Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 22: Thiết Sa chưởng




Tôi lại không biết tại sao bản thân lại có cảm giác như thế. Tôi hiện tại phải giải thích hợp lý, chủ tịch hiệp hội si mê võ thuật, phát hiện bọn Lâm Xung nên ngứa ngáy sắn tay (áo) tìm tòi, mong tìm kiếm thông tin về bọn họ. Nhưng giải thích này tôi chỉ có thể lừa gạt bản thân mình mà thôi. Tiêu Cường tôi là một nhân vật nhỏ, nên khả năng cảm giác nguy hiểm đặc biệt mạnh mẽ. Tôi vốn là một tên tiểu nhị lang thang trên phố, lòng dạ hiểm độc chỉ chăm chăm lừa gạt người khác kiếm chút tiền còm, tất cả bản lĩnh đều dựa vào trí dũng song toàn cùng sự ủng hộ của thần may mắn … Đương nhiên, nếu như bạn nói tôi chỉ là thằng lưu manh dựa vào cục gạch, phối hợp với sự càn quấy của Sáu Lưu mới có hôm nay, tôi cũng chẳng có cách nào phản bác lại. Dù sao thì bây giờ tôi cũng có cái quán bar nhỏ, có một ngôi biệt thự nhỏ chứa mỹ nhân… Nhìn tôi mà xem, tôi cảm thấy không phải thằng lưu manh nào cũng có thành tựu như thế, cho nên tôi đặc biệt quý trọng hiện tại. Quỷ mới hiểu được là tại sao trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại nhận lời đi dẫn một đám thổ phỉ gây náo loạn, tóm lại đơn giản là vì thể diện của hiệu trưởng Trương cùng chi phiếu của Lưu thư kí. Ai cũng biết thể diện là loại hàng hết đát, chi phiếu chỉ là một tờ giấy, thường cũng chẳng có được bao nhiêu.

Chủ tịch thấy mắt tôi đảo liên hồi, bèn cầm lấy chén trà đưa cho tôi, nói: “Cậu nói vậy tôi cũng biết sơ qua, Trung Quốc đất rộng người đông, thế ngoại cao nhân khẳng định không ít.”

Tôi vội gật đầu: “Ai, chỉ bác là hiểu cháu.”

Chủ tịch cười híp mắt nhìn chén trà trong tay tôi: “Tiêu đội trưởng quả nhiên võ công cao cường.”

Tôi giật mình “a” một tiếng, ném chén trà đi, mới thấy chén nước nóng như bàn là. Tôi thổi thổi mụn nước trên tay, không ngừng nhảy cẫng lên. Lão già này cố ý đưa cho tôi một ly trà nóng để thăm dò tôi.

Chủ tịch cười nói: “Tôi còn tưởng Tiêu đội trưởng luyện qua Thiết Sa Chưởng, nhưng không ngờ đã tới thần du vật ngoại cao hơn Thiết Sa Chưởng nhiều. Khổ Bi đại sư nếu ở đây, khẳng định cũng khen không dứt miệng.”

Tôi cũng không nhìn ra lão già này nói thật hay cười nhạo tôi. Nhân viên quét dọn vệ sinh đi tới quét mảnh thủy tinh vỡ. Lão ta nhìn ra ngoài nói: “Tiêu đội trưởng, trường cậu thắng liền hai trận rồi.”
Tôi cả kinh: “Bọn họ sao lại thắng, chẳng phải đã nói…” Chủ tịch nhìn tôi, tôi vội đổi giọng: “Bọn họ đều không đợi cháu đã thi đấu … vậy, nếu không có chuyện gì nữa thì cháu đi trước vậy.”

Chủ tịch vẫy tay: “Không phải vội, không phải vội, cậu có đi cũng chậm rồi, không bằng chúng ta cứ ngồi đây nói chuyện. Đúng rồi, Tiêu đội trưởng, người cao to đột nhiên xuất hiện trong trận đấu của Đoàn Thiên Lang, cậu thấy sao?”

Tôi tỏ vẻ hiếu kỳ: “Anh ta chẳng phải là bạn của đội trưởng đội Tân Nguyệt à?”

“Đúng, nhưng mà chính Đồng Viện nói anh ta là do cậu giới thiệu cho cô bé.”

“Ách…” Tôi lúng túng một lâu: “Là thế hả? Tôi quên mất.” Tôi bối rối, loạn cả xưng hô.

“Còn nữa, vị lão đệ đó tên Hạng Vũ, hình như không phải người trong nghề. Nghe nói anh ta mở một quán bánh bao?”

