Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 56: Thúc thủ vô sách




Hỏi rõ mọi việc, Cổ gia mới quay sang nói: “Chú muốn đồ cổ loại gì.”

Tôi nói: “Là loại đồ cổ nhìn qua cũng biết là đồ cổ.”

Cổ gia mỉm cười: “Lão hiểu rồi.” Lão đi vào một phòng, chốc lát mang ra hai thứ, một thứ rỉ sét, là một cái lư hương, một cái khác là một cái chai vô cùng bình thường.

Cổ gia nói: “Lư hương vốn là của triều Nguyên, hiện tại tuyệt đối cấm tư nhân mua bán, là lão thu được sau khi lập quốc không lâu, còn chai này, là chế phẩm cho quan lại triều Minh, hai kiện này tới chợ đen thì giá không dưới 30 triệu.”

Tôi líu lưỡi: “Đắt thế à?”

“So với vài thứ của chú, hai thứ này chỉ là hàng loại bét, hiện tại lão tặng cho chú, chú không cần quá lo lắng, nhưng chú phải đáp ứng cầm lại mấy thứ đã mất.” Cổ gia là người hiểu chuyện, lão biết lư hương triều Nguyên cùng cái chai triều Minh dù đáng giá, nhưng có tiền là vẫn mua được, mà Kinh Kha kiếm mới tinh cùng Bá vương giáp thì không phải vậy.

Tôi cẩn thận gói kỹ hai món đồ cổ, nói với Cổ gia: “Mấy thứ cầm lại có thể cho ngài mượn chơi vài ngày.”

Cổ gia mắt sáng lên, lại lập tức nói: “Hay là thôi đi, lão sợ không ngăn cản nổi sự hấp dẫn, sợ già mà không giữ được khí tiết.”

Tôi nói: “Kỳ thật cũng chả có gì để chơi, thanh kiếm của Kinh Kha còn không bằng dao gọt hoa quả của chúng ta, giáp của Hạng Vũ ngoài nhìn hoa lệ một chút thì cũng chả làm được gì.”

Cổ gia nói: “Chú biết gì, mấy thứ đồ cổ đều là đồ đồng nát, niềm vui chính thức khi có chúng nó là liên tưởng tới các chủ nhân của nó đã phát sinh chuyện gì.”

“Vậy ngài xem tiểu thuyết huyền ảo đi, hơn nữa nuôi một con ngựa cũng tốt, đôi khi còn cho nó ăn cũng được – còn phải nói thẳng thắn với ngài, thật ra Thính Phong Bình là vài ngày trước mới chữa. Ngài cũng không cần nghĩ, nếu muốn tôi có thể giới thiệu Kim Đại Kiên tới cho ngài mỗi ngày chữa trị.”

Cổ gia phất tay tỏ ý tôi cút nhanh đi.

Tôi vừa lên xe, không ngờ Hà Thiên Đậu đã gọi điện tới, lão trực tiếp cho tôi địa chỉ, kêu tôi đi gặp Cổ Đức Bạch.

Tôi nói: “Lão muốn cho tôi cầm thứ trị giá mấy ngàn vạn đi một mình à?”

Hà Thiên Đậu cười nói: “Yên tâm, bọn nó khẳng định không nỡ giết chú, hơn nữa, chú còn không ít đồ chơi do Sáu Lưu đưa cho, tự vệ hẳn không thành vấn đề hả.”

Vì thế tôi có cái kết luận: Người đáng khinh không nhất định là thần tiên, nhưng thần tiên nhất định là đáng khinh. Từ Sáu Lưu tới Hà Thiên Đậu, mặc kệ nhìn qua thế nào, lưu manh hay thân sĩ cũng vậy, trên cơ bản chả khác gì nhau.

Đối phương quang minh chính đại hẹn gặp tại một khách sạn. Tôi thuận lợi tìm được số phòng, gõ cửa đi vào. Cổ Đức Bạch cười tủm tỉm bắt tay với tôi, trong phòng còn hai người ngoại quốc đang xem một clip quảng cáo, tôi thật không ngờ chúng tôi gặp mặt dễ dàng thế, quả thực còn an toàn hơn đưa sữa đậu nành. Có thể cùng Mafia đàm phán thế này, giống như đi mua một bông hồng là xong, đối phương dường như hết lòng tin chúng tôi không báo cảnh sát.

Tôi bỏ đồ lên bàn, nói với Cổ Đức Bạch: “Mày kiểm hàng đi, nếu vừa ý thì để lại người.” Sau đó tôi đặt mông ngồi trên sô pha, rút lấy một điếu 555 của nước ngoài hút, kết quả là ho khan liên tục, khò khè hỏi: “555 sản xuất ở đâu thế?”

