Sự Thân Mật Bất Ngờ

Chương 56




Thân Nhiên nói xong thì người trước mặt dường như tỉnh táo lại, hắn im lặng hồi lâu, cũng không nhúc nhích.

Tay trái của cậu vẫn chống vào ngực Triệu Tế Vũ, lòng bàn tay có thể cảm nhận được sự bất an của hắn, dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng nhịp tim của Triệu Tế Vũ đập rất nhanh, đôi mắt sau tròng kính nhìn chằm chằm cậu, dù cậu có quay đầu né tránh thì vẫn cảm nhận được ánh mắt rõ ràng ấy.

Chịu đựng một lúc, Thân Nhiên không thể ngồi yên được nữa, nhưng chưa kịp đứng vững thì cậu đã bị Triệu Tế Vũ kéo vào lòng, để cậu ngồi lên người hắn rồi vòng cánh tay vòng qua eo cậu, Triệu Tế Vũ nắm cằm cậu ép cậu phải nhìn hắn.

"Cho tôi lý do."

Thân Nhiên nhìn vào mắt Triệu Tế Vũ, sau đó cậu mới nhận ra, không phải do cậu tưởng tượng ra mà Triệu Tế Vũ thực sự đã tỉnh táo hắn.

Lý do từ chối quá khó để giải thích, Thân Nhiên cũng không muốn nói nữa, cậu muốn gỡ vòng tay trên eo mình ra nhưng làm cách nào cũng không gỡ được, thấy cậu không trả lời, Triệu Tế Vũ im lặng giữ lấy gáy cậu hôn lần nữa.

Hơi thở nóng hổi lại quấn lấy cậu, Thân Nhiên lập tức muốn tránh đi, nhưng Triệu Tế Vũ lại không cho cậu cơ hội, tiếp tục đưa lưỡi vào. Ánh mắt Thân Nhiên nóng rực, lúc cậu thật sự nóng nảy thì tàn nhẫn cắn một cái, Triệu Tế Vũ bị đau nên nhanh chóng dừng lại, lùi ra sau một chút.

Hoa phượng vì hành động này mà rơi xuống đất rồi bị giẫm lên, nhưng cả hai đều không có ý định để ý đến chùm hoa đỏ rực đó.

Triệu Tế Vũ nhìn Thân Nhiên, trong mắt hắn tràn đầy tức giận, Thân Nhiên thở hổn hển, trong miệng vẫn còn mùi gỉ sét của máu.

Cậu nghĩ lại vừa rồi mình cắn Triệu Tế Vũ dù khóe miệng hắn không có chút máu nào nhưng mắt lại đỏ hoe.

Cậu muốn hỏi Triệu Tế Vũ có bị thương không, nhưng lời treo bên miệng, cậu lại chợt nhận ra rằng sự quan tâm như vậy đã không còn phù hợp nữa.

Cậu không muốn ở lại đây nữa, vừa quay người bước đi thì đã bị chặn lại.

Triệu Tế Vũ cũng đứng lên, đầu lưỡi hắn đau âm ỉ, hắn nuốt máu tanh trong miếng xuống, trầm giọng hỏi: "Sao lại muốn trốn tránh tôi?"

Lối ra của sân vận động cách đó không xa bị bóng tối bao phủ, cho dù nhìn không rõ nhưng đó là chỗ Thân Nhiên sắp đi tới. Nhìn vào màn đêm, cậu đè nén cảm xúc, lạnh lùng nói: "Tôi không có, cậu đừng tự mình đa tình nữa."

Khi trở lại ký túc xá, năm người còn lại vẫn đang cầm điện thoại di động. Trong đó có Dương Nghị, bạn cùng lớp với Thân Nhiên, cậu ta đang nằm trên giường thì nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên nhìn. Thân Nhiên đi vào cũng không chào hỏi ai mà đi thẳng vào phòng tắm của ký túc xá.

Tắm một lúc lâu, Thân Nhiên giơ tay định lấy dầu gội, nhưng không chạm vào được chai dầu gội, khi mở mắt ra cậu mới nhớ ra mình không còn ở nhà Triệu Tế Vũ nữa, ở đây không có hộp đựng đồ vệ sinh cá nhân, chỉ có một mảng tường lát gạch trống trơn.

Cảnh tượng vừa rồi ở sân vận động bất chợt hiện lên trước mắt, cậu lắc đầu thật mạnh, tắm xong liền đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, cậu đặt đồng hồ báo thức và mở WeChat để kiểm tra tin nhắn chưa đọc. Mỗi nhóm chat đều chứa đầy nội dung liên quan đến việc đăng ký lớp học và tham gia câu lạc bộ, cậu liếc nhìn qua rồi trượt ngón tay xuống, dừng lại ở ảnh đại diện WeChat của Triệu Tế Vũ.

