Tôi nói chuyện với Lý Nguyên Bá, mấy người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng, nhưng mà không ai để ý, khẳng định bọn họ nghĩ đây là chú cháu nói đùa với nhau thôi….
Chờ Lý Nguyên Bá thật sự thúc ngựa xuất trận, Quan Vũ mới vội vàng nói với tôi:
“Chú có lầm không, đây là lúc đùa giỡn sao?”
Trương Phi kẹp bụng ngựa muốn đi ra: “Ta đi tiếp nó về.”
Đơn Hùng Tín duỗi tay giữ chặt lại, cười nói: “Dực Đức huynh dừng lại, đứa nhỏ này mà ra tay, chỉ sợ không có ai có thể gọi về.”
Trương Phi lập tức hiểu sai ý, vội la lên: “Lôi không về cái gì chứ, người nọ là Lữ Bố đó.”
Tần Quỳnh giải thích thêm: “Đứa nhỏ này không phải bình thường đâu, nó là thân huynh đệ mà Đại Đường hoàng đế Lý Thế Dân của chúng ta kiêng kỵ, bài danh thứ….”
Trương Phi trừng mắt: “Cho dù nó là hậu duệ vương công quý tộc, các ngươi bình thường dỗ dành sủng ái nó cũng được, nhưng sao lại cho nó đi chịu chết – hoàng đế Đại Đường? Hiện tại hoàng đế họ Lưu mà?”
Tần Quỳnh: “… sau này là họ Lý.”
Trương Phi tức giận: “Cho dù đương kim hoàng đế thoái vị, vậy cũng phải là đại ca của ta làm, vẫn là họ Lưu.”
Tần Quỳnh: “….”
Bọn họ đang mải giải thích, bên kia Lý Nguyên Bá đã cùng Lữ Bố gặp mặt, đứa nhỏ này giơ chùy muốn đánh, Lữ Bố cả kinh: “Đợi chút, chờ chờ, bố mẹ mày đâu?”
Mãnh tướng như Lữ Bố có sai héc-quyn ra cũng không e ngại, nhưng đối thủ là đứa nhỏ thì là chuyện khác, có đôi khi thắng lợi cũng không phải là vinh quang. Ăn dưa chuột sống và ăn ếch sống là khác nhau nha, hắn không làm nổi.
Lý Nguyên Bá dù đầu óc chậm lụt nhưng cũng nhìn ra đối phương coi thường mình. Thằng ngốc trịnh trọng nói: “Tao chính là Tùy Đường đệ nhất hảo hán Lý Nguyên Bá. Thằng nhóc Lữ Bố phải cố mà đánh với ta nha.” Nói xong, sợ Lữ Bố còn không xuất toàn lực, tha thiết nhắc nhở hắn.
Câu này vừa nói xong, không khí khẩn chương giữa hai quân biến mất, quân thủ quan và liên quân đều phì cười, hôm nay danh tiếng 18 hảo hán được mọi người biết tới, bọn họ thấy thằng nhóc con đi ra nghiêm trang nói mình là đệ nhất hảo hán, nghĩ thầm đứa nhỏ này nghe được chuyện cười, chạy ra trêu đùa đi.
Trương Phi ảo não: “Lúc này thật mất mặt.”
Lữ Bố cười: “Lý Nguyên Bá? Ta chưa từng nghe nói qua?” Dáng vẻ người lớn chọc trẻ con.
Nhưng Lý Nguyên Bá rõ ràng là một thằng nhóc con. Đứa nhỏ ghét nhất bị người lớn gọi là trẻ con, còn nữa, nếu là ở Tùy Đường mà vác “Lý Nguyên Bá” ra thì dù là ai cũng phải suy nghĩ, đáng tiếc đây là ở Tam Quốc, Lý Nguyên Bá vừa nghe Lữ Bố nói chưa từng nghe qua danh hiệu của mình, tức giận vô cùng: “Mày xem chầy đây.”
… Chuyện này vốn không trách Lữ Bố được. Tổng thống Mĩ năm 2109 chạy về Iraq năm 2008 thì cũng chẳng ai nhận ra sao? Nhưng mà Lý Nguyên Bá mặc kệ -- nói kiểu Hầu Bảo Lâm, cái tính khí của hắn thì quan tâm chó gì triều đại.
Lý Nguyên Bá dục ngựa chạy như điên, lúc sắp tiếp cận Lữ Bố đứng dựng lên, giơ cao cái chầy gầm lên đập. Lữ Bố lúc đầu nghĩ thằng nhóc khiêng đồ chơi nhưng mà lúc này nhìn kỹ thấy thứ này không nhẹ, chưa kể thể tích to bự, tảng đá cũng hơn 400 cân, cảm giác khác hẳn cuộn giấy vệ sinh 4 lạng nhé. Hơn nữa có thể nhìn thấy chiến mã đang cố hết sức, Lữ Bố dù sao cũng là lão tướng nhiều năm chinh chiến sa trường, tinh mắt, lúc Lý Nguyên Bá vung chùy tới gần liền vô cùng cẩn trọng, cắn răng nghênh đón:
“Khai.”
