Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 97: Cuộc chiến hai người




Tiễn lão Phí ra về, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, có một số việc không thể vì ở trong xe anh có đạn mà tìm ra được. Hoa Vinh thức tỉnh, nói chuẩn xác thì là trời biết đất biết - mình là thần tiễn, để mặc người khác truy tìm người thực vật đi.

Tần Cối buổi tối lại gọi cho tôi hai cuộc điện thoại, giọng rất thống khổ, tôi không rõ lão có cái quái gì mà không hài lòng. Biệt thự của tôi có đầy đủ mọi thứ, hoàn toàn hiện đại, trước kia thì có người hầu hạ, hiện tại lại hoàn toàn do khoa học kỹ thuật thay thế. Tôi nghĩ mấy thứ đồ dùng chăm sóc còn đáng tin hơn mấy tên người hầu vụng về nhiều. Nếu nói thức ăn không đảm bảo, tôi chẳng phải đã để lại tiền cho lão rồi sao – nói thật ra thì tôi cũng không dám đắc tội thằng nhãi đó quá. Ông lão nhà tôi từ nhỏ đã dạy, thà đắc tội mười chú quân tử còn hơn đắc tội một thằng tiểu nhân, cho nên tôi đối xử với lão già đó rất tốt.

Sáng hôm sau, tôi lái xe đi vào biệt thự, bên cạnh nhà tôi là một biệt thự mới bán. Cửa sổ đã được thay mới, thảm cỏ còn có dấu vết được chăm sóc. Xem ra Trần Khả Kiều cũng khá có hi vọng vực dậy được công ty gia đình.

Tôi mở cửa, thấy Tần Cối đã thu dọn mấy cái túi nhỏ nắm trong tay, khoanh tay đứng nhìn ra cửa, dường như đang ngóng trông tôi tới.

Tôi chán ghét hỏi: “Lão có chuyện gì?”

Tần Cối cay đắng nói: “Chú đừng hỏi nữa, anh đi đây.”

Lúc này tôi mới phát hiện điều hòa trong phòng bật lạnh hết mức, tôi rùng mình hỏi: “Mới sáng sớm sao đã bật điều hòa lạnh thế?”

Tần Cối ôm vai khịt mũi: “Chú mới phát hiện ra hả? Anh đã sống ở nơi băng thiên tuyết địa này vài ngày rồi.”

Lúc này có tiếng động từ phía cầu thang truyền tới, tôi lập tức vui vẻ. Tô Võ chỉnh tề ôm cái vải mền khoác trên người, đi từ trên lầu xuống, trong tay cầm cây gậy xấu xí.

Tần Cối chỉ vào Tô Võ, tức tối mắng: “Đều là do hắn làm, toàn nói mấy cái thứ như chỉ có nhiệt độ như thế này mới tạo cho lão cảm giác năm xưa, anh mỗi lần muốn điều chỉnh lại thì lão lại đánh anh một gậy.”

Tôi vui mừng: “Vậy mày mặc thêm chút áo là được.”

Tần Cối: “Anh lấy đâu ra áo ấm, không thể cứ nằm mãi trong chăn không chịu chui ra.”

Tần Cối tiếp tục lên án sự tàn bạo của Tô Võ: “Điểm này thì anh vẫn nhịn được, nhưng ngay cả ăn cơm lão cũng không cho anh ăn no, quy định mỗi ngày chỉ được ăn một gói mì ăn liền.”

Tôi buồn bực nhìn Tô Võ. Tô Võ thản nhiên nói: “Đây là tổng tài sản của hai người chúng tôi, tôi cũng không ăn bao nhiêu. Ai biết được chúng tôi phải dựa vào nó để sống tới lúc nào?”

Tôi cười nói: “Tô hầu gia, hiện tại ngài sống yên ổn nhưng vẫn nghĩ tới những tháng ngày gian nguy là đúng, nhưng mà tôi cũng không lưu đày ngài, cũng chẳng quản ngài. Hơn nữa, chẳng phải tôi có để lại tiền cho các vị sao?”

Tần Cối lau nước mũi nói: “Đừng nói nữa, lão đưa anh có một chút tiền còm, ngay cả cái bánh bao cũng không mua nổi.” Nói xong, Tần Cối đưa vài hào nhăn nheo ném xuống đất: “Đấy là tiền hắn phân cho anh.”

Điều này thì Tô Võ cũng không đúng, mặc kệ là trung hay là gian (thần), đã là hai người ở chung, ăn mảnh thì luôn luôn không tốt.

Ai ngờ Tô Võ thản nhiên nói: “Tiền này là của chung hai người, ý của tôi là chia làm hai phần bằng nhau, tiền ai người đấy giữ, nhưng hắn nói không cần.”

