Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 60: Quần Anh Hội




Hiện tại tôi đã biết đồng chí ở cơ sở lão Phí nói là ai rồi, có điều ngẫm lại cũng đúng, có thể tiếp xúc sơ sơ tới Cục Bảo an quốc gia bọn họ thì cũng phải là cấp bậc cục trưởng này rồi, nếu gã thực sự tìm cảnh sát ở cơ sở để giải quyết thì sự việc sẽ càng phức tạp hơn.

Đám Trình Phong Thu theo tôi ra ngoài đều có chút xấu hổ lúng ta lúng túng, ông nông dân chất phác này kéo tay tôi nói xin lỗi:

- Tiêu đội trưởng, thêm phiền phức cho anh rồi.

Tôi vừa rút tay mình về từ trong cánh tay như kìm sắt của gã vừa nói:

- Việc nên làm, nên làm thôi, kế tiếp anh định làm thế nào?

Trình Phong Thu nói:

- Xe lửa cũng lỡ rồi, chỉ có thể đặt vé lại thôi.

Tôi nhìn thoáng qua hành lý đơn giản của họ, biết họ không có nhiều tiền, nói:

- Thế này đi, theo tôi về trường học ở vài ngày, chuyện vé xe lửa anh cũng đừng lo nữa.

Trình Phong Thu:

- Thế… thích hợp không?

Lúc này tôi thấy một hàng người đang lén lén lút lút men theo mép tường đồn công an mò ra ngoài, tôi cao giọng hô một tiếng:

- Đứng lại, cho bọn bay đi à?

Tiểu Lục sợ hãi quay đầu nhìn vị cảnh sát trẻ đang bận việc, khẩn trương nói:

- Cường ca, đừng hô mà.

Tôi cười hì hì liếc qua đám nông dân đang chà chà tay nói:

- Được, anh không hô, tụi bay tốt nhất cũng đừng hô. - Đám Trình Phong Thu như vô tình quây đám Tiểu Lục vào chính giữa, những nông dân này vô cùng quý trọng danh dự của mình, lần này bởi vì gặp đám Tiểu Lục trên xe lửa thì không nói, còn vào đồn công an luyện trung bình tấn cả nửa ngày, chỉ dựa vào điểm sau với họ mà nói thì chính là nỗi căm giận vô cùng, hiện hai bên nếu đều đã ra ngoài, bầy lang sói này xem ra là muốn trút giận.

Tròng mắt Tiểu Lục đảo nhanh như chớp, đám nông dân lấy 20 quây 20, ở ngay mặt hắn còn có một lỗ hổng, xem ra hắn còn muốn đánh chủ ý chuồn đi theo cửa này. Lúc này từ phía đối diện xuất hiện một đại hán, miệng kêu:

- Chú Cường, người đưa ra ngoài chưa, xảy ra chuyện gì? – Người này vừa nói vừa đập lên cửa xe, chiếc xe nọ bị cú đập này vang lên ‘xoảng’ một tiếng, bên dưới bốn chiếc bánh đều kéo ra vết xe vừa đen vừa dài, ước chừng kéo ra khoảng hơn nửa mét, nhìn mà thấy sợ.

Bảo Kim đi tới vừa vặn chặn lại chỗ hổng đó, gã ôm tay giọng như chuông đồng hỏi:

- Ai vs ai?

Tiểu Lục ngẩng đầu liếc qua tráng hán che khuất cả mặt trời này, mang theo tiếng nức nở nói:

- Bọn em quay lại còn không được sao? – Nói xong lại dẫn đầu đi vào trong đồn công an, hai nông dân tránh đường --- Xem ra họ cũng có một mặt không hiền hậu tí nào.

Tôi thấy đám Tiểu Lục bi tráng đi về phía vị cảnh sát trẻ, ngẫm nghĩ chúng chẳng qua cũng chỉ là vài tên lưu manh, không mắc phải tội gì làm người ta phẫn nộ cho lắm, hơn nữa cũng không cần thiết phải gây thêm thù hận, bèn xua tay nói:

- Bỏ đi, tụi bay xéo đi.