Không biết người đó đã về nhà chưa, tuy uống say nhưng rõ ràng sau đó đã tỉnh táo và có thể tự mình đi về.

Mùi kem đánh răng trà xanh đọng lại trong miệng cậu, đây là loại kem đánh răng cậu vẫn hay dùng, không phải kém đánh răng hương lý chua đen mà Triệu Tế Vũ thích. Tương tự, đồ dùng vệ sinh cá nhân hằng ngày cậu đang dùng có mùi biển cả thanh mát, khác hoàn toàn với mùi bạc hà và hoa cát cánh độc đáo trên người Triệu Tế Vũ.

Sự khác biệt này giống như khoảng cách thân phận rất lớn giữa họ, cũng giống như thái độ của Ngụy Kỳ đối với cậu, cho rằng nếu cậu mua một cái bánh đắt tiền thì chỉ có thể là tiêu tiền của Triệu Tế Vũ.

Tuy cậu thật sự không muốn thừa nhận, nhưng trong khoảng thời gian cậu sống ở nhà Triệu Tế Vũ, dù là đi chơi hay đi ăn đều do Triệu Tế Vũ sắp xếp hết, cậu cũng có tự tiết kiệm và có thể chia đều với Triệu Tế Vũ nhưng hắn chưa bao giờ đồng ý.

Cậu hiểu Triệu Tế Vũ đang quan tâm đến mình, trước đây họ chỉ là bạn bè, sự khác biệt không rõ ràng, nhưng hiện tại mối quan hệ của họ đã không còn bình đẳng nữa, sự chênh lệch này giống như một thanh kiếm treo lơ lửng sau lưng cậu, khiến cậu cảm thấy khó chịu, càng để ý lại càng thấy phiền lòng.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại trong bóng tối một lúc lâu, mắt cậu bắt đầu mờ đi nên cậu tắt điện thoại và ép mình đi ngủ.

Hiện tại đã quyết định rồi, không được quay đầu hối hận.

Sáng hôm sau đến cửa hàng tiện lợi, Thân Nhiên vừa nói "chào buổi sáng", vẻ mặt Hứa Điềm giống như đang nhìn thấy một con gấu trúc khổng lồ: "Sao nhìn cậu hốc hác thế, cả đêm qua không ngủ đúng không?"

Hứa Điềm luôn chăm sóc cậu rất tốt, lúc nói chuyện cô đưa tay ra đặt lên trán cậu, cậu đi vòng qua quầy thu ngân nói: "Ngủ không ngon là vì chuyển đến ký túc xá mới."

Hứa Điềm vào năm học muộn hơn cậu, cô vẫn đang còn nghỉ, cô nghe xong liền lẩm bẩm: "Ài, bọn chị cũng phải chuyển phòng ký túc xá, không biện bạn cùng phòng mới sẽ thế nào nữa, hy vọng đừng gặp trúng mấy người giống như mấy người hiện tại."

Thân Nhiên không có tâm trạng nói chuyện, liền đeo tạp dề vào chuẩn bị làm việc. Hứa Thiên thấy cả buổi sáng cậu đều uể oải, cũng không phải là do ngủ không ngon nên lấy điện thoại và gửi tin nhắn WeChat cho Triệu Tế Vũ: [Hôm nay Thân Nhiên tâm trạng rất kém, hai người không phải lại cãi nhau nữa đấy chứ?]

Lần trước Hứa Điềm gửi tin nhắn cho Triệu Tế Vũ cũng hỏi những câu hỏi tương tự, nhưng lần này mãi đến buổi chiều mới nhận được hồi âm.

Hứa Điềm cảm thấy kỳ lạ, vừa kiểm hàng vừa hỏi han Thân Nhiên, vẻ mặt cậu rõ ràng không được tự nhiên, cố tình chuyển chủ đề. Hứa Điềm có thể nhận ra lần này thực sự đã cãi nhau rồi, cô không hỏi Thân Nhiên nữa mà gửi một bức ảnh khác cho Triệu Tế Vũ. Giống như lần trước cô chụp ảnh phía sau, trong lúc kiểm đếm, Thân Nhiên mất tập trung, không chú ý nên dao rọc giấy cắt vào hổ khẩu* tay phải.

*khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Hứa Điềm nghĩ rằng Triệu Tế Vũ sẽ nhanh chóng trả lời, nhưng không ngờ tới 8 giờ tối hắn mới nhắn lại: [Sao cậu ấy lại bị thương rồi? Có nghiêm trọng không]

Hứa Điềm đang cùng bạn bè ăn lẩu, cô buông đũa xuống, hai tay gõ bàn phím: [Anh hai à, cậu không nhìn lại xem tôi gửi tin nhắn lúc mấy giờ đi, cậu chơi trò trốn tìm đấy à.]

