Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 2 - Chương 19: Khốn đốn vì tình




Lúc đấu xong trận chúng tôi đi ra ngoài, tôi và Hạng Vũ rớt ở đằng sau cùng, một tên to con không cao lắm cản chúng tôi lại, giọng điệu bất thiện hỏi Hạng Vũ:

- Mày chính là bạn trai Trương Băng mới quen?

Tôi quan sát tên đô con này, hắn còn rất trẻ, hẳn vẫn đang là học sinh trong trường, mày kiếm mắt sao, đẹp trai ghê rợn, từ bộ đồ thể thao nhìn ra thì hẳn là dân thể dục.

Hạng Vũ ngơ ngác một hồi hỏi:

- Cậu là?

- Tao tên Trương Soái, ở học viện Thể Thao.

Tôi nhanh trí nói:

- Cậu chính là trung phong bóng rổ theo đuổi Trương Băng hả?

Trương Soái nhìn lướt qua tôi, lạnh lùng nói với Hạng Vũ:

- Những kẻ làm ăn bọn mày có thể cách xa Trương Băng chút được hay không, cô ấy không phải loại con gái như bọn mày nghĩ, đừng ỷ có tiền rồi chạy tới chen ngang, bằng không tao chẳng khách khí với mày đâu!

Tôi không nhịn được nói:

- Người ta quen Trương Băng sớm hơn ông đó.

Trương Soái nhìn xuống chỉ vào mũi tôi nói:

- Tao nói chuyện với mày à? – Xem ra thằng oắt này cũng có hoàn cảnh gia đình rất tốt, hơn nữa bị nuông chiều thành hư rồi.

Hạng Vũ lạnh nhạt nói:

- Hãy khách khí với bạn tôi một chút.

Trương Soái vừa muốn nổi giận, bỗng lại kỳ quái liếc Hạng Vũ một cái:

- Ế, bộ âu phục của mày sao nhìn quen mắt thế nhỉ ---- chất vải này còn là tôi (Tiểu Cường) tự mình chọn.

Hạng Vũ cười ha ha:

- Ánh mắt không tồi.

Trương Soái rốt cuộc nhảy xổ lên:

- Thợ may nói bộ âu phục đó của tao bị người cướp tao còn không tin, thì ra là mày làm!

Tôi đổ mồ hôi nói:

- Trùng hợp như vậy à?

Trương Soái tức giận nói:

- Hại tao mặc áo gió làm phù rể cho người ta!

Tôi cười hô hố vui vẻ:

- Tìm cậu làm phù rể, hôn lễ cậu tham gia là hôn lễ cho đám thiểu năng à?

Trương Soái nhìn chằm chặp vào mắt Hạng Vũ nói:

- Tao muốn đấu với mày, thua thì phải rời xa Trương Băng.

Tôi vội vàng vọt sang bên cạnh. Cuồng phái và bác phái muốn khai chiến, người trái đất cách xa chút là hay nhất, nếu hai người này động thủ, đánh cái có thể đè chết tôi.

Nào hay Hạng Vũ chỉ mỉm cười:

- Tôi sẽ không động thủ với cậu. Anh bạn trẻ, hãy nhớ rằng, thích một cô gái thì phải theo đuổi, cho dù cậu tiêu diệt hết tất cả đối thủ cạnh tranh, cô ấy không thích cậu thì vẫn là không thích. – Nói xong gã vỗ vai Trương Soái, như muốn rời đi.

M*, đây còn là Sở Bá Vương ư? Lúc trước gã vì một cô bé không hề quen biết có thể đánh nhau với ba cậu chàng kia. Bây giờ có người muốn cướp Ngu Cơ của gã, gã không ngờ có thể không tức giận nói một đống lời của bậc đàn anh.

Trương Soái đờ ra đó, tôi vội vàng đuổi theo Hạng Vũ hỏi:

- Anh Vũ, anh không sao chứ?

- Sao cơ?

- Anh không cho thằng nhóc đó một bài học nhớ đời à?

Hạng Vũ cười khẽ nói:

- Ý của chú là để anh đánh nó một trận?

- Thế có gì không được? Anh cứ như thường lệ đánh cho nó một tay một chân phải mò tiền dưới đất là được.

- Đánh giặc có thể chiếm được một tòa thành nhưng không đổi được trái tim của một người phụ nữ, thực ra có người thật lòng thích Trương Băng anh rất vui mừng, ít nhất anh có thể yên tâm rời đi rồi.

