Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 53: Tiếp ban nhân




Một tháng trôi qua, chẳng mấy chốc sẽ đón năm mới. Đang đêm lúc đang ngủ thì tôi mơ màng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng lạch cạch, nghe như tiếng thủy tinh vỡ cùng với tiếng người, đại khái vài phút sau có tiếng xe rời đi.

Tôi lại mơ màng ngủ không để ý tới, kết quả không tới năm phút sau điện thoại ở đầu giường vang lên, lần này thật sự phải để ý rồi, tôi lười nhác mãi một lúc không muốn nghe, thấy người ta nhất quyết phải gặp, đành phải ngóc dậy tiếp điện thoại.

Đầu dây bên kia thanh tỉnh, dùng ngữ khí cực kỳ bình thản nói: “Là Tiểu Cường hả?”

Tôi bất mãn: “Ai vậy?”

“Anh là Hà Thiên Đậu.”

Tôi cũng nghe ra giọng lão, lão già này dù chỉ nói với tôi vài lần nhưng giọng lão vẫn khiến tôi cực kỳ ấn tượng, vĩnh viễn khiến người ta cảm nhận được tiếu ý trong giọng nói, không nhanh không chậm, dù là địch nhân cũng không hận lão được.

Nhưng tôi hiện tại thực sự hận muốn oánh lão một quả, cả đời tôi hận nhất là lúc đang ngủ bị người ta đánh thức, tôi nhìn thoáng qua Bánh Bao còn đang say ngủ, nói nhỏ: “Con mẹ nó tôi sợ lão được chưa, lão muốn làm gì thì làm, không để sáng mai nói được à?”

Thật không ngờ mấy tháng qua lão không nhúc nhích, tôi còn tưởng lão bận việc gì đó, không ngờ nửa đêm lại gọi điện phá rối, giá mà lão để tôi ngủ ngon thì đã là đại đức đại thiện rồi. Các bạn nói sao tôi gặp thần tiên mà lại không cung kính, nhưng mà thần tiên này không phải là tên lừa đảo thì cũng là kẻ côn đồ à.

Hà Thiên Đậu nói: “Chú đừng cúp máy, nghe anh nói này, anh gặp chuyện khó xử, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có chú giúp được anh.”

Tôi liền tỉnh ngủ, ngồi phắt dậy nói: “Lão nói thật hay giả đấy?”

“Đương nhiên là thật, anh chẳng việc gì phải lừa chú.”

Tôi vỗ đùi, hưng phấn: “Cảm ơn đã nói cho tôi biết tin tốt lành này, tối nay có thể ngủ ngon rồi.”

Hà Thiên Đậu bó tay, giận dữ nói: “Đừng nháo Tiểu Cường, chú nghĩ chút từ trước tới nay anh thật muốn hại chú sao, chúng ta cùng lắm là lập trường bất đồng thôi. Nhưng anh không phải địch nhân của chú.”

Tôi ngừng một lúc mới nói: “Tôi giúp lão kiểu gì, lão ở đâu?”

“Chú giờ cứ xuống dưới nhà mở cửa là có thể thấy anh rồi.”

Tôi mở cửa sổ nhìn ra ngoài, tối mò mò chả thấy gì, tôi mặc một cái khoác mỏng đi tới cửa, tâm trạng vô cùng khẩn trương, dù sao đã mấy tháng rồi mà. Cuối cùng mặc dù tôi đều có thể hóa giải toàn bộ, thế nhưng lão già kia cũng làm tôi rất chật vật, hiện tại rốt cục gặp mặt rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa nhìn ra, bên ngoài đứng một ông già. Tôi thấy làn da sáng, mặt mỉm cười, đầu bạc .. ách. Tóm lại là chẳng những không giống người chạy nạn, ngược lại còn có vẻ thân sĩ, tôi sửng sốt: “Tại sao là...” Tôi bỗng phát hiện người này tôi quen à, chẳng phải là vị hàng xóm của tôi sao? Vị lão quý tộc nhà bên cạnh, chúng tôi mặc dù không nói chuyện với nhau, nhưng thấy mặt luôn thăm hỏi. Nửa đêm canh ba đứng trước cửa nhà tôi làm gì?

