứ đi đi, em đi với tỷ tỷ được mà.”
Hoa Mộc Lan cũng phất tay: “Em đi đi.”
Trước khi đi tôi nắm chặt tay Hoa Mộc Lan: “Em tin tưởng chị nhất định sẽ đứng lên được.”
Tôi lưu lại thẻ ngân hàng cho Nghê Tư Vũ, lại nói cho cô bé địa chỉ hiệu cầm đồ, kêu cô bé nếu bận thì trực tiếp đưa Hoa Mộc Lan về.
Tôi tới quán bar, đầu tiên là thấy sáu bảy người người bên cạnh bục nhảy uống rượu, hiện tại đã hơn 1h chiều, bình thường thời gian này tuyệt đối chẳng có ma nào tới, bởi vì không bật đèn, cả đám nhìn lờ mà lờ mờ chả thấy rõ được bao nhiêu. Tôi nói với Tôn Tư Hân: “Kinh doanh tốt nhỉ, giờ đã mở cửa. Sáu Lưu đâu?”
Tôn Tư Hân chỉ vào một người bên bục nhảy. Tôi thế mới thấy nguyên lai Sáu Lưu đang uống rượu với mấy người kia.
Tôi chợt có dự cảm xấu, chậm rãi đi tới gần mới yên lòng, thấy xung quanh Sáu Lưu có tổng cộng 6 người đang ngồi, tất cả đều là lão nhân, mỗi người râu tóc đều bạc phơ, vẻ mặt phiêu dật, nói chuyện tuy không nhiều nhưng đều có phong phạm quy củ, tôi hoài nghi bọn họ phân biệt là đại lưu, nhị lưu, thất lưu.
Trước tiên tôi ôm quyền với bọn lừa đảo này, cười nói: “Các vị lão ca đến mấy người?”
Mấy lão già rất cẩn trọng, không ai để ý tới tôi.
Mả mẹ nó, lừa ăn uống của ông lại còn hổ báo thế à.
Tôi kéo Sáu Lưu qua bên hỏi: “Đây hẳn là các lão ca xem bói bên cửa thiên kiều hả?”
Sáu Lưu uống hơi nhiều, lão kéo tay tôi tới đống lừa đảo, lè nhè: “Tới..anh giới thiệu cho chú, vị này là…”
Tôi cũng chẳng quản lão đang nói gì, cầm tay lão lừa đảo số một, nhiệt tình: “Hoan nghênh, hoan nghênh, sau này thường tới chơi nhé.” Dù sao cũng dễ nói, người ngoài mà. Dù sao cũng phải cho Sáu Lưu chút thể diện, tôi cũng lăn lộn xã hội, cũng không thể làm người ta mất mặt được….
Ai ngờ lão lừa đảo thứ nhất thấy tôi giơ tay ra, xuất thủ nhanh như điện bắt lấy mạch môn của tôi, lão dùng hai ngón tay đặt lên mạch môn của tôi, nhắm mắt ngưng thần một lúc, sau đó giương mắt nhìn tôi: “Chú tỳ lực không đủ, gan hỏa thượng kháng.”
Tôi phì cười: “Thầy tướng số cũng xem thế nào nữa cơ à?”
Lúc này Sáu Lưu cũng lè nhè giới thiệu người thứ hai: “Đây là Liễu Công Quyền.”
Liễu Công Quyền ? Nghe quen tai nhỉ.
Sáu Lưu lại chỉ lão già thứ ba: “Đây là Ngô Đạo Tử.”
Tên này càng quen tai, hình như là vẽ tranh rất đẹp…
Sáu Lưu lại chỉ lão già thứ tư: “Đây là Vương Hi Chi.”
Tôi kinh hãi, Liễu Công Quyền mà Sáu Lưu vừa giới thiệu đứng lên, vái chào Vương Hi Chi, vô cùng kích động: “Tiền bối, thật sự là ngài? Thật sự là tam sinh hữu hạnh.”
Vương Hi chi không hiểu: “Lão là?”
Liễu Công Quyền nói: “Hậu bối sau ngài, hậu bối cũng thích viết chữ.” Lão già này liếc thấy thần tượng, lập tức dùng tay chấm rượu viết lên bàn, Vương Hi Chi chắp tay sau lưng nhìn vài lần, cũng vội đứng lên, nói lớn: “Ai nha, ngài viết chữ thế trung phong rất đẹp, khắc đá phủ tạc, cốt ý ngang nhiên.” Liễu Công Quyền không chút siểm nịnh cười nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn, đó cũng là tiền bối sáng tạo ra thư pháp mà thôi.”
