Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 21: Chênh lệch 5000 năm




Trận thi đấu thay đổi bất ngờ, ai cũng không nghĩ tới. Hạng Vũ buông Đoàn Thiên Lang xong, đám đồ đệ của Đoàn Thiên Lang phục hồi tinh thần đều tức điên, có mấy người nhảy lên lôi đài đỡ Đoàn Thiên Lang, còn lại nhiều người trong số đó lao tới Hạng Vũ. Đám con gái đội Tân Nguyệt ào ào vây Hạng Vũ ở giữa, vận sức sẵn sàng chiến đấu. Lập tức một hồi hội chiến có một không hai sắp nổ ra, 300 chiến sĩ đang ở quanh xem trận đấu thuận tiện giữ trật tự như khoái đao nhanh chóng xuất hiện giữa hai phe. Trong lúc hỗn loạn, rất nhiều người ngầm ngáng đường, nhưng rất nhanh bị các chiến sĩ chạy tới đánh văng ra. Đệ tử của Đoàn Thiên Lang thấy 300 chiến sĩ, người đông thế mạnh thân thủ lại thoăn thoắt, biết không ăn được, nhao nhao chỉ vào Hạng Vũ cùng đội Tân Nguyệt mắng chửi. Đám con gái cũng không chịu yếu thế mắng lại nguyên si. Lập tức toàn sân vận động vô cùng náo nhiệt. Các hảo hán lúc đầu xoa tay muốn tiến lên giúp Hạng Vũ, nhưng thấy tình hình đã được khống chế, dù sao cũng có tình bạn cố tri với 300 chiến sĩ, đành tiếc hận lui về chỗ.

Khán giả cũng điên cuồng, bọn họ giơ tay, ném áo, hét lên, rất nhiều người gân xanh gân đỏ nổi lên trên mặt, hiện rõ vẻ hưng phấn. Người ở hàng trước kể cả các tuyển thủ đã bị đào thải đều có ý nhảy qua lan can tới nơi xảy ra chuyện, nhưng lại bị 300 chiến sĩ ngăn trở, tạo thành 1 đám hỗn loạn. Đại đa số người có mặt hôm nay đều vô cùng thỏa mãn, cảm thấy đi chuyến này không uổng công. Xem đá bóng, đánh golf tuy cũng làm cho người ta kích động, nhưng có thể thấy mỹ nữ trần truồng chạy qua trước mắt thì bóng đá chỉ là cái rắm, chỉ là niềm vui bất ngờ thôi.

Đoàn Thiên Lang cũng chậm rãi đứng lên, hắn ta đẩy hai đồ đệ đang đỡ mình, chỉ vào mọi người dưới đài đang mắng chửi nói: “Đều cút trở về.” Hai tên đồ đệ vội vội vàng vàng đi kéo đồng đội về. Đoàn Thiên Lang lại nhìn tứ phía, dường như không biết đang ở chỗ nào. Mãi lâu sau mới nhìn rõ trọng tài trên lôi đài, hắn ta hỏi: “Tôi thắng hả?” Trọng tài cẩn thận gật đầu.

“Có thể đi chưa?”

“…Ký cái là được.”

Đoàn Thiên Lang cầm giấy bút từ tay trọng tài rồi ký tên mình, lại nhìn khắp nơi. Lúc này tất cả mọi người đều yên tĩnh nhìn hắn ta, ai cũng không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì, rất hiển nhiên hắn đã chịu kích thích rất lớn. Một cao thủ cao ngạo, lại trong lúc không chú ý bị người khác bắt chân ném đi. Nhiều người đã nghĩ hắn ta có hành vi quá khích. Ngay cả Trương Thanh cũng chuẩn bị sẵn cục đá trong tay.

Đoàn Thiên Lang ký xong, ôm quyền, lại ôm quyền chào Đồng Viện ở dưới đài, sau đó ngoắc tay dẫn đệ tử của mình rời đi, vẫn bình tĩnh tự tại. Bất quá ai cũng có thể nhìn ra chân hắn hơi run, trong lòng hắn chắc chắn đang chấn động mãnh liệt.

Tôi cho rằng Hạng Vũ cũng không quá phận, một chiêu kia nếu đạp trúng, nhẹ thì mười ngày nửa tháng, nặng thì nửa năm một năm không thể hồi phục. Chẳng qua chỉ là cuộc so tài mà thôi, làm gì phải hạ độc thủ thế chứ?

Bên này, Đồng Viện cũng dần bình tĩnh lại. Cô bé cảm kích Hạng Vũ: “Anh Hạng, cám ơn.” Hạng Vũ vẫn nói với người ngoài mình là Hạng Vũ.

Một thân ảnh thon thả xuất hiện bên người Hạng Vũ, vô ý hữu ý đặt tay lên eo Hạng Vũ, nói nhỏ: “Anh hùng cứu mỹ nhân à.” giọng điệu ghen tuông ai cũng có thể nhìn ra.

