Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 34: Tiểu học Hy vọng




[HIDE]


Nghe chủ tịch nói xong câu đó, tôi chỉ thấy hai mắt tối sầm, chỉ thiếu một chút nữa là ngất đi trong hạnh phúc như trong truyền thuyết, theo thói quen tôi móc bao thuốc rút ra một loạt, gặp ai cũng mời hút, đáng tiếc không mấy ai cảm kích, trước hết tôi túm lấy một lão thầy giáo, hưng phấn hỏi: "Ngài là…." Không đợi lão ta đáp lại, tôi lại cầm tay một cán bộ trung niên: "Vậy…" Cuối cùng tôi quay đầu hỏi chủ tịch với âm thanh run rẩy: "Rốt cuộc là tôi nên nói chuyện với ai trước đây?"

Một người thanh niên khoảng chừng 30 tuổi ở phía trước tiến lại, mỉm cười nói: "Anh trước hết nói với tôi đi, tôi phụ trách công tác quy hoạch chung trong vấn đề mở rộng quý trường, các đồng chí những ngành khác cũng sẽ phối hợp cùng chúng ta."

Tôi nắm chặt tay hắn bắt tay: "Đúng là tuổi trẻ tài cao, không biết phải xưng hô với anh thế nào?"

Thanh niên mỉm cười: "Tôi gọi là Lý Hà, chỉ là một viên chức nhỏ ở trong Bộ Xây Dựng của Nhà nước, anh cứ gọi tôi là Tiểu Lý." Lão giáo viên ở bên cạnh anh ta nói với tôi: "Tiểu Lý có thể coi là cán bộ trưởng phòng trẻ nhất của cả nước ta." Lý Hà vội vàng khiêm tốn: "Đâu có đâu có, đây chỉ là các đồng nghiệp nói đùa mà thôi."

Nhìn cách làm người của Lý Hà, khôn khéo lão luyện, tôi cũng không biết cậu ta là trưởng phòng của phòng nào, đích thực tôi cũng không biết cả Bộ Xây dựng, ngành này dường như chính là một nơi mạnh như thác đổ, theo tôi nghĩ thì người phụ trách cũng là một người tay to trong thành phố, không thể tưởng tượng được việc mở rộng một khu trường học mà cũng làm kinh động cả quốc gia.

Lý Hà kéo tôi đến trước một cái bàn, xột xoạt một lúc trải ra một tấm bản đồ, chỉ vào một chỗ đã được dùng bút khoanh vùng lại nói:"Quý trường ở chỗ này, chiếm diện tích 2300…." Tôi nhỏ giọng nói: "Không lớn như vậy đâu, cộng cả chu vi khu đất hoang ở xung quanh đến tận bờ tường bao cũng vẫn còn kém mà."

Lý Hà liếc mắt nhìn tôi nói: "Cứ tính hết vào."

Tôi: "…."

Lý Hà chỉ vào bản đồ tiếp tục nói: "Dựa theo kế hoạch, hạng mục nhóm công trình thứ nhất phê duyệt 150 triệu, bao gồm cả phần mở rộng theo lời của Tiêu chủ nhiệm. Phần còn thừa chính là kiến trúc chính. Kể cả tòa nhà dạy học, ký túc xá ... Hạng mục nhóm công trình thứ hai tạm tính khoảng 200 triệu, chủ yếu là xanh hóa vườn trường cùng với mua thêm trang bị phần cứng…"

Lý Hà càng nói tôi càng hoa mắt. Thật khó tưởng tượng từ lúc vào cửa đến giờ ngay cả ngụm nước cũng chưa được uống, lại lập tức cùng người khác nói chuyện hàng trăm triệu, nếu không phải có chủ tịch ở cạnh, tôi còn nghĩ mình đi nhầm vào bệnh viện thần kinh nào đó. Tôi vỗ vai Lý Hà: "Nhà nước cứ như vậy tiếp quản trường Dục Tài của chúng tôi à?"

Lý Hà tủm tỉm cười nói: "Tiếp quản cái gì? Là tài trợ."

Tôi nói to: "Nhưng mà vì cái gì, tục ngữ nói không lợi không làm..... À nhầm. Không có chuyện vô duyên vô cớ mà hận, cũng chẳng có khả năng vô duyên vô cớ lại yêu"

Lý Hà gật đầu: "Quốc gia chi tiền như vậy, đương nhiền là muốn tạo ảnh hưởng, cuối năm tại Singapore có một giải thi đấu quốc tế.... "

Tôi vò đầu bứt tai nói: "Lại là thi đấu!"

