Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 35: Đại Thiên Vương




[HIDE]


Xử lý xong hết mọi chuyện, tôi liền nói chuyện cùng với các hảo hán, trận đấu đã kết thúc được một thời gian, cũng không phải là xôi hỏng bỏng không, ít nhất cũng kiếm được 50 vạn tiền thưởng, cho nên tôi nói với bọn họ là đánh xong hạng đơn đấu thì bọn họ có thể rời đi được rồi.

Đơn đấu thủy chung vẫn chậm hơn một nhịp so với đấu đồng đội, thật ra đều là do đại hội cố ý sắp đặt, nguyên nhân rất đơn giản, trong lòng mỗi người đều tồn tại một chút máu anh hùng, ai có thể đạt được danh xưng "Tán đả vương" thì lực hấp dẫn trong mắt người xem bình thường cao hơn nhiều so với ai đó đạt được giải quán quân đoàn thể.

Trong bữa tiệc tối đều là cảnh tượng các hảo hán lưu luyến chia tay, chỉ có điều là lần này lòng quyết tâm rời đi của bọn họ đã vững như núi, Lý Vân đưa cho tôi chia khóa nhà mới, nói toàn bộ những hứng thú buồn nôn của Bánh Bao đã được hoàn thiện, nhất là phòng khách, trang trí như người bị bệnh vàng da, bộc lộ ra vẻ khí phái mười phần. Đặc biệt là Nghê Tư Vũ được bọn Trương Thuận gọi tới cười nói: "Tiểu Cường, anh kết hôn thì cho em làm phù dâu nhé?" Việc bọn Trương Thuận sẽ lập tức rời đi cô vẫn chưa biết, Trương Thuận cũng không định nói cho cô, cô tinh linh tiểu đồ đệ cổ quái này chính xác đã tác động đến tâm lý của ba huynh đệ, thật sự không biết nên nói lời chia tay như thế nào. Tôi thấy vẻ mặt của 3 người mất tự nhiên, đùa giỡn nói: "Em còn không biết lớn nhỏ thì anh sẽ đánh cái mông của em."

Nghê Tư Vũ cười khanh khách nói: "Em sẽ gọi đại ca đánh anh." Nói xong liền đưa mắt nhìn quanh tứ phía, tôi nói: "Không phải tìm, đại ca cô đi cùng đại tẩu cô rồi." Nghê Tư Vũ lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, mặc dù trong lúc say tuyên bố muốn hoành đao đoạt ái, nhưng cái loại chuyện này không phải là tiểu nữ sinh như nàng có thể làm được.

Buổi tối tôi trở về phòng nói với Bánh Bao: "Ngày mai tan làm thì về nhà luôn nhé, lâu rồi không có người ở, cũng không biết có nhớ rằng mình còn có nhà hay không."

Ngủ thẳng một mạch đến tận nửa đêm, một hồi chuông điện thoại dồn dập ầm ĩ đánh thức tôi dậy. Vừa nghe điện thoại đã nhận ra là Chu Quý, anh ta hoảng loạn lập tức nói với tôi: "Tiểu Cường, chú đến ngay đi, có chuyện xảy ra." Tôi lập tức hết luôn cơn buồn ngủ. Vừa mặc quần áo vừa hỏi: "Các anh đang ở đâu?"

Chu Quý nói: "Chú đến quán rượu ngay đi."

Bánh Bao nhíu mày lại, lầm bầm than trách vài câu trong mộng rồi lại ngủ tiếp.

Tôi rời khỏi khách sạn, trong lòng lo lắng, bởi vì nghe khẩu khí của Chu Quý tựa hồ chuyện xảy ra thực sự rất nguy cấp, anh ta cuồng chiến đấu đến mức coi tính mạng của mình như là trẻ con trêu cá sấu trên bờ mà cũng phải như vậy, không phải là chuyện nhỏ.

