Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 28: Thiên tứ thần lực




Tôi sửng sốt nhìn Đoàn Thiên Lang ngã ngửa, máu tươi không ngừng tràn ra từ miệng, sắc mặt vô cùng thê thảm. Tôi vô ý thức nhìn hắn từ trên xuống dưới, đang lúc ngây người thì bị trọng tài đẩy ra. Trọng tài vắt chéo hai tay trên đầu, liên tục vung vẩy, hét lớn tuyên bố: “Trận đấu ngừng hẳn, Dục Tài học giáo Tiêu Cường thắng.” Trọng tại vẫn tận tình làm hết phận sự của mình – trong giây thứ nhất ngay khi Đoàn Thiên Lang gục ngã đã tuyên bố trận đấu kết thúc.

Các đệ tử của Đoàn Thiên Lang vội vàng ồ ạt lao lên bảo vệ sư phụ, đồng thời gọi cấp cứu. Họ nhìn tôi vừa sợ hãi vừa kinh hoảng, tôi lần đầu tiên bị người ta nhìn như thế. Tôi cũng rất khó hiểu, nhìn lại, lúc này mấy vạn khán giả có mặt tại sân vận động cũng hóa đá tập thể. Khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, họ đang hưng phấn nhảy nhót, kêu la hò hét, hiện tại trận đấu kết thúc, vừa rồi thế nào bây giờ vẫn y nguyên như thế, có người đang giơ tay qua đầu, có người đang phùng mồm trợn má hò hét, có người rõ ràng còn đứng yên, bảo trì tư thế nhảy, như một bức tranh tĩnh vật vậy.

Nhìn lại khu chủ tịch, một phút trước chủ tịch đại khái còn chậm rãi uống trà, hiện tại chén trà nâng lên trên miệng, lại quên uống, nước trà nóng chảy theo cổ xuống quần áo. Vị đại sư khổ bi vẫn tiếp tục bảo trì trạng thái nhập định, nhưng con mắt thì lại trợn tròn lồi ra còn to hơn mắt Triệu Vy (1).

Các hảo hán từ lúc tôi lên sàn đấu đều nhắm mắt ra hiệu cho nhau, ai cũng biết tôi lên đài khẳng định không trụ hết hiệp một là cút, ngoại trừ mấy người tâm địa thuần lương sợ tôi bị tổn thương nặng, còn lại toàn bộ họ đều hả hê chờ tôi thành trò cười. Giờ tôi một quyền đấm Đoàn Thiên Lang hộc máu, họ cũng không thấy vui vẻ… Hơn nữa dùng bốn chữ “khó mà hình dung” để miêu tả vẻ mặt của bọn họ cũng không đã nghiền. Trương Thuận lúc đầu khoác tay qua vai Nguyễn Tiệu Nhị, dựa vào anh ta, giờ Nguyễn Tiểu Nhị bị sặc nước bọt khom người, Trương Thuận cứ thế như cây gậy thẳng tắp đổ xuống đất, thậm chí còn nẩy lên vài cái.

Tôi cũng biết thế nào mà trọng tài lấy được chữ kí của tôi, sau đó chậm rãi xuống đài, toàn thân tản ra vương bá khí. Tôi đi qua, không ngừng có hảo hán xoa đầu, vỗ vai tôi: “Chú Cường, chú được đó …”

Tôi chỉ có thể im lặng, tự hỏi trời xanh: Nhân vật tản ra vương bá khí chẳng lẽ được hưởng đãi ngộ thế này sao?

Đúng lúc này, hai bóng người bổ vào tôi như bay, người tới trước là lão Hổ, sau lưng là mỹ nữ mắt ti hí. Nhìn hai người nhiêt tình sôi nổi chúc mừng thắng lợi của mình, tôi cười nhạt: “Tôi chỉ ôm phụ nữ thôi…”

Tôi vung chân đá văng lão Hổ ra, sau đó Đồng Viện ngạc nhiên hỏi tôi: “Rốt cuộc anh có biết võ không thế?” Nguyên lai là hai người đều có tâm tư này, tới dò xét tôi. Tôi rất may mắn là lão Hổ chạy tới trước. Nếu là Đồng Viện tới trước, ôm thì chắc ôm được, nhưng nghĩ thì thật không dễ chịu.

