Mọi người chú ý tới vài người ở trong sân, ngoài mấy đệ tử của Trình Phong Thu còn có cả Phương Trấn Giang cùng Bảo Kim, hai người này đang giúp bọn nhỏ có kinh nghiệm thực chiến, tự thân đứng làm mẫu đối chiến, cả hai đều dùng chiêu số cương mãnh, lại có thêm vài phần âm độc, đánh nhau vô cùng sống động. Bảo Kim vỗ một chưởng vào ngực Phương Trấn Giang, Phương Trấn Giang lui nửa bước tá lực, rồi đánh về phía mạch môn đối phương, một tay khác thì lại trực chỉ đánh vào tâm tạng Bảo Kim...
Uchida nhìn tới đây biến sắc nghĩ thầm: “Công phu hai người kia dùng trong thực chiến rất lợi hại.”
Một phóng viên hỏi nhỏ tôi: “Dạy bọn nhỏ như thế có phù hợp không?”
Tôi nhìn anh ta nói: “Nếu muốn thi đấu, tất nhiên sẽ có sư phụ khác dạy bọn họ quy tắc cùng luật cấm trong thi đấu, nhưng lúc học phải theo thực chiến, chờ khi thành đại sự, lại cầu hoa mỹ cũng không muộn.” Lời này là Phương Trấn Giang nói với tôi, bởi vì tôi cũng từng hỏi qua vấn đề này.
Rời khỏi Chu Tước võ trường, tôi dẫn đoàn đi ngang qua phẩm trà hiên của Lục Vũ, sau khi nghiên cứu ra dược trà ông cũng không nhàn rỗi, bởi vì sau đó lại nghiên cứu ra nhiều phẩm loại mới, ông ấy đang bận nghiệm chứng phương pháp nén ga vào đồ uống như thời hiện đại, muốn phát huy ra toàn bộ ưu điểm của trà, vì vậy cái nhà này không thiếu các loại trà ngon, chén lớn chén nhỏ, còn có nhiều loại trà được ngâm trong nước ấm ở các nhiệt độ khác nhau.
Uchida đứng ra chỉ trích đây không hợp trà đạo, còn nói bằng hữu Takeshi (dây thừng tứ lang) của hắn mới là trà đạo đại sư, có phải hay không thì tôi cũng chả biết, dù sao bằng hữu của hắn hẳn là mạnh hơn hắn, ngay cả đứa nhỏ cũng không có. Còn tên là cái gì dây thừng, dễ nghe lắm sao?
Vừa ra cửa chính đã thấy Vương Dần lái cái xe của trường tới, tôi vội kêu: “Lão Vương. Qua đây.”
Vương Dần thò đầu ra hỏi: “Gì thế?”
Tôi nói: “Giao cho anh một nhiệm vụ -- có tên đáng ghét.”
Tôi nói với Uchida: “Chẳng phải cậu muốn ấn chứng công phu với người của tôi sao, tôi tìm cho cậu một người.”
Vương Dần đi tới bên cạnh tôi, hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Tôi chỉ vào Uchida nói: “Anh tỉ thí với vị tiên sinh này.”
Vương Dần giật phăng áo ngoài ném lên xe, nói với Uchida: “Vậy thì nhanh lên, tôi còn phải về đội.”
Uchida cũng hiểu ra, tức giận: “Anh lại tìm cho tôi một tên lái xe để luận võ?”
Tôi chỉ vào đại đồ đệ của Đoàn Thiên Lang nói: “Vậy không đánh với thằng kia, nó là thằng lao công quét rác.”
Uchida quát lên: “Khinh người quá đáng.” Nói xong không nói gì, một quyền đấm thằng tới mặt tôi, Vương Dần đánh giá tình hình cực nhanh, vỗ vào cổ tay hắn kéo qua.
Tôi cảm giác lông tơ trên mặt như rạp xuống. Mặc dù mặt vẫn cười tủm tỉm, nhưng toàn thân ứa mồ hôi lạnh.
Uchida xem ra không phải tay vừa, vừa ra tay cùng Vương Dần đã chiếm tiên cơ, vừa đá vừa đạp, Vương Dần lôi vài cái ấn ngã xuống đất.