Tôi lái cái xe bánh mì nát phóng tới quán rượu. Đang định đi vào bên trong thì gặp Đỗ Hưng nhảy từ một chỗ tối ra nên càng hoảng sợ, anh nói một tiếng: "Đi theo anh!" liền đi trước dẫn đường, nguyên lai là bọn họ cũng không ở trong quán rượu, tất cả đều đang trong cái ngõ nhỏ ở mặt sau quán rượu, Lư Tuấn Nghĩa, Ngô Dụng, Lâm Xung, thêm cả Đổng Bình cũng đang ở đây, trong tầm mắt tôi xuất hiện một người đang nằm trên mặt đất, An Đạo Toàn đang chăm sóc, người này sắc mặt trắng bệch, đang nằm trên một vũng máu, đích thị là Trương Thuận.

Tôi thấy tình trạng này không khỏi chấn động, xông về phía trước hỏi: "Anh làm sao vậy, Trương Thuận ca ca?" Trương Thuận vẫn còn duy trì được thanh tỉnh, thấy tôi đến liền miễn cưỡng nhìn tôi cười cười, lúc này tôi mới yên tâm. Lại hỏi "Chuyện gì?"

Chu Quý nói: "Bọn anh cũng không biết, cơm nước xong thì tất cả mọi người đều đến đây uống rượu, sau khi tan cuộc thì cùng về khách sạn. Trương Thuận còn muốn đưa Tiểu Vũ về nên đi một mình, được một lúc thì lại gọi điện cho bọn anh bảo đi đón, khi nhìn thấy hắn thì hắn đã như vậy rồi."

Tôi vội hét lên: "Tại sao lại không đưa đi bệnh viện, là ai làm?"

An Đạo Toàn ngẩng đầu lên thong thả nói: "Chú hoảng cái gì, cậu ta chẳng qua là mất quá nhiều máu cùng với gãy vào cái xương sườn, anh vẫn có thể xử lý được." Ngữ khí có chút bất mãn, dường như là để ý đến việc tôi bỏ qua sự tồn tại của một thần y là anh ta, bởi vậy nên tôi đoán rằng thương thế của Trương Thuận cũng không quá nghiêm trọng, lại hỏi: "Sao bọn anh không vào quán rượu vậy?"

Chu Quý nói: "Vào quán rượu đông người nên khó giữ bí mật, đưa vào thì dù là với chú hay với bọn anh đều phiền phức."

Tôi nói: "Vậy về khách sạn."

Ngô Dụng nói: "Về khách sạn thì cũng như vậy, tiểu nhị khách điếm cũng không thể không báo quan."

Trong lúc tôi đang cuống tay cuống chân lại tự nhiên đụng vào cái chìa khóa nhà mới ở trong túi quần, linh cơ chợt động nói: "Có rồi, đi theo em." Bởi vì không đủ chỗ ngồi, chúng tôi lưu Đỗ Hưng lại để phối hợp tác chiến, những người khác thì đều theo tôi về nhà mới.

Trong quá trình nhấc Trương Thuận lên tôi phát hiện hắn chảy máu chủ yếu là từ vết thương trên đùi, đùi của hắn bị rách một mảng, cơ hồ có thể thấy cả thớ thịt. Loại thương tích này thì trước kia bọn tôi đánh nhau cũng thường xuyên gặp phải, chỉ kỳ lạ là ai có thể đánh Trương Thuận bị thương đến mức này, với công phu của anh ta dù có uống say thì bảy tám tên côn đồ cũng không thể lại gần người được.

Tôi cố gắng không hỏi nhiều, lái xe phóng nhanh về biệt thự, trên đường dừng lại mua một đống thuốc chống viêm ở một hiệu thuốc 24h, lúc sắp tới nơi tôi hỏi: "Những người khác đâu?"

"Vẫn chưa thông báo, chờ chúng ta dàn xếp xong xuôi rồi nói sau." Lâm Xung nói.

Qua cửa bảo vệ, tôi mở cửa phòng, mọi người ba chân bốn cẳng khênh Trương Thuận vào trong, đặt ở trên một cái sô pha không nhiễm một hạt bụi, nơi này sau khi sửa sang lại thì đây cũng là lần đầu tiên tôi đến, phòng khách được sửa sang đúng là lộng lẫy huy hoàng, chỉ có điều hiện tại bọn tôi đi đến đâu thì lộn xộn cùng với vết máu theo tới đó.