Tôi lập tức nhìn Tần Cối với con mắt khác: “Chú em giác ngộ từ khi nào vậy?”

Tần Cối nghiêm mặt không nói.

Tôi ngạc nhiên: “Rốt cuộc là sao?”

Tô Võ móc ra đống tiền tôi đưa cho, lấy ra 1 tờ 100 NDT, lật qua lật lại nói: “Hắn nói tiền này càng lớn càng không đáng giá, chỉ có tiền nhỏ thì mới quý. Hắn nói tôi vừa mới tới nên cần tiền, vậy thì để hắn giữ tiền nhỏ, còn tiền lớn cứ đưa cho hắn là được, tôi sao có thể làm thế. Thế nên tôi đưa tất cả tiền nhỏ cho hắn.”

Tôi sững người lại một chút, rồi dậm chân cười lớn, chỉ vào Tần Cối nói: “Đúng lắm!”

Lúc này tôi mới biết cái gì gọi là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hiện tại rốt cuộc cũng rõ ràng, Tần Cối muốn đánh quả lẻ, lão lợi dụng Tô Võ không hiểu tiền mặt, nghĩ cách lừa gạt tiền, ai dè khéo quá hóa vụng.

Chuyện xảy ra ngoài dự tính, Tô Võ lại thong thả nói: “Mặc dù tôi ở với dê 19 năm, nhưng tôi cũng không ngốc.”

Tô hầu gia hiểu được! Điều này khiến tôi nhớ tới câu nói của Bao Long Hưng: “Muốn đấu với gian thần, phải gian hơn cả gian thần.”

Tần Cối sửng sốt, dậm chân: “Anh không ở đây dù chỉ một ngày nào nữa.” Tần Côi chỉ thẳng mặt Tô Võ mắng: “Không cho tắt điều hòa, không cho ăn cơm no còn không nói, nhưng mày đi WC còn không xả nước. Hơn nữa lại ngồi luôn ở bồn cầu....”

Tô Võ vẫn nhìn Tần Cối thản nhiên như không.

Tôi cười chỉ Tần Cối: “Có thời gian tao giới thiệu Lưu Bang cho mày làm quen, mày cứ thoải mái mà gièm pha.”

Tô Võ lập tức cung kính chắp tay cúi đầu nói: “Ngài gặp qua Hán cao tổ của chúng tôi?”

“Bang tử hả? Ngày nào tôi chả gặp, tôi còn được anh ấy phong là Tịnh Kiên Vương.”

“Thật hả?”

“Lừa ngài làm gì?”

Tô Vô ai cha, xem ra muốn lập tức hành lễ, tôi ngăn lão lại: “Thôi, thôi, thôi, thủ hạ của ngài đều là tổ tông của tôi, dọa chết tôi mất.”

Tần Cối thấy bọn tôi tạo dựng quan hệ, cẩn thận kéo tôi lại nói: “Tiểu Cường, anh đi có được không?”

Tôi trừng mắt với lão: “Đi đâu?”

“Thì rời khỏi tên chuyên chăn dê Tô Võ. Đi đâu cũng được.”

“Đem mày cho Nhạc gia quân hả?”

Tần Cối mặt xanh lét.

Nói tới Nhạc gia quân, tôi lại nghĩ tới 300 chiến sĩ. Giờ chỉ còn mỗi Từ Đắc Long ở lại, lão Từ ngoài việc ngày ngày ba lần tới nhà ăn, ở ký túc, ra thao trường. Tuyệt đối không đi qua chỗ khác, mà hiện tại thì khu ký túc xá mới cũng có thể miễn cưỡng ở lại, giờ bỏ Tần Cối qua cũng ok.

Tôi suy nghĩ sơ qua một chút, nói trước mặt hai người: “Đi, kiếm cái gì ăn trước rồi tính sau, xong rồi hai người không phải gặp lại nhau nữa.”

Tôi lái xe mang theo hai người ra khỏi khu biệt thự, đi vào một con đường nhỏ mua sữa đậu nành, bánh dầu điều. Tần Cối mấy ngày nay đói ăn, cầm lên nhai nhồm nhoàm, nuốt vội, vừa ăn vừa nói: “Ngon, ngon, ăn ngon, thứ này là cái gì vậy?”

Tôi nói: “Bánh dầu điều thôi, còn có thể gọi là gì nữa?”

Tần Cối vừa nhét bánh vào mồm vừa nói: “Anh trước kia chưa từng ăn thứ nào ngon như vậy, thứ này có từ khi nào?”

Lúc này một ông lão ở bàn bên nói: “Thứ này hả? Là từ triều Tống mà có, căn cứ vào tên Tần Cối đặt ra.”

