Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 40: Chuyện đàm tiếu văn võ Dục Tài hôi phi yên diệt




[HIDE]

Sau khi chúng tôi về nhà thì Hạng Vũ và Lý Sư Sư cũng đã về, gặp lại một tổ năm người, bên dưới là đoạn đối thoại của bọn họ: "Hạng đại ca, cùng Trương Băng thế nào rồi?"

"Ừ ừ, rất tốt, em thì sao, gần đây đang bận gì vậy?"

"Bận linh tinh, đi thi, về vùng quê, mấy ngày nữa lại tham gia một cuộc thi biển."

.....

"Doanh đại ca, anh lại béo lên à, lên được thêm 30kg ko anh?”

"A a, nự tử ngộc, không cọ tiền thì đòi cường tự, nhìn iem mặc hớ hệt cá thịt ra, ra thệ thộng gì?"

"Ơ không cái này gọi là lộ tề trang, hiện nay là thịnh hành nhất, nhưng mà đúng là mua xong lại hối hận, căn bản là không lưu hành cổ phục." Lý Sư Sư nhỏ giọng nói với tôi: "Anh họ, em mang vài món quần áo đến đây, em nghĩ sửa lại một chút mới mặc được."

Tôi hạ giọng nói: "Vứt hết đi." Tôi nhìn thoáng qua Bánh Bao trong phòng ngủ, làm thủ thế vẫy vẫy bọn họ đến trước mặt hỏi: "Gần đây mọi người có xảy ra chuyện gì không?"

Sau khi bọn họ nghe qua chuyện trong nhà mất trộm cùng chuyện các hảo hán Lương Sơn, trao đổi ánh mắt với nhau một lúc, cũng đều lắc đầu, Hạng Vũ nói: "Mai anh sẽ đi thăm Trương Thuận."

Tôi hỏi: "Anh có cảm giác bị người bám theo không?"

Hạng Vũ nói: "Cũng không rõ lắm, cho dù là có người theo thì phải làm sao đây?"

Lý Sư Sư bỗng nhiên che miệng nói: "Trời ơi, thảo nào mấy ngày nay em cảm thấy có người nhìn trộm em."

Tôi liếc mắt nhìn vòng eo bạch ngọc của nàng, cười he he mấy tiếng, Lý Sư Sư: "Đúng rồi đúng rồi, chính là như thế...." Nàng lập tức hiểu ra, đỏ mặt không nói.

Tần Thủy Hoàng cảnh giác nhìn bốn phía, tôi biết anh ta làm hoàng đế, ở trong hoàn cảnh này có cảm giác thiếu an toàn. Vì vậy hô to một tiếng: "Tiểu Triệu. Có sát khí!"

Triệu mặt trắng mờ mịt ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, sau đó khinh bỉ liếc mắt nhìn tôi, tiếp tục bận bịu chuyện của mình.

Tôi nói với Tần Thủy Hoàng: "Xem ra chúng ta tạm thời vẫn an toàn."

Lúc này Lưu Bang nhanh như chớp chạy đến cửa phòng ngủ. Bám vào khung cửa cợt nhả nói với Bánh Bao: "Gần đây em có khỏe không?"

.....

Buổi sáng ngày thứ hai tôi lại bị điện thoại đánh thức, một thanh âm nhân hậu nho nhã lễ độ nói: "Tiêu chủ nhiệm à, tôi là Lý Hà, anh có thể đến trường học một chuyến không, người của chúng tôi đang ở đó chờ anh."

Tôi gạt bỏ rỉ mắt mơ mơ màng màng nói: "Lý Hà, ai nhỉ?"

Đối phương khó xử nói: "Tôi..."

"À, nhớ rồi. Anh là Lý trưởng phòng trong Bộ Xây Dựng." Tôi cũng rất vô ý vô tứ, bởi vì bọn tôi vừa mới gặp không quá hai ngày, chỉ cần tôi nghĩ đến việc mở rộng Văn Võ Dục Tài không phải là chuyện đùa, mấy người không tốt có thể ở sau mắng tôi đưa cái mũi lên trên mặt, cho nên lựa chọn là quên mất đi.

Tôi nói: "Lý trưởng phòng tìm tôi có việc gì à?"

Lý Hà khôi phục lại thanh âm vững vàng nói: "Trải qua nghiên cứu, chúng tôi quyết định đồng ý yêu cầu của anh, chủ tịch hội võ thuật của chúng tôi nói đúng, võ thuật nhân tài càng cần hơn phải được bồi dưỡng từ nhỏ."

Tôi trợn mắt há hốc mồm nói: "Đầu óc của các anh..." May mắn là tôi đã hoàn toàn tỉnh táo rồi. Lý trí đem mấy chữ sau lược bỏ bớt đi, "Được rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó."