Tôi lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà xuống cắt toang ống quần của Trương Thuận, thấy miệng vết thương của hắn bôi đầy thuốc bột vàng không ra vàng đen không ra đen, đại bộ phận đã ngưng kết lại, tôi lấy từ trong một đống đồ lớn ra một lọ ô xy già định rửa vết thương, An Đạo Toàn giữ chặt tay tôi lại: "Chú làm gì vậy, thuốc này rất khó pha chế."

Tôi giãy ra khỏi tay anh ta nói: "Miệng vết thương không được xử lý mà nói rất dễ dàng nhiễm trùng, liên tục trong nửa tháng thì chắc chắn sẽ chết!"

Lâm Xung cả kinh nói: "Nói đến chuyện này.... Trước kia anh cũng như vậy, không mở nổi miệng, cả người thì run rẩy không ngừng." Hiện tại tôi mới biết được Lâm Xung chết là do uốn ván.

Tôi giơ bình ô xy già lên, nhìn nhìn Trương Thuận, cầm một miếng gỗ nhỏ được chạm khắc từ góc sô pha lên đưa cho hắn: "Cắn vào mồm hiểu chưa?"

Trương Thuận miễng cưỡng cười, suy yếu nói: "Xưa có Quan Nhị Gia đánh cờ trừ độc, nay có ta - Trương Thuận..... Aaaaa!" Tôi không đợi hắn nói xong một câu khí phách trọng yếu liền đổ dung dịch vào miệng vết thương của hắn, làm cho máu đen ở trong tan đi, sau đó làm một vòng xung quanh miệng vết thương của hắn, kể cả chống viêm, uốn ván, kháng độc tố, gan A gan B các kiểu, vừa rồi thời gian khẩn cấp nên mua lung tung một đống, dù sao cũng không có hại, có thể dùng được thì dùng hết, hiện tại Trương Thuận cùng với Đoàn Dự ăn cóc, Quách Tĩnh uống xà huyết giống nhau, bách độc bất xâm.

Xử lý xong miệng vết thương, tôi lấy thuốc ngoại thương của An Đạo Toàn điều chế xoa đều, dùng băng gạc băng bó lại, An Đạo Toàn thấy vậy lè lưỡi: "Thủ đoạn của Tiểu Cường cũng không kém hơn anh."

Tôi không có ý tứ nói: "Bệnh lâu thành lương y mà."

Trương Thuận cố sức vỗ vào sau gáy tôi một cái, mắng: "Chú nói trước kia tiểu tử chú thường xuyên bị người chém!" Lần này lại lập tức tác động đến xương sườn, đau đến mức hít cả khí lạnh.

Tôi thấy hắn còn có khí lực để nói giỡn. Biết thương thế hắn đã ổn định. Lúc này mới thở dài một hơi, tê liệt ngã thẳng lên ghế dựa.

Chu Quý thấy môi hắn khô nút, cho hắn uống một cốc nước. Hỏi: "Đến cùng là chuyện gì xảy ra, bây giờ nói đi."

Bọn Lư Tuấn Nghĩa, Ngô Dụng cũng kéo ghế dựa qua, ngồi vây quanh Trương Thuận thành một vòng, vẻ mặt từng người rất nghiêm túc, như hiện tại mà nói Lương Sơn bọn họ là một cái chỉnh thể hữu cơ, sắt 108. Nhất tổn đồng tổn nhất vinh đồng vinh, cho nên lần trước Chu Quý bị đâm một cái hố nhỏ ở mông bọn hộ không tiếc toàn bộ xuất động, mà hiện tại Trương Thuận bị người ta đánh trọng thương, tính chất của sự tình không hề giống nhau, xem ra sẽ là một hồi phân tranh không chết không ngớt. Chỉ là lúc này không biết là ai không có mắt dám chọc vào cái tổ ông vò vẽ siêu lớn này, tôi đương nhiên không thể thật sự để bọn họ giết người phóng hỏa, cho nên đặc biệt lưu ý ngồi nghe.

