Phàn Khoái cùng Kinh khờ đi rồi, tiệc rượu lại trở lại bình tĩnh, Lưu Bang lau mồ hôi cười ngượng ngùng: "Quý thất lễ."
Trương Lương lại ngồi xuống nhưng cũng không tỏ ra có gì cảm kích, chỉ lặng lẽ kéo tay tôi. Tôi hiểu, hành động hàm nghĩa sâu xa, bao hàm cảm tạ nhưng cũng có ý hỏi, tôi không tỏ vẻ nhiều, chỉ kính rượu.
Phạm Tăng thấy kế hoạch thích sát thất bại, lấy tay cộc bàn vài lần, dùng ánh mắt dò hỏi Hạng Vũ, Hạng Vũ làm như không thấy, chỉ trò chuyện qua loa việc đánh giặc với Lưu Bang, nói tới chỗ cùng ý kiến hai người đều cười to thoải mái, chỉ có điều hiện tại Bang Tử vì lấy lòng Hạng Vũ, còn Hạng Vũ thì có chút chân tình thực lòng. Tôi biết, trong lòng Hạng Vũ vẫn có cảm tình với Lưu Bang, hai người có cừu oán nhưng đó là tranh giành giang sơn, Ngu Cơ chết là chuyện ngoài ý muốn, Lưu Bang không có làm gì quá phận với Hạng Vũ, hai người cùng tới chỗ tôi, lúc đầu có chút bất thường nhưng kèm theo việc Hạng Vũ cua Trương Băng, Lưu Bang ở bên không ngừng bày mưu hiến kế, ân oán giữa hai người đã nhạt đi nhiều, hơn nữa ở nơi đất lạ chỗ tôi chỉ có Lưu Bang là cùng thời kỳ, hai người cùng chung sức đối phó người khác, cũng đã giao thủ rồi, nếu nói tới trò chuyện, cũng nhiều chủ đề.
Sau đó, Hạng Vũ mặc dù còn hoài niệm Ngu Cơ nhưng cừu hận với Lưu Bang kỳ thật đã quên, hai người thường đấu võ mồm nhưng không biết từ lúc nào đã sớm trở thành bạn. Cuối cùng lúc rời đi, trong lòng hai người chắc mong nhớ nhất chắc là vị oan gia kiếp trước.
Cho nên Hạng Vũ gặp Lưu Bang không thể vênh mặt hất hàm sai khiến, có thể thấy anh ấy thích nói chuyện phiếm với Lưu Bang, tôi thấy vậy cũng nghĩ nhân cơ hội để anh ấy kéo Bang tử tới, tôi nháy mắt bĩu môi ra hiệu cho anh ấy, không ngừng ra hiệu hấp dẫn chú ý. Không ngờ còn chưa làm Hạng Vũ chú ý đã khiến Trương Lương quan tâm: "Tiểu Cường huynh thân thể không thoải mái sao?"
Hạng Vũ nghe vậy mới nhìn qua, chúng tôi nhìn nhau, tôi liều mạng nháy mắt, Hạng Vũ đương nhiên hiểu ý tôi, trong tay anh ấy có thuốc, cứ do dự mãi, cuối cùng nhìn tôi lắc đầu.
Tôi vỗ đùi, tình tiết anh hùng đáng chết.
Thấy Lưu Hạng hai người thân cận, Phạm Tăng cũng lo lắng, lão vẫn kiên định trừ bỏ Lưu Bang, thấy tình cảnh hiện tại là cơ hội hiếm có không muốn bỏ qua, đứng ngồi không yên, liên tục nháy mắt với Hạng Vũ -- bữa cơm này thật là một hồi ánh mắt bay lung tung à.
Hạng Vũ như không thấy, chỉ lo cùng Lưu Bang chém gió, lão Phạm vò đầu bứt tai, vô ý cởi ngọc bội bên hông xuống cầm trong tay, tôi cũng đang muốn tìm thứ gì đó để lúc lắc thôi miên Hạng Vũ, ở nơi mà ánh mắt đã mất đi hiệu lực, chỉ có thể sử dụng công cụ cao cấp hơn để người ta chú ý, nếu thừa dịp này cho Lưu Bang ăn, sau đó bớt đi nhiều việc mà?
Nhưng mà trong túi tôi chỉ có một chùm chìa khóa xe....
Tôi quay đầu lại thấy ngọc bội trong tay Phạm Tăng, ông già này mấy lần muốn cầm lên lại nhớ tới lời Hạng Vũ nói lúc nãy nên chưa dám, ngọc bội nắm chặt trong tay cứ xoa đi xoa lại chưa dám dùng, tôi ngồi gần lại nói: "Lão có cần hay không. Lão không cần cho tôi mượn cái."