Nói thật hiện tại tôi không có tâm tư làm việc này, các hảo hán tạm thời sẽ không đi. Nhưng cho dù trường học có làm xong ngay ngày mai, bọn họ ai có tâm tư đi dạy trẻ con? Ở trong tối, địch nhân của chúng tôi còn đang đăm đăm giương mắt hổ nhìn bọn tôi, việc này cũng may là Tiểu Cường tôi, năm đó trải qua một thời lưu manh đã từng phát tờ rơi, làm quảng cáo, làm nhân viên kinh doanh, trải qua cuộc sống phong phú khiến cho tôi sở hữu một trái tim kiên cường, đổi thành người khác nhất định đến ngủ cũng không được, Ngũ Tử Tư có dũng mãnh hay không? Năm đó vì tìm cách trốn vào thành mà bạc hết cả tóc.

Cũng may nghe khẩu khí của Lý Hà thì chuyện mở rộng dường như đã bị nhỏ mà hóa thành không, nếu không thì đã chẳng có khả năng anh ta không tự mình đến trường, nghĩ cũng không có khả năng có người nguyện ý xuất ra mấy trăm triệu để đầu tư vào một khu tiểu học hy vọng, Lý Hà có thể cho tôi một khu tiểu lâu tôi cũng đã thỏa mãn rồi, đến lúc đó thì vừa lúc Nhan Cảnh Sinh cùng 300 Nhạc Phi quân cũng không có chuyện gì, tôi chiêu mộ mấy học sinh nhi đồng nhét cho hắn, cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện của lão Trương.

Tôi lái xe tới trường học, còn chưa đến cổng trường, đã thấy một chiếc xe màu đen phổ biến đỗ ở đó, một công trình sư bụng bự đứng bên cạnh xe, tôi xuống xe bắt tay anh ta, anh ta thực ngắn gọn tự giới thiệu nói: "Tôi họ Thôi, anh là Tiêu chủ nhiệm đúng không?"

Tôi nói: "Anh cứ gọi tôi là Tiểu Cường là được."

Thôi Công không một chút khách sáo, mở ra một bản vẽ xanh xanh đỏ đỏ như là bản đồ kho báu, chỉ vào một chỗ nói: "Anh xem, đây là thiết kế của chúng tôi..."

Tôi vội vàng nói: "Không cần phải cho tôi xem, hoa mắt, anh cứ nói là được."

Thôi Công nói ok một tiếng, gọn gàng thu hồi lại bản đồ, chỉ xuống dưới đất chỗ chúng tôi đang đứng nói: "Chỗ này, sau này chính là một quảng trường bê tông, đi qua chỗ này..., sẽ đi đến khu trường học." Hắn đơn giản bổ sung thêm hai câu vị trí của bồn hoa cùng bãi cỏ, chui vào trong xe, nhìn thấy tôi còn đứng ngây ngốc, quay kính xe xuống nói với tôi: "Đi theo xe của bọn tôi."

Tôi vội vàng khởi động xe đi theo bọn họ, tôi đang có chút khó chịu, người này tại sao ngồi cái xe cũ nát mà khẩu khí so với Ba Đốn còn kiêu căng hơn vậy.

Tôi đi theo xe bọn họ vào cổng trường không bao lâu thì dừng lại, trước mắt chúng tôi là khu nhà dạy học cùng ký túc xá của các hảo hán, Thôi Công nhìn cũng không thèm nhìn mấy tòa nhà này, tay anh ta vươn ngang chỉ vào khu vườn trường rộng lớn phía xa, bừa bãi nói: "Đây là khu nhà dạy học mới của chúng ta... vậy đây là khoảng đất trước mặt khu nhà dạy học, cách đó ước chừng trên dưới 500m là 4 tòa nhà chính hiện đại, sơ bộ tưởng tượng thì khu dạy học cùng khu ăn ở của chúng ta sẽ phân chia ra, từ tòa nhà này đến tòa nhà kia cũng ít nhất làm được một cái diễn võ trường siêu lớn, song song cách nhau khoảng 500m, khoảng đất giữa khu ăn ở cùng khu dạy học, sẽ được bọn tôi chuyển đến một ít cổ thụ, như vậy các học sinh đi qua lại bên dưới sẽ có cảm giác tương tự như phong cách cổ...."

Tôi vội vàng ngăn anh ta lại: "Trước hết đừng nói vội, tôi có thể xem giấy chứng nhận của anh không?"

Thôi Công đang nói hưng phấn thì bị tôi đánh gãy, không vui nói: "Chứng nhận nào, thẻ công tác à?"

Tôi nói: "Mặc kệ là thẻ công tác hay là bệnh án cũng được hết, để tôi còn điều chỉnh lại thái độ đối với ngài."

Thôi Công nhạc nhiên nói: "Anh không tin tôi?"

Tôi hỏi lại: "Mẹ của Tiểu Minh có ba đứa con, đứa lớn nhất gọi là Đại Mao, đứa thứ hai gọi là Nhị Mao, đứa con thứ ba gọi là gì?"

Thôi Công: "Tam Mao..."

Tôi quay đầu dò xét, rồi tiến đến chiếc xe của bọn họ, nói với lái xe: "Bệnh viện của bọn anh cho bệnh nhân ra ngoài hít thở cũng dùng loại biện pháp đặc thù à?"

