Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 57: Nghịch tập, nguy cơ của Lôi lão tứ




Tôi nhìn quanh phòng: “Vũ ca đâu?”

Hà Thiên Đậu nói: “Đừng tìm, cho dù trên đất bằng thì Hạng Vũ cũng không phải đối thủ của Không Không nhi.” Lão nói xong dừng lại một chút mới nói tiếp: “Không Không nhi có giúp bọn nước ngoài thì cũng chưa lâu, nó có phản bội lão hay không thì sớm biết thôi.”

Lúc này điện thoại vang lên, là Lôi Lão Tứ, thanh âm của hắn có chút hả hê: “Tên nước ngoài họ Cổ rất căm tức chú, hiện tại hắn kêu anh nói với chú, nếu chú thay đổi chủ ý thì mau nói cho anh biết.”

Tôi che điện thoại nói chuyện với Hà Thiên Đậu: “Lão đoán đúng rồi, Không Không Nhi quay lưng lại với lão.”

Tôi buông tay nói tiếp: “Nếu tôi không đổi ý thì sao?’

Lôi lão tứ cười lạnh nói: “Vậy thì cậu thảm rồi, tôi sẽ cùng bọn họ đối phó cậu, thù mới nợ cũ, tôi mà là cậu chắc chắn đau đầu muốn chết.”

Tôi cẩn trọng hỏi: “Tôi có thể hỏi chút là lão định đối phó tôi thế nào không?”

Lôi lão tứ điềm nhiên nói: “Trước kia cậu chỉ là một tên côn đồ, nhưng hiện tại trên danh nghĩa cậu có nhiều sản nghiệp, quán bar, xưởng rượu, công ty đồ uống....”

Tôi thoải mái: “Vậy lão cứ làm, chúc lão thành công.” Tôi nói vậy vì xưởng rượu cùng công ty đồ uống đều không phụ thuộc vào tôi, tôi chỉ thuê dây chuyền thôi. Lôi Lão Tứ nếu vì chuyện này mà đập mấy chỗ đó không khác gì chọc tổ ong vò vẽ, người ta đều là xí nghiệp lớn, để cho lão tự do đập chắc? Còn quán bar, ngược lại có thể kêu Tôn Tư Hân đóng cửa, bất quá tôi lại nghĩ phải cho Lôi Lão Tứ chỗ phát tiết, đóng cửa thì lão phóng hỏa đốt thì sao? Cho nên kêu Tôn Tư Hân cứ mở cửa như thường, bất quá không tiếp khách là được.

Ngoại trừ Hạng Vũ, Lý Sư Sư, Kinh khờ, Ngô Tam Quế cùng Hoa Mộc Lan cũng chạy tới phòng khách nghe tin. Những người này đều trải qua sinh tử, loại chuyện nhỏ này bọn họ xem ra giống như bọn trẻ con đánh nhau, cho nên đều thoải mái, tôi cũng không lo lắng, quán rượu bị đập thì thôi, hai chỗ khác thì đúng như tôi nói, chủ nhân chả phải tôi, còn về Dục Tài? Tôi lại thấy lo - Lôi Lão Tứ mà tới đó bị đánh chết thì làm sao giờ? Không nói Nhạc gia quân cùng bọn hảo hán Lương Sơn, dù là mấy người Đoàn Thiên Lang, Trình Phong Thu cũng chẳng phải thứ dễ trêu.

Qua 10 phút, tôi gọi điện chọ quán rượu, Tôn Tư Hân nói chỗ này mọi việc như bình thường, tôi lại gọi điện cho nhà máy rượu hỏi có người tới gây sự không. Người tiếp điện thoại mắng tôi bị bệnh thần kinh liền cúp máy, gọi cho công ty đồ uống cũng thế. Chỉ có điều đầu dây bên kia nói tôi là thằng ngu.

Tôi ngồi trên ghế sô pha buồn bực: “Lôi lão tứ sao thế nhỉ, đã kêu ra tay mà.” Lần trước Lôi Minh cũng vậy, nói quyết đấu rồi bỏ chạy, xem ra hai cha con này có di truyền. Tôi hiểu rồi, chuyện này Lôi Lão Tứ tham gia cũng đừng mong yên ổn rời đi. Tôi luôn không có thiện cảm với bọn buôn bán này, cho nên hiện tại tôi thực sự hi vọng bọn nó ra tay, để lão ngã xuống hầm phân đi.

Lại qua vài phút, mọi người vẫn yên tĩnh, tôi bực tức: “ Không thể nào, cho dù trước là không đủ thời gian thì giờ cũng đủ rồi, chẳng lẽ lão dừng tay?”

Lý Sư Sư bỗng nhiên nói: “Mọi người nghĩ xem lão có thể làm khó Bánh Bao không?”

Cô ấy vừa nói vậy, mấy người Ngô Tam Quế đều đứng bật dậy, tôi cũng như rơi vào hầm băng, làm sao lại quên con mụ này nhỉ?

