Nghe Hà Thiên Đậu nói câu cuối cùng tôi phải hỏi lại: “Cái gì mà tiếp ban nhân?”
Hà Thiên Đậu khoát tay nói: “Bây giờ còn chưa tới lúc nói với chú.”
Lúc này điện thoại reo lên, tôi thấy là một số lạ, tiếp điện thoại, giọng Cổ Đức Bạch vang lên: “Tiêu Tiên Sinh...”
“Có chuyện gì ngày mai nói.” Tôi không quản hắn nói thế nào liền cúp mày, tôi chỉ vào điện thoại nói với lão: “Đây là chuyện của lão à.” Nói gì đi nữa lão nhân này cũng là một thần tiên, cho nên Mafia cái qué gì, căn bản tôi chả để tâm.
Hà Thiên Đậu nói: “Chú tìm cho anh một chỗ anh ngủ cái đã, chuyện khác để mai nói.”
“He he, lão làm khỉ gì vậy, đừng quên trước kia lão với tôi đối địch nhé.”
Hà Thiên Đậu cười nói: “Anh đã nhường chú thế rồi, anh mà thật sự muốn chơi chết chú thì anh đã làm Lý Thời Trân sống lại rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Hồi sinh Lý Thời Trân thì sao?”
“Đến lúc đó hạ độc vào cơm của chú, lại cho Biển Thước đấu với Lý Thời Trân một trận, xem ai có thể cứu sống chú, mặc kệ ai thua thì chú cũng phải chết, thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt của chú lúc đó.”
Tôi nghiêm mặt lại: “Lão trước kia cũng là thần tiên, sao lại độc ác thế, hẳn là Trư Bát Giới là bị lão ném vào chuồng heo hả?”
Tôi mang lão tới phòng Hạng Vũ, chỉ vào một cái giường trống nói: “Lão nằm tạm ở đây đi, đây là giường của Tần Thủy Hoàng.”
Hà Thiên Đậu liếc nhìn Hạng Vũ, Bá Vương đang ngủ say trở mình, đèn điện làm anh ấy không thoải mái, tôi nói: “Không sao, đây là Hạng Vũ, không phải Tào Tháo, trong lúc mơ cũng không có giết người à.”
Hà Thiên Đậu mỉm cười nói: “Cảm ơn, có áo ngủ không?”
“Không -- kỳ thật mặc cái quần cộc ngủ rất sướng, lão thử xem sao?”
Hà Thiên Đậu thở dài, sửng sốt một lúc rồi nói: “Thôi đi, tìm cho anh quyển sách để anh xem tạm là được.”
Thật không ngờ có người như vậy, không có quần áo ngủ thì không ngủ được, tôi trừng mắt nói: “Lão thích xem sách gì?”
“Có truyện gì của Nguyễn Nhật Ánh không, tốt nhất là bản tiếng Việt nhé”.
Tôi cầm một quyển “Truyện cổ tích dành cho người lớn” ném cho lão: “Xem chút sách gì chuyên nghiệp tí đi. Lão già rồi đọc thế là được?”
....
Quả nhiên sang hôm sau trời mới sáng lại có điện thoại, lần này là Lôi lão tứ. Hắn cười giả dối: “Tiêu lão đệ, hôm qua ngủ ngon không?”
Tôi cũng cười nói: “Không tốt lắm.”
Có thể Lôi lão tứ cũng không quen nói vậy, nói thẳng ra: “Cổ tiên sinh có nói chuyện hôm qua với tôi, mặc dù có chút việc tôi không tiện hỏi, thế nhưng tôi cũng đoán ra được, hắn cảm thấy hứng thú mấy thứ trong tay cậu. Lại không muốn lấy không của cậu, chú cho hắn là xong mà, nhiều nhất là thương lượng chút tiền nong là được.”
Tôi xen lời: “Bọn nó cho mày bao nhiêu tiền?”
Lôi lão tứ ngừng lời một chút, cười ha hả nói “Tốt, chú là người thẳng thắn, anh cần nói gì cũng nói rồi, tiền anh kiếm đích xác không ít. Chúng ta ra đường chẳng phải vì phát tài sao, nói gì thì nói nhưng người ta đã nói thẳng ra như thế, chúng ta ra giang hồ cũng không dễ dàng cự tuyệt mà.”