Đám Tiểu Lục vội vã cảm ơn rối rít khom người vái tôi vài cái, hắn vừa đi ra ngoài vài bước, lại quay đầu hỏi tôi:

- Cường ca, Dục Tài là anh mở à?

Tôi nghiêm mặt nói:

- Thì sao?

- … Chỗ anh thiếu người không?

Tôi quan sát hắn vài lần:

- Chỗ anh thiếu người nhóm bếp nấu cơm, không phải tụi bay muốn làm chứ?

Tiểu Lục vỗ đùi:

- Nhóm bếp nấu cơm là sở trường của bọn em đó. – Nói xong hắn kéo tới một tên lưu manh rất quen mắt nói với tôi:

- Anh thấy không, đây là anh Thang, món ‘vằn thắn Tưởng Ký’ chính là tổ truyền nhà bọn họ đấy.

Tôi nhìn kỹ ‘anh Thang’ này, nhận ra rồi, chính là vị ngày đó bị Kinh khờ đẩy vào nồi nước sôi, xem ra món nước thịt trăm năm này quả thật rất đủ dinh dưỡng, tên A Thang này bây giờ da mịn thịt mềm, tôi cười nói:

- Món canh trăm năm do đám các ngươi làm ra?

Tiểu Lục vẻ mặt đau khổ nói:

- Điều này chẳng phải do cuộc sống bức bách sao? Tuy công việc của em có vẻ không đàng hoàng nhưng vằn thắn trong Tưởng Ký của bọn em thì không cần phải nói. Lần trước sau khi các anh đi bọn em cũng không ở lại đó nữa, muốn nói tìm một công việc đàng hoàng cũng không ai bằng lòng cần bọn em, nên chỉ có thể làm việc như này. Không gạt các anh, không có chuyên môn quả thật không được, hai ngày nay một cắc tiền cũng chẳng trộm nổi. Chỉ thuận tay mò hai chiếc túi du lịch, một chiếc là quần áo cũ còn một chiếc là hũ tro cốt, sợ ơi là sợ. Bọn em còn mất tiền nhờ xe đưa về cho người ta…

Tôi vẫn nghiêm mặt nói:

- Đi tới chỗ anh có thể bảo đảm làm việc tốt không?

Tiểu Lục vỗ ngực nói:

- Ngày trước bọn em lăn lộn đó là do không còn cách. Ai không muốn cuộc sống đàng hoàng chứ, anh chỉ cần thu bọn em, vậy không cần phải nói, ‘kẻ sĩ chết vì tri kỷ…’ – nói xong thọc thọc anh Thang ở bên:

- Câu tiếp theo là gì?

Anh Thang:

- Một nữ không hầu hai chồng.

Tiểu Lục nói:

- Đúng, một nữ không hầu hai chồng.

Tôi cười nói:

- Đừng nói linh tinh, đi thuê xe rồi theo anh về trường học nào.

Nếu Tiểu Lục đã quy thuận, đám nông dân đành phải hạ tư thế, Tiểu Lục cố ý thuê hai chiếc xe, hắn và một lũ lưu manh ngồi ở chiếc xe đằng sau, tôi để hết hành lý của đội Hồng Nhật lên xe của tôi, mang Trình Phong Thu và Bảo Kim dẫn đường đằng trước.

Trình Phong Thu liếc Bảo Kim hỏi:

- Vị huynh đệ này cũng là người luyện võ à?

Bảo Kim cười ha ha:

- Rất nhiều năm không luyện rồi.

Trình Phong Thu nói:

- Chắc chắn là công phu gia truyền phải không? Vừa nãy nhìn chiêu của anh tuyệt đối là từng khổ công luyện.