Chỉ thấy Trương Thuận uống cạn một cốc nước, cau mày, trầm mặc cả nửa ngày. Dường như có điều gì khó xử, rốt cục cuối cùng quay nhìn Tiểu Cường tôi, nói: "Chú có thể đi ra ngoài một lát được không?"

Anh ta nói xong câu đó thì cảm giác đầu tiên của mọi người là khó hiểu, đối với tôi mà nói. Bọn họ dường như không có bí mật gì, hơn nữa trong suy nghĩ của những người này thì quan hệ của tôi và Trương Thuận cũng xem như là đứng đầu. Hắn nói ra loại lời nói này với tôi cũng là nguyên do tôi nghĩ mình có cảm giác bị bài xích ở bên ngoài, tôi thất thần đứng lên, định đi ra ngoài nhưng lại nhịn không được liếc mắt nhìn Lư Tuấn Nghĩa, Lư Tuấn Nghĩa cũng hiểu được có chút không phù hợp, trầm giọng nói: "Trương Thuận, có việc gì cứ nói, Tiểu Cường cũng là huynh đệ của chúng ta."

Trương Thuận thở dài một hơi, tỏ ý mời tôi ngồi xuống, dừng lại một lúc rồi mới chậm dãi nói: "Kỳ thật rất đơn giản, người đả thương em chính là Lệ Thiên!"

Mấy người ở đây đồng loạt thấp giọng hô lên một tiếng, tôi buồn bực hỏi: "Lệ Thiên? Cái tên này thật quen tai nha, hắn là ai vậy?"

Đổng Bình lầm bẩm nói: "Một trong bát đại thiên vương dưới tay Phương Tịch."

Tôi giật mình nói: "Phương Tịch? Hắn cũng đến rồi? Có phải là hoa mắt không?"

Trương Thuận hơi lắc đầu nói: "Tuyệt đối chính xác, em đưa Tiểu Vũ về, sau đó liền đi về khách sạn thì gặp hắn, hắn lập tức kêu ra tên em, sau đó không nói hai lời bọn em liền lập tức động thủ, trước tiên hắn đả thương ở ngực em, lại dùng tiểu đao đánh với em, nếu không có cảnh sát tuần phố, đại khái em tiêu rồi."

Đổng Bình nện một quyền trên bàn trà.

Tôi thấy bọn họ đều nghiêm mặt không nói lời nào, dè dặt hỏi: "Tên Lệ Thiên này rất lợi hại à?"

Chu Quý nói: "Có sức lực vạn người không địch lại."

Lâm Xung nói: "Không cần phải nói kiêng kị, bát đại thiên vương dưới trướng Phương Tịch mỗi người đều vạn người không địch lại."

Tôi rốt cục biết mấy người này tại sao lại bị dọa đến vậy. Nhớ năm đó bát đại thiên vương của Phương Tịch đại chiến với 108 anh hùng Lương Sơn, song phương chém giết lực lượng tương đương, nói cách khác, 8 thiên vương mỗi người ứng phó với hơn chục hảo hán, lần này Lương Sơn đến đây 54 người, nếu bên Phương Tịch 8 thiên vương tề tụ, nếu lại đánh nhau thì các hảo hán chỉ có nhận lấy phần thua. Tại sao mà tự nhiên lại mọc ra những cổ nhân khác tôi thực sự không thể nghĩ ra nổi.

Lư Tuấn Nghĩa đột nhiên hỏi tôi: "Tiểu Cường, ngoại trừ chú ra, còn có ai giống như chú cũng tiếp xúc với những người như bọn anh không?"

"Không có nghe nói nha, điện thoại của Sáu Lưu cũng không thông...."

Lư Tuấn Nghĩa nhìn qua Ngô Dụng, chỉ thấy hắn dường như đang trầm tư suy nghĩ, không khỏi nhẹ gọi một tiếng: "Ngô quân sư?"