Tôi đứng giữa đám đông vây quanh, các hảo hán vây tới, cả bọn vô cùng kích động, xem ra bọn họ cũng hoài nghi tôi từ trước tới giờ che giấu. Tôi khóc nức nở: “Em thật không biết chuyện gì xảy ra.” An Đạo Toàn bắt mạch tôi một lúc, bỗng nói “Ồ!”, mọi người đồng thanh hỏi: “Sao?” Tôi cũng thấp thỏm, chẳng lẽ tôi trong lúc vô tình đã đả thông nhâm đốc nhị mạch, thật sự trở thành cao thủ tuyệt thế?

An Đạo Toàn nói: “Lần trước anh xem mạch cho chú, thân thể chú dù không có gì, nhưng dương khí sung túc. Hôm nay xem lại sao lại thấy thận hư nhỉ?”

Mọi người: “Sao?”

Tôi ngượng ngùng: “Gần đây chẳng phải em luôn ở gần Bánh Bao sao?”

Mọi người: “À…”

Lúc này khán giả bắt đầu xì xào bàn tán, ban giám khảo cũng rỉ tai thì thầm to nhỏ. Chủ tịch kêu thảm, bỏ chén nước, giũ giũ cổ áo, xem ra ngoại môn công phu còn chưa luyện đủ.

Tôi nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi.”

Tôi dẫn các hảo hán cùng bọn Lão Hổ nhanh chóng đi ra, lưu lại khán giả cùng ban giám khảo trợn mắt há hốc mồm. Sau đó, rất nhiều danh gia võ thuật đều rất thận trọng khi nói về trận đấu này, bọn họ thật không biết nên đánh giá thế nào. Tự nhiên cũng có người hoài nghi đây là màn kịch, nhưng đội y tế của đại hội cho ra kết luận: Đoạn Thiên Lang nội tạng bị chấn động, hộc máu là thật. Trận chiến đỉnh phong đầu voi đuôi chuột lại như một trò đùa, sau phút bình tĩnh ngắn ngủi thì sóng người lại ầm ầm đồn: “Tiêu Cường miễu sát Đoạn Thiên Lang”, trở thành truyền thuyết vĩnh viễn ghi vào lịch sử, trường Dục Tài từ nay về sau dương danh thiên hạ. Tinh võ tự do bác kích đã gặp, Đông bắc tiệt quyền đạo quán cũng đã gặp, trường Dục Tài tại Sơn Tây, Sơn Đông cùng Hắc Long Giang đều nhao nhao gửi fax, gọi điện tới, tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ …. trước thần lực của đội trưởng Tiêu Cường, như hoàng hà vỡ đê…..

Chúng tôi trở lại phòng, tôi nhìn các hảo hán, các hảo hán cũng nhìn tôi, nhất thời cũng không tìm được từ gì để nói. Chuyện lần này quá đột ngột, ngay cả chúng tôi cũng không thể nói cảm giác này là đả kích hay phấn chấn, đấu tứ cường tiến vào chung kết, trận thứ hai đã bắt đầu, Hồng Nhật võ giáo đấu với nhóm cao thủ từ Vân Nam, đang chém giết đến thiên hôn địa ám, nếu bàn về đặc sắc, so với trận đấu của chúng tôi còn hấp dẫn hơn nhiều. Nhưng khán giả hiển nhiên đang trong giai đoạn giảm sóc, chỉ có rải rác vài tiếng ủng hộ, khiến tôi cảm thấy thực xin lỗi hai đội bạn.

Cuối cùng Lâm Xung lên tiếng, anh ấy nói: “Chú Cường, trận đấu tiếp theo chú chuẩn bị đánh thế nào?”

Tôi ngồi trên bàn nói: “Việc tới nước này, cũng không có gì phải băn khoăn, buông tay đánh một trận. Chẳng qua…” Tôi lại nhìn Lão Hổ cùng Đồng Viện, muốn nói lại thôi.

Hai người họ lộ ra vẻ hiếu kỳ cùng ngờ vực. Lúc đầu nếu trận đấu hôm nay thua, các hảo hán hiện tại đã có thể khởi hành đi Lương Sơn rồi.

Lâm Xung cùng Lư Tuấn Nghĩa trao đổi ánh mắt, Lư Tuấn Nghĩa nói: “Về việc đi chơi cũng không cấp bách, chúng ta tính sau.” Có hai người ngoài ở đây thật là bất tiện.

