Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 28: Trâu Tinh Trì




Ra khỏi nhà ga, Bảo Ngân cứ quay đầu lại nhìn Bảo Kim: “Ca, mau lên chứ, sao chậm chạp thế?”

Phương Tịch ôm vai Bảo Ngân nói: “Chú cần thông cảm với anh chú, nó đang mâu thuẫn lắm.”

Bảo Ngân ngạc nhiên: “Anh ấy phân vân gì?”

Bảo Kim dường như nghĩ thông suốt, bước tới lôi tay Bảo Ngân: “Đi, đi uống rượu.”

Bảo Ngân không hiểu: “Cơm còn chưa ăn, uống rượu làm gì?”

Bảo Kim ôm quyền với bọn tôi: “Các vị huynh đệ, hai anh em chúng tôi đã lâu chưa gặp mặt, muốn có chút riêng tư, cơm nước xong chúng tôi sẽ trở về trường.”

Bảo Ngân bị Bảo Kim lôi đi, vừa đi vừa nói chuyện: “Kêu mọi người cùng đi đi...” chốc lát hai người đã đi xa.

Trương Thanh nói: “Các anh nói xem Bảo Kim liệu có nhân lúc Trí Thâm ca ca uống say hại mạng anh ấy?”

Vương Dần khinh thường: “Bảo Kim mà muốn hại Lỗ Trí Thâm cần phải dùng rượu sao?”

Trương Thanh cả giận: “Mày nói gì, chẳng lẽ hảo hán Lương Sơn bọn tao không bằng Bát đại thiên vương bọn mày sao?”

Tú Tú nói nhỏ: “Các anh đừng ồn ào nữa, nào có ca ca hại đệ đệ của mình?”

Vương Dần: “Lỗ Trí Thâm bây giờ kém Bảo Kim xa.”

Trương Thanh nói: “Có bản lãnh không uống thuốc thử coi.”

Vương Dần hừ lạnh: “Không uống thuốc sao tao nhận ra mày hả đồ ngu.”

Phương Tịch cười ha hả nói với Lư Tuấn Nghĩa: “Tuấn Nghĩa huynh, lần này nếu không có chúng ta, sợ là đám Lương Sơn các vị tới đây một năm cũng chẳng có việc gì làm nhỉ.”

Lư Tuấn Nghĩa cũng cười nói: “Nói thế cũng phải.”

Tới lúc này, tôi rốt cục cũng xem như giải quyết được một mối quan ngại. Từ biệt mọi người, nguyên ban nhân mã chúng tôi lao thẳng về hiệu cầm đồ. Ở trên xe Hạng Vũ bỗng nói: “Kỳ thật anh thật sự hâm mộ Bảo Kim, mặc kệ là cừu nhân hay huynh đệ, ít nhất cậu ta rốt cục cũng gặp được người ngày đêm mong nhớ.”

Tôi bỗng nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Vũ ca, lúc nãy anh nói gì với Nhị béo? Tìm được chị dâu thì không vội kinh động là có ý gì?” Tôi đoán đây đại khái là Hạng Vũ thận trọng, vạn nhất Ngu Cơ là một hót girl chuyên khoe hàng tạo scandal trên internet thì tốt nhất không nên nhận.

Ai ngờ Hạng Vũ thản nhiên nói: “Anh chỉ muốn nhìn cô ấy một lần rồi rời đi, anh không sống được vài ngày nữa, không đáng lại làm cho A Ngu thống khổ.”

Oa ha ha, thế kỷ 21 rồi vẫn có nam sinh ngây thơ thuần khiết thế, tựa hồ trong sách cũng nói: Mỹ lệ, anh chỉ dám tránh ở trong xó y y (quay tay)...

Tôi nói: “Anh sao phải khổ vậy chứ. Nhìn Trương Băng không phải cũng thế sao, anh coi như là cô ấy là chị dâu chuyển thế, bề ngoài cũng giống mà.”

Hạng Vũ chậm rãi lắc đầu.

Tôi nói: “Anh cũng hiểu được cô ấy không phải Ngu Cơ mà?”

Hạng Vũ cười khổ.

Buổi tối Bánh Bao cũng bắt đầu nói với tôi: “Cường tử, anh nói em có nên nghỉ làm ở quán bánh bao không? Mồng 10.10 thì cưới mà giờ cũng cuối tháng 9 rồi.” Tôi gật đầu.

“Còn có xe cộ nữa, thêm nữa ít nhất phải mua thêm ít gia cụ, dù sao sô pha phải thay.” Tôi gật đầu, tôi cũng không định trong ngày cưới người ta thấy tôi còn xài cái sô pha ba chân, hơn nữa phòng tân hôn cũng không nên ở hiệu cầm đồ.