Tôi từ cách xưng hô nghe ra có chỗ không đúng, tôi chợt hỏi Hạng Vũ:

- Trương Băng rốt cuộc có phải Ngu Cơ hay không?

Hạng Vũ ngồi ở vệ đường, không ngờ lại lôi ra một bao thuốc rồi châm một điếu, gã cúi đầu nói:

- Chú Cường, chúng ta có khả năng làm sai chuyện rồi.

Tôi chưa từng thấy gã ủ rũ như vậy, ngạc nhiên nói:

- Trương Băng không phải Ngu Cơ thật?

Hạng Vũ từ từ lắc đầu:

- Anh không biết. Thân hình diện mạo, thói quen giọng điệu đều là A Ngu, nhưng… cô ấy hoàn toàn không nhớ được anh là ai.

- Vậy thì sao?

Hạng Vũ hỏi tôi:

- Chú có từng nghĩ qua hay không? Nếu một cô gái giống y hệt Bánh Bao, nhưng cô ta lại không nhận ra chú, không quấn lấy chú nữa, thấy chú thì khách sáo, chú sẽ cảm thấy thế nào?

Tôi vung tay lên:

- Được rồi, nào có chuyện hay ho như vậy?

- Mấy ngày nay anh luôn nghĩ tới câu Tiêu Nhượng nói, bộ dạng giống đi chăng nữa, người này chung quy không phải người đó, Trương Băng – âu có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.

- Nhưng bây giờ cô ấy chẳng phải rất thích anh sao?

- Đó có lẽ là một sự trùng hợp khác, chú bảo anh một năm sau phải làm sao đây?

Tôi nói:

- Vậy không hay đâu, cho dù Trương Băng là Ngu Cơ 100%, cô ấy cũng nhớ anh là ai, nhưng anh vẫn phải đối mặt với cuộc chia ly một năm sau, lúc đó anh sẽ làm gì?

Hạng Vũ cười nhạt nói:

- Anh và A Ngu, đều có thể dễ dàng chết vì đối phương, nếu là A Ngu thật, cô ấy theo anh cũng tốt, hoặc cô ấy cảm thấy ở thế giới này còn có trách nhiệm chưa hoàn thành mà tiếp tục ở lại cũng được, chúng ta đều sẽ không tiếc nuối.

Tôi nổi da gà nói:

- Anh sẽ không bóp chết Trương Băng trước khi anh đi chứ? Chuyện nữ sinh ngành nghệ thuật các nàng yêu thành hận bây giờ nhiều vô cùng.

Hạng Vũ trừng mắt tôi một cái:

- Đừng đùa kiểu đó, anh mày chẳng phải đang hối hận buồn rầu sao? Một năm sau anh lặng lẽ biến mất thì Trương Băng sẽ nghĩ thế nào? Anh chưa bao giờ nghĩ muốn tổn thương cô ấy, cho nên anh bây giờ chỉ có thể từ từ tránh xa nàng.

Tôi la lên:

- Trương Băng chính là đám bọn em hợp mưu hợp sức cua giúp anh, anh cứ thế phá hoại thành quả lao động của bọn em à?

Hạng Vũ cay đắng nói:

- Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ ký ức lại quan trọng như thế, thực ra một phần ký ức liền đại biểu cho một người.

Tôi nói:

- Anh làm như thế là công bằng với Trương Băng sao?

- Chính là vì công bằng nên anh mới làm như vậy, Trương Băng không có nghĩa vụ gánh chịu đau khổ cho việc sai lầm anh làm, anh làm như thế là để chuộc tội, hơn nữa, bằng không như vậy sẽ công bằng với Ngu Cơ sao?

Cuối cùng tôi thở dài một hơi, tổng kết nói:

- Anh nói anh vẽ cái gì gì kia, vượt qua 2000 năm chạy đến hiện đại chỉ vì chụp được nó.

Trở lại khách sạn, Hổ Tam Nương đang túm Đoàn Cảnh Trụ đánh một trận, nguyên nhân rất đơn giản: lần này chúng tôi trong rút thăm đấu đơn 32 tiến 16 rút phải một con đại ô long (Hổ Tam Nương)….

