Edit: Nhang – Beta: Hann
Lúc Diêu San quay lại cũng đúng lúc đối mặt với Chu Tự Bắc đang đi ra ngoài, thấy anh đi ra từ phòng nghỉ của Nam Chi thì cô ấy cũng hiểu rõ khuyên tai đến từ đâu.
“Chu tổng.” Diêu San kính cẩn gọi một tiếng, sau đó hỏi: “Khuyên tai của Nam Chi xảy ra chút vấn đề, có phải Chu tổng đã giúp một tay không ạ?”
“Ừ, đồ người khác tặng, tôi giữ cũng không dùng được.” Giọng của Chu Tự Bắc nhàn nhạt trả lời.
Diêu San kinh ngạc há hốc cả miệng: “Không lẽ là tác phẩm của Mr.Scott chứ, tôi nhớ lúc trước Lẫm Thanh muốn đặt một cái dây chuyền thiết kế riêng, hình như tôi đã thấy tên của Chu tổng.”
Chu Tự Bắc cũng không trả lời, vẻ mặt bình thản đổi đề tài: “Tôi nhớ phim của Lẫm Thanh còn chưa đóng máy mà, sao cô đã quay về rồi?”
“Tôi không thể lúc nào cũng đi theo Lẫm Thanh được, Nam Chi cũng là nghệ sĩ của tôi, trường hợp này đương nhiên tôi phải đi cùng rồi. Nếu có tình huống khẩn cấp gì thì tôi sợ Khả Khả không xử lý được.” Diêu San cười trả lời.
Chu Tự Bắc cười nhẹ: “Tôi cứ tưởng cô ấy chỉ có trợ lý thôi.”
Diêu San sờ mũi, đột nhiên có hơi xấu hổ, sao cô ấy nghe câu này như có ý trách tội vậy nhỉ…
“Cô bận tiếp đi, tôi đi trước.” Chu Tự Bắc cúi đầu nhìn cô ấy một cái sau đó rời đi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Diêu San chống đỡ ánh mắt áp bức của Chu Tự Bắc, mãi đến khi người đi rồi cô ấy mới dám thở phào một hơi.
Vào phòng nghỉ, vừa đúng lúc Nam Chi đeo khuyên tai, không thể không nói rằng đôi khuyên tai này vô cùng hợp với Nam Chi, kết hợp với váy đuôi cá màu trắng hôm nay, cả người trông rất bắt mắt, không biết là do khuyên tai tôn người lên hay là người tôn khuyên tai lên.
“May mắn được Chu tổng giải quyết vấn đề.” Diêu San nhìn chằm chằm lỗ tai Nam Chi nói.
Thấy Diêu San vào, Nam Chi cũng không rảnh ngắm nghía đôi khuyên trên lỗ tai, cô lo lắng mà giải thích: “Đây là Chu tổng…”
“Chị biết là Chu tổng đưa.” Diêu San cắt ngang lời của Nam Chi, cười nói: “Dù sao có người giúp đỡ là được rồi, thảm đỏ hôm nay cố lên.”
Trong lòng Nam Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Diêu San không hỏi là tốt nhất, nếu không cô cũng chẳng biết phải giải thích thế nào.”
…
9 giờ tối, thảm đỏ của buổi lễ long trọng của Đài Phi Điểu chính thức bắt đầu.
Thời gian Nam Chi lên sân khấu vừa khéo ở giữa, không sớm cũng không muộn, cũng phù hợp với độ nổi tiếng hiện tại của cô.
Khi cô bước ra khỏi chiếc xe VAN, tất cả máy ảnh của phóng viên đều hướng về phía cô, đèn flash nháy không ngừng nhưng Nam Chi vẫn duy trì nụ cười trên mặt, đôi mắt cũng không chớp một cái nào.
Giang Minh sớm đã chờ ở một bên, lấy tư cách là nam nữ chính của web drama nên lần này cũng cùng nhau đi thảm đỏ.