Nên biết ba lần vô địch Karate cũng có bản sự, phỏng chừng đá gẫy tấm gỗ cũng không cần đạo cụ, thật sự cũng có chút bản lĩnh, nhưng mà đó là so với người khác, trong đám ở đây thân thủ Vương Dần là nhất lưu, không dạy học sinh vì anh ta không am hiểu giảng bài, bất quá đám Bảo Kim cùng Phương Trấn Giang nếu thấy đồ đệ nào vừa lòng cũng sẽ đưa qua học vài chiêu.
Hai người đấu một hồi, Vương Dần hai ba chiêu giải quyết vấn đề, nhưng cũng không ra tay quá nặng, kéo ngã hoặc chỉ điểm tới thì ngừng, mặt còn lộ vẻ có chút bất đắc dĩ, giống như đại ca đang chơi đùa cùng tiểu đệ. Trong bát đại thiên vương Vương Dần dũng mãnh số một, hơn nữa dù đời này làm lái xe, đời trước cũng là kẻ giết người như ngóe. Đừng nói là đối phó Uchida, dù là Takeshi cũng không thành vấn đề.
Lại đánh một hồi, Uchida uể oải nói: “Tôi thua - nhưng tôi không tin anh ta là một lái xe.”
Vương Dần mặc áo, cũng không nói nhiều, nhảy lên xe lái đi. Tôi nói với Uchida: “Anh may đấy, đây là một lái xe, tôi còn biết tên sửa động cơ còn ác hơn.”
Phóng viên đi theo bọn tôi thấy Uchida đại bại lui binh đều chú ý, thái độ vô cùng cẩn thận, hiện tại bọn họ đã hiểu sâu câu cổ ngữ Trung Quốc “đầm rồng hang hổ” là gì rồi, bọn họ tận mắt thấy quán quân karate bị một lái xe trường tôi đánh cho răng rơi đầy đất, truyền thuyết Phương Đông thần bí cũng dần dần hiện lên trong đầu họ.
Tiếp đó tôi dẫn bọn họ đi thăm hai diễn võ trường Thanh Long cùng Huyền Vũ, thấy Trương Thanh phi thạch, còn thấy trong diễn võ trường cả Hoa Vinh cùng Bàng Vạn Xuân hai người bắn liên châu tiễn, cách bia hơn 50m bắn ầm ầm một mạch, lại còn xếp thành hình “Welcome to YUC" (chắc là Duc Tai Union College - đoán bừa - lời biên tập) thì vô cùng kinh ngạc, đám phóng viên quay toàn bộ quá trình coi như chí bảo.
Ngay cả Thomson vốn coi thường cũng rất hưng phấn, bấm máy lia lịa, bỗng nhiên ôm bụng kêu đau, tôi thấy liền biết là cũng bị đau dạ dày như Hoa Mộc Lan, đám phóng viên bọn họ thường bỏ bữa, tôi giữ lại một học sinh đi qua: “Đi tới giáo y vụ nói cho vài vị đại phu chuẩn bị một gói thuốc chữa cho Hoa tỷ tỷ chờ thầy.”
Đứa nhỏ ôm quyền: “Tuân mệnh.” lập tức chạy như bay, đại khái hẳn là một trong ba mươi đứa học sinh của Đới Tung.
Thomson ôm bụng nhíu mày: “Anh muốn cho tôi uống trung dược hả?”
Johnson nói: “Trung y rất tốt, vợ của Thomson khó sinh cũng là nhờ trung y giúp đỡ.”
Tôi vội giải thích; “Trung dược... trung dược, đừng lẫn lộn giữa trung y và trung dược.”
Chúng tôi tới Bách thảo viên, Biển Thước đã mang một chén thuốc đặt sẵn ở đó, tôi bưng lên nói với Thomson: “Truyền thống của nước tôi, khách nhân tới phải mời uống rượu, mời uống thuốc là lần đầu, nhưng cũng không cần để ý.”
Thomson lẩn ra xa: ‘Tôi nghe nói trung dược của các vị đều làm từ cỏ cây.”
Tôi nói: “Anh thử xem xem, cũng có hương vị cola như các vị.”
Thomson nửa tin nửa ngờ, uống một hơi cạn sạch, cắn răng nói: “Còn ngon hơn coca cola.” Anh ta bỗng đặt tay lên chỗ dạ dày, vẻ mặt khó tin: “Trời ạ, tôi thấy cảm giác dạ dày được tu bổ, ấm áp dễ chịu, thích thú thật.”