Lý Hà tiếp tục nói về kế hoạch của cậu ta, cậu ta dùng đầu ngón tay chỉ vào bản đồ nói: "Dựa theo ý nghĩ của chúng tôi, khu lớp học hiện tại đơn giản là đập đi xây lại, chưa nói phong cách kiến trúc của nó cùng với khu lớp học kiểu mới mới hoàn toàn không hợp - dưới quy hoạch của chúng tôi thì khu lớp học mới sẽ không có công trình kiến trúc nào dưới 6 tầng."

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Anh đã từng đến trường học của chúng tôi?"

Lý Hà nói: "Hôm qua vừa đến xong ."

Ngày hôm qua - ngày hôm qua không phải là trận chung kết vẫn còn chưa thi đấu sao? Chẳng lẽ cậu ta sớm biết Hồng Nhật sẽ rời khỏi trận đấu? Vì cái gì cậu ta có thể chuẩn bị đầy đủ như thế, tôi nhìn cái bản đồ này, so với bản đồ quân sự cũng chẳng kém là bao. Ngay cả những bãi cỏ trong trường học của chúng tôi cũng được ghi chú rõ ràng, tâm lý của tôi bắt đầu xuất hiện có một chút bất an, mỗi khi có người vì chuyện của tôi mà bỏ ra rất nhiều công sức lao động, tôi đều sẽ có loại cảm giác này, tựa như 8 năm trước tôi đánh lén hai tên béo học cấp 3, mấy anh em vì vậy mà phải chuẩn bị kế hoạch ròng rã suốt 2h đồng hồ.

Tôi đột nhiên kéo tay Lý Hà đang tập trung tinh thần. Dùng âm thanh không lớn không nhỏ mà nói: "Thật xin lỗi, nếu như nói là mang tính chất tài trợ. Tôi có quyền không nhận đúng không?"

Câu này vừa nói ra khỏi miệng, trong nháy mặt mọi người đều lâm vào trạng thái hóa đá, hai lão kiến trúc sư cầm thước đo trong tay, chết sững luôn tại chỗ, lão thấy giáo vốn đang nâng kính, hiện tại cái tay kia cũng không thả xuống được, ngay cả chủ tịch cũng kinh ngạc quay đầu.

Chỉ có Lý Hà vẫn như trước mỉm cười nói: "Nói vậy là sao?"

Tôi ấp úng đến nửa ngày mới nói: "…Bởi vì tôi vẫn còn chưa nói điều kiện của bản thân, không biết quốc gia có thể tiếp nhận hay không "

Một cán bộ trung niên bụng phệ kinh ngạc nói: "Mấy người còn muốn ra điều kiện?"

Lý Hà cười ha hả: "Không sao, nói thử xem."

"Chỉ có một điều kiện, đó chính là trường học sau khi xây xong, phải theo tiêu chuẩn về độ tuổi của chúng tôi mà tiếp nhận học sinh, hơn nữa phải là những đứa nhỏ không thể kham nổi việc học hành."

Lý Hà suy nghĩ một chút, tổng kết lại: "Ý của anh là đem mấy trăm triệu Nhà nước đầu tư cho để mở rộng võ thuật, cứ vậy đưa cho anh để thành lập một cái trường tiểu học hy vọng lớn nhất cả nước?"

Tôi nhìn lên trần nhà một hồi, gật gật đầu nói: "Không khác là mấy."

Mọi người ở đây đều nở nụ cười kinh ngạc, chỉ có chủ tịch hiểu được ý đồ của tôi, ông ta liếc mắt nhìn tôi thật kĩ, dùng ngữ điệu không quá gây chú ý cho người khác nói một tiếng: "Kỳ thật võ thuật nhân tài chính xác là tất yếu phải bồi dưỡng từ nhỏ."

Tôi bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, bởi vì tôi biết bọn họ không có khả năng đáp ứng loại yêu cầu biến thái này, chuyện này… kỳ thật không phải là kết cục tốt nhất: Trận này chúng tôi thắng, xem như lão Trương đã có một cái công đạo, nguy hiểm cũng không cần phải gánh chịu, các hảo hán có thể muốn đi đâu thì cứ đi đó, thuận tiện còn trả lại cho Hồng Nhật một đại nhân tình"

Nói cho cùng, kỳ thực là bởi vì tôi sợ hãi, đối phương vung mấy trăm triệu ra, hơn nữa là đại biểu cho quốc gia, cuốn vào một vóng xoáy lớn như vậy thì dường như kết cục duy nhất của tôi chỉ có thể là thịt nát xương tan, rõ ràng là một con chuột nhỏ, hiện tại có người cho nó gan hùm mật gấu, chuột đã trêu ai chọc ai?

