Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 9: Đa Lạp A Mộng




Kỳ thật tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ lúc Dương Chí lên đài tới khi “……Vương Toàn thắng”, đại khái chưa tới 30 giây. Tem trên găng còn chưa kịp bóc. Khi đó đối thủ của Dương Chí nằm trên lôi đài ôm chân đứng không nổi, trọng tài tuyên bố anh ấy thắng knockout.

“…Anh đá vào gân khoeo của nó.” Tôi hỏi Dương Chí chuyện gì xảy ra, thì anh ấy nói thế.

Một cao thủ mà lại nói “Anh đá vào gân khoeo của nó”, tôi rất tiếc. Cho dù tôi là một thằng chỉ đọc tiểu thuyết võ hiệp cũng có thể nói ra vài huyệt vị.
Trận tiếp theo, Trương Thanh lên đài. Tôi vô cùng tin tưởng Trương Thanh. Trong lúc đọc nguyên tác, tôi căn bản không có khái niệm gì về Trương Thanh, chỉ biết Thái Viên Tử Trương Thanh. Về sau mới biết so với Trương Thanh, Thái Viên Tử là người bán bánh bao, vì bánh bao nhân thịt người, cho nên nhiều lắm là giống “thợ cắt tóc Đào Đức” thôi, giống như kịch văn nghệ thôi. Lúc Trương Thanh chưa quy thuận, chỉ dựa vào ném đã đánh bại liên tiếp 15 đại tướng của Lương Sơn. Quả nhiên uy phong lẫm liệt, thiếu chút nữa giống như Captain America cứu vớt địa cầu. Mặc dù cũng không có cứu vớt, nhưng dù sao phim bom tấn cũng không thể kể hết về Trương Thanh.

Trương Thanh lên đài đối chiến đối thủ, vô luận từ kỹ chiến thuật hay ra chiêu đều vô cùng quy củ nhưng luôn vô ý thức làm tư thế mờ ám khiến người xem không hiểu. Một khi anh ấy lùi xa đối thủ một khoảng, tay liền vung lên về phía đối phương.

Tôi chưa kịp buồn chuyện này, một thanh âm vang lên: “Nhiệt liệt hoan nghênh!”

Hiệp một kết thúc, tôi hỏi anh ấy: “Anh Thanh, anh vung tay làm gì vậy?”

Trương Thanh bất đắc dĩ nói: “Đeo găng không quen, anh vẫn nghĩ là đang cầm ám khí, muốn ném ra đả thương địch thủ….”

Tôi chỉ xem chút ít, thực quá rảnh rỗi, bắt đầu đi tản bộ quanh các lôi đài. Cách bọn tôi một lôi đài là bọn lão Hổ, bọn họ còn chưa đấu xong. Lão Hổ thấy tôi mặc đồ phòng hộ, phì cười: “Anh làm gì thế?” Tôi cười vẻ cao thâm không nói.

Đại biểu phe lão Hổ là một tên to con lạ mặt, ra quyền rất được, đang bức đối thủ vào góc tấn công liên tiếp. Lão Hổ nói đó là sư đệ của lão. Tôi biết rõ lão Hổ “môn” có bối phận rất cao, vài cái sư đệ tới cũng chẳng kỳ quái. Lại xem đồng đội của hắn đều mặt lạ hoắc, xem ra lão Hổ dù sao cũng lưu chút thủ đoạn, kỳ thật 12 thái bảo tới tham dự chuyện này thật không đáng tin, tôi nhìn qua thấy có người kéo áo mình: "Đừng cản đường tôi.”

Tôi nhìn lại, thấy Cổ lừa đảo đang ngồi xem thi đấu rất thích thú, bên cạnh còn đặt chiếc đàn nhị. Tôi hô lên: “Ông Cổ, ông cũng tới hả?”

Ông Cổ đáp tùy hứng: “Hai thằng nhóc cậu dẫn đi đánh nhau lần trước đâu rồi?”

Tôi nói: “Hai đứa đó…” Lúc này chợt Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ xen lẫn trong một tiểu đội đi qua trước mặt bọn tôi. Tôi vội kêu mấy người tới nói chuyện với ông Cổ. Ông Cổ ngạc nhiên: “Hai cậu không thi đấu hả?”

Lý Tĩnh Thủy cười nói: “Bọn cháu võ công kém cỏi, lên chỉ tổ mất mặt.”

Ngụy Thiết Trụ gật đầu. Ông Cổ thấy bọn họ cũng không giỡn, ngẩng dầu hỏi tôi: “Người của cậu đang thi đấu chỗ nào?”