Tần Cối giật mình: “Có quan hệ gì tới Tần Cối?” Nói xong còn đắc ý nói nhỏ với tôi: “Xem ra còn có người nhớ đến anh.”

Ông lão: “Dầu điều lúc trước gọi là dầu rán gậy – rán cối, ý muốn đem Tần Cối ném vào vạc dầu”. Nói xong xé một miếng bánh ra, chỉ vào đó, vừa ăn vừa nói: “Đây là Tần Cối.” Sau đó chỉ vào nửa cái bánh còn lại: “Đây là lão bà của hắn.”

Tần Cối trợn mắt há hốc mồm, tay cần nửa cái “bản thân”, ăn cũng không được mà nôn cũng không xong, cuối cùng nói mà như khóc: “Vẫn không để cho người ta sống sao, là dầu cháo quẩy rồi lại là dầu điều, tôi thật sự phạm tội lớn vậy sao?”

Tôi cười he he: “Không sao, trong lịch sử còn có hai người làm người ta hận hơn cơ.”

Tần Cối phấn chấn hỏi: “Ai vậy?”

Tôi nói: “Một người là Vương Trí Hòa, là một miếng đậu hủ thối, còn một người tên là Đường Tăng.”

“...Đường Tăng làm sao?”

“Ai ai cũng đều muốn ăn thịt hắn.”

Tô Võ cầm lấy bánh dầu điều, nhìn sang Tần Cối, hung hắn cắn một miếng. Tôi thấy Tần Cối run rẩy, xem ra từ xưa trung gian (thần) luôn có chiến tranh.

Chờ khi chúng tôi ăn xong, muốn rời đi, có một xe bánh bao đi qua gào lên: “Cẩu bất lý, ăn cẩu bất lý nào...”

Tần Cối sắp khóc, chỉ vào hàng bánh bao: “Cũng là chỉ anh hả?”

....

Khi tôi lái xe về biệt thự, Tô Võ bỗng đổi ý, lão không muốn về, lão tới đây không phải là vì muốn hưởng thụ, mỗi ngày được ăn một gói mì ăn liền với lão đã rất xa xỉ, rất phụ hoàng ân rồi.

Cho nên tôi đành đưa cả hai tới trường. Tần Cối cố ý ngồi ghế sau, còn bốc phét chém gió chút thường thức cuộc sống lão học được: “Ngồi phía trước lái xe tương đương với xa phu, có thân phận thì phải ngồi sau.”

Tôi chưa từng nghĩ, một cái xe bánh mỳ nát, cho dù ngồi trên nóc thì cũng có thân phận gì chứ?

Ngồi sau thân phận là chủ nhân, gió thổi qua, lông trên áo Tô Võ bay ra sau, chọc cho muốn hắt hơi.

Tới trường học, Tần Cối nhanh chóng dàn xếp xong. Khi tôi nói tiểu giáo úy Từ Đắc Long ở tòa nhà đối diện, lão hận không thể trùm chăn ở chung với Tô Võ.

Nhưng Tô Võ thì lại phiền toái, lão không muốn ở trong nhà. Ẩn ý của lão là dựng cho lão một túp lều cỏ, chuyện ăn uống không cần lo cho lão. Tô hầu gia muốn tiếp tục khiêu chiến cực hạn sinh tồn.

Tôi làm sao chuẩn bị lều cỏ cho lão được? Hơn nữa trường tôi không phải là công viên, chẳng lẽ làm triển lãm bộ lạc nguyên thủy? Cuối cùng tôi bực mình nóng nảy chỉ vào một căn nhà nhỏ: “Lão xem thấy được không?”

Tôi chỉ vào một đoạn tường “Berlin” đã có chút hình dáng, dựa theo ý tôi, Thôi Công sẽ cho xây một phòng thường trực nhỏ ở đó, tôi nghĩ sau này ban ngày sẽ an bài một người trực ở đây, ngăn cản hai bên qua lại. Hiện tại tôi liền đặt một chiếc giường ở đó, để Tô hầu gia quản lý. Cũng lấy thân phận Đại Hán Tịnh Kiên Vương ra lệnh lão canh giữ ở đó, không cho một người nào đi qua lại giữa hai giáo khu.

Lúc đầu Tô Võ còn chưa hiểu ý tôi, cuối cùng tôi đành chỉ tay vào giáo khu mới nói: “Ngài coi bên kia là dân tộc Hung Nô.” Lão mới dứt khoát nắm chặt cây gậy trong tay nói lớn: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

Như thế, Tô Võ rốt cục lại tìm được cảm giác trách nhiệm về sứ mệnh, từ một người chuyên chăn dê thành một vị tướng quân.