Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 5: Hô Diên Đại Tẩu




Buổi tối đến khách sạn, tôi nhận được điện thoại của Lưu thư ký. Tôi vốn cho rằng lão sẽ chửi ầm lên, không thể ngờ đựoc lão lại cổ vũ tôi vài câu, vô cùng hài lòng việc bọn tôi đạt vị trí thứ hai, hy vọng bọn tôi không ngừng cố gắng. Về sau tôi mới biêt hôm nay uy bản nhân dân thành phố có cuộc họp thường ủy hội thường kỳ nên lão không thể tới xem trực tiếp, cho nên việc 300 cầm chổi quét rác ra dự thi lão còn đang nằm mộng chưa tỉnh để biết được. Nghĩ tới tâm đen của lão quá nhỏ, tôi chưa nói cho lão tình hình thực tế, 300 cái chổi coi như tôi bỏ tiền túi ra vậy.

Tôi ngồi trên sô pha sảnh khách sạn, vuằ nghe vừa nghe vừa xem nhật trình thi đấu ngày mai. Ngay là là thi đấu cá nhân, mỗi đội phái 4 người bốc thăm, chọn 3 trận thắng 2 thì vào, luân phiên đào thải. Nói cách khác, ngày mai sẽ loại bỏ ¼ tuyển thủy tham dự.

Lúc này cửa khách sạn mở ra, lão Hổ dẫn thập nhị thái bảo ưỡn ngực tiến vào. 12 tên đầu cầm túi lớn túi nhỏ. Lão Hổ lướt mắt thấy tôi, liền chạy lại ngồi cạnh. Hai người bọn tôi hút thuốc, lão Hổ cuời: “Anh Cường, thi đấu biểu diễn em nghe rồi, anh thật chịu thiệt. Kỳ thật nếu tay không diễn luyện cũng tốt, sao lại cầm chổi làm chi?”

Tôi xoa xoa mặt nói: “Ai dà, không nói nữa, đuợc bài học, các anh mang trong tay thứ gì đó?”

Lão Hổ nhận một cái túi, mở ra; “Đồ phòng hộ. Ngày mai thi đấu còn gì?”

Tôi kinh ngạc: “cần đồ phòng hộ à?”

Lão hổ cũng kinh ngạc: “Đúng rồi.”

Tôi vỗ đầu. Lão Hổ lập tức hiểu ý của tôi, lão bó tay: “Ngày mai thi đấu anh định để người của mình đeo cái hộp TV lên sàn à?”

“Tôi đi mua đây!” nói xong đứng lên muốn đi.

Lão Hổ kéo tôi lại: “Mấy thứ này mua vội vàng sao có thể mua được thứ tốt. Việc này anh đừng lo, đợi lát em kêu mấy duắ mang lên phòng anh.”

Tôi ngượng ngùng ngồi xuống, Lão Hổ thấy tôi cười vui, hắn cũng vuốt đầu nói: “Đi thi mà không chuẩn bị gì thì em cũng làm được.”

Tôi nói: “Năm xưa đi thi luôn chuẩn bị, nhưng là hôm sau đi thi toán thì hôm trước tôi lại ôn ngữ văn.”

“Dù sao cũng sẽ dùng tới ngữ văn mà.”

“Không. Tôi về sau mới biết môn ngữ văn đã thi rồi…tôi nhớ nhầm lịch thi.”

Chúng tôi cười tương đối to, có cảm giác như “Tương phùng cần gì tương thức, cùng là học sinh cá biệt” vô cùng phóng khoáng. Tôi vỗ vai hắn: “Anh Hổ, lần này tính cầm thứ mấy?”



Lão Hổ cười: “Em cũng chỉ dẫn bọn đồ đệ đi góp vui thôi. Lần này quy mô lớn hơn lần trước không biết bao nhiêu lần. Lần trước em không tiến vào top 10, lần này càng đừng hi vọng. Ngược lại anh Đổng có khả năng vào top 5.”

Tôi vội đứng lên nói: “Đúng rồi, tôi phải nhanh đi xếp danh sách ngày mai.”

Lão Hổ sửng sốt: “Danh sách chẳng phải đã sớm…” bất quá hắn lập tứuc nghĩ tới đội ngũ bọn tôi không tầm thường, đành khoát tay: “Vậy anh đi nhanh đi.”

Tôi gọi quản lý nhà khách muốn mượn chìa khóa phòng họp. Tôi ngổ ngáo đẩy cuẳ đi vào. Với tư cách là giai cấp đặc quyền, có đôi khi sẽ lọt vào ánh mắt ghen ghét của người khác. Phải biết rằng, đại chiến sắp tới, có thể có một nơi để tập trung động viên mọi người là mộng tưởng của bao nhiêu đoàn đội.

Tôi ngượng ngùng ngồi ở ghế chủ tịch, quơ lấy điện thoại lần lượt gọi cho Lô Tuấn Nghĩa, không ở: Ngô Dụng, khong ở: Lâm Xung, không ai nghe máy…Tôi càng gọi càng tức. cuối cùng một phòng có người, người này nói lạnh lùng: “Uy…” Tôi tức giận, quát lên: “Ai đó?”

