Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 98: Thảo gian nhân mạng




Thật vất vả mới dàn xếp xong cho hai người, tôi lập tức triệu tập toàn bộ nhân viên của trường Dục Tài làm đại lễ xuất chiến sang Singapore.

Ước chừng 15 phút sau, tất cả các lộ nhân mã mới tập trung đầy đủ. Hội trường đầy ắp người, kể cả đám thổ phỉ Lương Sơn, Phương Tịch cùng Tứ Đại Thiên Vương, Trình Phong Thu cùng Đoàn Thiên Lang còn kéo theo cả môn đồ, Đồng Viện cùng với Phương Trấn Giang, Nhan Cảnh Sinh, Từ Đắc Long cũng có mặt.

Ngoại trừ bọn Tiểu Lục ở nhà bếp, nhân viên cố định của Dục Tài đều đến đông đủ. Đây cũng là lần hội nghị đông nhất từ trước tới này do tôi tổ chức, những người này kể cả xuyên qua, bán xuyên qua, dân bản xứ, thổ phỉ, khởi nghĩa nông dân, quân đội chính quy đều có cả....

Đối mặt tình hình như vậy, tôi không biết nên nói gì, sửng sốt nhìn xung quanh tầm hơn 5 phút cũng không biết nên xưng hô thế nào - Các vị huynh đệ? Các vị anh hùng? Lady and gentelement?

Cuối cùng, tôi tuyển chọn một cách xưng hô ai cũng gọi được: Các đồng chí!

Tôi e hèm một cái cho thanh cổ họng, mở miệng nói: “Các đồng chí, mấy ngày sau đây chúng ta có một hạng mục phải đi Singapore. Trường học của chúng ta có 100 slot, hiện tại bàn bạc lựa chọn người đi.”

Lập tức cả hội trường ồn ào, tiếng thảo luận ông ông, Đoàn Thiên Lang, Đồng Viện cùng đám Lệ Thiên, Bàng Vạn Xuân đều biết đó là một quốc gia xinh đẹp, mở giọng nghị luận: “Singapore, nơi tốt.” Các hảo hán tuyệt đại bộ phận chưa từng nghe nói qua, hỏi nhau: “Singapore? Ở đâu, cách Thập Tự Pha bao xa?”

Tôi vỗ bàn nói: “Đó là ở ngoại quốc, phong cảnh rất đẹp, bởi vì danh ngạch có hạn, hiện tại ai muốn đi báo danh, cuối cùng sẽ nghiên cứu quyết định.”

Các hảo hán thảo luận một lúc rồi đều nói: “Nếu là chỗ tốt thì bọn anh đi hết.”

Đám mấy người bọn Đoàn Thiên Lang cùng Trình Phong Thu ngồi yên bực tức, bọn họ đại khái không biết rõ vì sao tự nhiên lại có chuyện tốt như vậy.

Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt quay sang nhìn Phương Tịch, dường như đang chờ ý kiến của đại ca. Phương Tịch suy nghĩ một lát rồi đứng lên hỏi: “Tiêu chủ nhiệm, tôi có thắc mắc, sao tự dưng phải sang Singapore. Do ai tổ chức?”

Tôi vỗ vỗ đầu, tôi mới chỉ nghĩ tới việc để bọn họ ra nước ngoài để tránh phiền toái, đâm ra quên béng mất, quên không nói chính sự.

Tôi vội vàng đáp lại: “A, đúng, chúng ta đi tới đó không phải để đi chơi. Thuận tiện thi đấu vài trận.”

Cả đoàn người đi, đi thi đấu mà kêu là “thuận tiện” đấm vài trận hả?

Vương Dần đứng lên nói: “Vậy chúng tôi cũng đi hết.” Anh ta nhìn Phương Trấn Giang khiêu khích: “Hai nhà chúng ta lại so tài cao thấp một lần, xem ai lấy được nhiều huy chương vàng hơn.”

Tôi vừa nói tới chuyện thi đấu, bọn Trình, Đoàn cũng đều tỏ ý muốn đi, lập tức hội trường náo động, tôi cầm bút ghi danh, vỗ bàn kêu lên: “Chờ chút, chờ chút, từng người nói một thôi.”

Ngô Dụng bỗng nhiên phất tay nói: “Tiểu Cường, chú đừng ghi vội – tổng cộng hiện tại chúng ta có bao nhiêu người?”