Thấy anh ta cong cánh tay, Nam Chi đi từng bước đến bên cạnh anh ta, tay trái vòng qua khuỷu tay, sau đó giả vờ khoát lên cánh tay của anh ta. Dù sao cũng là người đã công bố yêu đương rồi nên Nam Chi cũng không muốn gây ra tai tiếng gì.
Bởi vì toàn bộ sự kiện đều được phát sóng trực tiếp nên khi Nam Chi xuất hiện, tốc độ bão comment trên màn hình cũng tăng thêm.
[Trời ơi, rốt cuộc cũng tới người khiến tôi cảm thấy hứng thú, đám người phía trước đều là cái gì mà thiếu nữ e thẹn, đống phấn trên mặt cũng đủ hù chết người khác rồi.]
[Cuối cùng cũng tới người tôi biết rồi, ha ha ha.]
[Là Nam Chi đúng không! Tối nay cô ấy đẹp dữ dội luôn!]
[Đây là mỹ nhân tuyệt sắc gì vậy, yêu yêu.]
[Nhìn đám bão comment trên màn hình giới thiệu tôi mới biết đây là Nam Chi đấy, thật xinh đẹp nha, sao vẫn chưa nổi tiếng vậy?]
[Nhìn cái tay thân sĩ của Nam Chi kìa, nhu cầu muốn sống vô cùng mãnh liệt nha ha ha ha ha.]
Nam Chi mặc một chiếc váy đuôi cá màu trắng diễm lệ lên sân khấu, bất kể là dáng người hay cách cư xử, hầu như đều không nhìn thấy một chút sai lầm nào. Một số người không biết cô là ai cũng đang hỏi trên bão comment.
Cô cùng Giang Minh ký tên xong, người chủ trì đứng bên cạnh cũng tiến tới phỏng vấn.
Quả nhiên, người chủ trì hỏi vấn đề Nam Chi sợ hãi nhất.
“Nam Chi, lúc ấy cô có biết Giang Minh đang yêu đương không?”
Trong lòng Nam Chi phát khổ, gượng cười đáp: “Không biết, chúng tôi ở phim trường chỉ thảo luận nội dung đóng phim, không có hỏi qua sinh hoạt cá nhân của từng người.” Lúc nói chuyện, cô nhìn về phía Giang Minh: “Sau khi đóng máy cũng không có liên lạc, còn chưa kịp chúc phúc, chúc mừng anh.”
Bởi vì thời gian gấp rút, phía sau còn rất nhiều minh tinh không đi thảm đỏ, người chủ trì sau khi tùy tiện hỏi hai vấn đề cũng để hai người rời đi.
Nam Chi lặng lẽ thở dài một hơi rồi đi thẳng đến phòng nghỉ.
Phía sau cũng còn nhiều nữ minh tinh đi thảm đỏ nhưng bão bình luận cũng chỉ hưởng ứng tàm tạm, cho dù là nữ nghệ sĩ tuyến trên thì cũng vậy. Tuy là nhiều ngôi sao nữ không mắc lỗi trang điểm nhưng họ lại thiếu cảm giác kinh diễm.
Buổi lễ long trọng lần này cũng lên hotsearch, đài Phi Điểu phong thái bất phàm*, chỉ hotsearch thôi đã mua một lúc mười mấy cái, điển hình có việc không thiếu tiền đây mà.
*Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) <nguồn: Bachngocsach>
Trang phục thảm đỏ các minh tinh luôn là tâm điểm để so sánh, rất nhiều blogger cũng thừa dịp này cọ chút nhiệt.
[Hôm nay có không ít người không đạt tiêu chuẩn nha…]
[Sao tôi cảm thấy người bắt mắt nhất lại là Nam Chi nhỉ, lễ phục của B&W mặc lên người Nam Chi trông rất sang trọng mà.]