Biển Thước xem qua mạch, lại nhìn khí sắc: “Anh có bệnh bao tử, theo phương thuốc này phục ba tháng có thể trị tận gốc.” Nói xong viết lia lịa lên giấy một phương thuốc. Thomson trịnh trọng tiếp nhận: “Chúa ơi, phối phương này gái trị bao nhiêu tiền vậy?”
Biển Thước hỏi nhỏ tôi: “Chúa là ai vậy?’
Tôi cũng nói nhỏ: “Tương đương với Bàn Cổ của họ.”
Biển Thước à lên: “Chú nói cho cậu ta, tứ chi nội tạng của anh ta cũng không khác gì chúng ta, hẳn cũng là do Nữ Oa tạo ra.”
Tôi vội nói: “...Vấn đề này để sau, chuyện này là tranh cãi tín ngưỡng đó.”
Nghỉ ngơi ở Bách thảo viên xong, chúng tôi tới thăm Bạch Hổ đại sảnh, tòa đại sảnh này có bể bơi lớn nhất Dục Tài, lúc này không có ai, phóng viên chụp vài tấm rồi đi. Vừa chuẩn bị đi, bỗng từ trong nước chui ra một đứa nhỏ, vui vẻ bò lên bờ, bọn tôi đều sửng sốt, một phóng viên nữ lúc này mới phản ứng lại, cô ta vội nhìn đồng hồ: “Lúc chúng ta vào đứa nhỏ đã ở dưới nước, nói cách khác đã ở trong nước gần 3 phút...”
Mọi người nhìn nhau, mấy phóng viên nước ngoài không tin: “Ba phút. Còn lợi hại hơn người nhái đặc chủng nữa?”
Lúc này, bỗng một thằng nhóc lại chui từ dưới nước lên, cũng không phát hiện bọn tôi, bơi vào bờ nới với đứa nhỏ thứ nhất: “Ê, mày thua nín thở rồi nhé, nhớ mời tao ăn chocolate.”
Đang lúc mọi người lộ vè kinh dị, đứa thứ ba trồi lên, nó vừa lên thấy đông người như vậy, thẹn thùng: “A, nơi này thật náo nhiệt, mình tiếp tục lặn.” Nói xong lại ngụp xuống biến mất.
Nữ phóng viên thét lên: “Ai có thể nói cho tôi biết trong nước còn bao nhiêu đứa nhỏ?”
Cô ta vừa dứt lời thì liên tiếp có đứa nhỏ từ trong nước chui ra, tất cả đều ướt nhẹp. Cả đám mặc quần bơi đi qua bên cạnh tôi, vừa nói giỡn vừa tò mò nhìn bọn tôi, ít nhất có bốn năm mươi đứa, lập tức tiếng người ồn ào như một hồ bơi công cộng, chỉ có đám phóng viên đứng sững.
Nữ phóng viên kéo tay tôi hỏi: “Có thể cho tôi gặp sư phụ của bọn nhỏ không?”
Tôi nói với cô ấy; “Sư phụ của bọn nó không vài ba tiếng thì không chui ra đâu, chúng ta đi ăn cơm trưa hẳn sẽ gặp.”
Mọi người: “....^_^!!!!!”
Bốn võ trường đi thăm hết rồi, cũng không có gì cần giới thiệu trọng điểm, lúc này mọi người đều mỏi mệt nên tiếp nhận đề nghị của tôi, chúng tôi ngồi xe trực tiếp đi về cửa chính. Đi một vòng thấy trước mặt bọn tôi là một bức tường dài vô biên, mấy phóng viên đồng loạt hỏi: “Tiêu hiệu trưởng, nơi này làm gì vậy?”
Tôi nói: “A, đối diện là ký túc xá của giáo viên, vì phóng ngừa bọn nhỏ quấy rầy nên xây tường, học sinh bình thường không thể qua bên kia...” Nói xong tôi sửng sốt, xe chạy một lúc thấy rất nhiều đứa nhỏ ngồi trên đầu tường, có đứa gặm bánh mì, có đứa nằm, cái tường này đã thành chỗ chơi của bọn nhỏ, cũng không biết làm sao bọn nó leo được tường cao thế.