Đến rồi, đến rồi! Ông chủ quán bánh bao sao có thể tàn bạo hành hạ “đánh khắp thiên hạ vô địch thủ”, nếu không giải thích được thì to chuyện rồi, tôi lau mồ hôi, nghĩ cách giải quyết.

Vấn đề ở đây là nếu tôi nói cho chủ tịch rằng ông chủ quán bánh bao là Tây Sở bá vương Hạng Vũ, ông ta khẳng định sẽ trở mặt, nếu muốn vừa nói thật vừa nói dối, thì tôi lại không dám chịu trách nhiệm. Tôi liếc trộm chủ tịch, thấy ông ta mắt sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, dường như đã phát hiện ra manh mối gì đó. Tôi đột nhiên hiểu rõ ông ta muốn biết gì rồi, liền giả vờ nhìn đồng hồ, dùng đọc tâm thuật. Trên điện thoại di động chỉ hiện mấy chữ: “Bọn họ thật sự rất quen thân?”

Tôi liền cảm thấy trời quang mây tạnh, Hạng Vũ mặc dù coi như là một nửa tổ tông của tôi, nhưng người khác không biết, vì thế….

“Kỳ thật tôi cũng rất không hiểu được anh ấy.”

Mặt lão đầu liền đần độn, cứng họng nhìn tôi, không nói nên lời.

Tôi thừa cơ nói còn trận đấu, đi ra khỏi phòng, chủ tịch lần này lại không ngăn cản, nói với tôi: “Buổi nói chuyện này Tiêu đội trưởng đừng quá nghĩ ngợi, bất kì đội nào tiến vào bát cường theo thông lệ đều phải trải qua điều tra một lần.” Tôi lập tức dừng chân: “Bình thường nếu tiến vào bát cường thì có thể có hỗ trợ từ quốc gia sao?” Tôi dẫn các hảo hán đánh đấm lâu thế rồi, đương nhiên nếu kiếm được chút lộc lá thì càng tốt.

Chủ tịch trầm ngâm không nói, nhân viên công vụ lại trả lời thay: “Chỉ sợ không được. Thực tế đội vô địch hạng mục đấu đoàn đội mới có thể được trợ giúp, ngay cả đội hạng nhì cũng chỉ là đối tượng quan sát thôi.”

Chủ tịch nói: “Tóm lại các cậu cứ cố lên, đã có người chú ý tới các cậu lâu rồi.” Nhân viên công vụ cười nói: “Đâu chỉ người khác, trường Dục tài của Tiêu đội trưởng sớm đã thành tiêu điểm rồi còn gì?”

Một câu nói này làm tôi vã mồ hôi: Tôi hiện giờ sợ nhất trở thành tiêu điểm, tôi sợ “tiêu điểm chú ý” còn hơn cả những âm mưu thâm độc.

Hơn nữa chủ tịch nói chuyện với tôi cũng khiến tôi cảm thấy cổ quái, cảm giác như phía sau bị người ta nhìn chằm chằm, bỏ cũng không được, chạy cũng không xong.

Tôi căng thẳng đi từ phòng chủ tịch ra, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

“Không thể thắng nữa.” Đây là mấy chữ tôi nhắc đi nhắc lại. Nhớ lại xem, người đi tuần tra bảo vệ là học sinh trường tôi đào tạo, thi đấu tứ kết cũng toàn đội ngũ bọn tôi đào tạo, lá cờ bắt mắt nhất là tổ hợp hoa hướng dương + Ê Ke của trường tôi, bất tri bất giác chúng tôi sớm đã thành tiêu điểm, tiếp tục nữa quá nguy hiểm.

Tôi thở hồng hộc chạy tới lôi đài: “Kết quả thế nào?”

“2-0, chúng ta dẫn trước.”

Tôi nhìn Thời Thiên đang đấu trên lôi đài: “Có thể thua không?”

Trương Thanh chen vào: “Chỉ sợ muộn rồi.” Anh chỉ vào bảng điểm, tôi thấy kết quả trận thứ ba hiệp ba chỉ còn chưa tới nửa phút, mà Thời Thiên đang dẫn trước đối thủ 12-0….

Tôi dậm chân: “Chẳng phải kêu các anh giữ nguyên kế hoạch à? Sao lại thắng?”

Trương Thanh: “Thì chú bảo giữ nguyên kế hoạch, hôm rút thăm chẳng phải chú tức giận nhảy dựng lên hò hét, không thể cho họ thắng dù chỉ một trận?”

Tôi bứt tóc: “Em nói chỉ cần bọn họ được thì chúng ta thừa cơ nhường mà….”

Dương Chí lạnh lùng nói: “Nhưng vấn đề bọn nó kém quá.”