[Nam Chi đẹp nhất, tóc đuôi ngựa thấp cực kỳ thích hợp luôn, cô ấy vừa ra tới tôi liền không dời mắt được luôn!]
[Tôi thì chú ý đến đôi khuyên tai cùng với vòng cổ của Nam Chi, đẹp quá chừng, cũng không biết của nhãn hiệu nào.]
[Người qua đường cũng cảm thấy lễ phục của Nam Chi đẹp nhất, tất nhiên dáng dấp còn đẹp hơn.] ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trang Khả Khả cho Nam Chi xem những bình luận này, sau đó vui mừng nói: “Em nói chị Nam Chi đẹp nhất mà!”
Nam Chi bên này thu hoạch được rất nhiều khen ngợi nhưng Tả Mộng Vũ với Văn Oanh Oanh bên kia thì không. Hai người này, một người thì mặc một bộ lễ phục trễ ngực, muốn thu hút con mắt sau đó thu hút luôn sự chú ý. Một người mặc váy dài màu đỏ, kết quả không áp được nhan sắc kinh diễm như vậy, trực tiếp biến mình mờ nhạt khủng khiếp luôn.
Vả lại trong buổi lễ long trọng lần này, Tả Mộng Vũ với Văn Oanh Oanh bị chế giễu nặng nề nhất. Rất nhiều người tình nguyện khen “mỹ nhân e thẹn” một câu, nhưng lại muốn dẫm hai cô. Đây cũng không hẳn là do quần áo, mà là bởi nét riêng của hai người họ bị chính tay họ làm hỏng rồi.
…
Chờ Nam Chi tới chỗ ngồi mới phát hiện, chỗ của cô vừa khít ở giữa Tả Mộng Vũ và Văn Oanh Oanh.
Khoé miệng của cô giật giật, ban tổ chức có thù oán gì với cô không vậy…
Cô vừa mới ngồi xuống, Văn Oanh Oanh mặc lễ phục trễ ngực cũng tới ngồi xuống bên trái cô. Nam Chi khẽ đảo mắt, “đường sự nghiệp” quả thật rất ấn tượng.
Nhìn thấy lễ phục của Văn Oanh Oanh lỏng lẻo đến mức sắp rơi xuống. Nam Chi còn đang suy nghĩ có nên nhắc nhở một câu hay không, liền thấy cô ấy kéo cổ áo xuống.
Nam Chi: “…”
Được rồi, đã làm phiền rồi.
Lúc này Tả Mộng Vũ cũng kiêu căng ngạo mạn đi tới bên phải Nam Chi ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không nhìn Nam Chi một cái, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
Nam Chi ngồi giữa hai người họ, đột nhiên cảm thấy rất áp lực đó…
Vừa vặn cảnh này bị quay lại toàn bộ, người có mắt cũng phát hiện một cảnh này, bởi thế mà ở bão comment lại xuất hiện thêm bình luận.
[Ban tổ chức bị sao thế, cái này có phải coi thường Nam Chi đâu, là coi thường Tả Mộng Vũ với Văn Oanh Oanh mà.]
[Nam Chi ngồi giữa hai người rất ngoan nha ha ha ha ha ha.]
[Mịe nó, không nói tôi cũng không phát hiện luôn đó.]
[Cmn cười chết tôi rồi, ban tổ chức đều là nhân tài.]
Trên Weibo cũng có người đem cảnh cắt rồi phát lên, trong bình luận đều là ha ha ha ha.
[Nam Chi: Tôi khổ quá mà…]
[Nam Chi: Không dám động, không dám động.]
[Giống như hai bà kẹ bắt cóc công chúa vậy đó ha ha ha ha.]
[Hình ảnh đẹp nhất hôm nay, nhất định là ban tổ chức cố ý.]