Hai người càng nói càng tâm đầu ý hợp, lại dùng ngón tay viết chữ, lão già thứ năm móc từ trong ngực ra một đống lớn bút lông to nhỏ đủ loại đưa cho hai người mỗi người một cậy: “Dùng cái này.”
Vương Hi Chi gật đầu tỏ ý cảm ơn, lại hỏi: “Không dám thỉnh giáo…”
Người đưa bút cho Vương Hi Chi thi lễ: “Tại hạ Diêm Lập Bản, rất tôn sùng Vương đại gia.”
Vương Hi Chi không cảm thấy ngạc nhiên, Ngô Đạo Tử nhảy dựng lên: “Diêm đại sư? Thật không ngờ lại có thể gặp ngài tại đây. Lúc ngài tiên thệ tôi mới bảy tuổi, a.”
Diêm Lập Bản nhìn tay Ngô Đạo Tử nói: “Cũng vẽ hả?”
“Vâng, vâng.”
Hai lão già càng trò chuyện càng rối rắm, không để ý tới người bên ngoài.
Bây giờ còn một lão già cuối sùng tôi không biết là ai, nhưng tôi hiểu được, cấp bậc cũng không thấp, tôi hiện tại cũng đã hiểu ra, đây là một đám khách, Ngô Đạo Tử, Diêm Lập Bản, Vương Hi Chi, Liễu Công Quyền, tên mỗi người đều như sấm nổ bên tai.
Sáu Lưu giới thiệu lão già cuối cùng cho tôi: “Vị này chính là Hoa Đà.”
Mẹ kiếp! Anh biết mà. Hoa Thần y!
Tay tôi cơ hồ dí sát mũi lão: “Thần y, xem mạch giúp tôi đi.”
Lão già đầu tiên mất hứng nói: “Chẳng phải tôi đã xem cho chú rồi sao – chú tỳ lực không đủ, can hỏa thượng kháng.”
Tôi quay đầu lại tưởng tượng cấp bậc của vị này, vị này nhất định cũng không kém, vừa rồi ầm ỹ quá nên không nghe rõ tên vị này là gì, vội vàng cung kính hỏi: “Tôn tính đại gianh của lão nhân gia?”
Lão nhân thản nhiên nói: “Tần Việt Nhân.”
Nha, mắc lừa rồi, thật chẳng có chút danh khí gì.
Hoa Đà run lên, đứng thẳng dậy nói: “Tần Việt Nhân, là thần y Biển Thước sao?”
Biển Thước: “Không dám, một thầy lang tầm thường mà thôi.”
Biển Thước! Oa ha ha, tôi ôm cổ lão nhân kêu lên: “Biển thần y, cha ruột, ngài nhất định xem giúp tôi xem tôi có bệnh gì không, dù không chữa trị được nhưng cũng không được đi.”
Trẻ nhỏ ai mà chẳng biết, Biển Thước gặp Hoàn Công, lão khốn kiếp Hoàn Công vì bệnh nặng sắp chết mà hoang mang, Biển lão sư vừa thấy không thể cứu nổi liền quay đầu bỏ chạy.
Tôi thấy Biển sư phụ nhìn tôi mà vẫn ngồi rất ổn định, phỏng chừng tôi còn sống.
Khách tới lần này được thống kê như sau: Hai viết chữ, hai vẽ tranh, còn có hai đại phu, có thể nói đều là phần tử trí thức, tôi nhìn thoáng quá Sáu Lưu. Lão gật đầu: “Ừ, trước bởi vì Hà Thiên Đậu làm ảnh hưởng tới một nhóm khách, mấy ngày này anh chỉ có thể đưa cho chú vài vị không có đối thủ, đặc biệt là văn nhân.”
Tôi nhìn vài vị đang ngồi, học y là khởi tử hồi sinh, viết chữ là ngàn chữ ngàn tiền * (không chỉ thế thôi đâu), vẽ tranh thì tùy tiện vẽ một chút là có thể bán được vài tỷ cũng chẳng thành vấn đề.