Phạm Tăng không nói gì, rất máy móc đưa ngọc bội cho tôi, tôi để ý thấy Hạng Vũ nhìn qua liền cầm ngọc bội giơ lên cao, Hạng Vũ liếc nhìn tôi, lập tức lại quay đầu qua, tôi thở dài, đành phải nhẹ nhàng gõ ngọc bội lên bàn, đợi cơ hội lần sau. Một lúc sau Hạng Vũ xoay đầu qua tôi lại cầm ngọc bôi giơ lên, Hạng Vũ trừng mắt với tôi, lần thứ ba giơ ngọc bội lên thì Hạng Vũ hừ hừ.
Lưu Bang càng hoảng sợ, nghĩ tới mình vô ý đắc tội Hạng Vũ. Lúc này hai người đã uống nhiều rượu, khó tránh khỏi lỡ lời. Lưu Bang cẩn thận hỏi: "Tướng quân?"
Hạng Vũ tức giận khoát tay: “Kkhông có liên quan tới ngươi, chúng ta tiếp tục uống rượu."
Tôi biết Hạng Vũ rất cứng đầu không thể thay đổi, đành phải ném ngọc bội lại cho Phạm Tăng, Phạm Tăng im lặng không nói, chẳng biết đang nghĩ gì, tôi sử dụng độc tâm thuật, trong đầu lão già này toàn đao thương kiếm kích, xem ra đang nghĩ cách giết Lưu Bang.
Trong trường biến hóa vi diệu khiến Lưu Bang cảnh giác, cũng tỉnh rượu, hắn đứng dậy nói: "Quý muốn đi vệ sinh, tướng quân thứ tội." Nói xong chậm rãi lui ra cửa, đi ra ngoài.
Tôi đĩnh đạc đứng lên ôm quyền: "Tiểu Cường cũng cáo lui đi vệ sinh." Sau đó chạy hai bước ra ngoài, tôi phải xem tên khốn Lưu Bang này rốt cục làm gì, việc tới nước này, kêu Hạng Vũ cho hắn uống thuốc là bất khả thi, tôi xem có cơ hội nào không, nếu không được thì cho hắn cút, xem ra lão già Phạm Tăng không đạt được mục đích quyết không dừng tay, Lưu Bang ở lại Hạng doanh không an toàn.
Kết quả tôi vừa ra ngoài liền gặp thằng khốn này đang hỏi thị vệ nhà xí chỗ nào, phỏng chừng thật sự mắc tiểu, tôi liền đi theo sau vào một nhà xí, tôi bước vào hắn mới vừa cởi quần, quay lại thấy tôi vào cũng không biết nên nói gì, đành khó xử cười với tôi. Có đôi khi chúng tôi ăn tiệc cũng gặp việc quẫn bách: Vừa rồi áo mũ chỉnh tề, lúc này xoa chân cúi đầu, si ngốc và vội vàng -- phụ nữ ở nhà vệ sinh gặp tình huống gì tôi không biết nha, dù sao đàn ông nó thế, các bạn nói lúc này nói cái gì a? Bắt tay thì hơi buồn nôn, hỏi "ăn chưa" có chút không hợp thời...
Tôi đành gật đầu lại Lưu Bang, nói: “Bái công cũng đi à?"
Lưu Bang mất tự nhiên: “À, vâng, ngài cũng đi à?"
"Đi, đi..."
"He he..."
Sau đó hai người bọn tôi tiếp tục xả nước, Lưu Bang hết sức chuyên chú xả nước lại tỏ ra tùy ý nói: "Tiểu Cường - Quý nhớ không lầm thì huynh đài chính là Tiêu tướng quân mỉm cười phá mười vạn quân Chương Hàm à?"
Tôi kinh ngạc: "Ai da, Bái Công biết ta?"
Tôi sở dĩ lấy làm kỳ vì theo khẩu khí của Trương Lương hẳn không biết sự tích quang huy của tôi. Đương nhiên cũng có thể là xuất phát từ lo lắng nên không để ý chuyện này, nhưng tóm lại, từ điểm này có thể thấy Lưu Bang cũng không nhàn rỗi, trận doanh Hạng Vũ có nhiều người như vậy hắn cũng để tâm chú ý.
Lưu Bang cảm khái: "Đương thời anh hùng, ngoại trừ Hạng tướng quân chỉ sợ phải là Tiêu tướng quân."
Tôi vội nói: “Quá khách khí rồi." Lời này cũng là thằng khốn nói cho tôi nghe, người khác sẽ nghĩ nhiều. Ngoại trừ họ Hạng chỉ có tôi họ Tiêu, đây chẳng phải có ý châm ngòi ly gián?
Lưu Bang lại thở dài: “Đáng tiếc, Quý mã chiến nửa đời lại thủy chung không có được một cường thủ như tướng quân đây, nếu không Quý nguyện lấy lễ huynh trưởng thể hiện, ngày ngày hai bên không rời, sau này nếu có chút thành tựu sẽ phân nửa cho tướng quân."