Tôi run rẩy gọi điện cho tiệm Bánh Bao, trong đó tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng có tiếng phục vụ viên gọi bàn cùng lượng bánh bao. Tôi thoáng thở hắt ra, hỏi nhân viên nhận điện: “Bánh Bao tỷ của mấy người đâu?” Đây là xưng hô thống nhất gọi chủ tiệm bánh.

Phục vụ sinh nhận ra tôi, nói lấy lòng: “Bánh Bao tỷ vừa rồi còn trong cửa hàng, vài phút trước đi ra ngoài với hai người bạn?”

“Bạn nào?”

“Không biết, bọn họ tìm Bánh Bao tỷ nói mấy câu, sau đó Bánh Bao tỷ đi cùng với họ.”

“Vậy hai người là nam hay nữ.”

“Nam”

Tôi vỗ đầu, hỏi vấn đề cuối cùng: “Vậy hai người đó là ngoại quốc à?”

Nhân viên lấy làm kỳ: “Không. Cường ca, có chuyện gì à?”

Tôi chả buồn để ý, vội hỏi: “Bánh Bao tỷ lúc đi ra ngoài có gì đặc biệt không?”

“...Không à, rất vui à.”

Tôi cúp máy, nhìn qua Lý Sư Sư đang gọi cho Bánh Bao, cô bé buông điện: “Điện thoại thông, nhưng không ai tiếp.”

Tôi nện bàn trà một quyền: “Bọn chó này.”

Ngô Tam Quế cũng ảo não: “Chúng ta sớm nên nghĩ tới, lần trước vì Bánh Bao mà đập quán của Lôi Lão Tứ, lão khẳng định biết đâm chỗ chú đau nhất.”

Đúng, chúng ta sớm nên nghĩ tới Lôi Lão Tứ nếu đối phó tôi thì người đầu tiên lão xuống tay là Bánh Bao, nhưng vì chủ quan ước đoán che mắt bọn tôi, Lôi Lão Tứ dù sao cũng là nhân tài kiệt xuất của hắc đạo, chúng tôi nghĩ lão mà ra tay thì sẽ lôi đình nhất kích, không ngờ lão lại xấu tới mức này. Nếu Lý Sư Sư nói sớm hơn thì bọn tôi cũng sẽ cẩn thận hơn, nếu có Lưu Bang tại hiện trường, thế thì không cần phải nói, lão là người đầu tiên nghĩ tới thủ đoạn hèn hạ này, đáng tiếc, người ở đây không phải là đầu chẳng chút nhanh trí như Kinh khờ thì cũng đơn thuần như Hoa Mộc Lan, cho dù Ngô Tam Quế xảo trá nhưng gian hùng thường nghĩ tới đại cục, không thể đoán được Lôi Lão Tứ ti bỉ thế.

Vừa rồi tôi thoải mái là vì tôi không tin Hà Thiên Đậu thật sự có biện pháp đối phó Không Không Nhi, còn quán rượu mấy thứ đều là vật ngoài thân.

Tôi là kẻ phú tắc an chi, hiện tại tiền đủ tiêu cả đời, nhưng giờ lại rối loạn. Chúng tôi đối đầu không phải xã hội đen mà là Mafia vô nhân tính, nếu là sát thủ giúp đỡ bà lão qua đường chấp hành nhiệm vụ thì còn tốt một chút. Tôi hiểu quá rõ đức hạnh đám xã hội đen sinh trưởng chỗ này, chúng - bẻ tay, ném gạch, bạo lực đều có, nhưng tuyệt không biết cảm thụ vẻ đẹp.

Nghĩ tới Bánh Bao có thể bị như vậy, tôi ngồi thẳng dậy, nếu cô ấy xinh đẹp còn tốt, nhiều nhất bị lau chút dầu, mục đích không đạt tới cơ bản sẽ không chịu vũ nhục thật sự, nhưng Bánh Bao lớn lên như một hình cụ, khó bảo toàn kẻ trông coi nhìn cô ấy phẫn uất mà ngược đãi cô ấy.

Ngô Tam Quế cùng Hoa Mộc Lan dù sao đều từng dẫn binh, trong lòng không loạn, Ngô Tam Quế: “Tiểu Cường, chú định làm sao?”

Tôi ôm đầu: “Có biện pháp nói đi Tam ca, em hiện tại không nghĩ được gì rồi.”

Ngô Tam Quế nói: “Đầu tiên chúng ta phải biết rõ việc này ai làm, nhân viên trong hiệu nói hai người đi cùng Bánh Bao là người Trung Quốc, giờ chúng ta mặc kệ bọn ngoại quốc. Chủ yếu là cứu Bánh Bao.”

Anh ấy nói vậy bỏ đi một nửa vấn đề, khiến tôi có thể tập trung tinh thần nghĩ tới chuyện Bánh Bao.

Tôi nắm chặt tay Ngô Tam Quế: “Sau đó thì sao, biện pháp cụ thể?”

Ngô Tam Quế nắm tay lại thành đấm: “Đánh đi.”

“Đánh?” Tôi kinh ngạc: “Giống lần trước hả?”