Hạng Vũ giật mình, nhíu mày nói với Trương Băng: “Chẳng lẽ anh sai?”

Trương Băng cười: “Em chỉ đùa thôi.”

Đồng Viện xin lỗi Trương Băng, sau đó quay đầu đi, nhìn lại Hổ Tam Nương luôn bảo vệ bên cạnh mình, cười nói: “Chị, đáng tiếc em không thể gặp chị trên lôi đài rồi.”

Hổ Tam Nương xua tay: “Giờ nói chuyện này làm gì, dưỡng thương quan trọng hơn.”

Đồng Viện như một con cá chép xinh đẹp xoay người đứng dậy: “Em không sao, nhưng trận đấu của chị…”

Hổ Tam Nương vỗ vỗ cái đầu trọc, lại nhìn lôi đài của mình, trọng tài cũng đã rời đi. Đoàn Cảnh Trụ đi tới nói: “Trọng tài nói trận của chúng ta, chị bỏ quyền, em đã ký tên rồi.”

Đồng Viện ôm eo Hổ Tam Nương, xin lỗi: “Chị, có rảnh chị em ta đánh một trận.”

Hổ Tam Nương đá Đoàn Cảnh Trụ rời đi, vỗ vai Đồng Viện thân mật: “Đang chờ em nói mấy lời này đó.” Hai người nhìn nhau cười khanh khách, tôi lại rét run. Tình cảnh này làm tôi nhớ lại cảnh Đông Phương Bất Bại đang ôm bồ?

Hạng Vũ hiện tại trở thành đối tượng cho mọi nguời nhìn vào, anh cũng chẳng chút mất tự nhiên, chậm rãi cùng Trương Băng rời khỏi tầm mắt mọi người. Hiện tại anh rốt cục đã thành anh hùng, điều tiếc nuối duy nhất là Ngu Cơ bên cạnh anh có chút không thích.

Còn có chuyện tôi phải lo lắng tới, đó là nếu người khác hỏi tôi Hạng Vũ là ai thì tôi nói thế nào, tôi thật khó giải thích chuyện một ông chủ quán bánh bao vì sao lại có thân thủ hung hãn thế….

Tôi cũng nghĩ tới chuyện đánh thế nào với trường Dục Tài ở hạng mục đoàn đội. Nói ra chỉ là tranh giành cơn giận không đâu mà thôi. Thanh niên Bắc Kinh tuy nói có chút khó nghe, nhưng cũng là vì hai chữ “Dục Tài”. Về phần truờng Dục Tài bọn tôi, dường như cũng đã làm cho người khác vô cùng chú ý. Phía Lưu thư kí cứ đến lúc đoàn đội thi đấu là khẩn trương, đặc biệt quan tâm hỏi han kết quả trận đấu. Nhưng từ khi tiến vào 32 đội mạnh, ngược lại lão chẳng chút quan tâm, theo Ngô Dụng phân tích, Lưu thư kí không biết nên nói gì, sợ ảnh hưởng tới quân tâm. Nói nặng sợ gây áp lực, mà khen sợ bọn tôi kiêu ngạo, cho nên dứt khoát không nói, cho bọn tôi thỏa thích phát huy. Bất quá theo tôi phân tích trừ các nguyên nhân đó còn nguyên nhân khác nữa. Tôi cho rằng sau khi tôi tiến vào 32 đội mạnh thì lão có thể biết kết quả trực tiếp trên TV.

Tôi đoán lão Lưu sớm đã mừng như điên, lúc đầu xây một trường học như Long Môn khách điếm giữa hoang địa còn có thể vớ được cao thủ nhiều như mây, tiến vào bát cường, còn muốn thế nào nữa? Lúc trước lão ủng hộ bọn tôi là hy vọng đánh cược may rủi một phen, mong ngựa chết thành ngựa sống, giờ thì ngựa sống thành hắc mã, cũng đã thành công rồi.

Cho nên dù có vào tứ cường hay không, tôi nghĩ mãi tới sáng hôm nay. Lúc mặc đồ phòng hộ lên đài tôi còn nghĩ. Kết luận đối phương nếu quả thật rất mạnh, chúng tôi giữ nguyên kế hoạch thu tay lại, dù sao người hiện đại luyện công không dễ, vì tranh chút khí phách mà làm người ta mất công sức chuẩn bị vài chục năm thật chẳng phúc hậu gì. Nếu tức quá, cùng lắm thì sau khi thi đấu xong kêu Thời Thiên đi trộm sạch tiền cùng CMND, giấy tờ linh tinh, trộm sạch cho bõ ghét là được….

Tôi vừa nghĩ ngợi lung tung, định nói quyết định của tôi cho mấy người Lâm Xung biết, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai tôi, nhìn lại, tôi lắp bắp, là chủ tịch ban tổ chức.

Tôi chẳng biết lão già này sao xuất hiện trong phòng của chúng tôi, đành cười cười chào hỏi. Lão đầu ngược lại rất hòa ái, cười híp mắt nhìn các hảo hán, nói với tôi: “Cậu đi với tôi một chuyến.”

