Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 52: Air Force 1




Rời khỏi Tiền Nhạc Đa tôi vẫn tức, không cần nói một câu thì đàm phán đã tan rã rồi.

Tôi bán xe cho bọn chúng đúng là có ý tốt cơ mà, những nhân vật đã ngồi trên xe đó là ai? Trên ghế dựa có một sợi tóc, chắc hẳn là của Ngô Tam Quế, cái đó cũng có mấy trăm năm lịch sử đó.

Nhưng đối phương vì sao biết trong tay tôi có bảo bối, hơn nữa vừa mở miệng đã nói hơn trăm triệu? Điều này cho thấy rõ ràng bọn chúng biết chi tiết về tôi, nếu trong tay tôi chỉ có một hai cái thì bọn chúng cũng chẳng mất công chúng tới thế, điều giải thích duy nhất là: Lão già Hà Thiên Đậu kia bán tôi cho người ngoại quốc.

Cho tới nay mặc dù chúng tôi xung đột không ngừng nhưng tôi cũng không thực sự coi lão là địch nhân, từ chỗ Sáu Lưu tôi cũng mơ hồ dò xét ra ngọn nguồn sự tình. Hà Thiên Đậu lúc làm thần tiên đã chịu thiệt thòi cho nên khi bị đánh xuống hạ giới thì đi khắp nơi chơi khăm thiên đình, mục tiêu không phải là tôi, trọng yếu nhất là lão cũng không có tâm đưa tôi vào chỗ chết, từ lần tôi làm nhiệm vụ đầu tiên là xử lý mâu thuẫn giữa Kinh Kha và Tần Thủy Hoàng, sau đó là Lưu Bang và Hạng Vũ. Nói chung là Sáu Lưu càng mang tới cho tôi nhiều phiền toái, nên tôi thấy mấy đám địch nhân của bằng hữu. Nhưng lần này thì lại khác, lão bán tôi cho đám ngoại quốc, nói cho bọn nó biết tôi có đồ cổ, vậy nên tính chất sẽ không đơn giản như thế. Không thể phủ nhận là việc thường xuyên ở chung với Phí Tam Khẩu làm tôi vô hình trung trở nên yêu nước, đồ cổ bị bọn ngoại quốc lấy được quả là một tai nạn đối với dân tộc, đối với tôi lại còn hơn thế, do đó tôi cho rằng Hà Thiên Đậu tên hán gian thứ ba sau Tần Cối cùng Ngô Tam Quế.

Tôi tức tối, nổ máy xe và quyết định không cần nghĩ nữa. Đi ra ngoài, ông quyết định đi xem xe mới.

Đi vào thị trường giao dịch ô tô lớn nhất thành phố, đầu tiên tôi nhìn một lúc ở đại sảnh, nơi này trưng bày các loại xe con từ trung bình trở xuống, giá cả thì tôi cũng chả buồn lo. Bởi vì hiện tại tôi cũng có chút của ăn của để, cần một cái xe nhìn đẹp mắt chút. Tôi đi hai vòng quanh sảnh, một người trẻ tuổi tới chào hàng, tôi nói mục đích, cậu ta nhanh chóng dẫn tôi tới bãi thử xe, hỏi tôi: “Tiên sinh định chọn xe loại nào?”

Tôi nhìn một hàng xe việt dã, thương vụ cùng xe tải, lại nhìn xung quanh: “Tiền thì khỏi, chỉ cần ngon lành là được.” Tôi thật sự chán cái xe bánh mì có gió lùa qua lỗ thủng rồi, phải kiếm một cái xe tốt.

Tay nhân viên kinh nghiệm đầy mình lập tức nhìn ra vị khách này hẳn là người có tiền, cậu ta cười tươi như hoa dẫn tôi tới trước mặt một chiếc Mercedes-benz: “Tôi trịnh trọng giới thiệu cho ngài chiếc xe kinh điển duy nhất thế hệ G, rất nhiều người đánh giá: Dù có dùng hay không cũng phải có một chiếc.”

“Không cần thì mua một chiếc làm gì?” Tôi vừa nói, tim cũng đập thình thịch thích thú, nhìn nó là một chiếc xe to con, hết sức mạnh mẽ đẹp đẽ, hơn nữa là hãng danh tiếng, đúng là loại xe tôi muốn có.