Lý Hà không nói lời nào, không ngừng dùng bút gõ lên cái bàn, cuối cùng đơn giản cuộn lại bản đồ, tôi cho rằng sự tình đến đây là đã xong, ai ngờ cậu ta nói: "Yêu cầu của anh, chúng tôi sẽ suy tính, đến ngày mai sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục." Lý Hà đi đến trước cửa số, đứng bên cạnh chủ tịch, nhìn vài con ngựa đang quanh quẩn trên thao trường nói: "Hiện tại còn người có thể cưỡi ngựa đánh trận?"…

Tôi đang muốn đi thì chủ tịch gọi giật lại, đưa cho tôi một tờ ngân phiếu 30 vạn, rồi nói: "Đây là tiền công cho học sinh của chú, đại hội đã đến hồi kết, bắt đầu từ ngày mai không cần đến nhiều người như vậy nữa"

Tôi cầm chi phiếu đi ra, đám Lâm Xung cũng đã chiến đấu xong, các hảo hán vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng sáu con ngựa toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi không thể tiếp được, đại hội thông qua loa phát thanh thông báo trận chung kết vốn định ngày hôm nay hủy bỏ, lý do là vì tuyển thủ của trường học văn võ Hồng Nhật bị thương nghiêm trọng phải rời khỏi trận đấu. Khán giả cũng đã chứng kiến một hồi biểu diễn phấn khích vô cùng nên mọi người cũng không cảm thấy tiếc nuối. Bắt đầu ra về.

Lúc này đạo cụ của tổ quay phim cùng với đạo diễn cũng đã đến. Đạo diễn chính đúng là đạo diễn chính, sự kiêu căng trên người còn nhiều hơn cả Kiêu Căng, Kiêu Căng lớn nhìn thấy Kiêu Căng bé, kêu rống lên: "Là cậu tự tiện làm chủ để cho các đặc kỹ diễn viên đều đi về?" Kiêu Căng bé thần sắc lộ ra chút sợ hãi. Quay trái quay phải nhìn qua thấy được tôi, hắn giống như vớt được cọng rơm cứu mạng, chỉ vào người tôi nói: "Anh ta có biện pháp!"

Kiêu Căng lớn tiếp tục mắng Kiêu Căng bé: "Ai nói cậu cũng tin sao?" Ông ta tùy ý liếc qua tôi, bỗng nhiên nói: "Tôi nhận ra cậu, chúng ta đã gặp qua tại công ty!"

Tôi nhìn hắn lại thấy lạ mặt, không khỏi hỏi: "Anh trước kia cũng đi bán bảo hiểm?"

Kiêu Căng lớn nói: "Cậu gọi là Cường Tử đúng không, cậu có nhớ đã từng đến công ty của chúng tôi không, công ty tôi là "Điện ảnh và truyền hình Kim Đình."

Tôi sửng sốt một chút rồi lập tức nhớ ra: Lần trước cá độ ngựa với Kim Nhất, tôi mặc một cái quần lót mà đi. Để lại ấn tượng sâu sắc cho toàn bộ nhân viên công ty.

Tôi vỗ đầu nói: "Tôi nhớ ra rồi, thiếu tổng của mấy người là Kim Thiếu Viêm."

"… Hiện tại là lão tổng rồi, cha của cậu ấy đã về hưu."

Tôi nói: "Tiểu tử này cũng khá nha, bị tôi ném cho một gạch lại còn thăng chức."

Kiêu Căng lớn lúng túng đến mức không biết nên nói cái gì nữa, ân oán của tôi cùng Kim Thiếu Viêm cũng không phải có thể đơn giản giải thích rõ ràng như vậy. Kim Thiếu Viên bây giờ có thể còn hận tôi đấy, tôi an ủi Kiêu Căng lớn: "Yên tâm đi, việc quay phim của anh tôi sẽ tìm người quay giúp." Nhìn lại, có sáu mươi chiến sĩ đã ở chỗ hóa phục và đạo cụ rồi, sau đó một người cầm một cái nỏ phi thân lên ngựa, Kiêu Căng lớn vẫn còn có chút lo lắng, thấp giọng hỏi: "Bọn họ biết cưỡi ngựa sao?"

Tôi hướng đến các chiến sĩ hô: "Cưỡi lên chạy một vòng đi-"

Các chiến sĩ nhao nhao thúc ngựa. Chạy như bay quanh bốn phía sân vận động, Kiêu Căng lớn hưng phấn xoa hai tay: "Có thể so với đội đặc kỹ chúng ta mời thì mạnh hơn nhiều... Ôi chao. Cậu không phải nói còn có một cố vấn sao?"

Tôi kéo Hạng Vũ lên trước mặt anh ta nói: "Có gì không hiểu thì anh hỏi anh này."

Kiêu Căng lớn ngẩng đầu quan sát Hạng Vũ, nhìn hình dáng không thấy hắn có chỗ nào giống với học cao tài rộng, bất quá vẫn nói:" Chúng tôi muốn quay một bộ phim phóng sự tên là Du kỵ binh thời Tần..."