Bảo Kim gãi đầu nói:

- Xem như thế đi.

Sau đó suốt dọc đường hai người này bàn luận tung trời từ ngoại công đến nội gia công phu, Trình Phong Thu nói đến cao hứng kéo Bảo Kim hỏi:

- Anh bạn, hiện anh làm việc ở đâu?

Bảo Kim không nghĩ ngợi đáp:

- Tôi là công nhân nhà máy, vặn ốc vít…

Trình Phong Thu há mồm tắc tiếng rất lâu, cuối cùng than:

- Bạn của Tiêu đội trưởng thật là tàng long ngọa hổ mà.

Xe tới trường học, Trình Phong Thu và Bảo Kim chuyển hành lý của đám đội viên ra bên ngoài, từ trên công trường bên cạnh, một đại hán đen nhẻm cầm hai viên gạch siêu lớn kêu to lao tới, hai công nhân đằng sau vừa đuổi vừa hô:

- Trả thềm cửa cho chúng ta…

Chờ đại hán đen đó lao tới gần tôi mới phát hiện ra là Lý Quỳ, trong tay gã cầm hai viên gạch 40x60, không hề phân trần đập một viên về phía đỉnh đầu Bảo Kim, miệng mắng:

- Họ Đặng, chịu chết đi!

Tôi đần ra vài giây mới phản ứng lại, Bảo Kim trong mắt gã hoàn toàn chính là Đặng Nguyên Giác, bị chuyện của đám Tiểu Lục làm rối lên, tôi đã quên mất việc này.

Bảo Kim né sang bên, dùng tay đánh lên cổ tay Lý Quỳ, tưởng rằng có thể đánh rơi viên gạch, nào ngờ Lý Quỳ đánh chủ ý muốn liều mạng, nắm chặt không buông, xoảng một tiếng, viên gạch kia liền đập cửa xe của tôi thành hình giọt nước. Lúc này viên gạch trên một tay khác của Lý Quỳ cũng đã lao tới, lại bị Trình Phong Thu chặn lại, gã khuyên nhủ:

- Người anh em này, chuyện gì từ từ nói.

Lý Quỳ đang nóng mắt sớm không quen Trình Phong Thu, vung mạnh hai cánh tay, quát:

- Ai là anh em với ông? – Rồi sử ra chiêu số của rìu phủ chặt mạnh băm mạnh, Trình Phong Thu và Bảo Kim đều không muốn thương tổn gã, chỉ có thể giáp công từ hai bên, chọn thời cơ đoạt viên gạch, Lý Quỳ dùng gạch làm rìu, tuy không thuận tay nhưng dựa vào một cỗ dũng lực lại đánh ngang tay với hai người. Ba người hai gạch, đánh loạn xì ngầu, bụi đất bay mù mịt.

Tiểu Lục vừa xuống xe liền có náo nhiệt để xem, có điều gã đã coi mình thành người của Dục Tài, bèn vừa đi tới gần vừa nói:

- Mấy người anh em, xảy ra chuyện gì?

Tôi trốn ở trong xe hô về phía hắn:

- Cút về, không muốn sống à? – Lời còn chưa dứt, một viên gạch của Lý Quỳ lướt qua đầu hắn, hẩy lên vài cọng tóc trắng tung bay đón gió, Tiểu Lục ‘Ôi chao’ một tiếng, lập tức ngã nhoài, bò ngược về trước, tố chất chạy trốn quả là vượt trội.

Lúc này Lâm Xung từ xa chạy vọt tới, thuận tay xách chiếc xẻng sắt trong tay một công nhân, gã đi tới đằng sau Lý Quỳ, để đầu xẻng lên bên đùi Lý Quỳ, vung tay đập một nhát, Lý Quỳ không kịp đề phòng ngã ngửa mặt lên trời, hai công nhân chờ ở đằng sau nhanh tay lẹ mắt mỗi người đoạt lấy một viên gạch rồi chạy đi như bay.