Một tên ngoại quốc vô tội nói: “Mua ở dưới lầu.”

Một tên khác thì nhìn tôi hơi hả hê: “Chắc chắn là thuốc giả rồi.”

Tôi: ‘”…”

Cổ Đức Bạch mang bao tay, cẩn thận mở ra, khi chứng kiến lư hương loang lổ khẽ cau mày, nhưng không nói gì, đi vào một phòng khác, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, hẳn là chuyên gia của bọn chúng.

Vài phút sau, Cổ Đức Bạch đi ra, cởi bao tay nói rất thoải mái: “Nguyên Hướng cùng Minh Triều, không thành vấn đề.”

Tôi thấy mặt hắn dù không biểu hiện gì, nhưng thân thể cũng cẩn thận che cửa, không cho tôi nhìn vào trong, tôi vô ý thức dò xét, hai tên ngoại quốc lập tức lấy tay ra hiệu thương lượng, tôi trừng mắt nhìn bọn chúng, thiệt thòi cho tôi quá, cùng chúng có giao tình mà hút phải thuốc giả.

Cổ Đức Bạch đóng kín cửa lại, rồi ngồi bên tôi, tôi nói: “Đã xong, vậy có thể thả anh bạn của bọn tôi chứ?”

Cổ Đức Bạch nhìn tôi một lúc: “Tiêu tiên sinh, thứ đồ chúng tôi muốn thì sao, lão bản của chúng tôi cũng không quá vừa lòng với hai thứ ngài mang tới.”

“Vậy bọn mày muốn đồ thế nào?”

“Chúng tôi rất hiếu kỳ, vì cái gì thứ gì qua tay ngài, rõ ràng là đồ triều Tần lại mới tinh như vậy, chẳng lẽ trước đó được bảo quản cực tốt, hay là ngài nắm giữ kỹ thuật làm mới đồ cổ? Lão bản của chúng tôi muốn chính là thứ đó.”

Tôi điềm nhiên như không nói: “Ài, có kỹ thuật gì đâu, lấy rượu cồn xát là xong.”

Cổ Đức Bạch kinh ngạc nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng nghi hoặc nói: “... Thật là chỉ dùng rượu cồn thôi à?”

Tôi làm bộ chột dạ nói: “Kỳ thật...cũng không đơn giản như vậy.”

Cổ Đức bạch tiến sát tới hỏi tôi: “Có thể nói kỹ càng không”

Tôi ngập ngừng: “Ngoại trừ rượu cồn, còn dùng xăng.”

Cổ Đức Bạch: “...>.
Vấn đề này tôi cũng không lo lắng quá nhiều, dù sao đây không phải khoa học có thể giải thích, cho nên tạm thơi tôi nói lung tung, cần phải cảm tạ hai cái bằng thạc sĩ của Cổ Đức Bạch, nếu không giải thích hợp lý thì phải dùng dụng cụ tiên tiến thử, không phải suy nghĩ miên man.

Tôi nói: “Hiện tại có thể thả người chứ, đồ đã đưa, hơn nữa ổn rồi. Còn nữa đây là hai kiện bảo bối cuối cùng của tôi rồi đó.”

Cổ Đức Bạch nói: “Tiêu tiên sinh không cần nói vậy, kỳ thật bọn tôi làm thế này là vì hợp tác với ngài, chúng tôi cũng không muốn lấy không, kể cả hiện tại cũng thế, nếu ngài đồng ý cùng chúng tôi tiếp tục hợp tác, mấy thứ lấy trước cũng theo giá trả tiền.”

Tôi bất đắc dĩ: “Xem ra bọn màytính cắn chắc tao, nếu tao nói thật sự không có mấy thứ bọn mày muốn nhất định không tin hả?”

Cổ Đức Bạch nhún vai cười cười.

Tôi duỗi tay ra nói: “Được rồi, mấy thứ này tao còn nhiều mà, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Cổ Đức Bạch sửng sốt một lúc mới bắt tay với tôi, hơi thất thần: “Tiêu tiên sinh có phương thức suy nghĩ khác thường, làm người ta cảm thấy không thể nắm bắt.”

“Có thể thả người không? Dù sao tao đổi ý thì bọn mày có thể lại bắt nó.”

Cổ Đức Bạch: “...Thả, thả luôn.” Hắn quả nhiên gọi điện thoại, nói vài câu ngoại ngữ, là đang phân phó gì đó, dựa theo phân phó của Hà Thiên Đậu, tôi chỉ cần bọn họ thả Không Không Nhi, đến lúc đó tự sẽ để hai người bọn họ đi xử lý.