Tôi chỉ cho ông ấy, ông lập tức dẫn người cùng bàn, ghế chạy tới.

Tôi nhìn chung quanh, thấy hai lôi đài đầy người. Hiện tại xen vào không nổi, người trong sân đều là người trong nghề, cho nên có thể nói trận đấu đó rất đáng xem. Tội hấp tấp chạy tới.

Trong đó một lôi đài có đông người, là Đông Viện đang dẫn nương tử quân thi đấu. Hơn nữa các cô gái lên đài đều vô cùng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, cười nói tự nhiên, hiện tại mặc vào đồ phòng hộ, tạo hình lại càng giống như chụp ảnh quảng cáo.

Tôi cố sức len vào, đẩy cả buổi cũng chẳng chút hiệu quả. Người ngăn phía trước đều là đàn ông vạm vỡ cao lớn, trong cùng càng cường tráng hơn. Mấy người gần chỗ Đông Viện nhất chắc chắn là cao thủ nội gia, nếu không cũng phải giẫm vai người khác đi vào. Tôi ở ngoài nhảy lên hô: “Em ơi…” cả đám đàn ông quay lại, Đông Viện cũng nhìn thoáng qua, cười với tôi. Tôi đi tới trước sân khấu trước ánh mắt ghen ghét đầy sát khí. Đông Viện cũng mặc đồ phòng hộ, bên người là vô số chị em giúp đỡ, ngay cả trợ thủ cũng là mỹ nữ.

Tôi nhìn lên đài, một tuyển thủ đội Hồ Bắc đang thi đấu cùng cô bé đội Đông Viện, người một quyền ta một cước đấm đá lẫn lộn. Cô bé kia vẻ mặt thanh tú, dáng người thon thả, chẳng qua mặt đỏ bừng, chẳng biết là vì đánh nhiều hay mỏi mệt. Hơn nữa có thể nhìn ra cô nàng đấm đá không chiêu nào không hiểm ác. Mỗi khi cô bé đánh trúng đối thủ, người xem dưới đài đều ồn ào ủng hộ, một khi bị đánh, mọi người liền mắng tên đối thủ: “Đàn ông không đấu phụ nữ.”

“Mẹ nó, mày làm đàn ông hả?”

Đối thủ Hồ Bắc chịu áp lực cực lớn, vừa muốn đánh đối thủ, vừa phải nghe mắng, kết quả lộ ra sơ hở bị ăn đòn. Song anh ta cũng không vừa, quét chân đá ngã cô bé, đám người xem vẻ mặt dữ tợn, cậu ta đành phải thu bớt vài phần lực. Lại đánh một hồi, cậu ta thật không chịu nổi nữa, nhân lúc tránh đòn lùi sát bên võ đài, hét lên bọn bên dưới: “Nếu không bọn mày lên thử đi coi?” Nói xong chậm rãi giơ tay lên trước mặt, mọi người đều nhìn ra là động tác giơ ngón giữa quen thuộc.

Tuyển thủ Hồ Bắc bị trọng tài cảnh cáo, đội mỹ nữ thằng lợi về mặt điểm số kết thúc hiệp này. Các mỹ nữ ở trên đài cao liếc mắt đưa tình với khán giả bên dưới, còn đặt tay trên môi làm hôn gió. Có lẽ áo khoác của mấy cô bé cũng có thể bán giá ngang chiếc Ferrari. Đám tuyển thủ nam phía dưới nổi điên rồi, rất nhiều người muốn lập tức tham gia thi đấu, vội vàng một tay đeo găng, một tay cầm điện thoại chụp ảnh.

Tôi lắc đầu thở dài: “Đây cũng là một loại sách lược của bọn em hả?”

Đông Viện nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của tôi, lạnh tanh: “Đánh thế nào đều do mình, nếu như ngay cả giới tính của đối thủ đều để ý thì căn bản không xứng học võ.” Cô bé đánh giá tôi, lại lấy làm kì: “Anh làm gì vậy? Mặc đồ phòng hộ làm gì?”

Tôi vỗ đầu: “Đúng rồi, anh còn có trận đấu. em cứ tiếp tục nhé.”

Đông Viện phì cười: “Đội các anh lại phái một người như anh lên sao?”

Bấy giờ tuyển thủ thứ hai của đội Hồ Bắc nơm nớp lo sợ lên đài, xem ra chắc chắn thua rồi. Tôi lách đi ra ngoài, vẫn nói giỡn với Đông Viện: “Đừng quên em còn nợ anh đó, nếu lần sau gặp đội anh, nhớ nhường nhé.”