Uỳnh một tiếng, chùy kích tương giao, hai ngựa lướt qua nhau, Lữ Bố dù còn trên ngựa nhưng mặt biến sắc, như bị đóng đinh lệch qua bên, hai tay run run – khẳng định bị choáng nặng.
Lý Nguyên Bá quay ngựa, vui vẻ: “Giỏi lắm nhóc con, đây là chùy thứ nhất, mày đừng làm tao thất vọng.” Nói xong không có dừng nghỉ nhấc chùy lao tới, Lữ Bố hoảng sợ, miễn cưỡng điều chỉnh tư thế, trơ mắt nhìn cứt trâu to như lu nước va tới.
Người lão luyện đều biết một câu nhất lực hàng thập hội. Nếu trên đất bằng giao thủ thì thì khó nói, nhưng mà là đại tướng đơn đấu, thân ngồi trên ngựa, thật sự không làm được gì, Lý Nguyên Bá xài cái chầy nặng 400 cân thêm vào trọng lực, thể năng, động năng, quán tính, lực lượng đổ xuống tới ba bốn ngàn cân, lúc này mặc kệ đối thủ có biết thái cực quyền, mê tung quyền hay là hầu nhi quyền, chỉ có thể cứng đối cứng, Lữ Bố vẻ mặt buồn bã giơ cao phương thiên họa kích đón đỡ, ầm một tiếng vang chát chúa rách màng tai, một tai của họa kích va chạm vào thạch chùy.
… kết quả của trận chiến này phải nói tới thời kỳ đại luyện cương thiết.
Chúng ta đều biết, đại luyện cương thiết là một sai lầm của chủ nghĩa cực tả, hậu quả trực tiếp là rất nhiều xoong nồi chậu bát trong gia đình đều hóa thành thứ đồ chơi dị hợm trong tay Lý Nguyên Bá, thứ này cứng hơn đá thường, nhưng lại mềm hơn sắt nhiều, mặt ngoài thô ráp như đống cứt trâu, nhưng không dùng được làm gì.
Lữ Bố là danh tướng tam quốc, phương thiên họa kích trong tay Lữ Bố hiển nhiên là tinh phẩm, tính tới kỹ thuật luyện sắt cực hạn thời Tam Quốc, binh khí độ cứng ít nhất là 56 – tiếp cận Inox Trung Quốc…
Vì vậy, lúc này đây, chùy cứt trâu cùng phương thiên họa kích va chạm không sinh ra tia lửa – còn có đếm không hết mảnh vụn bắn đầy mặt, mấy thứ tạp chất này như thiên nữ tán hoa phun lên mặt, lên đầu Lữ Bố, cùng với đó là… mắt. Bạn học Lữ Phụng Tiên là loại người lúc bé không thể hòa đồng với các bạn đồng trang lứa, không biết khi bị cát ném vào mặt thì bí quyết đối phó thế nào, đầu tiên phải bình tĩnh (khi tôi còn bé thường xuyên ném cát vào mặt đứa khác, cũng hay bị ném lại), hơn nữa tay đau, đại kích phải vứt qua bên để dụi mắt, Lý Nguyên Bá lại đang hứng khởi, kêu lên: “Lại ăn của ta một chùy.” Chùy cứt trâu lại muốn nện xuống.
Tần Quỳnh vội hô lớn: “Nguyên Bá, bắt sống.”
Lý Nguyên Bá nghe Tần Quỳnh nói vậy, sửng sốt, Lữ Bố lạnh sống lưng, che mắt thừa dịp này quay ngựa bỏ chạy. Lý Nguyên Bá dùng chùy đâm vào eo. Lữ Bố hét lên quái dị, cũng không rơi xuống ngựa, mà nước mắt nước mũi chảy ròng ròng dính chặt lấy yên ngựa phi nhanh như chớp về hướng Hổ Lao Quan.
Lý Nguyên Bá ở sau thúc ngựa đuổi theo, nhưng lúc này Lữ Bố cưỡi Xích Thố. Chẳng mấy chốc đã cách xa Lý Nguyên Bá, cầu treo đã hạ xuống, Lữ Bố sắp thoát.
Chúng tôi hiểu rõ cứu muốn Lưu Bị phải ngay lúc này, cả đám hô lớn lên, chợt Quan nhị ca bỗng đưa hai ngón tay vào miệng huýt gió, tôi không hiểu: Nhị ca lo lắng quá hay bị gì vậy, lúc này còn có tâm sự huýt sáo giải sầu?