[Ban tổ chức tính trả thù giúp Nam Chi sao? So sánh này cũng quá thảm rồi…]
[Người đoạt vai của Nam Chi và người phụ nữ chỉ sửa ảnh của chính mình, mịa nó, đây là hiện trường vả mặt trực tiếp sảng khoái á hả.]
[Vả mặt vô hình, rất chí mạng LOL.]
…
Sau khi tất cả các minh tinh đã đến đông đủ, buổi lễ long trọng của Phi Điểu cũng chính thức bắt đầu, các sếp lớn xuất hiện để đọc diễn văn. Lúc người xem trực tiếp đều đã mơ màng sắp ngủ thì Chu Tự Bắc không nhanh không chậm bước lên sân khấu.
Anh vừa bước lên sân khấu đã đập tan hết cơn buồn ngủ của mọi người.
Tối nay Chu Tự Bắc mặc một bộ tây trang màu lam được đặt riêng, dáng người cao ráo phong độ, trên khuôn mặt tuấn tú ấy lộ rõ vẻ lãnh đạm. Nhưng vẫn để cho người khác nhìn ra một loại khí chất cấm dục, khiến người khác không thể rời mắt khỏi anh được.
Không khí hiện trường trầm lặng và khu phát trực tiếp dậy sóng lần nữa bởi vì Chu Tự Bắc.
[Vậy mà Chu Tự Bắc lại tới! Hôm nay không có uổng công xem trực tiếp rồi!]
[Mịa nó mịa nó, tôi vậy mà được ngắm nhìn Chu Tự Bắc.]
[Thiệt là đẹp trai nha.]
[Hu hu hu Chu tổng lấy em đi.]
Trên Weibo cũng giống như vậy.
[Chu Tự Bắc tuỳ ý bước một bước cũng như đang đi trên thảm đỏ, sau đó là tới trong tim của tui. /nắm tay/]
[Chúc mừng anh đã đánh bại 99.99% nam nghệ sĩ bước trên thảm đỏ.]
[Anh này hút nhiều sự chú ý như vậy, nếu mà vào giới giải trí, chắc sẽ…]
Nam Chi nghe thấy tiếng cảm thán nho nhỏ dưới khán đài, hai bên Văn Oanh Oanh với Tả Mộng Vũ lại càng ngồi không yên hơn, lập tức trưng ra nụ cười ngọt ngào lên mặt, phóng điện về phía Chu Tự Bắc trên sân khấu.
Giọng nói Chu Tự Bắc trong trẻo rõ ràng, lúc nói chuyện cũng từ tốn. Cho dù là nội dung nhàm chán cũng sẽ không gây cảm giác nặng nề, ngược lại còn thấy rất thoải mái.
Lúc dứt câu, anh dừng lại rồi thoáng nhìn về phía Nam Chi, ước chừng khoảng một giây sau đó nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Các nữ nghệ sĩ khác ở hướng này cũng không biết Chu Tự Bắc đang nhìn ai. Những người ôm tâm tư với Chu Tự Bắc đều nghĩ là đang nhìn mình, sau đó thầm vui sướng trong lòng.
Bên phải Nam Chi – Tả Mộng Vũ lúc này cũng đè thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc Húc Tinh của các cô có ý tứ với tôi đúng không?”
“Không phải hỏi, nhất định Chu Tự Bắc là đang nhìn tôi.” Văn Oanh Oanh bên trái tự tin mà cười nói.
Nam Chi: “…”
…
Buổi lễ long trọng của đài Phi Điểu không chỉ có biểu diễn mà còn có trao giải. Nam Chi nhờ vào web drama nên nhận được một giải Nữ diễn viên có thực lực nhất, có lẽ đối với người khác đây là chỉ một giải thưởng tầm thường nhưng cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau khi hoạt động kết thúc, cô vào phòng nghỉ thay quần áo.