Cuối cùng Bánh Bao vẫn lo lắng nói: “Ngày mai em xin nghỉ, cùng anh đi chọn mua đồ đi.”

Tôi vội xua tay: “Không được, anh không phê chuẩn.” Có cô ấy đi theo tôi không làm được gì cả.

Bánh Bao cười nói: “Anh lại không phải ông chủ củua em, anh phê chuẩn hay không phê chuẩn gì?”

Tôi cười cao thâm mạt trắc: “Bánh Bao, em hâm mộ việc của ai trong cửa hàng nhất, muốn làm quản lý không?”

Bánh Bao không cho là đúng: “Làm quản lý làm gì? Chẳng qua nhiều hơn em 1000 đồng lương mà mệt chết.”

Ha ha, tâm tư rộng nhỉ, lương hơn có 1000? Sao cô ấy không nói tiền lương tổng cộng chưa tới 1000?

Tôi nói: “Vậy kế toán. Thoải mái chứ.”

Bánh Bao bĩu mỗi: “Quá phí nơ ron thần kinh, còn phải quan tâm hóa đơn đúng sai.”

“... Vậy em hâm mộ ai?” Xem ra Bánh Bao mưu đồ không nhỏ, có thiên phú làm đại chưởng quỷ.

Bánh Bao đặt tay lên ngực: “Nói thật nha. Em hâm mộ người bóc hành trong quán bọn em, ngồi ở ghế dài chỉ để ý lột vỏ hành, lại chẳng cần quan tâm việc khác, mà cũng không mệt nữa.”

Tôi: “....”

Quên đi, chuyện này không thể đáp ứng cô ấy, cô ấy lột hành một tuần chắc phòng tân hôn của hai đứa sặc mùi hành mất.

Nhưng mà ngày thứ hai tôi thật sự vội rồi, trước tiên gọi điện cho các khách sạn lớn, kết quả hỏi qua, sáu thành đã đầy, còn mấy nhà chỉ có một hai phòng, vừa nghe tôi muốn tổ chức một bữa tiệc quy mô 500 người ăn là cúp máy. Cũng chẳng trách bọn họ, kết hôn mời 500 người thì chúng tôi ít nhất cũng là công tử của lãnh đạo cấp cục trở lên, công tử của lãnh đạo tháng 10 cưới thì không thể nào cuối tháng 9 mới vội vã tìm khách sạn – kỳ thật 500 người cũng không nhất định đủ chỗ ngồi, đám hảo hán Lương Sơn thêm cả Nhạc gia quân đã gần 400, nhà chúng tôi là tiểu gia tiểu hộ, 10 bàn thân bằng bạn hữu vẫn là có, thêm ý tứ của bố Bánh Bao là hai nhà làm chung...

Chẳng mấy chốc đã tới trưa, nhanh thật, nếu không tìm khách sạn thì chúng tôi đành phải tổ chức trên đường thôi, ai bảo chưa từng có kinh nghiệm kết hôn chứ.

Cuối cùng tôi đành gọi điện thoại xin Kim Thiếu Viêm trợ giúp, mấy khách sạn lớn thì nó chắc chắn biết hơn tôi, ai ngờ Kim Thiếu Viêm nghe xong cũng lấy làm khó xử, mấy ngày này là đỉnh điểm mùa cưới, muốn tìm một khách sạn lớn có thể tiếp nhận trừ phi đặt trước mấy tháng, điều này cũng vô cùng khó khăn. Kim Thiếu Viêm chợt nói: “Nếu không làm ở dã ngoại theo mô hình như tiệc rượu, kiểu đám cưới phương tây nhé?”

Tôi nói: “Cái mà “em nguyện ý, anh nguyện ý” hả?”

Kim Thiếu Viêm hưng phấn: “Đúng rồi, đúng rồi, anh mà đồng ý thì không cần lo lắng, em phái người chuyên phụ trách tới, tuyệt đối cho người ta vừa thấy liền nghĩ đây là nghi thức của nữ hoàng Elizabeth.”

“Được rồi! Elizabeth tới Trung Quốc làm quái gì – chú muốn quay “Ngô Tam Quế” không? Chủ ý của chú còn chẳng bằng bọn anh tới quán cơm nhỏ làm bữa cơm thân mật.”

Kim Thiếu Viêm bị tôi mắng, hạ giọng: “Vậy được, em chỉ có thể phụ trách đoàn xe, anh nghĩ nhanh đi, nếu không thiếp mời không phát được, đúng rồi, thiếp mờicho em một cái, tốt nhất cho vài vị đại gia viết vài nét bút.

Tôi cúp điện, không nghĩ ngợi vài phút, điện thoại lại vang lên, tôi tiếp điện nghe, đối diện là một thanh êm lén lút: “Tiểu Cường hả, mau tới đón anh rời đi.”

Tôi hỏi: “9257?”

“Là anh.”