Xích Thố đang chạy thục mạng tới cầu treo, chợt nghe tiếng huýt, liếc mắt thấy Quan nhị ca. Nhị ca vươn hai tay vẫy vẫy: “Hồng nhi, trở về.” Xích Thố nhũ danh nguyên lai là Tiểu Hồng Hồng (Hồng Hồng nhá con Hentai).
Xích Thố nghe Quan Vũ gọi về, vui mừng quay đầu chạy chậm về phía chúng tôi. Lữ Bố hai mắt nhắm nghiền, còn tưởng lúc này đã vào quan, thuận miệng phân phó: “Mau đưa nước cho ta rửa mắt….”
Mặc dù vô cùng khẩn cấp, binh lính liên quân vẫn phì cười, Lữ Bố nghe có vẻ lạ, cố gắng mở mắt, lập tức kinh hãi. Liều mạng kéo cương: “Trở về, trở về cho ta.”
Xích Thố chẳng buồn để ý tới, chẳng mấy chốc đã quay lại nơi vừa giao chiến, Lữ Bố khoa tay múa chân lại đá, chẳng mấy chốc đã tới gần chỗ bọn tôi. Thằng nhóc này thấy không ổn liền nhảy xuống ngựa chạy bộ về, chạy không quá hai bước, lại đụng phải Lý Nguyên Bá ở giữa trận, hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Lý Nguyên Bá kẹp chầy dưới nách, duỗi tay xách Lữ Bố về trận. Lữ Bố cao gần hai mét lại bị thằng nhóc con xách giữa không trung, chỉ có thể nhăn nhó, nhìn vô cùng quỷ dị. Lập tức, hai người hai ngựa đi về trận địa liên quân, Lý Nguyên Bá quẳng Lữ Bố xuống đất, trước tiên tỏ ra đau lòng nhìn cái chầy nhiều vết nứt, sau đó tức giận nói: “Thằng Lữ Bố hung mãnh cái gì, có hai chùy mà không tiếp nổi, còn không bằng thằng nhóc Bùi Nguyên Khánh kia.”
Trương Phi, Quan Vũ thạch hóa tập thể. Mãi sau Trương Phi mới líu lưỡi: “Bà nội nó, đây là là đứa nhỏ hả?”
Lại nhìn đám quân giữ quan ải, cả đống nhìn Lý Nguyên Bá ngơ ngác không biết nói gì. Chẳng biết ai kêu một tiếng, đám quân giữ quan ải ầm ầm hò nhau chạy vào quan. Tôi thúc ngựa chạy lòng vòng trước quan ải, túi chứa gạch quơ quơ, diễu võ dương oai: “Ngô thượng hữu dư dũng khả cố!! (tao còn thừa lực đánh tiếp)”. Hô hồi lâu mới đã nghiền, hoành tá tràng trở lại trận địa. Vốn tôi muốn hô: “Ta đã là thiên hạ vô địch rồi”, nhưng mà câu này không cát lợi, nên thôi.
Lúc này Lữ Bố đã bị trói, liều mạng nháy mắt, lệ rơi đầy mặt, tôi khinh bỉ: “Sức lực dư thừa của mày đâu? Sao, lớn như vậy còn khóc.”
Lữ Bố giải thích: “Không khóc, bụi vào mắt” – tỏ rõ vẻ không phục “Nếu không, làm sao bọn mày bắt được tao?”
Lý Nguyên Bá cởi dây trói cho nó: “Đến đến đến, mày lên ngựa tiếp tao ba chầy coi.” Còn ân cần giúp Lữ Bố nhặt phương thiên họa kích về nhét vào tay hắn, Lữ Bố nhìn không nói gì, thật lâu sau ném xuống đất: “Thôi, tao không thắng được mày, Tùy Đường 18 hảo hán quả nhiên có bản lĩnh.”
Trận này Tùy Đường 18 hảo hán chẳng những làm cho kẻ địch lạnh gáy, còn nổi danh trong liên quân, các lộ chư hầu nhìn bọn tôi, nhất là chú ý tới Lý Nguyên Bá, không thèm để ý người khác.
Quan nhị ca ngồi lên ngựa nói với Lữ Bố: “Lữ Phụng Tiên, tao muốn dùng mày đổi lại đại ca Lưu Bị của tao, hiện tại Hổ Lao Quan ai làm chủ?” Hắn vì có giao tình với Nhị béo, nên cũng có chút khách khí với Lữ Bố.
Lữ Bố kinh hỉ: “Nói thật sao?”
Nhị ca: “Quan Vân Trường tao có khi nào nuốt lời?”