Cho tới lúc này, sự tình tiến hành quá mức thuận lợi, nhưng tôi không phát hiện ra sơ hở, một hồi Hà Thiên Đậu gọi điện báo bình an, bọn họ thật sự thả Không Không Nhi.

Lúc rời đi, Cổ Đức Bạch vẫn hỏi lại tôi: “Đồ cổ thật có thể dùng xăng và cồn xát sao?”

Tôi phỏng chừng vị học sinh này định dùng lư hương của Cổ gia để luyện tập, dù sao lão nhân cũng cho tôi rồi, không sợ tổn hại, vì vậy tôi nói: “Đương nhiên.” Nói xong lấy ra một chiếc bật lửa mới tinh lắc lắc trước mặt Cổ Đức Bạch: “Thấy bật lửa này không,nhìn mới hay không, nhưng mày đoán nó là triều đại nào?”

Cổ Đức Bạch mắt sáng lên nói: “Triều đại nào thế?”

Tôi cười vỗ vai hắn: “Bổn triều đó.”

Cổ Đức Bạch sững sờ đứng chết lặng, chờ tới lúc phản ứng lại dùng bảy tám thứ ngôn ngữ giơ tay nhấc chân chửi đổng thì tôi đã đi xa - Tôi rất thích trêu chọc mấy thằng nhóc bằng cấp cao mà trí năng ngu ngốc thế đó.

Lúc tôi về nhà, trong nhà có một trung niên khoảng 40 tuổi, người thấp lùn, đầu trọc, vẻ mặt bưu hãn, Hà Thiên Đậu đang hỏi han, xem ra là Không Không Nhi.

Tôi ngồi phịch xuống sô pha, nói qua loa: “Chuyện còn lại do mấy người xử lý.”

Hà Thiên Đậu hỏi Không Không Nhi: “Mày có thể tìm được hang ổ bọn nó không?”

Không Không Nhi nói: “Bọn nó dùng thuốc, con mê man suốt, cha nuôi định làm sao?”

Hà Thiên Đậu nói: “Mấy món đồ bọn nó cầm đi vô cùng đáng giá, chúng ta phải lấy lại, cho nên mày xem làm thế nào.”

Không Không Nhi nói: “Nói vậy thì cha nuôi cũng không thật sự muốn hợp tác với bọn nó?”

Hà Thiên Đậu nói: “Mày làm sao vậy, tao sao có thể hợp tác với bọn nó?”

Không Không Nhi vỗ đầu cười nói: “Con hiện tại hơi mơ hồ, được rồi, con giờ đi điều tra điểm dừng chân của bọn nó.”

Không Không Nhi rời đi, Hà Thiên Đậu day thái dương: “Anh cảm thấy không bình thường. Tiểu Cường, vừa rồi chú có dùng đọc tâm thuật với Không Không Nhi xem hắn nghĩ gì không?”

Tôi buồn bực hỏi lại: “Nó không phải con nuôi của lão sao?”

Hà Thiên Đậu nói: “Anh thấy nó không đồng lòng với anh.”

Lúc này Ngô Tam Quế ung dung nói: “Không Không Nhi đồng lòng với lão mới là lạ.”

Tôi cả kinh ngồi phắt dậy: “Có ý gì.”

Hà Thiên Đậu xua tay: “Đừng khẩn trương, hết thảy còn trong tầm kiểm soát.”

Ngô Tam Quế nói: “Đối phương vốn không nên thoải mái thả người. Còn nữa, một người mê man lâu thế không thể tỉnh táo như vậy được. Cuối cùng, câu nói kia đã bại lộ thân phận của hắn, hắn hỏi các ngươi có phải không định hợp tác không, điều này nói rõ nó là nội ứng đã bị người xúi giục tới thử chúng ta.”

Tôi vội la lên: “Sao vừa rồi anh không nói?”

Ngô Tam Quế buông tay: “Anh tham gia làm gì, các chú có ai là đối thủ của nó?”

Tôi nắm tay Hà Thiên Đậu: “Không phải lão nói mọi việc trong tầm kiểm soát sao?”

Hà Thiên Đậu ra vẻ cao thâm cười nói: “Anh sớm tính đến năm nay có một kiếp, chỉ là không nghĩ tới kiếp này ứng vào nó.”

“Vậy đối sách của lão là gì.”

Hà Thiên Đậu lại buông tay: “Kiếp này giờ đã ứng, nhưng đối sách tạm thời chưa nghĩ ra.”

Tôi nhảy cẫng lên nói: “Đây là cái hết thảy trong tầm kiểm soát của lão hả?”

Lúc này Lý Sư Sư khẽ cười nói: “Như này chính xác nên gọi là: Thúc thủ vô sách.”