Sáng hôm sau, Hero đã theo lời kẻ kia tới sân bay Snowhand, một tiếng nữa tổng thống mới tới, nhưng toàn bộ sân bay đã được phong tỏa nghiêm ngặt. Hero bị thu huy hiệu và súng nên không thể ngang nhiên đi vào.
Đối với một cảnh vệ xuất sắc như cậu mà nói, việc thông qua tầng phòng vệ kia không có gì là khó.
Hero chỉ mất một phút đã vào trong sân bay một cách êm nhẹ nhất, đúng lúc chuông điện thoại lại reo.
“Alo”
[“Làm rất tốt. Bây giờ ngươi phải nghe lệnh của ta. Nếu kháng lệnh, ngươi đừng mong tổng thống sẽ an toàn đâu”]
Hero có chút lưỡng lự, nhưng vẫn đáp ứng. Kẻ kia trong tối, mình ngoài sáng. Tốt nhất cậu vẫn nên cẩn thận hơn.
[“Trong khu vực ngồi chờ ở hàng ghế màu đỏ có một cái thùng rác, trong đó có một gói đồ. Cho ngươi năm phút, mau tìm ra nó”]
Hero vô cùng khẩn trương, vừa tránh hệ thống an ninh vừa tìm nơi muốn đến. Bốn phút trôi qua, Hero đến khu vực ngồi chờ, không kịp thở một hơi liền đi tìm gói đồ.
Đã tìm thấy, thời gian hoàn chỉnh năm phút, trong headphone lại vang lên giọng nói:
[“Ngươi mở nó ra đi”]
Hero nhìn bọc đen trên tay, bắt đầu mường tượng bên trong sẽ là cái gì. Có khi nào là bom không? Đây không phải vụ đầu tiên, hai năm trước cũng đã xảy ra trường hợp như vậy, và đội cảnh vệ của cậu đã hi sinh mất ba người.
[“Mau mở ra”]
Hero giật mình mở gói đồ. Thật may là không phải bom, nhưng cũng chả kém bom là mấy – súng lục hệ tân tiến nhất và ống giảm thanh.
[“Thấy rồi phải không? Lắp ống giảm thanh vào súng đi”]
Hero cứ như vậy mà làm theo. Kẻ đó dường như có thể quan sát được mọi hoạt động của cậu, hắn ở nơi nào?
[“Lẻn ra khu vực sân bay, tìm một chỗ tốt nhất để ẩn thân, ta và ngươi sẽ cùng chơi một trò chơi”]
Hero tìm một nơi thật tốt để ẩn thân, thần kinh cứ căng ra theo thời gian. Cậu có cảm giác, sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra.
Sân bay Snowhand, 8.00 AM
Hàng loạt xe limo đen đỗ trước cửa sân bay. Tại xe chính giữa bước xuống là một người đàn ông trung niên mang tư thái nghiêm nghị cùng chính trực, xung quanh ông là một đoàn người mang cảnh phục nghiêm trang, cùng nhau tiến vào trong.
“Cảnh vệ Uknow, sao ta không thấy Jae Joong?” Người đàn ông trung niên kia hẳn nhiên chính là tổng thống của Đại Hàn Dân Quốc – Kim Jae Suk, ông quay sang hỏi một trong những cảnh vệ bên cạnh.
“Cảnh vệ Hero bị ốm nên không thể tham gia chuyến đi lần này thưa ngài”Uknow cũng tôn kính đáp lại.
“Vậy sao? Jae Joong là một cảnh vệ xuất sắc, nhưng cũng là cháu trai ta yêu quý nhất, mong cậu có thể chú ý nó một chút”
Cho dù là một tổng thống, Kim Jae Suk bất quá cũng chỉ là một ông chú quan tâm tới đứa cháu của mình. Uknow đương nhiên hiểu điều đó, liền gật đầu:
“Ngài yên tâm, tôi sẽ chú ý tới cậu ấy”
Tại nơi ẩn nấp, Hero đã nhìn thấy tổng thống cùng đoàn người hộ tống, bất an trong lòng càng ngày một dâng cao.