Đông Viện cười híp mắt: “Được thôi.”

Tôi thật không hiểu cô gái này, rõ ràng xảo quyệt như hồ ly, có đôi khi lại lãnh khốc sư sói, đại đa số thời gian lại nhẹ nhàng thoải mái. Có thể nó có liên quan tới nghề của cô bé, dù sao một ngày nào đó tôi bị bọn chiêu sinh truy sát, nhất định thuê những cô gái như cô bé bảo vệ.

Chỉ không lâu sau, lôi đài bên cạnh càng náo nhiệt, còn đông hơn bên Đông Viện. Tôi buồn bực, chẳng lẽ còn có đoàn thể kéo đông kéo đỏ tới tham dự? Tôi túm một chiến sĩ đang tuần tra lại hỏi: “Bên kia sao náo nhiệt thế?”

Chiến sĩ cười chào tôi, nói: “Tất cả mọi người đang đi xem võ quán Thiên Lang. Quán chủ của bọn họ, Đoạn Thiên Lang trước kia được xưng tụng đánh khắp Hoa Bắc vô địch thủ, sau đó nói muốn mượn cơ hội lần này sửa hai chữ Hoa Bắc.”

“Đổi thành thiên hạ hả?”

Chiến sĩ tò mò: “Sao anh biết vậy?”

Tôi vã mồ hôi, không ngờ người này cũng giống tôi. Bất quá có thể khiến nhiều người bỏ qua mỹ nữ tới xem, xem ra có bản lĩnh thật sự. Tôi cũng chẳng muốn luồn vào, hơn nữa tôi cũng xem chẳng hiểu, vội chạy về đội. Trương Thanh kỳ khai đắc thắng, trận này bình thường không có gì lạ, ngoại trừ ném găng tay nện đối phương, động tác của Trương Thanh tinh chuẩn như sách giáo khoa.

Ông Cổ híp mắt ngồi ghế, tôi đi qua nói: “Ông thấy thế nào? Gần đây có kiếm được thứ tốt gì không?”

Ông cổ không nói gì, chẳng qua nhìn chằm chằm Trương Thanh. Tôi bộp chộp, ông già này phân biệt đồ cổ thành tinh, liệu có nhìn ra bọn họ là văn vật không?

Ông Cổ chỉ Trương Thanh nói: “Hậu sinh kia lại lịch gì? Lực tay mạnh thật.”

Tôi thuận miệng nói bừa: “Trước kia là đầu bếp.”

Ông Cổ lắc đầu: “Không đúng, đầu bếp phải phát lực tay phải, hẳn là hai cổ tay tương đồng.”

Tôi không nghĩ tới Trương Thanh ném đá hay là bắn cung, đành nói: “Anh ấy chuyên băm nhân bánh.”

Ông Cổ mới hiểu ra, gật đầu.

Trận thứ ba, tới phiên Thời Thiên xuất trận, mà đối thủ lại là hội trưởng phía đối phương. To con đã cảm giác không ổn, võ công Lâm Xung lão đã lĩnh giáo, biết là kình địch, mà tôi như nhàn vân dã hạc đứng ngoài xem cũng tạo ra áp lực không nhỏ. Hội trưởng giơ tay hung dữ nhìn về phía tôi, chân cũng không an phận dứ dứ đất, tựa như trâu đực muốn húc.

Thời Thiên phía chúng tôi cũng đã sẵn sàng. Vị tặc tổ tông lần đầu quang minh chính đại thi đấu, lộ vẻ lo lắng khẩn trương cùng hồi hộp. Hơn nữa nhìn có vẻ buồn cười. Đồ phòng hộ tiêu chuẩn mặc trên người anh ấy như chiến bào, mũ bảo hiểm như mũ vải quân dụng, găng tay còn lớn hơn đầu anh ta. Thời Thiên cứ nhảy loạn lên để bớt căng thẳng, đôi mắt lươn nhỏ nhìn hết đông lại tây.

Tôi nói: “Anh Thiên, nhìn gì thế?” Hiện tại tôi cũng hiểu đưa nhỏ con lên đấu với một con trâu thật là vô nhân đạo, nhưng việc đã tới nước này thì nói gì cũng chậm mất rồi.

Nhưng một câu của Thời Thiên làm ý nghĩ vừa rồi của tôi bay lên chín tầng mây. Anh ấy nói:

“Chọn trước đường, lát đánh không lại còn chạy.”