Stylist cũng không còn vẻ mày ủ mặt ê ban đầu nữa nhưng giọng điệu vẫn rất nghiêm túc: “Chị Nam Chi, sự kiện lần tới em sẽ trang điểm cho chị lộng lẫy hơn, à không, là khiến vẻ đẹp của chị lộng lẫy hơn!”
Nam Chi cười gật đầu: “Được.”
Đang nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên, sau khi nhận điện thoại mắt Nam Chi sáng lên, sau đó liền nói với Trang Khả Khả: “Các em về trước đi, chị còn có chút việc.”
Diêu San thấy kết thúc hoạt động nên căn dặn Trang Khả Khả đưa Nam Chi về, cô ấy còn phải đi tới trường quay của một nghệ sĩ dưới trướng khác xem nữa. Nam Chi thông cảm cho vất vả của cô ấy, vậy nên cũng không có bất mãn gì.
Stylist vừa chuẩn bị nói, Trang Khả Khả liền kéo vạt áo của cô: “Chị Nam Chi cố lên, tụi em đi về trước nha!”
Vẻ mặt Nam Chi hơi mất tự nhiên, chải chải tóc: “Nói cái gì đó, đi mau.” ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Đi đây đi đây, bây giờ đi liền nè.” Trang Khả Khả cười hì hì, lôi kéo stylist đang không hiểu đầu đuôi gì đi.
Phòng chờ đột nhiên trống rỗng, trong lòng Nam Chi thở dài một hơi. Cô nhìn chính mình trong gương, lớp trang điểm đã được bôi nhưng màu môi lại nhạt hơn so với màu da của cô.
Nghĩ ngợi một hồi, cô lấy một cây son từ trong túi ra, làm cho màu của môi đậm hơn tí.
Nam Chi nhìn gương, sau đấy mới thấy vừa lòng với khuôn mặt của bản thân. Lúc đó cửa phòng nghỉ bị mạnh mẽ mở ra, ngay sau đó liền phát ra một tiếng “rầm”.
“Cô làm gì đấy?” Nam Chi nhìn Tả Mộng Vũ đi vào, chân mày nhíu chặt: “Cô không biết gõ cửa à?”
Tả Mộng Vũ chẳng hề để ý, hừ nói: “Gõ cửa làm gì, tôi muốn vào thì vào. Cô có phương thức liên hệ với Chu Tự Bắc sao, cho tôi đi, tôi có thể cho cô mười vạn.”
Ha hả, cô ta cũng không biết khách sáo nha.
Xem ra Tả Mộng Vũ này nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của mình nên cô cũng chẳng cần giữ hoà khí làm gì.
“Tôi cho cô mười vạn, bây giờ cô bước ra ngoài cho tôi.” Nam Chi lạnh lùng trả lời.
Tả Mộng Vũ hai tay ôm ngực, cười nhạo nói: “Tôi thấy cô đang chê ít tiền à, tôi có thể đến nhờ người khác trong công ty của các người, cũng không phải là không được. Người vừa không nổi tiếng vừa không có gia thế như cô, minh tinh nhỏ thì giãy giụa làm gì chứ. Cẩn thận lần sau tôi lại cướp vai của cô tiếp.”
“Cô cướp vai xong sau đó thì sao?” Nam Chi tức giận trả lời: “Cô kiếm được thể diện hay là nhân khí?”
Ngay tức khắc sắc mặt Tả Mộng Vũ khó coi hẳn, cô ta liều chết: “Nhưng ít nhất cũng ném được vai cô muốn.”
“Cô nghĩ tôi quan tâm cái vai đó à?” Nam Chi nhìn cô ta một cái: “Đừng nghĩ biết được bất kỳ tin tức gì của Chu Tự Bắc từ chỗ của tôi, không thể trả lời.”