Tôi nói: “Lôi lão bản, sự tình không đơn giản như ông nghĩ đâu, tôi khuyên ông một câu, chuyện này ông không nên tham gia, nước tiểu vẩy lên người thì khai, a xít sun phu ríc tạt lên người thì không chỉ là vấn đề thanh danh đâu, có chút tiền là không thể cầm.” Tôi biết Lôi lão tứ là xã hội đen nhưng cũng không có tội lớn gì, chỉ có điều ỷ vào nhiều người lũng đoạn thị trường mà thôi, so với giới xã hội đen ở Hồng Kong hay New York buôn ma túy cùng vũ khí còn cách biệt một trời một vực, hiện tại lão chỉ chúi đầu vào tiền, cũng không muốn đắc tội người khác. Cổ Đức Bạch lúc này là người không nên đắc tội, mà hắn đắc tội là đắc tội thần, cho dù Hà Thiên Đậu không đối phó thì Lý Hà cùng Phí Tam Khẩu cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, tôi nhắc nhở Lôi lão tứ không phải vì thiện lương, tôi không muốn chọc phiền toái thôi.
Lôi lão tứ lạnh lùng nói: “Chú đang dạy anh hả?”
Tôi nghe ra giọng lão không thiện ý, nói thẳng: “Không dám, tôi tùy tiện nói thôi.”
Lôi lão tứ nói: “Luận tuổi, con anh cũng chỉ ít hơn chú vài tuổi, luận vai vế, Tiểu Cường năm trước danh còn không kinh truyền, anh nói vậy là vì anh dùng cái mặt già của anh nói với chú, chú dù sao cũng cho anh chút thể diện hả?”
Tôi cười hắc hắc nói: “Tôi cũng gọi lão một tiếng tiền bối, tiền bối nói tới như vậy, tôi liền nói rõ đi, thứ bọn họ muốn nếu một mực ở chỗ tôi thì không sao, nếu đến tay bọn họ -- thực tế là bọn ngoại quốc, vậy thành phạm pháp.”
Lôi lão tứ ngạc nhiên nói: “Rốt cục là thứ gì?”
Tôi nói: “Đồ cổ.”
Lôi lão tứ phì cười: “Anh còn tưởng thứ gì, thần thần bí bí, chú cất chứa đồ cổ chẳng phải vì tiền sao?”
Nói tới đây, Lôi lão tứ lại chỉ nghĩ tới tiền, tôi cười khổ.
“Không còn gì để nói nữa, tóm lại cần nhắc tôi cũng nhắc rồi, Lôi lão bản tự quyết đi.”
Lôi lão tứ rốt cục nói: “Họ Tiêu, trước tiên là cậu cho tôi chút thể diện, nói bổn phận thì thằng nhóc mày thiếu nợ anh mày, lần trước phá quán anh còn không chấp nhặt lấy lớn hiếp nhỏ, mày cho rằng tao sợ mày à? Dù sao lúc này tiền tao cũng đã nhận. Người ta nói được làm được, đây là khoản phí trung gian, nếu không thành thì đây là tiền mua mạng của mày.”
Tôi thở dài cúp điện thoại, tôi bỗng nhiên phát hiện Lôi lão tứ ở việc nhỏ thì khôn khéo, có thể nhẫn nại, nhưng nếu đặt trước lợi ích lại chỉ dùng mắt chuột để đánh giá, lão không nghĩ một bọn ngoại quốc dùng nhiều tiền thuê một người thân phận như lão làm việc cho chúng, vậy đồ cổ đó có cấp bậc gì, tôi thực nguyện ý đem mấy đồ cổ như viên đại đầu (cả thật cả giả) thời dân quốc bán cho bọn ngoại quốc, nhưng chuyện này giống như thế sao?
Lúc sáng Bánh Bao đi ra không để ý Hà Thiên Đậu, hiện tại lão đang nói chuyện phiếm với Hạng Vũ, Hà Thiên Đậu dù vẫn luôn gây phiền toái, nhưng chẳng có vấn đề gì với tổ năm người, Hạng Vũ thậm chí còn cảm tạ người ta trợ giúp anh ấy tìm về Ngu Cơ. Không biết Hà Thiên Đậu nói gì với Hạng Vũ mà hai người đều cười rộ sảng khoái, lão cùng Sáu Lưu hoàn toàn là hai loại hình thần tiên khác nhau, Sáu Lưu là cái loại lưu manh, đạp lão hai cước cũng chưa hả giận, mặc dù đôi khi lão cũng giúp tôi nhưng Hà Thiên Đậu hại tôi lâu thế (mặc dù vị tất là thật) nhưng tôi cũng không hận nổi. Lão còn có bộ dạng thân sĩ, xem ra khi còn bé lớn lên ở phương Tây, có được hết thảy đặc thù của thân sĩ: Bình tĩnh tự nhiên, khiêm hòa, bác học nhưng không mất mị lực nam tính.