Chỉ tiếc, Quan Vân Trường giờ còn chưa phải là danh nhân gì, Lữ Bố do dự một lúc mới nói: “Trừ tao ra, Hoa Hùng làm chủ.”
“Theo tính nó, chấp nhận đổi người sao?”
Lữ Bố: “Chắc là chịu, tao với Hoa Hùng cũng có tình cảm tốt, hơn nữa tao là nghĩa tử của Đổng thái sư…”
Trương Phi mắng: “Ba họ gia nô.”
Tần Quỳnh nói: “Mày có thể gọi quan bây giờ không, chờ Lưu đại ca đi ra thì bọn tao để mày về.”
Lúc này trước quân có một đội vệ binh đẩy mọi người ra, một viên đại tướng đi tới trước mặt chúng tôi, người trung niên này cũng có vẻ đẹp trai, cũng có chút anh khí, hắn nói lớn: “Không thể, Lữ Bố dũng mãnh, tuyệt không thể thả hổ về rừng.”
Theo người khác xưng hô, vị này hẳn là minh chủ của 18 lộ chư hầu – Viên Thiệu.
Trương Phi nghe Viên Thiệu muốn giết Lữ Bố, tức giận: “Mày giết nó thì đại ca tao làm sao?”
Trương Phi cùng Quan Vũ trong mắt Viên Thiệu bất quá là mã cung thủ, đại ca của bọn họ tự nhiên cũng không trong phạm vi lo lắng, trực tiếp phân phó vệ binh:
“Mang Lữ Bố ra chém đầu thị chúng.”
Lữ Bố dù lợi hại, nhưng mà hết sức sợ chết, vô ý thức né sau lưng Quan Vũ, mấy người Quan Vũ cùng Trương Phi, còn có Đơn Hùng Tín đều lấy vũ khí ngăn trở vệ binh. Viên Thiệu không thể tưởng tượng được là mấy binh lính lại công nhiên cãi lệnh hắn, quát: “Các ngươi dám phản bội minh ước sao?”
Lúc này Công Tôn Toản vội bước ra: “Viên tướng quân bớt giận, đại ca của bọn họ vì cứu ta mới thất thủ rơi vào tay địch, nên họ muốn chuộc lại, hơn nữa theo minh ước đồng sinh cộng tử, tính mạng Lưu hiền đệ quan trọng hơn.”
Viên Thiệu hừ lạnh: “Phải lấy đại cục làm trọng.”
Trung niên cho Lý Nguyên Bá mượn ngựa cũng đi qua khuyên Viên Thiệu:
“Tướng quân, Huyền Đức công chính là huyết mạch Hán thất, phải cứu a.”
Viên Thiệu: “Ta xem hơn phân nửa là giả mạo…”
Bọn họ không thể quyết định, tôi cầm phương thiên họa kích trả lại cho Lữ Bố, đẩy hắn đứng trước mặt Viên Thiệu, cười he he nói: “Vậy đi, dù sao bọn tao cũng không nhúng tay, chúng mày ai có thể xử lý hắn thì xử lý đi.”
Lữ Bố biết đây là thời khắc mấu chốt giữ mạng sống, toàn tam quốc hắn chỉ sợ Lý Nguyên Bá (không sợ sao được?), nghe nói Lý Nguyên Bá không ra tay, liền cầm đại kích đứng ra, giương nanh múa vuốt: “Ai dám chiến với ta?”
Cuối cùng lại nói nhỏ với Lý Nguyên Bá “Mày không tính, hehe.”
Viên Thiệu đại khái nghe nói Lữ Bố bị bắt mới đi ra, vừa rồi hoàn toàn không biết gì, hỏi người bên cạnh: “Lữ Bố do ai bắt?”
Người nọ nói nhỏ với hắn, Viên Thiệu biến sắc mặt nhìn chung quanh nói: "Chúng tướng, ai đi bắt kẻ này?”
Chúng tướng đều hiểu nhiều, biết mình đi lên là mất mạng, cả đám kẻ nhìn đông, người nhìn tây, ku nhìn trời, nói chuyện phiếm thì tiếp tục chém gió, Viên Thiệu thở dài:
“Đáng tiếc thượng tướng Nhan….”
Tôi ngắt lời: “Nhan Lương cùng Hề Văn cũng là nhị tuyến phối trí, đừng có mang bọn nó ra đây.”
Viên Thiệu thấy Lữ Bố nhìn mình căm tức, lại đợi một lúc thấy bọn tôi định đóng cửa thả Phụng Tiên, lui về sau vài bước nói: “Ta cho Mạnh Đức chút thể diện vậy, hừ.” Nói dứt mồm dẫn người chạy.
Mạnh Đức? Lúc này tôi mới biết người cho Lý Nguyên Bá mượn ngựa là ai --- cha ruột của Tào Xung, Tào Tháo.