Tôi kêu lái xe dừng lại, vì không dọa bọn nhỏ, tôi làm bộ vui vẻ nói: “Mấy anh bạn nhỏ xuống đi, các anh là học sinh của ai vậy?”
Mấy đứa nhỏ trên tường vừa thấy tôi đã la hét: “Tiêu hiệu trưởng tới rồi, chạy mau a...” nói xong cả bọn nhảy xuống, tôi vội la lên: “A,... cẩn thận ngã.” Nên biết tường cao 2,5m, gần bằng lầu hai rồi.
Ai ngờ mấy thằng nhỏ nhẹ nhàng hạ cánh, trong chớp mắt chạy sạch. Tôi vừa chuẩn bị lên xe lại thấy không thích hợp, mấy đứa nhỏ nhún mình như nai, bay nhảy trực tiếp qua đầu bọn tôi chạy, thân thủ kém thì thêm vài bước lấy đà, vắt chân lên cổ chạy, vừa chạy vừa hô: “Chạy mau, nếu để các giáo viên biết bọn ta sẽ bị phạt đó...”
Mấy chục đứa chạy thoát, rốt cục tôi bắt được một đứa, tôi quát hỏi: “Mấy đứa là học sinh của ai?”
Đứa nhỏ sợ hãi cúi đầu: “Sư phụ của bọn em là Đoàn sư phụ.”
...Tôi hẳn nên sớm nghĩ ra chứ, Thời Thiên cùng Đoàn Thiên Báo dạy dỗ ra.
Đứa nhỏ nói nhỏ: “Tiêu hiệu trưởng, lần sau em không dám, thật sự là trong trường không chỗ nào để luyện khinh công, chỗ thì cao quá chỗ thì thấp quá...”
Tôi vuốt đầu nó tức giận nói: “Em có biết sai ở đâu không?”
“....Không nên leo tường.”
“Sai. Sư phụ của các em dạy các em thế nào? Thầy nói cho em, leo tường nhảy tường được. Nhưng không nên bị người ta bắt được, nhớ kỹ, sau này mà bị bắt được là bị xử phạt.”
Đứa nhỏ lanh lợi nói “Vâng”. Vai rụt lại thoát khỏi tay tôi, lắc hông luồn qua háng tôi chạy mất. Tôi vỗ vai đám phóng viên đáng há hốc mồm: “Khiến mọi người chê cười.”
Một phóng viên trong nước nói: “Tiêu hiệu trưởng, tôi biết công phu này giống Thê vân túng của Võ Đang cùng Bích hổ du tường của võ tăng Thiếu Lâm, có thể thỉnh ngài làm mẫu một lần không, vừa rồi chúng tôi chưa kịp chụp ảnh.”
Tôi cười nói: “Chuyện này dễ làm.” Nói xong thuận tay bắt lấy một đứa nhỏ vừa nhảy qua chỉ vào tường ra lệnh: “Lại nhảy về.”
Đứa nhỏ lui về sau vài bước, chạy lên tường như giẫm trên đất bằng, nhảy tót biến mất qua bên kia tường. Các phóng viên vỗ tay, cuối cùng đồng loạt nói: ‘Tiêu Hiệu Trưởng tự mình làm mẫu một chút đi.”
Tôi xua tay cười nói: “Chút tài mọn, không đáng. À, không đáng.” Vừa nói vừa mắng thầm quá vô sỉ rồi, hai mét rưỡi, cho dù mình có bò lên được, nhưng xuống kiểu gì đây?
Vì sợ bọn họ tiếp tục yêu cầu làm mẫu. Tôi vội đẩy mọi người lên xe tiếp tục đi, còn chưa đi được năm phút, Johnson cùng Thomson đã quang quác cãi nhau. Tôi liếc nhanh nhìn qua, thấy bức tường phía trước bị người dùng bút lông vẽ lung tung, dính đầy mực, tôi bó tay, rốt cục có chỗ xấu xí rồi, cần phải hưng phấn thế sao?
Xe còn chưa dừng hẳn Johnson đã chụp ảnh lia lịa bức tường, tôi đau khổ hỏi: “Johnson, anh nên hiểu, dù sao tường quá dài. Quản lý không nổi, bọn nhỏ nghịch ngợm nên không thể làm gì...”
Johnson nắm tay tôi hô lớn: “Ngài biết không, nơi này sẽ xuất hiện bao nhiêu nghệ thuật gia?”