Ngô Tam Quế nói: “Lần trước chỉ là một bài học nhỏ, lần này đánh rắn bẩy tấc, không ra tay thì thôi, đã ra tay là đập cho nó chết.”

Tôi rùng mình: “Anh có ý gì?”

“Giờ người trong trường có khả năng giúp chú có bao nhiêu?”

Tôi nói: “Lương Sơn 54 hảo hán, thêm Hoa Vinh cùng Phương Trấn Giang đều là huynh đệ của em.”

Ngô Tam Quế nói: “Lôi Lão Tứ tổng cộng có bao nhiêu người?”

“Trong thành phố 6 quán bar cùng câu lạc bộ đêm, chúng ta đã đi qua một nửa, vùng ngoại thành còn một nhà gọi là Đại phú quý, đây lại là nơi đông nhất.”

Ngô Tam Quế nhíu mày nói: “7 nơi, hiện tại người hơi ít.”

Hà Thiên Đậu ngắt lời: “Nếu là chiến tranh, chú gọi thêm Phương Tịch cùng Tứ Đại Thiên Vương. Chuyện nhỏ đó bọn họ không thể không giúp.”

Lý Sư Sư nói: “Còn có 300 Nhạc gia quân, sao anh lại quên à?”

Tôi lắc đầu: “Nhạc gia quân quân kỷ nghiêm minh, muốn bọn họ giúp dọn dẹp địa bàn của người khác sợ họ sẽ kiêng kỵ, nhất là trong mắt họ đó là “bình dân.””

Ngô Tam Quế xoa tay nói: “Kêu Hạng lão đệ về, mấy người chúng ta hợp thành một tổ, còn lại sáu nơi ít nhất còn cần trăm người.”

Tôi nói: “Trước tiên nói về kế hoạch của anh đi.”

Ngô Tam Quế lạnh lùng nói: “Một chữ thôi, chiến. Đập toàn bộ địa bàn của Lôi Lão Tứ, mặc kệ có thể bắt lấy hay không, tóm lại cuối cùng làm nó ngoan ngoãn giao ra Bánh bao.”

Tôi hoài nghi: “Dễ thế sao?”

“Cho nên chúng ta ra tay phải độc ác. Một lần đánh cho nó vô lực hoàn thủ, một lần đánh cho nó tuyệt vọng, không dám phản kháng nữa.”

Hoa Mộc Lan nói: “Chó cùng rứt dậu, nó xử Bánh Bao thì sao?”

Ngô Tam Quế hừ lạnh: “Một kẻ dùng tiền có thể mua được thì làm sao có đảm lượng cá chết lưới rách chứ? Lần trước chúng ta đắc tội, nó chẳng biết chi tiết của chúng ta vẫn có thể ẩn nhẫn, có thể thấy người này có chút sắc sảo, lại tham tài, làm việc biết cân nhắc, nó tuyệt không vì một đám ngoại quốc mà buông tha sản nghiệp vất vả gây dựng nên.”

Lý Sư Sư trầm tư: “Các anh không thấy là các anh đang xem nhẹ vấn đề lớn nhất sao - rốt cục Bánh Bao tỷ có bị Lôi Lão Tứ bắt đi hay không?”

Cô nàng này quả nhiên thận trọng, kỳ thật chuyện lần trước cũng là hiểu lầm, nhưng là chó ngáp phải ruồi, nếu lần trước Lý Sư Sư ở đây thì vị tất xích mích với Lôi lão tứ, đây cũng là chỗ tinh tế của cô ấy.

Tôi cầm điện thoại, gọi Lôi Lão Tứ, Lôi lão tứ cười lạnh: “Nghĩ thông rồi hả?”

Tôi trực tiếp hỏi: “Vợ tao bị mày bắt đi hả?”

Lôi Lão Tứ tự nhiên ừ một tiếng, sau đó lại than thở, lòng còn sợ hãi nói: “Tao không hiểu, con mụ đó có gì đáng giá cho mày....”

Tôi xen lời: “Cho tao nửa ngày, mày tốt nhất không nên làm khó vợ tao.”

Lôi Lão Tứ nói: “A, sao có thể, nói ra chúng ta còn muốn hợp tác làm ăn, tao không muốn quá tuyệt tình. Yên tâm đi, đệ muội là tao kêu người lừa tới, không có thô bạo, hiện tại đang xem TV – nhưng mà thời gian quá dài không biết cô ả có nghĩ ngợi nhiều hay không.”

Tôi cúp điện gật đầu với mọi người trong phòng, Ngô Tam Quế nói: “Hiện tại, chú đi Dục Tài gọi người, nhớ là càng nhiều càng tốt, anh với Hoa Mộc Lan ở lại tỉ mỉ lập kế hoạch.”

Lý Sư Sư nói: “Em gọi điện cho Hạng đại ca cùng Lưu đại ca trở về sớm.”

Hà Thiên Đậu nói: “Anh nghĩ biện pháp đối phó Không Không Nhi.”

Lúc này Kinh Kha mới thở dài nói: “... lại có trận đánh rồi.”