[“Trò chơi bắt đầu rồi đấy. Nhiệm vụ của ngươi là, trong vòng năm phút tìm ra ta. Gợi ý, ta đang ở trong đoàn người kia”]
Hero nhíu mày. Trong đoàn người trừ tổng thống còn hai tám người, một nửa là cảnh vệ, còn lại là các bộ trưởng và phó bộ trưởng. Năm phút thôi sao, quá ít.
Mà khoan đã, Hero chợt mỉm cười. Kẻ kia biết cậu có dị năng, vì thế phạm vi chỉ còn lại bốn người.
[“Còn hai phút, ngươi mau nói đáp án đi nào”]
Không được, đây có khi nào là bẫy không? Hắn căn bản không ở trong đoàn đó, hắn chỉ muốn cậu trở thành hung thủ thôi.
[“Game over”]
PHẬP. Tiếng đạn xé gió bay tới bắn trúng cánh tay tổng thống. Những cảnh vệ vô cùng căng thẳng, đứng thành tấm chắn ở tứ phía. Uknow đỡ lấy tổng thống, một tay cầm chặt vết thương rồi hét lớn:
“Gọi xe cứu thương cùng bộ phận an ninh, khẩn trương”
Mọi người đều rối như tơ vò. Vụ việc này cực kì nghiêm trọng, bộ phận an ninh và cơ quan cảnh vệ không tránh khỏi quan hệ. Chỉ sợ chuyện này sẽ tạo ra làn sóng náo loạn lớn.
Hero từ khoảnh khắc nhìn viên đạn ghim vào cánh tay tổng thống thì gần như chết lặng. Ông là người mà cậu phải dùng cả tính mạng để bảo vệ, và cũng là người chú cậu kính trọng nhất.
Hero mặc kệ tất cả, chạy thật nhanh tới chỗ Han Jae Suk. Mọi người thấy Hero xuất hiện nơi này thì kinh ngạc, nhưng điều kinh ngạc hơn cả là khẩu súng trong tay cậu.
“Hero, em…” Uknow sửng sốt nhìn Hero. Cậu là người ám sát tổng thống sao?
Hero giật mình, trên tay cậu vẫn cầm khẩu súng lạnh băng, cười nhạt. Một kế hoạch thật hoàn hảo, chỉ cần vài bước liền khiến cậu trở thành đối tượng ám sát tổng thống. Hero cậu đã thua hắn.
“Bắt cậu ta lại, đem về cơ quan điều tra” Bộ trưởng bộ an ninh lạnh lùng lên tiếng. Xe cứu thương vừa hay tới nơi. Cũng may là đạn chỉ bắn trúng tay, sơ cứu kịp thời nên không nguy hiểm tới tính mạng, tổng thống ngay lập tức được đưa đi.
Hai cảnh vệ đi tới tước súng của Hero và còng tay cậu lại, Uknow tới trước mặt cậu, lạnh lùng nói:
“Tôi không tin em lại làm chuyện đó. Tổng thống là người chúng ta phải bảo vệ, em không nhớ sao?”
“Người biết rõ tôi có dị năng trong cơ quan cảnh vệ chỉ có bốn người” Giọng nói của Hero cũng lạnh không kém, anh mắt như không có tiêu cự nhìn phía trước.
“Em nói gì vậy?” Uknow nhíu mày.
“Micky hôm nay không tới, Max và Xiah không biết tôi là cháu trai tổng thống” Giọng Hero vẫn đều như cũ.
“Kim Jae Joong!” Uknow lay lay người Hero, trong mắt thập phần lo lắng.
“Jung Yun Ho, kế hoạch thật hay, tôi thua rồi” Hero nhắm hai mắt lại, để mặc hai cảnh vệ giải mình đi.