Tôi nghiêng người nhìn về phía nhóm Đoàn Thiên lang, thấy Đoàn Thiên Lang ngồi tựa vào ghế, đồ đệ vội vàng bưng trà rót nước, anh ta yếu ớt xua tay, xem ra bị thương không nhẹ. Mấy bác sĩ chỉ cầm ống nghe xem mạch đập, bọn họ phần lớn là bác sĩ ngoại khoa, kiểm tra thấy Đoàn Thiên Lang khỏe mạnh thì luống cuống tay chân.

An Đạo Toàn nhìn xem nói: “Nếu không để tôi qua đó coi xem sao?”

Lư Tuấn Nghĩa gật đầu nói: “Cũng không có bao nhiêu thù oán, An thần y qua giúp cũng tốt.”

Lâm Xung nói: “Tôi đi với anh.”

An Đạo Toàn xua tay: “Tôi đi một mình thì ổn hơn.” Ông ta mở hòm thuốc, kiểm tra qua rồi xách theo, tôi móc từ trong túi quần ra tờ bí phương bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực đưa tới: “Cái này vẫn nên tặng cho người cần.”

An Đạo Toàn kinh ngạc nhìn tôi: “Chú không tin bí phương của anh hay là trực tiếp muốn anh ta tức chết?”

Tôi vội nói: “Đâu có, đâu có anh, em cảm thấy nhất tổn câu tổn (2), tốt nhất là cứ làm cho bộ vị đó trong thân thể anh ta cứng trước … anh yên tâm, bí phương em đã sao làm 10 bản đặt ở mười chỗ khác nhau.”

An Đạo Toàn rời phòng, tiến về phía đối diện. Ông ấy dù không lên đài, nhưng các đồ đệ của Đoàn Thiên Lang cũng nhận ra ông ấy, từ xa bọn họ đã xô đẩy An thần y, lộ ra vẻ bất thiện, cuối cùng là Đoàn Thiên Lang ngăn trở bọn họ. An Đạo Toàn đi tới bên cạnh, bắt mạch, rồi lấy từ trong hòm thuốc ra hai viên thuốc đưa cho anh ta. Đoàn Thiên Lang không chút nghĩ ngợi bỏ vào miệng nuốt, chẳng mấy chốc dược lực phát huy, mỉm cười tỏ ra cảm ơn An Đạo Toàn.

Đổng Bình nhìn qua, nói: “Đoàn Thiên Lang dù có chút đáng ghét, nhưng coi như cũng quang minh lỗi lạc.”

An Đạo Toàn sau khi trở về, mọi người vây lấy, hỏi: “Tình hình thế nào?”

An Đạo Toàn lúc trước còn không nói gì, hơi lắc đầu, như là có vấn đề chưa thông. Mãi sau mới nói: “Đoàn Thiên Lang đúng là bị trọng thương, xem ra là bị lực đạo cương mãnh đánh làm chấn động tâm mạch.”

Các hảo hán nghe vậy, cùng nhìn lại tôi, sau đó nhao nhao lắc đầu quầy quậy: “Không thể, nhất định không thể.”

Ngô Dụng bỗng nói: “Anh xem xem liệu có thể trước trận đấu có thể cùng người giao thủ bị thương không?” Một câu đề tỉnh người trong mộng, mọi người đều nhìn về phía Hạng Vũ. Hạng Vũ xòe tay nói: “Từ lần trước anh chưa gặp lại nó. Hơn nữa anh cũng không sở trường bộ chiến, lần trước nếu không vì nó rối loạn tâm thần sơ ý, anh cũng chẳng dễ gì bắt được nó như thế.”

Đồng Viện thất thanh: “Vậy ai có thể đánh anh ta thành như vậy?”

Các hảo hán suy nghĩ một úc, đồng loạt lắc đầu.

Đoàn Thiên Lang lần này tới tham gia luận võ, cờ hiệu là “Đả biến thiên hạ vô địch thủ”, cũng đã không chút sợ hãi. Mà thực tế anh ta cũng có bản sự để nói thế, chẳng phải nói đâu xa, chỉ cần nhìn võ lâm đại hội lần này, không có lấy một người nắm chắc đánh thắng anh ta. Hạng Vũ tuy mạnh, nhưng theo ý anh ấy nếu Đoàn Thiên Lang toàn tâm toàn ý đấu thì có thừa khả năng bảo vệ bản thân. Lâm Xung, Trương Thanh là tướng lĩnh, bình địa giao thủ đều kém anh ta một bậc, chứ đừng nói tới người khác.