Tôi càng không biết lão ta muốn làm gì, đành lắp bắp nói: “Cháu còn trận đấu mà…”

Không ngờ lão đầu cũng rất dứt khoát: “Dù sao cũng không cần cậu, đi với tôi.”

“Bác là chủ tịch ban tổ chức cùng trưởng ban giám khảo, nói vậy có phải thiên vị đối thủ không vậy?”

Chủ tịch cười vỗ vai tôi nói: “Đừng dông dài, cứ coi như tôi đặc biệt phê chuẩn, trận của cậu chỉ có 4 người thi đấu thôi.” Tôi cảm giác được, ông ấy vỗ không nhẹ, ra vẻ cảnh cáo. Tôi đành đau khổ cởi đồ phòng hộ ném xuống đất, nói: “Vậy đi thôi…”

Lâm Xung nói: “Chú….Tiêu đội trưởng, trận này chúng ta đánh thế nào?” Ý của anh ấy tôi hiểu, chính là hỏi nên thua hay nên thắng. Từ đầu tới cuối, các hỏa hán không thể chờ đợi…, tôi cũng không chút băn khoăn rằng nếu hôm nay đánh xong thì ngay ngày mai cả đám hảo hán sẽ lên tàu tới Lương Sơn.

Vấn đề tôi nên nói thế nào? Trước mặt chủ tịch mà nói “Có thể thua thì thua sao?” hay là nói “Nên thắng thì thắng?”

Tôi đành trả lời rất chung chung: “Vẫn giữ nguyên kế hoạch.”

Lâm Xung gật đầu: “Đã rõ.”

Chủ tịch trước khi đi không quên chào hỏi các hảo hán, không thể không nói lão già này thực chẳng để ý gì đến kiểu cách.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, lão ta đã thay đổi thái độ, chắp tay sau lưng thong thả đi trước, tôi đành lẽo đẽo theo sau. Chúng tôi đi theo đường mòn tới phòng giám khảo, trên đường gặp mặt một đám chưởng môn, 4 vị giám khảo khác sớm đã đi xem thi đấu, chỉ có một người trẻ tuổi đang quét dọn vệ sinh.

Chủ tịch theo thói quen cầm chén trà, quay đầu cười nói với tôi: “Ngồi đi, Tiêu đội trưởng, tìm cậu chỉ nói chuyện phiếm thôi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều.”

Bên ngoài tôi còn trận đấu phải tham gia, ông ta thân là chủ tịch ban tổ chức lại gọi tôi tới nói là nói chuyện thôi à? Dù sao tôi cũng không tin, yên lặng chờ lão nói tiếp.

Chủ tịch thấy tôi lộ vẻ nghiêm túc, cười nói: “Thật mà. Ngày hôm qua tôi cả đêm ngủ không ngon, kỳ thật cũng có chút hiếu kỳ.”

Tôi ngồi trên ghế sa lông, nói: “Bác nói gì ạ?”

Chủ tịch đặt chén nhìn ra ngoài, vừa vặn có tiểu đội 300 chiến sĩ chạy qua, ông chỉ vào nói: “Toàn bộ số học sinh này đều là cậu dạy ra hả?”

“Ách,… không phải. Kỳ thật cháu tìm thấy họ trong một thôn hẻo lánh, thấy cả bọn khỏe mạnh, miễn phí chiêu tới.”

“Ahhhh, tôi cũng nghĩ thế, bọn trẻ này không thể do một người huấn luyện ra. Hôm qua tôi mới phát hiện rất nhiều người trong số đó khi giao thủ đều dùng quyền vào cổ, cá biệt có những chiêu thức ở hiện tại chỉ được ghi chép lại không trọn vẹn.”

“ He he, thật ạ? Có thể là tổ truyền.” Tại Trung Quốc, hai chữ tổ truyền tách hẳn khỏi khoa học cùng mê tín, nó là một loại học vấn thần bí, có thể giải thích rất nhiều chuyện, thực tế áp dụng tại các võ phái.

Quả nhiên, chủ tịch gật đầu, cũng không nói chuyện này nữa, lại hỏi: “Bốn đội viên thi đấu đoàn thể của cậu đều là người địa phương hả?”

“…Người Sơn Đông.”

“Danh gia võ thuật Sơn Đông tôi cũng biết chút chút, nhưng bốn vị này lần đầu tôi gặp.”

“…Là do cháu chiêu mộ từ một thôn nhỏ hẻo lánh khác tới.”

“Nói vậy bốn người này cũng không phải người cùng chỗ với học sinh của cậu rồi?” Chủ tịch cười ha ha: “Tiêu đội trưởng đi du lịch nhiều nơi thật.”

“Đúng đúng, dân tộc Trung hoa chúng ta có 5000 năm lịch sử mà.” Tôi treo đầu dê bán thịt chó, cùng lúc đó tôi sinh ra một loại dự cảm bất thường….