“Tôi thấy do cô có tâm tư với anh ấy chứ gì.” Tả Mộng Vũ châm chọc nói. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nam Chi không buồn phản bác, trái lại còn nặn ra một nụ cười nhạt: “Biết điều này mà vẫn chạy đến chỗ tôi xin số, có phải đầu óc của cô có vấn đề không?” ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Không đếm xỉa đến sắc mặt khó coi của Tả Mộng Vũ, Nam Chi trực tiếp vòng qua cô ta mở cửa ra ngoài. Nhưng mà không ngờ tới người vẫn luôn đứng ngoài cửa là Chu Tự Bắc.
Hô hấp của cô lập tức dừng lại, nhìn con người ẩn chứa ý cười của Chu Tự Bắc, trong lòng lại có chút chột dạ, cô không biết lời nói lúc này của mình đã bị nghe bao nhiêu rồi.
Tả Mộng Vũ thấy Chu Tự Bắc ngoài cửa cũng vội vàng nói: “Nam Chi có tâm tư không đứng đắn, có lẽ Chu tổng cũng đã nghe rồi.”
Tất cả ý cười trong mắt của Chu Tự Bắc đều biến mất, mang theo ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tả Mộng Vũ: “Cô ỷ vào phía sau có Triệu tổng là có thể muốn là gì thì làm? Người của tôi cũng dám uy hiếp?”
Tả Mộng Vũ biến sắc, cả người cứng đờ.
Môi mỏng của Chu Tự Bắc khẽ mở, giọng nói lạnh như tảng băng vậy: “Lần trước đoạt vai, tôi đã nể tình mặt mũi Nam Chi nên đã tha cho cô một lần rồi, cuối cùng cô vẫn không học được cách thu liễm lại.”
Nam Chi lúc này cũng ngạc nhiên nhìn anh, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Chu Tự Bắc cả người đều là khí lạnh như vậy, cô nghĩ đây có lẽ là bộ mặt thật của “sông băng nở hoa” đi.
“Tôi sẽ nhờ người hỏi Triệu tổng, tại sao người mình dạy lâu như vậy mà vẫn chưa biết liêm sỉ.” Chu Tự Bắc nói xong câu này cũng không nhìn Tả Mộng Vũ, anh bắt lấy tay Nam Chi trực tiếp mang cô đi.
Người đi rồi, Tả Mộng Vũ mềm nhũn chân, ngã khụy xuống trên mặt đất.
…
Chu Tự Bắc dẫn Nam Chi tới cầu thang rồi mới buông ra, Nam Chi rũ mắt không dám nhìn vào mắt Chu Tự Bắc, trong lòng lúc này rất không ổn.
“Sao lại không ngẩng đầu?” Giọng nói của Chu Tự Bắc còn ẩn chứa ý cười, hỏi: “Vừa rồi không phải khá lắm sao?”
Nam Chi cảm thấy khí huyết dâng trào. Hai má đột nhiên nóng lên: “Tôi, tôi, muốn đi vệ sinh.”
Nói xong cô lập tức xoay người chạy trốn, tốc độ cực nhanh. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tới nhà vệ sinh, cô lấy tay hứng nước táp lên má mình nhưng cho dù làm như vậy, độ nóng trên má cũng không giảm xuống liền được. Nhớ tới Chu Tự Bắc còn đang chờ ở ngoài, trong lòng cô cũng nôn nóng.
“Chị ơi.”
Nam Chi nhìn về phía gương, có thể sử dụng âm thanh ngọt ngấy này kêu cô là chị thì chỉ có một – Văn Oanh Oanh.
Hôm nay cô xui tám kiếp rồi, từng người từng người một tới tìm cô.
Văn Oanh Oanh lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Có phải Chu tổng đã về rồi không, em còn chưa gặp anh ấy.”
Nam Chi nhanh chóng rút hai mảnh giấy bên cạnh, lau tay và mặt xong thì chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ Văn Oanh Oanh lại bắt lấy tay cô: “Chị ơi, chị thật sự không quen với Chu tổng sao, giúp em liên hệ được không, em nghĩ anh ấy có ý tứ với em.”