Tôi sững sờ, cầm bút đếm một lượt. Tổng cộng mới có 98 người....

Ngô Dụng cười nói: “100 xuất mà mới chỉ có 98 người, tất cả mọi người đang ngồi đây đều có thể đi, hiện tại chỉ cần tính xem ai không đi.”

Từ Đắc Long đứng lên đầu tiên nói: “Tôi không đi. Mọi người cứ đi đi, tôi chỉ huy bọn nhỏ tập thể năng.”

Tôi biết anh ấy nói vậy thôi, anh ấy lưu lại để giúp 299 Nhạc gia quân phối hợp tác chiến, nhưng mà cũng không đủ cẩn thận và tinh ý – Nhạc phi chẳng lẽ sẽ không thể trọng sinh tại Singapore? Dù sao quốc gia đó cũng có người Hoa sinh sống.

Nhan Cảnh Sinh đứng lên nói: “Tôi cũng không đi, cuộc sống hàng ngày của bọn nhỏ không thể không có tôi, hơn nữa tôi cũng không giúp được gì.”

Tôi nói: “Vậy cậu đi chơi thôi.” Tận sâu trong đáy lòng tôi cảm kích Nhan Cảnh Sinh, tên mọt sách nhiệt tình dồn tâm sức cho bọn nhỏ, nếu không có cậu ta, trường học sẽ không được như bây giờ, nhân cơ hội này thưởng cho cậu ta.

Nhan Cảnh Sinh lắc đầu. Ngồi xuống. Lúc này, một văn một võ của Dục Tài đã quyết định ở lại.

Tôi lại nhìn hỏi: “Còn ai không muốn đi nữa không? Ít đi một người là có thể giúp quốc gia bớt thêm vài vạn đồng, mọi người suy nghĩ kỹ lại đi.”

Dù sao anh hùng hào kiệt có tính giác ngộ cao, tôi không nói những lời này ra thì thôi, vừa nói ra .... ngay cả một người giơ tay cũng không có.

Tôi nói: “Vậy được rồi, giờ xác định tiên phong.” (trưởng đoàn)

Có không ít người ở dưới hét lên: “Cậu không đi hả?”

Tôi thầm đắc ý, xem ra tôi ở Dục Tài cũng có được sự tín nhiệm.

Nhưng... khi bọn họ biết tôi không đi, lập tức bắt đầu đề cử người của mình làm tiên phong. Các đồ đệ của Đoàn Thiên Lang nhất trí hô: “Chúng tôi bầu sư phụ của chúng tôi.”

Người bên phe Trình Phong Thu hô: “Trình đại ca mới là sự lựa chọn thích hợp.”

Các hảo hán hò hét, có người hô Lâm Xung, có người hô Lư Tuấn Nghĩa, ... Tôi bỏ bút xuống bàn, hét lên: “Các anh không thể đoàn kết một chút sao?”

Mọi người đồng thời im lặng, đều trở lại đoàn mình, nhìn bốn phía xung quanh, thấy mọi việc bình thường thì lại đồng thanh một lời: “Chúng tôi rất đoàn kết...”

Rơi vào đường cùng, tôi đành nói: “Đồng Viện, làm phiền em đi một chuyến.” Cân nhắc mãi, tôi nghĩ thấy đây là sự lựa chọn tốt nhất, đầu tiên là Đồng Viện không có thế lực gì, nhân duyên lại tốt, kế tiếp là chỉ có cô ấy có kinh nghiệm phong phú , cuối cùng, để mỹ nữ dẫn đội còn có thể thu hút sự chú ý, khiến đối thủ buông lỏng cảnh giác.

Đồng Viện hào hứng đáp lời: “Được.”

Tôi nói: “Tới Singapore chú ý cử chỉ lễ nghi, tôi nghe nói quốc gia đó còn có hình phạt đánh mông, cụ thể thế nào, sẽ có người huấn luyện các vị trong thời gian ngắn, còn có vấn đề gì không?”

Phương Trấn Giang bỗng đứng lên nói: “Có thể mang theo người nhà đi không?”

Mọi người sửng sốt, hiện tại ở trường Dục Tài cơ hồ không có ai là không biết chuyện anh ta với Đồng Viện, hai người ngày ngày quấn lấy nhau anh anh em em.