Hạng Vũ nhìn thoáng qua các chiến sĩ mặc hóa phục, tùy ý chỉ điểm: " Tháo bỏ mã đăng (1) ra, bì giáp trên người cũng cởi bỏ."

Kiêu Căng lớn vội vàng bảo người ghi lại, lại hỏi tiếp: "Còn có gì nữa?"

Hạng vũ nói:" Đây là Du kỵ binh Tần Triều, quay đi."

Kiêu Căng lớn toát mồ hôi hột, hỏi: "Không có mã đăng chúng tôi cũng có biết đến, nhưng mà….Để các chiến sĩ một điểm chút che chắn cũng không có thì sẽ không hợp lí lắm?"

Hạng Vũ không kiên nhẫn nói: "Anh đang quay Phương trận kỵ binh hay là Du kỵ binh? Du kỵ binh chính là phụ trách việc trinh sát, có khi cả vũ khí cũng không mang anh đã gặp qua chưa?"

Kiêu Căng lớn còn nói: "Vậy chiến sĩ Phương trận kỵ binh thì mặc cái gì?"

"Phương trận Kỵ binh? Anh nghĩ chỉ dựa vào 60 người này mà muốn quay Phương trận kỵ binh ?"

Kiêu Căng lớn có thể là lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng, nói: "Chúng tôi làm việc này.... không phải cũng thường xuyên quay một nhóm như vậy sao? 60 người quay thiên quân vạn mã cũng không phải là quá khó mà?"

Hạng Vũ cười lạnh một tiếng: "Anh đã nhìn thấy thiên quân vạn mã sao?" Nói xong không để ý đến phản ứng của chúng tôi, một mình rời đi.

Kiêu Căng lớn nhìn theo bóng lưng Hạng Vũ, cảm khái nói:" Hắc --- anh ta so với tôi còn giống đạo diễn hơn, tôi cũng không phải Trương Nghệ Mưu, chả lẽ thật sự tìm thiên quân vạn mã?"

Tôi nói với anh ta: "Anh hỏi anh ấy về chuyện Tần Triều thì anh ấy tất nhiên sẽ không vui, lần tới anh mà quay [Bá Vương Biệt Cơ], nếu tìm anh ấy thì anh ấy sẽ rất nhiệt tình với anh".

(Tần Kỵ Binh không có bàn đạp, khinh giáp, không thể lập tức phách chém, vũ khí chủ yếu là cung nỏ, kỵ binh không có chút nào phòng thủ quả thật là có tồn tại, hỏi tôi tại sao biết đến? Tôi đã xem qua một phim phóng sự trên đài trung ương, tên là…- tác giả)

Kiêu Căng lớn cứ vậy quay phim, tôi cầm tờ chi phiếu 30 vạn đưa nó cho Từ Đắc Long. Từ Đắc Long vành mắt đỏ lên, nói: "Bọn anh như thế nào có thể cầm tiền của chú?"

Tôi nói: "Em biết, đội ngũ các anh cũng không có khả năng xin dân chúng từng cây kim hạt đường, nhưng là các anh không phải là muốn đi sao? Mà nói ra thì tiền này là các anh chính mình kiếm được, cầm đi."

Từ Đắc Long kích động nói:" Bọn anh thiếu nợ của chú…"

Tôi hỏi anh ấy:" Chuyện các anh phải đi Nhan Cảnh Sinh biết không?"

"…Bọn anh không biết nên nói với nó như thế nào"

Tôi gật đầu nói:" Em hiểu rồi, để em đi nói với cậu ta." Tôi dò xét Từ Đắc Long vài lần, nhịn không được hỏi: "Chuyện của anh thật sự không thể nói cho em?"

Từ Đắc Long lúng túng nói: "Kỳ thật cũng không có gì là không thể nói, đúng là có chút phức tạp, hơn nữa với chú cũng không có quan hệ -- chú yên tâm, bọn anh sẽ không làm chuyện gì gây tổn hại đến danh dự của Dục Tài."

Tôi cũng vui vẻ, đặt tay lên vai anh ta: "Anh em bảo trọng, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các anh trở lại, Dục Tài chính là nhà của mọi người!"

Từ Đắc Long cúi đầu, cả buổi mới nói: "Kỳ thực anh còn một vấn đề muốn hỏi chú."

"Anh cứ nói."

Từ Đắc Long khó xử nửa ngày, cuối cùng cũng dứt khoát ngẩng đầu đem tờ chi phiếu đưa trước mặt tôi: "Chi phiếu này làm thế nào mới rút được tiền ra?"

-----oOo-----

(1) Mã đăng: Bàn đạp ngựa
[/HIDE]