Sau khi trời sáng Hà Thiên Đậu về nhà mang quần áo ngủ sang, lão tìm tôi nói: “Tiểu Cường, xem ra chú còn phải giúp anh một lần, trên tay chú còn đồ cổ gì không?”
Tôi kinh ngạc nói: “Lão nghĩ gì vậy?”
Hà Thiên Đậu nhún vai nói: “Vừa rồi lúc anh về nhận điện thoại, đối phương bắt được Không Không Nhi, muốn anh trong vòng 24h lấy một món đồ cổ đi đổi lại.”
Tôi cười nói: “Xem ra lão không có chút nào lo lắng.”
Hà Thiên Đậu nói: “Nói thật anh rất gấp, Không Không Nhi từ nhỏ đã theo anh, bọn anh tình cảm rất sâu.”
“....Vậy lão định thật sự làm theo lời bọn chúng sao?”
“Tạm thời không có biện pháp khác..”
Tôi buồn bực: “Vậy lão nghĩ biện pháp tìm ra bọn chúng, tôi nghĩ biện pháp xử lý.”
Hà Thiên Đậu nói: “Phàm là chuyện liên quan tới bản thân thì không tính được.”
Tôi bỗng nhiên nhớ một chuyện: “Lần trước chúng tôi đánh bất ngờ lão tại biệt thự núi Xuân Không, kỳ thật lão không có chạy trốn, chỉ ẩn thân thôi phải không?”
Hà Thiên Đậu cười nói: ‘Đúng, anh thấy chú đập bể mật thất, vừa rồi anh vừa nói chuyện này với Hạng Vũ.”
Tôi vã mồ hồi: “Tôi nói khi còn bé rình coi nhà tắm nữ luôn cảm giác có người bên cạnh, thì ra là lão hả -- có thể nói lão cứu Không Không Nhi là có kế hoạch cụ thể thế nào không? Còn có lão định cầm lại mấy thứ kia kiểu gì?” Tôi bắt đầu lo lắng tới vị thần tiên này rồi, chẳng lẽ lão lại chơi tôi?
“Trước tiên dùng một món đồ cổ ổn định bọn họ đã, thật sự không được đành chơi đòn sát thủ.”
Tôi hứng phấn nói: “Là cái gì?”
Hà Thiên Đậu giọng lạnh lùng: “Dùng tiền mua.”
Tôi ngạc nhiên.
Hà Thiên Đậu nói: “Chú cho rằng Mafia thu thập đồ cổ là vì yêu thích sao, chính là vì tiền!” Lão Hà này thật là sư phụ của Lôi lão tứ, ngay cả logic cũng giống nhau vãi lều.
Hà Thiên Đậu tự hào nói: “Kỳ thật anh rất giàu, nếu thật sự không được, anh vì quốc gia táng gia bại sản một lần, không thể làm bảo bối rơi vào tay người khác.”
Lúc này tôi hoàn toàn phát điên, nguyên lai tưởng mình cùng thần tiên sóng vai chiến đấu, kết quả chỉ là một con lừa quý châu (1) -- bất hạnh trong vạn hạnh, đây là một con lừa rất giàu có.
Tôi ngã ngồi trên sô pha, vô lực nói: “Nếu lão thật sự không nói đùa, tôi thật không thể giúp lão, bất quá cũng không giấu lão, hiện tại trong tay tôi có hai thứ đáng giá nhất, một là bảo châu Lý Sư Sư tặng tôi, hai là khôi giáp của Hoa Mộc Lan.”
Hà Thiên Đậu nâng cằm nói: “Ừ, chính xác rất có phân lượng, nhưng mà hai kiện này không được, bởi vì lúc mua về là dùng tiền của anh, anh không thể tự chơi mình được?”
Tôi: “....”
oOo