Đối mặt với tình cảnh này, tôi chậm rãi sinh ra cảm giác ngây ngất: Các đại thần trong lịch sử đều tới, hẳn là nên tổ chức niên hội thôi.
oOo
Hoa Đà (chữ Hán: 華佗), tự là Nguyên Hóa (元化) (145-208) là một vị lương y nổi tiếng thời Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa, được xem như thần y. Ông được xem là một trong những ông tổ của Đông Y. Hoa Đà là người ở huyện Tiêu, nước Bái thuộc Dự châu, là đồng hương của Tào Tháo.
Hoa Đà nổi tiếng là thầy thuốc giỏi đương thời. Tào Tháo đã mắc bệnh đau đầu trong nhiều năm[1], sai người triệu ông đến chữa trị. Do thuốc của Hoa Đà hiệu nghiệm, ông được giữ lại trong quân Tào Tháo một thời gian. Những lúc bị đau, Tào Tháo nhờ Hoa Đà châm cứu cho một vài mũi kim thì bệnh tình đỡ đi nhiều.
Sau này Tào Tháo có người nhà mắc bệnh, lại gọi Hoa Đà tới chữa. Được một thời gian chưa xong, Hoa Đà xin về nhà thăm vợ có bệnh, lại xin nghỉ thêm ít lâu nữa. Tào Tháo nghi ngờ, sai người đến dò xét thì thấy vợ Hoa Đà không có bệnh gì, bèn hạ lệnh bắt Hoa Đà vào ngục hỏi tội. Bị ngục lại tra tấn, Hoa Đà chết trong ngục.
Năm 219, Tào Tháo lại tái phát bệnh đau đầu. Bị bệnh đau đầu hành hạ không có ai chữa được, Tào Tháo rất ân hận vì đã giết Hoa Đà[1]. Tháng giêng năm 220, Tào Tháo qua đời.
Biển Thước tên thật là Tần Hoãn tự Việt Nhân, vốn người châu Mạc, Bột Hải (nay là huyện Nhiệm Khâu, tỉnh Hà Bắc - thời Chiến quốc thuộc nước Triệu). Ông sinh khoảng năm 401 trước Công Nguyên, mất năm 310 trước Công nguyên, thọ hơn 90 tuổi.
Thời còn trai trẻ, Tần Việt Nhân vốn là chủ một quán trọ, và sống bằng nghề này. Lúc đó có một lương y biệt danh là Trường Tang Quân thường trọ tại quán của Việt Nhân. Việt Nhân rất kính trọng vị lương y này, nên đã phục vụ rất chu đáo và không lấy tiền. Để đáp lại, Trường Tang Quân nhận Việt Nhân làm học trò và truyền hết sở học cho ông.Khi tay nghề đã thành thạo, Việt Nhân chuyển hẳn sang nghề thầy thuốc này, dần dần trở nên nổi tiếng, được dân chúng nước Triệu tặng cho biệt hiệu "Biển Thước tiên sinh" (tương truyền Biển Thước là một "lang băm" sống vào thời thượng cổ ở Trung Quốc).
Theo sách sử ghi chép, Biển Thước khi còn sống đã có sách "Biển Thước nội kinh", "Biển Thước ngoại kinh", đáng tiếc đều đã mất. Hiện còn quyển "Nạn kinh", có giá trị tham khảo khá cao về kinh mạch, tuy có người cho rằng sách này do người đời sau làm, lấy tên Biển Thước. Sử gia Tư Mã Thiên đánh giá Biển Thước rất cao: "Biển Thước hành nghề y làm kẻ đứng đắn tôn trọng, giữ mực thước tinh tế trong sáng, đời sau học theo không phải dễ". Thiết tưởng sự đánh giá của Tư Mã Thiên về "thần y" Biển Thước như trên không có gì là quá đáng.
Vương Hi Chi (Hán tự: 王羲之, Bính âm: Wang Xizhi, 303 – 361[1][2]) tự Dật Thiếu, hiệu Đạm Trai, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông được nhìn nhận không chỉ là danh nhân thời Đông Tấn mà trong cả lịch sử Trung Quốc.
• Liễu Công Quyền, đại thư họa gia cuối thời nhà Đường
Diêm Lập Bản (閻立本) Thời Đường Sơ họa sĩ rất nổi danh
Ngô Đạo Tử (chữ Hán: 吴道子; 685-758) là họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường, người Dương Cù thuộc huyện Vũ, Hà Nam, Trung Quốc.