Nhân viên chào hàng ở bên cạnh xúi bẩy: “Xem tính cách của tiên sinh là người đi khắp thiên hạ, nó chính là được chế tạo cho những người đàn ông như ngài đây, chỉ phục vụ nhân sĩ thành công mà thôi, có lẽ ngài cho rằng một chiếc Audi A8 thực sự rất tráng lệ, nhưng dù cho tham gia những bữa tiệc cao cấp nhất đi nữa tôi vẫn cam đoan, lái một chiếc mẹc sa đì thì vẫn hiển thị địa vị của ngài, ngài thử nghĩ xem, con gái giờ thích bảo mã (xe) đầy hơi tiền hay thích hắc mã lạnh lùng?” Nhân viên chào hàng mở cửa xe, dùng ngữ khí xúi bẩy vô cùng mị lực: “Đi tới trò truyện với nó xem nào, có đôi khi xe cũng biết chọn chủ đó.”

Tôi không tự chủ nhảy lên xe, nổ máy, chạy quanh sân hai vòng, he he, xe này sao mà lái sướng thế, tay lái này, đánh trái thì qua trái, đánh phải qua phải, chẳng chút khó khăn! Loa này, vặn một tí là một tí, thế chứ, lắc chút là một chút, tuyệt đối là số zách.

Sau đó tôi rút ra kết luận cuối cùng, tôi không sính ngoại chủ yếu là do khởi điểm quá thấp, tựa như mỗi ngày ăn bánh bao với dưa muối, đột nhiên ăn một bát mì tôm thì thấy món ăn quý và lạ, dù sao lái thử hai vòng tôi đã quyết định mua nó, giá tiền có đắt một chút, nhưng 101 thì cũng miễn cưỡng chấp nhận.

Xe dừng tôi lấy ra chứng minh thư cùng chi phiếu, nhân viên bán hàng sáng mắt nhìn tôi, chợt điện thoại reo lên, tôi nói với cậu ta: Anh thích cái này, lát nữa cho anh cái hợp đồng.

Tôi tiếp điện thoại: “Ô la?”

Sáu Lưu cười he he nói: “Tiểu Cường, chú ở đâu thế?”

“Tôi đang mua xe, lão có chuyện gì à?”

Sáu Lưu nói: “Chú mua xe làm gì?”

“Rắm thối, giờ tôi sống nhờ cái xe bốn bánh đó đấy, không đổi lại sao được?”

Sáu Lưu cười he he: “Anh mà là chú thì anh sẽ không đổi ngày đâu.”

“...Lão có ý gì vậy?”

“Lương tháng 12 của chú phát xuống rồi.”

Tôi lập tức hỏi ngay: “Liên quan gì tới xe?”

“Ừ, trước khi anh gọi điện cho chú một giây, lương đã gửi vào chiếc xe chú hay chạy, lương tháng này rất là tuyệt, hiện tại xe của chú đã có phòng hộ vô địch rồi. Không phải khoa trương chứ dù vũ khí hạt nhân cùng tên lửa toàn thế giới nổt tung cạnh xe chú, chú chỉ cần ngồi yên trong xe thì không có chút thương tổn nào.”

Lúc đầu tôi nghe rất sướng, nhưng chậm rãi hiểu ra: Chẳng phải đó là xe chống đạn sao? Hơn nữa tôi làm khỉ gì mà vũ khí hạt nhân toàn thế giới bắn tôi?

Tôi tức điên: “Lão kiếm cho tôi cái con mịa gì vậy, rắn chắc thế thì hữu dụng sao?”

Sáu Lưu nói: “Đương nhiên còn có tác dụng khác, chỉ cần chú chậm rãi tìm hiểu, nhưng chắc chắn là hữu dụng với chú.”

Tôi nhìn thoáng qua gương mặt nhân viên bán hàng, nói nhỏ vào điện thoại: “Thương lượng thế này nhe, tôi mới xem trọng một chiếc xe mới, có thể chuyển lương tới chiếc xe mới không? Cái xế cũ của tôi sắp không thể gọi là xe rồi, nó quả thực là cục cứt đặt trên bốn bánh xe, lúc xuống dốc có khi còn không phanh nổi, ở đất bằng có khi còn chết máy...”