Ngô Dụng phục hồi tinh thần, nói: "Em đang suy nghĩ một mặt khác của sự việc."

"Thế nào cơ?"

"Thương thế của Đoàn Thiên Lang, có thể sử dụng thủ pháp đánh hắn nặng như vậy, nói không chừng đúng là Lệ Thiên hoặc là đẳng cấp Bảo Quang Như Lai - Đặng Nguyên Giác."

Mọi người cùng kêu lên nói: "Không sai!" Nghĩ được một bước này, nhất thời cảm thấy cùng chung mối thù với Đoàn Thiên Lang, cũng không phải là chán ghét hắn.

Ngô Dụng nói: "Ngày mai anh cùng Tiểu Cường đi bái phỏng hắn một lát, đại khái sẽ có kết quả, Trương Thuận huynh đệ chú chỉ nên tỉ mỉ dưỡng bệnh, chuyện tình khác tự nhiên đã có bọn anh an bài thỏa đáng."

Trương Thuận gật đầu, tôi nói: "Các vị ca ca mặc kệ là lầu trên hay lầu dưới tự mình tìm chỗ ngủ đi, chăn màn đều có sẵn." Tôi lại lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người Trương Thuận: "Anh ở chỗ này nghĩ một đêm đi, chờ miệng vết thương liền một chút rồi nói sau."

Trương Thuận nhìn cái nhà mới bị anh ta làm cho bị nhiễm một mảng máu, cảm giác có lỗi giữ chặt tay tôi nói: "Tiểu Cường, vừa rồi không muốn cho chú biết là do sợ để chú bị cuốn vào trong, không có ý gì khác, chú đừng nghĩ ngợi nhiều." Tôi biết bọn họ trong trận này không hề nắm chắc nên sợ liên lụy đến tôi, nhìn anh ta gật gật đầu.

Bọn Lư Tuấn Nghĩa đều không đi ngủ, cũng không có ngồi thảo luận việc của Trương Thuận, mà là câu nọ câu kia ngồi chém gió, đang đợi các huynh đệ khác đến đây hội họp, những người này một đời đổ máu, hiện tại cừu nhân tìm tới cửa cũng là việc không đáng lo, vẫn cứ nên làm gì thì làm, Chu Quý đi đi lại lại ở chỗ tủ lạnh cùng chạn bát trong phòng bếp, nén giận nói: "Cả cái nhà lớn như vậy mà một con gà cũng không tìm được, chết đói anh rồi."

Tôi nói: "Vô ích, đến tháng 10 em mới định sử dụng chỗ này, bây giờ thả đống đồ ăn vào để nuôi chuột à?"

Qua khoảng 40 phút, Đỗ Hưng gọi điện cho tôi nói các hảo hán đã nhận được tin đang kéo tới, phỏng chừng sắp tới nên kêu tôi đi ra đón. Điện thoại vừa mới ngắt, trước cửa nhà tôi đỗ một loạt xe, các hảo hán do Lý Vân dẫn đầu đã tới.

Bọn họ chắc là đã nghe qua tình huống đại khái, cả đám mặt lo lắng, lao ra khỏi xe trước tiên chính là Nguyễn gia huynh đệ cũng với Lý Quỳ, nhân duyên của Trương Thuận từ trước đến nay vẫn tốt, chúng hảo hán tranh nhau hùng dũng tiến đến, chứng kiến người bệnh nằm trên sô pha liền cuống hết cả lên, đứng trước người Trương Thuận thất chủy bát thiệt hỏi này hỏi nọ, Lư Tuấn Nghĩa làm động tác bảo mọi người trật tự: "Mọi người bình tĩnh đừng sốt ruột, Trương Thuận huynh đệ đã qua khỏi cơn nguy cấp, các anh em cũng đều ngồi xuống nghe anh nói đã."

Tôi ở lại cửa, để cho các hảo hán đều đi vào, Lão Hổ cuối cùng chui từ trong một cái xe ra, hắn dàn xếp tốt với các lái xe, cất bước đi vào trong nhà -- mấy cái xe này đều là hắn gọi tới.