Hình như nói tôi là nhân tài nếu có thể qua thì hắn chia cho nửa, Lưu Bang thật sự đã uống nhiều rồi. Bình thường cho dù có ý đó hắn khẳng định là sau đó mới dám tỏ vẻ, tôi hừ hừ: "Đây là ngươi không tốt, ngươi đang trắng trợn đào chân tường nhà người khác."
"Ai yuu..." Lưu Bang mặc dù không hiểu được ý tôi, nhưng có thể nhận ra tôi mất hứng, tay run lên -- nước tiểu vãi ra quần. Bất quá tiểu tử này phản ứng thật mau, lại giả bộ say bí tỉ, hỏi qua: "Tiêu tướng quân có gì bực tức, có phải Quý say rượu càn rỡ?"
Tôi chỉ cười he he.
Lưu Bang run rẩy bắt đầu kéo quần lên, còn vì sao run rẩy, ai làm người đó biết. Hắn xoay người ra ngoài bỗng nhiên nói nhỏ, như là thì thầm với tôi: "Quý ngôn từ phế phủ, tướng quân tự lượng."
Tôi đuổi theo hắn ra ngoài, thấy hắn đi hướng nhà ăn, quát: “Hây, đi đâu vậy."
Lưu Bang ngạc nhiên: "Trở về a."
Tôi vỗ đùi nói: “Sao lại về, mày về chờ tao giết mày à?"
Lưu Bang rụt cổ: "Sao lại vậy?"
"Nếu là trước kia tao đập mày rồi." Tôi chỉ ra cửa phủ: “Chạy nhanh đi."
Lưu Bang ngẩn ra, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
"Đứng lại." Tôi tức điên, thằng này sao nói chạy là chạy, cho dù ném lại Trương Lương cũng mặc kệ, nhưng ít ra phải nói vài lời khách khí hãy đi à?
Lưu Bang quay đầu lại hỏi: "Sao?"
Tôi vươn tay ra trước mặt hắn: "Mày tới không chuẩn bị lễ vật gì cho Hạng tướng quân sao?"
Lưu Bang giật mình, móc ra một đôi ngọc nhét vào tay tôi, sau đó lui lại vừa đi vừa nói: "Tiêu tướng quân ân trọng, Lưu mỗ ghi nhớ trong lòng, ngày sau chắc chắn hậu tạ."
Tôi phất tay: "Đi đi, đi lẹ đi." Ngay sao đó lại nghĩ, đây chẳng phải là cưỡng gian à?
Cơ hội cho Lưu Bang uống thuốc là khó tìm, nhưng vẫn phải đuổi đi, Hạng Vũ nhiệt tình có thể khiến hắn hiểu lầm, nghĩ mình tuyệt đối an toàn. Nhưng không thể không đề phòng Phạm Tăng.
Tôi cầm đôi ngọc đấu trở về, vật nhỏ này vuông vức, sáng long lanh, nhìn qua là thứ đồ chơi. Quả nhiên, khi tôi tới cửa đã thấy binh linh đang chinh tập, xem ra lão Phạm muốn học Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền.
Tôi đi vào, đặt hai viên ngọc đấu lên bàn nói: "Bái công uống nhiều, nói có chút khó chịu, thỉnh tội với đại vương xin đi trước."
Hạng Vũ a một tiếng, không tỏ vẻ, Trương Lương tựa hồ đối Lưu Bang ném mình lại chạy trốn cũng quen rồi, không chút lo lắng đứng dậy nói: "Đã thế Tử Phòng cũng cáo từ, đa tạ đại vương thịnh tình khoản đãi." Nói xong trừng mắt lên với Hạng Bá, tôi đưa hắn ra cửa, nói vài lời khách sáo, Trương Lương nhìn tôi đầy nghi vấn, ý tứ dường như là: "Rốt cục mày ở phe nào?"
Tiễn Trương Lương, Phạm Tăng thổi râu trừng mắt, nhìn đôi ngọc đấu rút kiếm ra, tôi nhanh tay đoạt trước đem hai vật nhỏ đó ra -- thứ này đẹp thật, tôi không nỡ để bị chém, tôi không phải cái loại biến thái không chiếm được thì đạp đổ, nhưng món đồ này số mệnh chú định phải bị hủy, vậy không bằng hủy trong tay mình.
Phạm Tăng giận giữ không phát tiết được, kích động chỉ Hạng Vũ, cuối cùng thấy không ổn, bèn chỉ vào tôi, nhún chân tựa hồ muốn nói gì, còn chưa kịp nói ra, tôi đã nói trước: "Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận tôi là nhãi con không thể đồng mưu."
Phạm Tăng: "...."
oOo