Người kia nói: “Đóan coi…”

Tôi tức đến đô muốn giết người, rít lên: “Mày…”

Người nọ đoạt trước: ‘ngươi có sát khí.”

Tôi ngạc nhiên: “thằng Triệu? mày còn không về nhà hả?”

Kinh Kha tiếp nhận điện thoại: “nó có thể ở chung với anh chứ?”

Đụng phải hai thằng đần, tôi đành cố kìm chế: “Trước đợi chút, kêu nó tránh xa công tắc điện chút, chốc lát em gọi cho bố nó đã.”

Tiếp tục gọi: “Uy, chụ tịm ai đọ?” Tần Thủy Hoàng.

Lại cúp máy, lại gọi: “Anh, ở đây sao không lướt web đuợc?” Lí SƯ Sư! Tôi nói cho con bé hiện tại nhà khách đều dùng wifi, mà cái laptop không kết nối được.

Kiên nhẫn gọi, cuối cùng cũng có người bình thường nghe rồi, tôi nghe tiếng hỏi: “anh Cẩu hả?”

Đoạn Cảnh Trụ cảm xúc tương đối kém, hơi nức nở nghẹn ngào: “Chuyện gì?”

“Người của chúng ta đâu?”

Đoạn Cảnh Trụ lo lắng: “Anh Tuấn Nghĩa cùng Ngô quân sư cả bọn nói chúc mừng hôm nay trường giành thứ hai, đi uống rượu rồi.”

“Thế Trương Thanh, Đổng Bình, mấy người nọ cũng đi à?”

“Không. Mấy người họ cho rằng đoạt vị trí thứ 2 là sỉ nhục, cực kỳ buồn bực.”

Không thể tưởng đuợc bọn lưu manh thế lại có cảm giác vinh dự tập thể. Tôi cảm động nói: “Vậy họ đâu?”

“Vì buồn phiền, nên bọn họ cũng đi uống rượu rồi…bọn họ thật ra đi trước.”

Tôi: “….vậy có anh em nào không cảm thấy không cần chúc mừng cũng không thấy phiền muộn không?”

“Có, có không ít đấy.”

“Vậy bọn họ đâu?”

“Bọn họ thấy mọi người kéo nhau đi uống rượu, nên đi theo….”

Tôi phát điên lên: “Anh nói với em bọn họ đi uống rượu cả rồi chẳng phải xong rồi sao?” Đoạn Cảnh Trụ không nói gì, bên kia chỉ truyền lại tiếng sụt sịt.

Tôi ân cần hỏi thăm: “Thế sao anh không đi.”

“Anh đang xem “lam sắc sinh tử luyến’, quá cảm động con mẹ nó rồi, hu hu hu hu.” Đoạn Cảnh Trụ gào khóc lớn.

Tôi cúp điện thoại, xoay người, quay lưng vào phòng họp. Một lưu manh dẫn theo một đám tửu quỷ đứng nơi đầu sóng ngọn gió giữa đại hội võ lâm, muốn không chết cũng khó… Tôi giờ này kìm lòng không nổi, mà nghĩ lại năm xưa anh Vũ ở Cai Hạ tay cầm kiếm, mình mặc áo khoác, vẻ mặt kiên nghị không chút biểu lộ, tâm đầy hoài bão. Ngu Cơ ai oán chết sớm, cô ấy vừa ở bên vừa múa kiếm vừa hát: “hán binh đã chiếm đất, tự điện sở ca, đại vương khí phách tận, thiến hà liêu sinh>” Sở bá vương – anh Vũ trong lòng còn nghĩ: sống hay là chết, đó là vấn đề….

Lão Hổ dẫn người lên lầu đi ngang qua phòng họp trống không, lão ló đầu vào nhìn vào, thấy tôi đang lúc bi tráng: “Cho em mượn dùng phòng họp chút nhé?”

….sau đó tôi xem lão Hổ giảng giải các hạng mục cần chú ý cho đồ đệ, động viên trước lúc tác chiến. Tôi nghe xong trong chốc lát rất tự giác đóng cửa lại cho họ bàn luận.

Đêm đó tôi như một lão già thức đêm chờ con gái chuă về. Nhận được câu trả lời đầu tiên: đang nghe An Đạo Toàn kể chuyện của lão cùng 12 hồng nhan tri kỉ, đã nói tới người thứ 9 rồi….

Đáp thứ 2 là: trong sân có một cô nàng rất đẹp đang nhảy cùng Đỗ Hưng, tôi nói tôi cũng muốn đi xem, bọn họ lại nói, không bảo sớm, sắp kết thúc rồi.

Đáp lại thứ ba là: lập tức đi đây, đang xếp hàng đi toa lét.

Đáp lại thứ tư: “vẫn đang xếp hàng chờ vào toa lét.

Tôi gọi điện thỏai cả nửa tiếng, khiến bánh bao buồn bực: “Anh rốt cục nợ người ta boa nhiều tiền hả?”