“Mày sao vậy?”

“Không nói nhiều, chú mau tới đi.”

Lúc tôi tới Dục Tài mới biết chuyện gì, Ngụy Thiết Trụ cùng Lý Tĩnh Thủy trở về như là một tín hiệu, ngắn ngủi nửa ngày đã có hơn 50 chiến sĩ trở về, còn lại đại khái đang ở trên đường, các chiến sĩ trở về mấy ngày này thấy cảnh vật mới lạ, thường đi chung quanh trường xem xét, Dục Tài trong mắt tôi dường như chẳng có gì thay đổi, đó là vì tôi luôn ở đó, kỳ thật nó sớm đã từ một khu nhà giáo học hoang vu bị virus đánh phá siêu tốc biến thành một con cự long. Các chiến sĩ từng tham dự kiến thiết nó, cũng có thể nói là chủ nhân của nó, hiện tại trở về đương nhiên muốn đi lại một lần mỗi tấc đất.

Nói cách khác, Tần Cối không dám ra khỏi cửa một bước nếu không sẽ bị tử sĩ của Nhạc phi phát hiện, cho dù lão ở trong phòng không ra sợ rằng cũng không có cảm giác an toàn – tựa hồ con chuột trong lồng sắt bị 50 con mèo vây quanh.

Cho nên Tần Cối yêu cầu lập tức rời đi, đối với yêu cầu này tôi vô pháp cự tuyệt, tôi cũng không muốn trước khi kết hôn phải xử lý bầm thây án, 300 binh sĩ không cần làm nhiều, mỗi người chém một đao thì Tần Cối sẽ biến thái giống hệt như người máy cơ khí dạng hóa lỏng trong “Terminator 2”

Tôi đi vào phòng Tần Cối, thằng già này đã sợ tới đáng thương, màn che kéo chặt, sắc mặt tái nhợt, tôi đi qua nhìn xuống dưới lầu, ngẫu nhiên có bóng các chiến sĩ đi qua, hiện tại dù muốn đem Tần Cối rời khỏi đây cũng rất trắc trở.

Tôi trừng mắt với lão: “Trước kia không làm chuyện tốt, giờ hối hận rồi chứ?”

Tần Cối run rẩy: “Đừng nói lời vô dụng, mau dẫn anh rời khỏi đây... , kiếp sau anh làm người tốt.”

Tôi khinh bỉ: “Làm người tốt? Mày cho rằng người tốt dễ làm lắm sao, không nhặt của rơi, gái ngồi trong lòng mà tâm không loạn, không sợ khi ngồi trong phòng tối, mấy việc này lão làm được sao?”

Tần Cối cúi đầu không nói gì, mãi sau mới ngẩng đầu hỏi tôi: “Thế chú làm được sao?”

Tôi: “Ách...”

Tần Cối cười ha hả đứng lên bắt tay tôi: “Kiếp sau chúng ta cùng cố gắng nhá.”

Vì cải trang cho Tần Cối nên tôi mất nhiều công sức, đầu tiên là cho lão mang cái kính râm, lại mượn một cái mũ bảo hộ lao động cho lão đeo, cuối cùng tôi cũng cắt luôn chòm râu dưới cằm lão, chỉ lưu lại râu mép, hơn nữa cắt thành hình chữ bát, tôi lui ra sau nhìn lại lão rất vừa lòng: “Tốt, hiện tại lão mới giống Hán gian.” bởi vì lão Tần Cối này vẫn rất đẹp trai, tôi sớm cảm thấy không tự nhiên.

Trước lúc ra cửa, tôi rất trịnh trọng nhắc nhở : “Đi ra ngoài phải thoải mái như không có gì, mày mà cứ lấp la lấp ló sợ sệt run rẩy nếu bị Nhạc Gia Quân bắt tao cũng không cứu mày.”

Sau đó tôi phát hiện tôi nhắc nhở dư thừa, các bạn xem lại cái lão Hán gian này ở nhà thì run rẩy sợ hãi, nhưng mà vừa ra cửa lập tức trở nên lững thững, tôi cũng không thể không phục, tôi phát hiện, gian thần hán gian bị người ghen ghét thì luôn có bản lãnh hơn so với người thường, có lẽ cũng là do thân phậm của bọn họ nếu biến chất thì mang lại tai nạn thật lớn cho chính phủ cùng nhân dân.

Tới xe, Tần cối tránh sau cửa kính xe màu tối, bỏ mũ quạt mát, hình dáng thanh nhàn làm cho tôi hận không thể một cước đá bay, tôi tức tối: “9527, tố chất tâm lý tốt đấy, sao lão lại làm được giỏi thế.”

Lão hán gian nhàn nhã: “Chuyện nào đáng nói tới, anh coi mình là Trâu Tinh Trì đang tránh né fan nữ là được.”