Người dịch: FC Lưu Linh
Biên tập: CuòngLong
Trong đám khách hàng của tôi, có một người không thể không nhắc đến, đó là Hoa Mộc Lan, khác với tình anh em của tôi và Hạng Vũ, Chính Béo, Kinh Khờ, nàng và Bánh Bao là tình chị em thân thiết. Sauk hi hội năm người ra đi, nàng suốt ngày ở cùng Bánh Bao, nhưng Hoa Mộc Lan rồi cũng phải đi, có điều Bánh Bao tính cách hơi thô, quên béng mất. Hôm đó ăn cơm, Bánh Bao vừa quay người vào bê canh ra, Hoa Mộc Lan bỗng mỉm cười, đưa tay vuốt tóc, hướng vào bếp nói:
- Chị phải đi rồi, đừng buồn quá nhé, không tốt cho bé con đâu.
Dứt lời thì hình bóng Hoa Mộc Lan bắt đầu mờ đi dần, khi Bánh Bao bê canh ra thì biến mất hắn. Bánh Bao đần người ra nhìn cái ghế Mộc Lan ngồi hồi lâu, rồi bật khóc tức tưởi, sụt sịt nói:
- Em cứ ngỡ không nói gì thì chị Mộc Lan không đi được!
Hóa ra cô nàng cho rằng mình cứ tảng lờ thì ông trời cũng tảng lờ đi luôn. Có vụ đó làm gương, Ngô Tam Quế cũng bắt đầu chú ý, đến ngày, lão ta chắp tay sau đít , chậm rãi đi ra cửa, tôi hỏi:
- Anh đi đâu thế?
Lão cười:
- Đến lúc đi rồi, anh ra ngoài đi dạo rồi đi luôn, đỡ phải để Bánh Bao buồn.
Tôi cầm tay lão, đần mặt ra, rón rén nói:
- Anh là một thằng đàn ông tốt, người ta nói linh tinh gì thì kệ người ta…
Nói đến đây tôi tắc tị, không sao mở lời được, với người khác còn nửa đùa nửa thật nói sau này ghé qua chơi, lão Ba Quế thì không xong, đến tìm lão thì chỉ có khiến lão nhớ lại những lựa chọn đau buồn và day dứt. Cả đời lão chỉ có hai vụ quan trọng, dẫn quân Thanh vào và làm phản, nếu tôi bắt buộc phải đến đó làm nhiệm vụ có nghĩa là lão đã cải tạo tốt, bị ép phải làm thế càng đau long thôi. Ngô Tam Quế dường như hiểu tôi đang nghĩ gì, cười cười:
- Chú Cường à, gặp nhau là có duyên, ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, sau này tốt nhất là đừng gặp lại nữa.
Nói đoạn lão chắp tay sau đít, bình thản bước đi dưới ánh nắng chiều, tôi giờ mới chú ý, lão có vẻ như đã hơi gù rồi.
Quan Vũ còn đi trước Ba Quế, để Chu Thương lại giám sát tôi, muốn tôi đến tìm lão sau khi kết nghĩa vườn đào vì có rất nhiều điều muốn nói với Hai Lưu và Bốn Trương, lão còn rất đểu, hứa rằng sẽ giới thiệu Triệu Vân cho tôi gặp.
Tui đâu có phải gay.. chẳng qua là ngưỡng mộ người ta đẹp trai,dung thương giỏi, quan trọng hơn là tôi cứ nghĩ kiếp trước tôi là Triệu Vân. Trên Lương Sơn, chỉ có mấy con động vật họ mèo dùng thương, không dính tí nào đến vụ đẹp trai. Lão già đểu cáng đó đã làm tôi vỡ mộng khi nói Triệu Vân còn không trắng bằng tôi, thêm vào đó là Hà thiên Đậu cho biết kiếp trước tôi chỉ là một thằng ất ơ, thế là tôi tịt hẳn.
Bốn tay hoàng đế đi sau cùng, rất là bình văn thản, khi đi còn nhấm nhấm nháy nháy nhau, tôi hỏi mới biết mấy lão hẹn nhau sẽ làm vụ viếng thăm xã giao cấp nhà nước, tôi thều thào:
- Đừng làm loạn tùng phèo lên nữa, mà sao mấy anh nghĩ là em sẽ đến tìm?