Tôi kinh ngạc hỏi: “Đồng Viện là tiên phong rồi còn gì, chú còn muốn mang thêm ai?”

Mọi người đều cười he he nhìn anh ta, Đồng Viện híp mắt....

Phương Trấn Giang lúng túng nói: “Em... hỏi thay hộ lão Vương.”

Tôi giật mình: “Muốn mang người nhà thì nói với tôi một tiếng, chúng ta tùy tình hình mà bố trí.” Tôi nhìn lướt qua Hoa Vinh, bình thản nói: “Người nhà biết tiếng Anh thì ưu tiên, tôi còn thiếu phiên dịch.” Hoa Vinh gật đầu cảm kích – Tú Tú đúng là giáo viên tiếng Anh.

Sau đó mãi tới khi xuất phát tôi mới phát hiện ra rằng trường Dục Tài nhân tài thực sự đông đúc, từ đội trưởng tới đội viên đều tinh thần sung mãn, ngay cả phiên dịch, bác sỹ, lái xe đều tự cấp tự túc, đặc biệt Phương Tịch, lấy thân phận thợ mộc dẫn vợ đi cùng Dục Tài qua Singapore du lịch một chuyến.

Xử lý xong tôi mới phát hiện ra vẫn không gặp Hạng Vũ, tôi giữ Phương Trấn Giang đang bước qua tôi lại hỏi: “Vũ ca đâu?”

Phương Trấn Giang nói: “Trước khi anh mở hội nghị thì em thấy anh ấy nằm trong phòng.”

Tôi giật mình hỏi: “Từ hôm qua đến giờ anh ấy vẫn ngồi nhìn hoa cả đêm hả?”

Phương Trấn Giang gật đầu: “Em nói để em đổi cho anh ấy nhưng anh ấy không chấp nhận.”

“Vậy sao giờ anh ấy không trông nữa?”

Phương Trấn Giang nói: “Hoa đó – không, là cây cỏ tự rơi xuống, An thần y nói là vì cây đã thành thục, Vũ ca mới an tâm.”

Tôi vội vàng chạy tới phòng Phương Trấn Giang, Hạng Vũ đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, đại khái không ngủ được, nghe tiếng có người mở cửa liền bò dậy, vẻ mặt cảnh giác.

Tôi duỗi tay ra nói: “Cỏ đâu, đưa em xem cái coi.”

Hạng Vũ thấy là tôi mới bình tĩnh, cẩn thận đặt lá “hấp dẫn thảo” như lá xương rồng lên tay tôi, một mùi thơm dễ chịu tràn ngập căn phòng.

Hạng Vũ nói: “Thứ này thật kỳ lạ, đặt bên gối ngủ một lúc, thì liền mơ một giấc mơ kỳ lạ, tất cả đều là chuyện lúc anh còn bé.”

Tôi nói: “Xem ra nó thật sự làm người khác thức tỉnh trí nhớ, nhưng mà anh tính làm sao, không thể cứ để nguyên thế này đưa cho Trương Băng ăn?”

Hạng Vũ buông tay: “Thế có cách nào khác không?”

“...Không chết người chứ?”

“An Đạo Toàn đã kiểm tra rồi, không có độc tố, nhưng có tác dụng phụ hay không thì rất khó nói.”

Có thể nhận ra, Hạng Vũ đang do dự, tôi cầm cây cỏ để trước mặt anh ấy nói: “Thứ này hình như đã bắt đầu khô đi, anh đã suy nghĩ kĩ chưa?”

Hạng Vũ đoạt hấp dẫn thảo lại, dứt khoát nói: “Chỉ có thể làm thế, A Ngu nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng lắm anh chết cùng cô ấy – đi, theo anh tìm cô ấy.”

Tôi run lên. Hạng Vũ nói: “Chú sao vậy?”

Tôi nói: “Em nghĩ tới một câu cổ ngữ.”

“Gì?”

“...Thảo gian nhân mạng.”

Lúc tôi cùng Hạng Vũ vừa lên xe, điện thoại vang lên, tôi vội tiếp: “Ai vậy?”

Phía bên kia có tiếng cười ha hả: “Tiểu Cường hả?”

“Là tôi đây, ai vậy?”

Đối phương vẫn cười nói: “Tôi họ Hà, Hà Thiên Đậu.”