“…” Nam Chi mỉm cười, nhân tiện gạt cánh tay đang cầm nắm lấy tay mình của Văn Oanh Oanh: “Có thể là do ảo giác của cô.”
Cô ra khỏi nhà vệ sinh, Văn Oanh Oanh cũng theo sau, bám phía sau cô không có ý định buông tha.
“Tôi còn nghĩ em chạy luôn rồi.” Chu Tự Bắc thấy Nam Chi ra cũng cười nói.
Nam Chi còn chưa nói chuyện, Văn Oanh Oanh đã nói trước: “Chu tổng, tôi tên Văn Oanh Oanh, chúng ta thêm phương thức liên hệ để làm quen chút đi, tôi bảo đảm làm anh vừa lòng.”
Vẻ mặt Chu Tự Bắc không thay đổi, trực tiếp dắt tay Nam Chi bên cạnh, lạnh giọng nói: “Hiểu không?” ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đại não Nam Chi sụp đổ tại chỗ, lòng bàn tay vừa khô lại vừa ấm của Chu Tự Bắc vừa chạm qua, làm bàn tay vừa nhúng qua nước lạnh của cô lại nóng lên. Độ ấm này còn truyền lên đến tận tim, sau đó lại dần dần hướng lên trên. làm gương mặt ửng đỏ vốn đã không còn nữa, lại lần nữa đỏ lên.
Văn Oanh Oanh tiếc nuối thở dài một hơi, ngay sau đó nhìn Nam Chi: “Trách không được chị vẫn luôn không muốn giới thiệu cho em, hoá ra là trộm chiếm. Nếu Chu tổng không được, chị giúp em liên hệ với Bạc Kiến Từ được không? Em nghe nói anh ta độc thân.”
Vẻ mặt Nam Chi phức tạp nhìn Văn Oanh Oanh, người này nghĩ cô là bà mai sao, còn giật dây.
Chu Tự Bắc nhíu mày nhìn về phía Văn Oanh Oanh, ý tứ cảnh cáo ở đáy mắt cũng rất rõ ràng.
Sắc mặt Văn Oanh Oanh cứng đờ, cô ta không dám nhìn Chu Tự Bắc nên đành phải nhìn về phía Nam Chi, sự thân mật trong giọng nói cũng đặc biệt rõ ràng: “Chị yên tâm, em đi ngay đây, với lại sẽ tuyệt đối không nói bất kể chuyện gì nhìn thấy ở đây.”
Nam Chi nhìn bóng dáng Văn Oanh Oanh rời đi, trong lúc nhất thời lại có một ấn tượng khác với cô ta, thông minh hơn so với Tả Mộng Vũ.
Chu Tự Bắc nhìn tay đang nắm chặt của hai người, cũng không vội buông ra: “Đi thôi, chúng ta phải quay về rồi.”
Sau khi Nam Chi hoàn hồn thì sắc mặt lập tức biến đổi, nhớ tới hai người còn đang nắm tay, lưng cô cứng lại, cô không suy nghĩ nhiều vội vàng rút tay về.
Chu Tự Bắc nhìn lòng bàn tay trống rỗng, có hơi chưa đã thèm, mở miệng nói: “Dùng xong rồi bỏ đi, có hơi vô tình đấy.”
Nghe thấy lời nói này, Nam Chi thiếu chút nữa phì cười: “Không phải tôi giúp anh loại bỏ hoa đào sao?”
“Cho nên lúc nãy nói có tâm tư cũng là giả sao?” Chu Tự Bắc hỏi. ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nam Chi nhất thời sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào. Lúc nghe được Tả Mộng Vũ muốn có số điện thoại của Chu Tự Bắc thì phản ứng đầu tiên của cô là tức giận.
Chu Tự Bắc nhướng mày: “Em thật sự không thể có tâm tư không thuần với tôi sao?”