Thomson cũng vừa chụp vừa nói: “Đúng vậy, ý nghĩa của nó không kém bức tường Berlin, ngài xem sức sáng tạo của bọn nhỏ phong phú cỡ nào này.”
Tôi xem tường, lại nhìn hai người, nguyên lai không phải muốn bêu xấu à? Mấy người phương tây này sao lại nghĩ đến nghệ thuật trước mấy cái bức hình vẽ loạn cào cáo đó chứ.
Nhưng tường thật là nơi tốt để chơi, mấy bức này hẳn là tác phẩm của học sinh cấp ba, viết thành chữ: Hôm nay bánh bao trong nhà ăn giảm giá lớn; không rõ ai dùng chữ đại triện viết xuống dưới: Tôi thấy cũng được; xuống tí nữa, có chữ nhỏ viết: Lâu chủ nói hôm nay là mồng mấy? Cuối cùng là chữ: Thiếp này hẳn là xóa đi...
Bên cạnh thiếp, một người mở một chuyên mục hội họa, trên vẽ một đứa nhỏ mặt uể oải, bên cạnh ghi rõ: Hôm nay em bị Trình sư phụ mắng không khắc khổ, sau này nhất định phải cố gắng. Xem phong cách giống Diêm phái, đứa nhỏ kế tiếp vẽ mặt khinh bỉ, viết: Trình sư phụ bình thường không mắng chửi người, xem ra mày thật sự không khắc khổ (chuyên cần). Lại một đoạn có một bộ thị nữ đồ, có câu ghi: Vương sư phụ của chúng tôi (có lẽ là nữ sư phụ dạy văn hóa) nói không nên vẽ bậy lên tường... nhìn ra có chút giống học sinh của Ngô Đạo Tử.
Đương nhiên, ngoại trừ mấy bức có hàm lượng nghệ thuật, cũng có nhiều bức vẽ hài đồng xấu xí, nhưng may mà phong cách trường tôi thuần phác, không xuất hiện mấy chữ “Vương Tiểu Hồng là chó” “Lý Nhị Đản là Vương Bát”, “Trương Tiểu Hoa đổi mới quá chậm”.
Nhìn các chủ đề trên bức tường, tôi đau đầu rất lâu, từng có lần muốn xóa đi, nhưng bức tường Berlin như vạn lý trường thành không thể phòng ngừa, đừng nói là một mặt tường, nhưng mà bức tường Berlin cùng vạn lý trường thành dường như có ý nghĩa rất trọng yếu, vậy đơn giản, tôi quy định: Bức tường tiếp tục đảm nhiệm chức năng phân cách khu giáo vụ cũ mới, nhưng người nào có bổn sự nhảy qua thì chuyện cũ bỏ qua (cũng không quản nổi). Thứ hai, ngoại trừ chửi bậy thô tục, các học sinh có thể tự do sáng tác trên tường, một tháng xóa một lần, mỗi tuần chọn một tác phẩm tốt nhất có thể giữ lại một tháng… vì thế, đề nghị kiến thiết “Dục Tài tường” sau này thành một cảnh quan vô cùng đặc sắc độc đáo của Dục Tài. Thế cho nên ngay cả Trương Trạch Đoan cũng cải biến chủ ý, ông ấy chuẩn bị vẽ toàn bản Thanh Minh Thượng Hà Đồ lên tường.
Cuối cùng, chúng tôi tập hợp toàn thể học sinh tại Thanh Long diễn võ trường, biểu diễn võ thuật tập thể, tình cảnh như trong dự đoán của Johnson, trong lúc nghỉ trưa có qua tới phòng ông Trương, trong tiếng hò thét vang trời, ông Trương trang nghiêm vẫy tay vui mừng, đem thủ thế kinh điển lão quân phiệt lưu lại lần cuối cùng ở Dục Tài, mảnh đất mà ông yêu thương tha thiết.
Một tuần sau, ông Trương qua đời, tôi lập một bia kỉ niệm đặt trước cửa chính Dục Tài, trên đó ngoại trừ nói rõ thân phận cùng tên tuổi, chỉ có một câu bình luận, là một câu thơ của Lý Bạch trong Hiệp Khách Hành:
Túng tử hiệp cốt hương
Bất tàm thế thượng anh.