Kết quả khi tôi đi ngủ bọn họ cũng vẫn chưa về. Cũng không biết đêm nay hay rạng sáng, tiếng lẹp xẹp vang lên trên hành lang, dường như một đám đã trở lại, tôi mới cảm thấy an tâm hơn chút. Tôi còn tưởng ngày mai tôi sẽ phải dẫn hai thằng đần ra trận. Hạng Vũ cũng tỏ rõ thái độ, anh ấy không có hứng thú với đại hội luận võ.

Trời vuằ sáng tôi liền đá văng cửa tất cả các gian phòng, kết quả vơ vét làm tôi vô cùng thất vọng. Nguyên lai người trở về đêm qua là Ngô DỤng, Kim Đại Kiên, Tiêu Nhượng, mấy lão già thân thể yếu kém không chịu nổi. Người đuă họ về là Kim Tiền Báo Tử Thang Long, hơn nữa thằng nhóc này cũng nốc quá nhiều, suýt chút cho xe taxi thành chó đốm.

Tôi nhìn mấy người trước mắt, ý bảo quân sư cùng Tiêu Nhượng đi ngủ tiếp, sau đó dẫn Đoạn Cảnh Trụ mắt đỏ lòm cùng Thang Long đang lắc lư đi về phía sân vận động. Đương nhiên còn có Kim Đại Kiên là không thể thiếu, tôi còn phải nhờ lão xử lý chứng minh thư kia mà.

Tôi trầm mặt, đuă họ tới văn phòng Lưu thư kí đã dành sẵn, nhìn đồng hồ là 7strong0 phút, nhưng người có mặt đã đông như 8h sáng hàng ngày. Bốn phía sân vận động, các phòng khách, đài chủ tịch đều có camera, phóng viên rải khắp các khán đài phỏng vấn. Sân thi đấu được bao quanh bởi khán đài. Khoảng trống ở giuẵ được bao lạ chia ra làm mười mấy sàn đấu tạm thời, ước chừng cao nuẳ mét, trên các bục còn có các con số, xem ra vì nhiều người, nên phải cho nhiều cuộc tranh tài đồng loạt tiến hành.

Nhân viên công tác tìm tôi, muốn tôi đaư danh sách tuyển thủ dự thi cho anh ta, cần 1 đại biểu đi rút thăm. Đúng 8 giờ tất cả các tuyển thủ phải tập hợp ở đó, muộn 10 phút sẽ coi như bỏ quyền.

Tôi đuă danh sách 8 người mà Tiêu Nhượng nghĩ ra tùy tiện đưa 4 cho anh ta, sau đó để anh ta đi rút thăm.

Khi Kim Đại Kiên làm ra chứng minh cho Đoạn Cảnh Trụ cùng Thang Long, Thang Long mới có chút tỉnh táo lại. Anh ta kéo tôi hỏi: “Anh định bắt em lên đài à?”

Tôi lạnh lùng; “Vì sao chú không thể lên đài?”

Thang Long đi đi lại lại lắc la lắc lư nói: “Em đi thẳng còn khó nữa là.”

Tôi nói: ‘Anh mặc kệ, ai bảo các anh cảu chú bỏ mặc chú.”

Thang Long cướp lấy điện thoại của tôi, bấm số rất nhanh, sau đó hét lên: ‘Anh Tuấn Nghĩa cứu mạng, các anh không về thì không gặp được em đâu.”

Chỉ chốc lát, Đoạn Cảnh Trụ rút thăm trở về. Tôi đưa CMND vừa làm được cho anh ấy, nói: “Từ giờ, anh tên Trương Tiểu Nhị.” Đoạn Cảnh Trụ không thể tưởng được mình là một tiểu yêu vỗ công nát bét chẳng thứ gì nên hồn lại có thể đại biểu Lương Sơn tham gia thi đấu, ngược lại vô cùng sung sướng. Thang Long thấy sắp tới 8 giờ, nhanh như chớp chạy ra ngòai mua vài cái bánh trứng ăn, nói: bụng trống trơn không có gì hết, chốc nữa sợ đánh không lại người ta. Nhìn nó vô cùng đáng thương, bất quá người Lương Sơn cũng thật đáng giận, không cho bọn họ kiến thức chút thủ đoạn của Tiêu Cường, mấy trận đấu sau này làm sao đây.

Rất nhanh tiếng loa vang lên, cho tất cả các tuyển thủ tham gai đi trình diện. Thang Long nuốt vội cái bánh trứng cuối cùng, bị nghẹn, ặc ặc: “Em có thể không đi không?”

Tôi rót chén nước cho nó, nó cho là có hi vong, vô cùng hi vọng nhìn tôi. Tôi nói: ‘Anh cũng muốn đi thay chú, nhưng anh mà chết thì không ai cho các chú tiền đi lên Lương Sơn rồi.”

Thang Long u oán nhìn tôi, dứt khoát đi sát theo Đoàn Cảnh Trụ rừoi đi, tôi ở sau lưng hô: “Nhớ kỹ nhé, chú bây giờ tên Hô Diên Đại Tẩu…”