Lão thân sĩ nhìn tôi mỉm cười: “Tiểu Cường, là anh.”

Tôi giật mình, tôi hiểu cả rồi, vị hàng xóm của tôi chính là Hà Thiên Đậu, lão vẫn ở cách vách nhà tôi.

Có câu nói là địa phương nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, tôi thật không ngờ suy luận nát bét thế lại có người dùng trên người mình – suy luận nát bét dùng cho người nát bét, tôi thật không nghĩ tới lão lại là đối thủ của tôi, thất bại thảm hại a!

Hà Thiên Đậu thấy tôi sững sờ, chỉ tay vào phòng nói: “Anh vào được chứ?”

Tôi đành nghiêng người cho lão đi vào, mắt liếc sang nhà bên cạnh thăm dò, phát hiện cửa thủy tinh đã bị nát mấy miếng, xem ra thanh âm vừa rồi vọng ra từ đó.

Hà Thiên Đậu vào nhà tôi, chắp tay sau lưng đánh giá, vuốt cằm: “Ừ, trang hoàng tốt lắm, vài vị hoàng đế bệ hạ cũng quen thuộc chỗ này chưa? Anh đề nghị chú tham khảo phong cách cung đình châu âu .”

Tôi kêu lão ngồi xuống, hỏi trực tiếp: “Lão có chuyện gì?”

Hà Thiên Đậu mỉm cười: “Chú còn không nhận ra sao, nhà anh bị tập kích, anh đành tới nhà chú trốn một chút.”

Tôi nhíu mày: ‘Sao một thần tiên lại dọa người đến vậy, làm sao xảy ra chuyện này?” Ngay cả tôi cũng không ngờ chúng tôi sẽ gặp mặt ở tình huống thế này, càng khiến tôi bất ngờ là chúng tôi bất giác nói chuyện với nhau như bằng hữu.

Hà Thiên Đậu nắn vai: “Bị báo ứng mà thôi.”

Tôi cách lão xa một chút mới nói: “Lão bị sét đánh hả?” Tôi đột nhiên nhớ tới lời Sáu Lưu nói với tôi, Hà Thiên Đậu sắp bị trời phạt, xem ra đây không phải là lời nói đùa, nghe nói kiếp trước tôi cũng bị.

Chết mịa rồi, tôi thấy hai người thu hút lôi điện nên cách xa nhau một chút, nhỡ có chuyện gì thì khó mà nói.

Hà Thiên Đậu cười vẫy tay kéo tôi lại nói: “Đừng lo, trời phạt thì anh đã bị rồi, mà bị sét đánh cũng là chú liên lụy tới anh đó.”

Tôi cầm điện thoại nhìn xem, Hà Thiên Đậu nói: “Ngồi đi, có gì cứ hỏi, không cần dùng đọc tâm thuật, nếu không chú chắc chắn bị ghi vào sổ đen, thần cách anh vẫn còn, chú dùng thứ này vô ích thôi.”

Tôi nói: “Lão bị ai tập kích?”

“Không biết, bọn nó có súng, ập vào cái à.”

“Chẳng phải lão là thần tiên sao, sao lại bị chật vật thế?”

Hà Thiên Đậu giận dữ: “Đừng nói là pháp lực của anh chỉ còn lại không tới một phần mười, dù là Sáu Lưu gặp chuyện này cũng khó mà ra tay, cho nên anh đành tìm nơi ẩn thân trơ mắt nhìn bọn chúng vọt vào.”

Tôi hỏi: “Đồ cổ của tôi có phải là lão trộm đi?” Chúng tôi hai người liếc nhau, rất nhiều chuyện không thể nói trước, tôi đành chọn một việc tôi quan tâm nhất.

“Không sai, là anh.”

Tôi thở dài: “Lão muốn gì, định khi nào trả lại cho tôi?”

Hà Thiên Đậu nói: “Anh vốn chỉ muốn đùa chú chút thôi, mấy thứ này để chỗ anh hay chỗ chú chả khác gì nhau, nhưng mà mười phút trước bị cướp đi rồi.”