Thôi Công dở khóc dở cười đi qua một bên gọi điện thoại, chỉ chốc lát Lý Hà liền gọi điện thoại tới: "Nghe nói anh coi tổng công trình sư của chúng tôi thành người bị bệnh thần kinh?"

Tôi hỏi hắn: "Tổng công trình sư của các anh có phải một nam ngồi một cái xe cà tàng, mặc áo sơ mi nhìn đã biết hai tuần chưa giặt, dáng vẻ hào sảng không?"

Lý Hà: "....Chính xác."

Tôi lấy tay che điện thoại nhỏ giọng lí nhí: "Người trước mắt tôi rất giống với tổng công trình sư của các anh!"

Lý Hà: ".....Thì đúng là tổng công trình sư của chúng tôi."

.......

Trải qua một trận hiểu lầm, tôi một lần nữa bắt tay Thôi Công, tôi vô ý tứ nói: "Rất xin lỗi anh, chủ yếu là anh nói hơi khó tin, theo ý của anh, quốc gia vẫn giữ nguyên kế hoạch mở rộng Văn Võ Dục Tài?"

Thôi Công nói: "Kế hoạch ban đầu chưa chắc đã được đồng ý, thực sự còn có thể xin đầu tư thêm 300 triệu, kế hoạch di chuyển cổ thụ còn phải dùng thêm mấy nghìn vạn, hơn nữa bãi cỏ, công tác xanh hóa cũng trên một trăm triệu."

Tôi vô thức không dự liệu được chỉ vào khu kiến trúc trước mắt nói: "Kỳ thật tôi chỉ cầu quốc gia có thể theo quy mô này cho tôi thêm một bộ nữa là được."

Thôi Công liếc mắt nhìn tôi rồi mới tân tân khổ khổ chỉ lên mấy tòa nhà, rất vô sỉ nói: "Đây là cái thứ gì, đập hết!" Anh ta lấy tay khoác lên vai tôi chỉ về hướng khu dạy học: "Nhìn thấy không, từ cổng trường bước vào, đâm đầu vào một khối đá viết khẩu hiệu nhà trường, mặt sau là một cái hồ nước lớn, tôi sẽ chuẩn bị cho anh một cái suối phun cao 15 thước."

Tôi dứt khoát cắt lời Thôi Công nói: "Khó mà làm được, anh đem chỗ này của tôi biến thành hố rác tôi cũng không quan tâm, nhưng mấy cái tòa nhà này tuyệt đối không thể phá bỏ!"

"Vì sao lại thế?"

"Không vì gì cả, đây là căn cơ của Văn Võ Dục Tài chúng tôi, không thể sờ đến."

"Không nghĩ tới anh lại có suy nghĩ của mấy lão già." Thôi Công nói xong móc ra bản vẽ trải ra, dùng bút bi đỏ kẻ hai đường rồi thu lại, chỉ vào khu dạy học nói: "Đã là như thế, tôi để khu dạy học này của anh lùi xuống 50 thước, tảng đá cùng suối phun vẫn sẽ cấp cho anh, sau đó trồng một ít cây, che bỏ cái khu nhà này đi."

Tôi bất mãn nói: "Dãy nhà này của chúng tôi như thế nào lại đắc tội anh? Còn có, khu dạy học lùi lại 50 thước thì tường 2 bên làm sao bây giờ?"

"Phá!" Thôi Công không chút lưu tình nói: "Tất cả tường bao cũng phá hết, thiết kế này của tôi là theo quy hoạch 2300 mẫu, trường học hiện tại của các anh mới chỉ chưa đến 2000 mẫu."

Tôi dè dặt hỏi: "Tôi còn một vấn đề cuối cùng - ai chi tiền?"

Đây là chuyện mà tôi lo lắng nhất, nghe khẩu khí đao to búa lớn của Thôi Công, quả thực như một chủ thầu vô lương, có cái gì cũng đập bỏ hết mà lại là tiền của tôi, đừng nói cái khác, ngay cả phá bỏ cái tường vây kéo dài vài dặm này thì tiền công tôi cũng không đủ. Đây cũng là lý do vì sao tôi không cho hủy đi khu nhà cũ, có vài tòa nhà như vậy, Văn Võ Dục Tài của chúng tôi vẫn là một cái trường học, không có, vậy thì trở thành một khối đất hoang mất.

Đối với vấn đề này của tôi Thôi Công cũng rất sảng khoái trả lời: "Dù sao cũng không cần anh chi."

"Vậy anh phá đi."

Hai mắt Thôi Công sáng lên: "Cả vài tòa tiểu lầu này cũng phá?"

Tôi nói: "Cái này thì không được, dù sao anh cũng phải nhớ kỹ, mấy tòa tiểu lâu này cũng giống như lão bà của tôi, anh không thể đánh ra chủ ý với nàng, đừng nói đến là đẩy ngã."

Thôi Công lập tức lộ ra thần sắc thất vọng, tôi nói đùa với anh ta: "Anh là một công trình sư sao lại thích phá bỏ như vậy thế?"

Thôi Công hơi đỏ mặt nói: "Tôi trước kia học nổ định hướng...."

[/HIDE]