Mấy lão cười hì hì:
- Chuyện nhỏ, sau này chú nhất định phải nhờ đến bọn anh.
Chu Nguyên Chương dùng một giọng đểu đểu, cầm tay tôi nói:
- Đến chỗ anh chơi là nhất, anh về một cái sẽ tuyển người đẹp đã hứa cho chú…
Lý Thế Dân cười nói:
- Chú Cường thích gái thì qua chỗ anh, công chúa nhà Đường đứa nào cũng ngon lành cành đào cả.
Tôi lườm lão một cái, tám mươi phần trăm khả năng là lão sẽ vớ đại một con bé nào đấy, phong hàm công chúa rồi tống cho tôi. Mấy cô nổi tiếng tí không phải cầm quân đánh nhau, làm phản thì cũng lấy cán bộ vụng sâu vùng xa, tôi mà thành phò mã nhà Đường lại còn tự nhiên thành con cháu lão, đúng là chính khách chẳng có thằng nào tử tế.
Thành Cát Tư Hãn cười ha hả nói:
- Đàn ông có nhiều đất đai và người hầu thì sợ gì thiếu người đẹp, lời hứa 1 ngày của anh vĩnh viễn có giá trị, trên thảo nguyên, nơi nào có người Mông Cổ thì nơi đó có bạn bè của chú, rượu sữa ngựa ngọt ngào và thịt nướng bốc tay ngon lành đang chờ đợi chú.
Ừ, đúng, lão vua Mông Cổ này có hứa là trong một ngày, tôi chay được bao xa thì đất đai và dân chúng ở đó đều thuộc về tôi, nghe ngon. Chưa kịp sướng thì Chu Nguyên Chương đã thò đầu vào hỏi:
- Tôi đi với được không?
Bốn tay này có hẹn là đi viếng thăm phải cách nhau ra, quan hệ hai nước Minh và Nguyên có phần hơi nhạy cảm tí. Thành Cát Tư Hãn lườm một cái đáp:
- Chú mà đến thì anh có đao cong chơ sẵn.
Chu Nguyên Chương rụt đầu, Thành Cát Tư Hãn cười phá lên:
- Đùa chú thôi, chào mừng đến thảo nguyên.
Ba vị hoàng đế đều hối lộ tôi cả, chỉ có Triệu Khuông Dẫn là im re, tôi quay sang khâm phục:
- Chỉ có anh Dận là trầm ổn đàng hoàng.
Triệu Khuông Dận làm bộ mặt âu sầu, phẩy tay nói:
- Đất đai, người đẹp anh có thừa, nhưng hồi trước anh phong chú làm Binh mã đại nguyên soái, biết là về được đã không bừa bãi thế, chén rượu của chú chừng nào chưa uống là anh còn chưa an tâm.
Hóa ra là vẫn âm mưu chén rượu tước binh quyền….
Mọi người đi cả, trường dục tài trống vắng hẳn, tuy không đến nỗi không ai dậy học, nhưng nhiều tổ hứng thú đứng trước nguy cơ giải tán. Chỉ có lớp hùng biện và tuyên truyền của Mao Toại là càng ngày càng phình ra. Tần Vũ Dương cũng đã trút bỏ gánh nặng, bắt đầu tham gia giảng dạy, nhưng hắn va Chu Nguyên Chương lại có xích mích. Nguyên lai là có lần họp hội nghị khách hàng, Chu Nguyên Chương phát biểu, ca ngợi Tần Thủy Hoàng, khen lão béo quét sạch thiên hạ, là người tạo nền móng cho công tác làm hoàng đế cả ngàn năm, còn nói một mớ lung tung linh tinh nữa, đại loại như lão béo đánh sáu nước là có thái đọ rất trách nhiệm với nhân dân các nước, chắc là khi nói khá là bất kính với cao tầng của sáu nước. Tần Vũ Dương nghe đến đấy nổi cơn lên, muốn xông lên đánh lão Chu, khi bị ngăn lại không lên được, chắc nhớ đến hành động của tôi, móc dép ra phi, cái đầu bị lão Chu né được, lại rút nốt cái còn lại phi tiếp….