Ý của Hổ Tam Nương rất rõ ràng, chính là muốn Đoàn Cảnh Trụ chủ động rút khỏi trận đấu, như vậy còn có thể tiết kiệm không ít thể lực, mà Đoàn Cảnh Trụ luôn luôn không có địa vị gì lần này chẳng biết trúng phải tà thuật gì, muốn kiên trì tới cùng. Tôi cũng biết, trận đấu lần này Đoàn Cảnh Trụ là một người dụng tâm nhất, bắt đầu từ trận thứ nhất gã đã tổng kết được không ít kinh nghiệm thi đấu, còn lén lút ghi lại không ít vào quyển sổ nhỏ, cho nên tuy rằng gã công phu không tới, nhưng muốn đấu theo quy tắc vẫn tương đối có thực lực. Gã làm như vậy, chẳng qua là muốn được đàn anh coi trọng mà thôi.

Nhưng Hổ Tam Nương sao có thể biết trái tim mẫn cảm của Đoàn Cảnh Trụ từng chịu sự soi sáng của ‘Trái tim mùa thu’(1), cô ả vừa nghe nói Đoàn Cảnh Trụ không đồng ý liền đuổi theo đánh, Đoàn Cảnh Trụ nào phải đối thủ của chị ba, bị đuổi chạy toán loạn, vừa chạy vừa hô to:

- Em muốn đến Tổ Ủy Hội tố cáo chị! Nói chị quấy rối đối thủ trước khi đấu!

Hổ Tam Nương một đằng đuổi gã, một đằng cầm đồ trong tay ném Đoàn Cảnh Trụ, hô to:

- Nếu hôm nay chú có thể sống sót rời khỏi căn phòng này chị đây liền theo họ ngươi, xem có đánh gãy chân chú không. – Trương Thuận cười nói:

- Thím ba, nếu em theo thằng em Đoàn thì danh hiệu phải sửa lại đó. –Nguyễn Tiểu Nhị tiếp lời:

- Chú Đoàn là Chó Lông Vàng (Kim Mao Khuyển), sau này cô ba sẽ gọi là Chó Không Lông (Một Mao Khuyển). – Nguyễn Tiểu Ngũ hèn mọn nói:

- Có văn hóa hay không đó, không tóc thì gọi là Chó Không Lông à? –Mọi người đồng loạt hỏi:

- Thế chú nói phải gọi là gì?

Nguyễn Tiểu Ngũ đắc ý nói:

- Gọi là Chó Trọc Đầu (Ngốc Đầu Khuyển)…

Mọi người:

- F**k!

Đỗ Khâu trong TV lạnh lùng nói:

- Cao Thương không phải nhảy xuống, Đường Tháp cũng nhảy xuống, ngươi chung quy phải nhảy xuống! – Đoàn Cảnh Trụ tưởng là có người nghĩ ra chủ ý cho mình, vừa chạy vừa nói:

- Nói như c*t, đây là tầng ba…

Tôi đi vào đúng lúc loạn nhất, vội ngăn hai người lại, hỏi rõ tình huống, hai người đều rất không phục, Hổ Tam Nương tức giận nói:

- Chú chạy đi, chị xem chú ngày mai lên đài còn chạy được không? – Đoàn Cảnh Trụ cách bàn trà nói:

- Trên đài để chị đánh chết em cũng được! – Hổ Tam Nương nhún chân muốn đi tới:

- Để chị bây giờ đánh chết chú luôn…

Cho nên mãi đến ngày hôm sau cũng chẳng ai chịu nhượng bộ, chỉ có thể đánh, thực ra tôi cũng không hy vọng có người chủ động rút khỏi trận đấu, nếu chỉ vì cùng một đội mà rút lui, vậy sẽ ảnh hưởng không tốt, hơn nữa là đội mạnh thì không tránh khỏi chuyện như vậy, giống như đánh bóng bàn, lúc đội Trung Quốc vào vòng trong, nếu không phải người mình đấu với người mình, thì tuyển thủ nước ngoài chỉ e ngay cả huy chương đồng cũng chẳng đến lượt.

Các tuyển thủ dựa theo số thứ tự chia lôi đài, Hổ Tam Nương nhìn khắp xung quanh, bỗng phát hiện Đồng Viện ở ngay lôi đài bên cạnh, hiện tại đứng sau lưng cô ả, cô ả dùng bàn tay đeo găng chống nạnh:

- Này người chị em.

Đồng Viện quay đầu nhìn cô ả, mỉm cười.

Hổ Tam Nương:

- Ăn chưa?