Có thể nói giới võ thuật cả nước tụ tập lại, nhưng nếu muốn tìm ra một người về mặt quyền cước có thể đánh Đoàn Thiên Lang trọng thương thì rất khó. Trừ phi là thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết, nhưng đối với một vùng núi như thành phố chúng tôi, cũng chẳng có mấy đại gia râu bạc ở trong sơn cốc.

Các hảo hán nghiên cứu mãi cũng không nghĩ ra, quyết định trở về đi ngủ. Họ vốn có kế hoạch hôm nay đấu xong là đi, cho nên đêm qua hưng phấn không ngủ nổi. Lão Hổ cũng kéo Đổng Bình đi ăn cơm, Đổng Bình xác thực có hảo cảm với lão Hổ. Nhưng đối với mấy chuyện ăn uống thì Đổng Bình lại không có hứng thú. Lão Hổ sáng ý, vội nói trong thành phố mới có mấy loại cá mới nhập về, Đổng Bình lập tức kéo anh ta chạy vội ra ngoài … trong sách cũng ngầm nói, Đổng Bình đi đến chiều trở về mua liền mấy con cá chạch.

Hổ Tam Nương cùng Đồng Viện tiếp tục vơ vét hàng giảm giá. Tôi hỏi các cô ấy khi nào mới tổ chức trận đấu, hai phụ nữ trăm miệng một lời: “Đánh nhau lúc nào chả được? Hàng giảm giá cầu trời cũng không có cách.” Nói xong lao vụt đi. Hổ Tam Nương vì đầu trọc, vừa vặn có thể đeo tóc giả của đội Đồng Viện mang tới, hôm nay đeo tóc bím. Rõ ràng là Hắc Sơn Lão Yêu, lại làm như một học sinh thanh thuần đáng yêu, người trông thấy cũng không biết đời trước cô là một người thiếu đạo đức.

Đoàn Cảnh Trụ giãn gân giãn cốt chạy mất, vừa đi vừa nói: “Tôi nói rồi, muộn vài ngày có sao đâu, chờ xem xong phim rồi đi.”

Tôi giữ anh ấy lại: “Ngày mai thi đấu bát cường vào tứ cường, Đoàn Thiên Lang thế kia rồi, vậy chẳng phải anh tự động tiến vào tứ cường?”

Đoàn Cảnh Trụ tiểu nhân đắc chí đẩy tay tôi ra: “Nói gì thế, như là anh sợ nó không bằng.”

Thời Thiên đi cuối cùng, tôi hỏi anh ấy: “Anh Thiên, không sao chứ?” Thời Thiên xua tay, miệng vết thương đã bôi thuốc vàng vàng, cơ hồ bôi khắp mặt. Tôi thấy vậy, cười nói: “Anh kiếm đâu ra Vân Nam Bạch Dược thế?”

“Trộm.”

“…Ở đâu? Lúc nào?”

Thời Thiên chỉ mấy bác sĩ ở đối diện: “Họ kiểm tra tên mập, anh thuận tay khoắng chút.”

……

Chờ khi mọi người đều đi khỏi, tôi cũng không buồn ngủ. Tôi đứng trước cửa phòng, nhìn lại đám đông hiếu kỳ tính bằng đơn vị nghìn. Bây giờ không ít người còn đang quay đầu nhìn quanh, thấy tôi xuất hiện đều kêu bạn bè chỉ chỏ. Tôi chống tay vào hông đắc ý: Có lẽ nên mặc đồ lót ở ngoài.

Hai đồ đệ dìu Đoàn Thiên Lang chậm rãi đi ra. Anh ta là người hiếu thắng, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không chật vật như vậy. Bất quá An Đạo Toàn cũng nói, anh ta chỉ bị chấn động, không tổn thương đến căn cơ, ngày sau hoàn toàn có thể hồi phục như cũ.

Tôi vô ý nắm lấy điện thoại … tôi rất muốn biết anh ta đang nghĩ gì. Lúc này tôi bỗng chấn động: Người khác không thể lý giải thuật đọc tâm, tôi lại chân thật tồn tại, bởi vì tôi có tháng lương đầu tiên làm thần tiên dự bị, như vậy tổn thương của Đoàn Thiên Lang…

Trời ạ…, chẳng lẽ lương tháng thứ hai của tôi là Thiên tứ thần lực? (tôi biết chắc các bạn cũng nghĩ thế) Nhất định là thế.

Tôi cố đè nén sự sung sướng trong lòng, đi tới bên tường, hít một hơi thật sâu, sau đó đấm hết sức vào tường. Kết quả khiến tôi chấn động: Tường không có gì, tay rách.

-----oOo-----