Tôi lo sợ: “Là bọn Cổ Đức Bạch chó chết làm rồi.”

“Cổ Đức Bạch là ai?”

Tôi kỳ quái nhìn lão, tôi thực hoài nghi có phải lão giả vờ hồ đồ, tôi phải giải thích với lão bọn Cổ Đức Bạch với Mafia, cuối cùng tôi hỏi: “Chẳng lẽ lão trước kia chưa từng chọc bọn chúng?”

Hà Thiên Đậu lắc đầu: “Nói thế nào anh cũng là thần tiên, sao lại liên quan tới bọn nó – anh biết anh là ai chứ.”

“Ai nha, đúng rồi, bên cạnh lão chẳng phải có một bảo tiêu có thể phi diêm tẩu bích sao?”

“Nhưng là nó đã lâu không gặp anh rồi.”

“Vậy rốt cục đó là ai, liệu nó có quan hệ với bọn mafia không?”

Hà Thiên Đậu nghĩ một lát nói: “Nó đúng là đạo tặc cùng sát thủ nổi danh Không Không nhi, từ lúc nó còn nhỏ anh đã giúp nó khôi phục trí nhớ, nhiều năm qua nó vẫn đi theo anh, là anh kêu nó tới hiệu cầm đồ trộm bảo bối, nhưng mà anh bị đày xuống hạ giới thì đã tinh tường nhiều chuyện không thể dễ dàng làm được, anh lấy vài thứ của chú, hẳn phải biết bên cạnh chú là những người nào, đến từ triều đại gì, nên đành phải tìm người giúp anh giám định mấy thứ kia, điều này khiến anh chọc phải phiền toái.”

Tôi vỗ chân kêu lên: “Sao lão lại hồ đồ vậy, vài thứ kia có thể tùy tiện cho người xem sao? Tôi mặc kệ lão rồi, chuyện là do lão gây ra, lão phải chịu trách nhiệm tìm về, đối thủ là mafia, nghe nói trước khi hành động thường đánh ba dấu ấn đến trước, hơn nữa bắn lén thì tui cũng bó chiếu thôi.”

Hà Thiên Đậu chả thèm để ý nói: “Cầm lại là chuyện nhỏ, nhưng mà chú đừng mong thoát khỏi chuyện này, anh cũng không tin bọn nó không biết chú ở cách vách nhà anh, đại khái nó coi chú với anh cùng nhóm, cho nên trộm nhà anh vì bảo bối, nhân tiện là uy hiếp chú, chú mà không kiếm được đồ tốt mang ra thì người bị tập kích tiếp theo là chú đó.”

Tôi phủi tay: “Lão nói tôi trêu ai chọc ai -- thằng Không Không nhi của lão chạy đâu rồi, liệu có phải nó bán lão không?”

Hà Thiên Đậu nói: “Hẳn là không đâu.”

Tôi nói: “Hiện tại nói chuyện đồ cổ đi, lão định làm sao cướp lại, lão chuyên gây phiền toái, đúng rồi, không phải lão có thuốc à, cho tên Cổ Đức Bạch một viên, không chừng đời trước hắn là Socrates hay là Aristotle, chỉ cầu chân lý không cầu tiền.”

Hà Thiên Đậu nói: “Anh nói rồi chú chả để ý gì, chú cho rằng mấy phàm nhân cầm súng là có thể đấu với thần sao, cho nên chuyện khó xử nhất không phải là mafia cũng chả phải đồ cổ.”

Tôi vội hỏi: “Thế là gì?”

Hà Thiên Đậu nhìn tôi, bỗng nói: “Chú không thể mặc thêm bộ quần áo rồi nói chuyện với anh sao?”

Tôi cúi đầu nhìn xuống: “Tôi không lạnh.” Mặc dù chỉ mặc cái quần con nhưng trong nhà có lò sưởi tốt, Tiểu Cường ca trước nay quen ngủ truồng, từ khi thành tư sản thì mỗi ngày mới mặc quần chíp đi ngủ.

Hà Thiên Đậu thở dài: “Anh thật không tưởng tượng nổi bọn họ lại chọn một người đêm ngủ không mặc quần áo làm tiếp ban nhân của anh.”