Trương Thanh gật đầu nói: “Kỳ thật còn một biện pháp có thể thua.”

Tôi kéo anh ta lại nói: “Nói xem.”

“Anh giờ ra hiệu cho Thời Thiên làm bộ rơi xuống đài, bỏ quyền. Sau đó chỉ còn Lâm Xung cùng cậu. Lâm huynh đệ thua trận là xong. Còn chú, càng chẳng khó khăn gì, không cần giả vờ, chẳng biết chú có trụ nổi 10 phút nữa không.”

Tôi ho khan: “Trận này thắng thì thắng, chúng ta lần sau không thể thế này nữa.”

Lúc này trận đấu chính thức kết thúc, chúng tôi thắng đội Bắc Kinh Dục Tài văn võ chuyên tu với tỉ số 3-0. Đội trưởng hai ra bên chào nhau, tôi chợt thấy một tên to con lạ mặt. Hắn ta liếc mắt nhìn qua đội bọn tôi, gã thanh niên Bắc Kinh hôm trước tự giác đi ra, nguyên lai cậu ta không phải đội viên tham gia trận đấu, thân phận giống như chủ nhiệm thôi, cũng giống như tôi đều bị gọi là “quản lý”. Vị Vương quản lý chịu phục nói: “Em chịu thua cuộc, bọn em khi về sẽ đổi tên trường, sau đó sẽ chụp lại ảnh gửi tới trường bọn anh.” Tôi phì cười, vỗ vai anh ta nói: “Đừng coi là thật, trường Dục Tài bọn tôi cũng là trường có thâm niên trăm năm rồi, cũng chẳng dễ dàng gì. Chúng ta nên đoàn kết nhất trí, làm cho danh tiếng Dục Tài càng vang dội càng tốt. Thiên hạ Dục Tài là một nhà, chúng ta đình chỉ đấu đá.”

Vương quản lý hổ thẹn: “Anh Tiêu trình độ cao thật, chắc đã tốt nghiệm Cambridge, Harvard.”

Tôi nói: “Cambridge gặp trường Dục Tài bọn anh thì xác định đói dài, sau này anh sẽ xây phân hiệu bên đó, lấy tên phân bộ Cambridge trường Dục Tài văn võ.”

Vương quản lý tiếp lời: “Đúng đúng, trước em cũng thi qua Hán ngữ cấp bốn. Tình huống là gặp mặt, vừa gặp mặt đã nói “nice to see u” – “rất vui được gặp mặt, chẳng những còn phải nói “ăn chưa”, còn phải trả lời “cửu thái hợp tử”(1)…

Tôi nói: “Qua cấp 6 đổi bài thi là hoàn cảnh con rể nói chuyện sính lễ với cha vợ…”

Trọng tài nghe bọn tôi ngồi chém gió ào ào, liền nói: “Ký tên đi, tôi thấy sau này tình huống trong đề thi cấp 8 là hai trường Dục Tài văn võ ngồi chém gió…”

Hai thằng ngượng ngùng, Vương quản lý vỗ vai tôi: “Khi nào anh đến Bắc Kinh alo em cái, cái khác không có, nhưng nhất thiết là không say không về.”

Theo quy định, khi tất cả kết thúc tứ cường sẽ tới trước bàn chủ tịch bốc thăm. Tam cường còn lại gồm Hồng Nhật võ giáo, Thiên Lang võ quán cùng một Võ giáo từ Vân Nam xa xôi. Đến tận đây, Dục Tài văn võ của chúng tôi đã sớm hoàn thành vượt mức mục tiêu đề ra , sau đó mặc kệ bốc thăm gặp đội nào cũng không quan trọng, vì tôi đã quyết định thua.

Nhưng thật ra tôi vẫn hi vọng, tốt nhất đối thủ là Hồng Nhật, hoặc là một nhà khác. Đối với Đoàn Thiên Lang, tôi cùng các hảo hán không có chút nào hảo cảm, nếu đã hạ quyết tâm thả, đương nhiên muốn nhường cho đội bạn.

Kêt quả bốc thăm tôi còn chưa xem, vị nông dân của đội Hồng Nhật đã cùng đại biểu đội Vân Nam bắt tay. Tôi còn chưa mở tờ giấy trong tay. Đoàn Thiên Lang đã tới sau lưng tôi. Thằng nhóc dường như đã khôi phục bộ dáng như cũ, hắn cười nói với tôi: “Không cần xem nữa, chúng ta gặp nhau.”

(1): Cửu thái hợp tử: Bài thuốc gồm 30 vị, tốt cho bệnh … hết pin.