Nhoáng cái đã vài tháng, Bánh Bao có thai đến tháng thứ năm đã học người ta chống eo đi lại, thật ra thì cũng chưa nhìn rõ được, có điều hồi xưa thân hình Bánh Bao khá chuẩn nên giờ nổi bật thôi. Hôm đó Bánh Bao ngủ trưa dậy, cảm thấy chán, buồn bã ngồi trên giường không nói gì, từ lúc Ba Quế và Hoa Mộc Lan đi, không ai trò chuyện mấy vụ dẫn quân đánh nhau cùng nàng nữa. Nàng đi ra ban công, hai tay giơ theo góc 80 độ, bàn tay xiết thành nắm đấm kêu lớn một cách phẫn nộ:
- Chán chết đi được, mạng không cho lên, ti vi không cho xem, biết sống sao bây giờ!
Tôi ở đằng sau nói:
- Đừng kêu gào, ảnh hưởng thai nhi.
Bánh Bao nói to:
- Chán lắm rồi, giá cùng chị Mộc Lan đi lính được thì tốt.
Tôi nghẹn họng:
- Em có thuộc dạng đó đâu?
Bánh Bao chán nản nói:
- Em xem trên tạp chí bảo trí tuệ của thai nhi có liên quan đến tình cảm của mẹ trong lúc mang thai , cứ thế này con anh sau này không đần độn thì cũng ngu lâu khó đào tạo…
Tôi cáu:
- Nói linh tinh gì thế?
Thật ra tôi cũng chán bỏ bu, chẳng biết làm gì, thậm chí rảnh đễn nỗi suốt ngày ngồi nghiên cứu chỉ tay, đến mức giờ trong nhà có miếng giấy bỏ đi cũng biết là tôi đã đụng đến hay chưa. Bánh Bao năn nỉ:
- Anh kiếm việc gì cho em làm đi, sắp phát điên rồi.
Vì để con tôi không thừa kế truyền thống quang vinh của Kinh khờ, tôi thở dài cái sượt, tóm lấy chìa khóa xe trên bàn nói:
- Thế thì đi!
- Đi đâu?
Bánh Bao thấy tôi cầm chìa khóa xe, ngỡ rằng đi đâu đó loanh quanh thôi.
- Bù cho em tuần trăng mật, đảm bảo vui nhe hết răng ra.
- Đừng chém nữa, lại ra công viên ngắm khỉ chứ gì?
Tôi lôi nàng dậy vừa đi vừa nói:
- Đưa em đến một chỗ rất hay, không phải em thích ngắm văn hóa cổ đại sao?
- Đi xem Kim Tự Tháp à?
- Vớ vẩn, Kim Tự Tháp có cái khỉ gì mà xem, Pharaoh bị bịt mồm rồi, làm sao chém gió với em được.
- Thế thì đi đâu?
- Cứ đến rồi biết.
Tôi kéo Bánh Bao lên xe, sau đó hai tay chắp lại, hướng vô lăng vái mấy vái, hết sức thành kính nói:
- Bảo bối, vì con của anh, làm phiền chú vất vả một chuyến.
Bánh Bao ngơ ngác:
- Đi xa à, lấy xe em đi có hơn không?
- Đừng lép bép nữa, qua siêu thị mua đồ trước.
Bánh Bao cẩn thận nói:
- Em không nói nhiều nữa, nhưng ít ra cũng phải mang theo chứng minh thư với giấy chứng nhận kết hôn chứ, nhỡ ra ngoài thuê phòng bị công an bắt thì xấu hổ lắm.
Tôi ngửa mặt cười lớn:
- Chỗ bọn mình đến, Bộ trưởng bộ công an là anh em của anh.
Bánh Bao véo tôi một cái:
- Nói bậy nào, lần sau lại thành con cháu nữa bây giờ.
- Anh em thật, không phải con cháu, mà là tổ tiên.
Bánh Bao cáu:
- Tổ tiên cái đầu anh ý.