Sáu Lưu dứt khoát: “Đương nhiên không thể, đây là tối kỵ của thiên đình, bọn anh tuyệt không cho phép hành vi chuyển nhượng thế, sẽ gây ra hỗn loạn đó.”

Tôi nói: “Chỉ kêu các anh đổi xe thôi, tôi lại không cần các anh biến tôi thành đao thương bất nhập mà.”

“Tóm lại chuyện này không cần thương lượng, hơn nữa anh tốt bụng hảo tâm nhắc chú thế này, chú cần nhanh chóng tìm ra công năng khác của nó đi, anh mà là chú, tuyệt đối không mua một chiếc mới đâu.”

Tôi cúp điện thoại dậm chân mắng to: “Con mịa nó…”

Nhân viên bán hàng cẩn thận nói: “Tiên sinh?”

Tôi áy náy nói với cậu ta: ‘Thực xin lỗi, tạm thời anh không thể mua xe rồi.” Nếu không có Sáu Lưu nói câu cuối, tôi vẫn mua xe, nhưng lão đã nói thế, tôi lại quyết ý mua một chiếc xe để trang trí nhà thì thực sự -- tôi không giàu tới mức “mặc kệ dùng hay không nhất định phải có một chiếc”.

Nhân viên chào hàng liếc nhìn điện thoại trong tay tôi, cười thâm ý nói: “Không sao, tiên sinh cừ tùy tiện.”

Tôi cũng đỏ mặt, cái điện thoại cục gạch mà ném ra đường, chắc chắn sẽ chẳng ai buồn nộp cảnh sát mà ném mịa vào thùng rác công cộng.

Các nghề nghiệp đều có bệnh nghề nghiệp, thầy thuốc phần lớn tham tiền, cảnh sát đa nghi, lái xe sợ bị vỗ vai, thần tiên dự bị bọn tôi thì thảm nhất, chúng tôi phải dùng điện thoại nát, đi xe hỏng, bị cả đám người khinh bỉ, một người đàn ông phải để bánh bích quy cùng kẹo cao su trong túi mỗi ngày, giống như một người bị bệnh huyết áp thấp....

Trời ơi, chiếc mẹc của tôi.

Lúc tôi đi tới cửa, nhân viên bán hàng kia lại tìm được một mục tiêu, cậu ta đứng cạnh người nọ nói: “Có lẽ ngài thấy lái một chiếc mẹc trên phố thực oách, nhưng ngài ngẫm lại xem, phụ nữ hiện đại thích một chiếc mẹc hận đời hay là một chiếc xoa hoa đồi trụy đầy dụ hoặc...”

Tôi lại đi tới cái xe nát của tôi, cái xe của tôi còn có đầu xe to hơn chiếc mẹc, vẻ đẹp thô ráp, cắm chìa khóa đánh điện khò khè hừ hừ cả lúc lâu mới nổ máy, xem ra kết cấu bên trong vẫn chưa được cải thiện, vừa rồi lên xe tôi tìm thử hồi lâu khắp xe, dường như chả có gì thay đổi – đương nhiên có khả năng tôi không thể tìm thấy, vì cái xe này quá bẩn.

Tôi buồn bực nghĩ thầm, lái xe xấu không phải là tội ác phản nhân loại nhưng cũng có thể tính là tiết kiệm, nếu nó bán cho tộc trưởng một bộ lạc tại Afganistan thì quá tuyệt, hoặc là kêu tổng thống Mĩ đổi một bang lấy cái xe này, đến lúc đó chuyển nó thành hạch tâm của không quân số 1- Air Force 1, sau đó hẹn toàn bộ phần tử khủng bố thế giới tới khởi xướng tổng tấn công, thậm chí có thể ra giá cao bán cho bọn chúng vài quả tên lửa hạt nhân, vừa có thể kiếm được ngoại tệ, chưa kể còn không lãng phí đạn dược nữa chứ.

Hay là khi nào xảy ra World war III tôi liền nở mày nở mặt rồi, có lẽ người ta cho rằng lái một chiếc mẹc hay audi A8 rất oách, nhưng tôi có thể cam đoan, chiếc bánh mì này chạy trên chiến trường có thể thể hiện vị thế của bản thân, khi đó bọn con tôi sẽ hoan hô, bảo mã thì sang quý nhưng thích cái xe nát chịu đòn của bố nó hơn.