Đồng Viện:

- ………….

Hổ Tam Nương lại hỏi:

- Đối thủ của em là ai thế?

Còn chưa chờ Đồng Viện trả lời, một thanh âm lạnh lẽo nói:

- Là ta. – Kẻ này mặt vàng như nghệ, lỗ tai thẳng nhọn, không ngờ là Đoàn Thiên Lang, gã vừa nói như vậy, người xung quanh đều dùng ánh mắt tiếc thương nhìn Đồng Viện, biết cô nàng lần này đi không nổi nữa rồi.

Hổ Tam Nương quét mắt nhìn Đoàn Thiên Lang, hờ hững nói:

- Ra vẻ gì chứ, thật là! – Cô ả lại dùng sức vỗ vai Đồng Viện nói:

- Đánh cho tốt, đánh hắn xuống hai chúng ta gặp lại nhau ở chung kết. –Đồng Viện lây nhiễm sự vô tư của cô ả, mỉm cười gật đầu nói:

- Chị cũng cố lên.

Hổ Tam Nương không nể chút mặt mũi nào nói:

- Không cần, đối thủ của chị quả thực đúng là một bãi cứt… - Làm Đoàn Cảnh Trụ tức đến vừa muốn nói gì đó, thì nghe trong tài trên lôi đài đọc số:

- Trận đầu tiên, tuyển thủ số 009… - Hổ Tam Nương lập tức quay đầu hô:

- Là tôi là tôi, đừng đọc tên! – Trọng tài nhìn thoáng qua tên của cô ả, bật cười, vô cùng thiện lương không đọc ra mồm, ai ngờ một tên to con phất một lá cờ lớn trong dãy ghế người xem đứng dậy điên cuồng hét:

- Công Tôn Trí Thâm, tôi ủng hộ cô --- -Nói xong còn giải thích với người bên cạnh:

- Nhìn thấy không, cô gái trọc đầu ấy tên Công Tôn Trí Thâm, hai chúng ta từng đánh qua, cái gì, anh hỏi tôi à? Tôi tên Phương Tiểu Nhu.



(1): Tên một bộ phim Hàn Quốc. Bộ phim kể về một câu chuyện tình đầy nước mắt. Hai anh em Yun Joon Suh (Choi Woo Hyuk) và Eun Suh (Moon Geun Young) vốn cùng sống trong một gia đình hạnh phúc. Số phận của Eun Suh bị đảo ngược khi cô bị tai nạn giao thông và qua lần xét nghiệm máu, mọi người bàng hoàng khi biết cô không phải con đẻ của gia đình mà từ lúc mới lọt lòng, cô đã bị để nhầm tên với Choi Shin Ae (Lee Ae Jung), một bạn cùng lớp. Cô phải trở về sống với mẹ ruột của mình. Còn Yun Joon Suh và cha mẹ sang Mỹ sinh sống.

Sau khi lớn lên, Yun Joon Suh (Song Seung Hun) trở về quê hương và găp lại Eun Suh trong lúc cô đang bị một chàng công tử con nhà giàu, bạn của Joon Suh là Han Tae Suhk (Won Bin) theo đuổi. Khi gặp lại nhau, hai người mới nhận ra rằng họ đã yêu nhau từ lâu mà trước đó trong thâm tâm, họ vẫn nghĩ đó là tình anh em. Nhưng Yun Joon Suh đã có vợ chưa cưới Shin Yumi (Han Na Na), còn Eun Suh biết mình mắc bệnh máu trắng vô phương cứu chữa nên cô quyết định rời xa Yun Joon Suh. Sau khi Yun Joon Suh hiểu rõ sự tình dã đến bệnh viện tìm cô. Bệnh tình của Eun Suh ngày càng xấu đi, cô quyết định xuất viện sống hạnh phúc với Yun Joon Suh trong những ngày cuối cùng. Eun Suh ra đi trong lúc Joon Suh cõng cô đi trên bãi biển mà lúc còn bé hai người vẫn thường chơi đùa. Sau khi Eun Suh qua đời, Joon Suh trở lại những nơi in dấu kỉ niệm của hai người để nói lời từ biệt. Joon Suh bị tai nạn ngay tại nơi Eun Suh đã từng bị tai nạn trước đó. Và lúc đó Joon Suh nghe thấy lời nói quen thuộc của Eun Suh "anh đã được tha thứ".