Ta đứng trước người hắn, kêu một tiếng: "Hổ ca."

Hắn hời hợt đáp lại một tiếng xong lại muốn đi vào nhà, tôi đơn giản chặn cửa, Lão Hổ lập tức liền hiểu được, hỏi tôi: "Anh không được vào à?" Tôi cũng chỉ có thể gật đầu, Lão Hổ hỏi: "Nghe nói người của bọn em bị gây chuyện? Nếu thật sự như vậy thì việc này cứ giao cho anh, đụng vào bằng hữu của lão Hổ anh, thì cũng như tát vào mặt anh, chú cho anh biết là ai!"

Tôi đưa cho hắn một điếu thuốc, chính mình cũng cầm một điếu, vừa bật lửa vừa nói: "Ân oán giang hồ chính thức, bọn tôi cũng không phải cửa trên, mấy người sư phụ anh khẳng định cũng không muốn cho anh nhúng tay vào." Tôi một bên "bọn tôi" một bên "anh", xảo diệu đem hắn để ra ngoài....-- tôi khẳng định là chạy không thoát.

Lão Hổ cũng là một người thông minh, huống hồ ở chung thời gian dài như vậy hắn cũng cảm giác được những người này tuyệt đối không tầm thường, hắn trực tiếp hỏi tôi: "Anh có thể hỗ trợ gì không, có cần tiền không?"

Tôi nói: "Tạm thời không cần --- anh có thể giúp bọn tôi chuẩn bị một ít đồ ăn được không?"

Lão Hổ cười khổ nói: "Ok. một lát nữa anh sẽ cho người đưa tới, có chuyện gì cần cứ lên tiếng."

Sau khi Lão Hổ dẫn đoàn xe đi tôi liền trở lại phòng khách, Lư Tuấn Nghĩa đã đem sự tình nói một lần, các hảo hán đều vừa sợ vừa giận, sau đó bắt đầu chửi ầm lên, có không ít người muốn lập tức lao đi tìm Lệ Thiên báo thù, Ngô Dụng trấn an mấy lần thì mới bình tĩnh được nhiều người tức giận, nhưng có một người vẫn không thể áp chế được liên tục đạp mạnh, không ngừng quát: "Lịch Thiên ở đâu, ai biết hắn ở đâu?" Người này đúng là Trương Thanh, tôi nghe thấy bên cạnh có người nhẹ giọng nghị luận: "Năm đó Trương Thanh ca ca đã chết dưới thương của Lệ Thiên."

Đới Tung cùng Lý Vân đè hắn lại, khuyên nhủ: "Hiện tại đã biết sự tình, trước hết chúng ta hãy nghe Ngô quân sư có kiến nghị gì đã."

Ngô Dụng nhìn thoáng qua đám người nói: "Thời Thiên huynh đệ...."

Thời Thiên chen vào nói: "Em biết em nên làm gì."

Ngô Dụng gật đầu, còn nói: "Vừa rồi anh đã nghĩ qua một lát, Đoàn Thiên Lang kỳ lạ bị thương, một lúc nữa trời sáng anh sẽ cùng Tiểu Cường đi hỏi hắn xem có thể hỏi ra được chút gì không, các huynh đệ khác cũng đừng trở về khách sạn, chia nhau ra đi tìm hiểu tin tức, buổi tối tập hợp tại trường học, nhưng mà nhớ lấy, cho dù phát hiện tung tích của địch cũng không được xúc động, lập tức trở về báo cho anh."

Các hảo hán thấy tình huống xem ra cũng chỉ có thể tạm thời như vậy, cũng may Trương Thuận không gặp vấn đề về tính mạng, mọi người nhàm chán ngồi chờ trời sáng, có không ít người đi dạo quanh nhà mới của tôi, kết quả là xoay người cái chạm phải cái chai, người khác thì làm nát cái kính, sau khi bọn họ dạo quanh một vòng lầu trên, lầu dưới, nóc nhà, sân phơi, chỗ này của tôi đã trở nên giống như là tổ mối.
[/HIDE]