Lâm Xung chống xẻng tức giận nói với Lý Quỳ:

- Thiết Ngưu, Tuấn Nghĩa ca ca nói với chú thế nào?

Lý Quỳ bò dậy phủi bụi đất trên người, trừng mắt với Bảo Kim nói:

- Lão Lư nói bây giờ gây khó dễ ngươi thì không xem là hảo hán, nhưng ngươi chớ chọc ta! – Nói xong hậm hực quay về. Lâm Xung gật đầu về phía Bảo Kim rồi cũng đi theo, Bảo Kim nhìn về phía xa xa, thấy hai bên cửa sổ ở các tầng của ký túc phía đối diện đứng đầy các hảo hán Lương Sơn, đều lẳng lặng nhìn về phía bên này. Tuy không nhìn rõ ánh mắt của họ nhưng địch ý kia lại vô cùng rõ ràng, Bảo Kim vẫn ôm quyền về phía đó, cười khổ một tiếng.

Trình Phong Thu kéo góc áo Bảo Kim hỏi:

- Người anh em, anh từng có xích mích với họ?

Bảo Kim than:

- Đều là chuyện vài chục năm trước.

Trình Phong Thu liếc đám hảo hán, buồn bực nói:

- Lúc đó các người vẫn đều là trẻ con phải không? Tôi và những người này từng luận bàn võ nghệ, ai nấy đều là người trung hậu, đâu ngờ lại mang hận như vậy.

Trình Phong Thu quan sát một mảnh vườn trường khí thế ngất trời ở xung quanh, cảm khái nói:

- Ở đây sau này chắc chắn là một nơi tốt. – Nói xong lại cười nói:

- Ồ, chúng cũng tới rồi. – Tôi nhìn men theo ánh mắt gã, chỉ thấy Từ Đắc Long đang dạy 300 học sinh trung bình tấn, Đoàn Thiên Lang và hơn chục đồ đệ xen lẫn trong đó, không ngừng uốn nắn động tác của lũ nhóc, đừng nhìn Đoàn Thiên Lang thường ngày lạnh như băng, bây giờ lại là hai mắt tỏa sáng, vô cùng hăng hái.

Tôi nhìn vẻ mặt ước ao của Trình Phong Thu, liền khoác tay lên vai gã nói:

- Lão Trình, bọn ông cũng tới đi.

Trình Phong Thu không ngờ rằng tôi sẽ đưa ra yêu cầu này, ngừng một hồi mới nói:

- Lũ trẻ trong trường học còn chờ chúng tôi trở về.

- Có bao nhiêu người?

- Cũng có ba bốn trăm.

Tôi nói dứt khoát:

- Đón tới luôn.

Trình Phong Thu nhìn tôi nói:

- Điều này… thích hợp không?

Tôi nói:

- Dục Tài có ngày hôm nay bọn ông cũng có một nửa công lao, có gì không thích hợp chứ? Bảo lũ trẻ đều tới hết đây đi, chỗ chúng ta chỉ lo ăn lo ở không thu học phí.

Trình Phong Thu hưng phấn nói:

- Chỉ dựa vào điểm này, chúng khẳng định đều có thể tới.

Lúc này Tiểu Lục còn chưa hết hoảng hốt cũng sáp lại gần:

- Cường ca, bọn em làm gì?

Tôi chỉ ngón tay nói:

- Căn tin ở bên kia, chuẩn bị hết cả rồi, làm cơm xong thì chọn túc xá, 4 người một phòng, thích phòng nào thì ở.

Tiểu Lục vung tay, lớn tiếng nói:

- Các anh em, chúng ta làm việc. – Một tên lưu manh nhoi đầu tới hỏi:

- Anh Lục, lần này chúng ta lừa ai, đánh nhau hay là lừa vàng bạc?

Tiểu Lục gõ mạnh cho hắn một cái:

- Nấu cơm!