Triệu Tế Vũ không giải thích mà hỏi lại: [Cậu ấy ổn chứ?]

[Không sao, đã xử lý vết thương từ lúc đó rồi, nhưng suốt cả ngày cậu ấy luôn mất tập trung, lần này hai người cãi nhau thật rồi.]

Triệu Tế Vũ nhìn chằm chằm mấy chữ này, hắn im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi chú Ngô bưng cháo đến bên giường nhắc nhở: "Ngồi dậy ăn một chút rồi uống thuốc."

Chú Ngô mang lên cháo kê nấu sò điệp, rất bổ dưỡng cho dạ dày, đáng tiếc Triệu Tế Vũ liếc nhìn liền quay đi: "Không muốn ăn, mang đi đi."

"Không thể không ăn", chú Ngô kiên trì, "Cậu đã ngủ cả ngày rồi, đêm qua còn nôn rất dữ dội, nếu không ăn một chút sẽ không chịu nổi đâu."

Triệu Tế Vũ vẫn muốn từ chối, nhưng tin nhắn tiếp theo của Hứa Điềm lại đến: [Cậu có nghiêm túc với cậu ấy không vậy? Lúc trước khi hẹn hò với Lý Đình tôi còn chưa bao giờ thấy tâm trạng cậu ấy thất thường như vậy, đừng phù lòng cậu ấy, mấy tên cặn bã sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.]

Sau tin nhắn này là một sticker hình chó con cào cửa.

Những lời này nhắc nhở Triệu Tế Vũ, hắn bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua.

Lúc đó hắn đang say, nhưng không hề mất trí nhớ, lúc đầu khi hai người hôn nhau, phản ứng của Thân Nhiên là say đắm không kìm nén được, tại sao vừa hôn xong lại đẩy hắn ra? Còn nói rằng sẽ không thích hắn.

Chẳng lẽ vì hắn và Du Tuyết Đồng còn dây dưa nên Thân Nhiên mới để ý, cho rằng hắn chỉ muốn chơi đùa?

Nghĩ đến đây, Triệu Tế Vũ ngồi dậy, cầm lấy bát chú Ngô đưa tới.

Sau khi ăn cháo và nằm một lúc, cơ thể hắn cuối cùng cũng hồi phục. Đêm qua hắn nôn mấy lần, mãi đến sáng mới ngủ, thấy vẫn còn sớm, hắn gửi tin nhắn cho Du Tuyết Đồng, hỏi cô có rảnh không.

"Tôi đang đi mua sắm, cậu đến đây đi." Tâm trạng của Du Tuyết Đồng rất tốt, cô mỉm cười trả lời.

Triệu Tế Vũ thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài, hai người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê ở phố Trung Hoa, khi Triệu Tế Vũ đến, hắn thấy cô đang ngồi một mình trong quán, bên cạnh là bảy tám túi đồ đặt trên ghế.

"Để tôi gọi cho cậu một cốc mới nhé, món Latte tuyết này ngon lắm." Du Tuyết Đồng chỉ vào cốc cà phê đặt trước mặt.

Bụng Triệu Tế Vũ vẫn còn khó chịu, nên không muốn uống: "Hôm nay tôi tới gặp cô để nói một chuyện rất quan trọng."

"Ừm, cậu nói đi." Du Tuyết Đồng đặt cốc cà phê xuống, nhìn hắn.

Trên đường đến đây Triệu Tế Vũ đã suy nghĩ rồi, hắn nói: "Quan hệ giả vờ của chúng ta có thể kết thúc sớm hơn không?"

Du Tuyết Đồng có chút kinh ngạc, sau đó mới kịp phản ứng: "Bên cậu có vấn đề gì xảy ra à?"

Triệu Tế Vũ không có ý giấu diếm chuyện của Thân Nhiên, nhưng hắn cũng không muốn mọi người đều biết chuyện này nhanh như vậy, hắn nói: "Đúng là có chút chuyện xảy ra."

Du Tuyết Đồng nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên cười lớn: "Tế Vũ, có phải cậu có người mình thích rồi phải không?"

Người đối diện nhìn xung quanh, sau đó quay lại, ngay lúc Du Tuyết Đồng cho rằng hắn sẽ che giấu thì hắn hắng giọng hỏi: "Rõ ràng vậy à?"

Du Tuyết Đồng lại cầm cốc cà phê lên: "Là quá rõ ràng luôn ấy chứ, chắc ông nội cậu chưa biết đâu nhỉ, cậu phải chú ý hơn nhiều đó."

Triệu Tế Vũ không nói gì, hắn gọi một cốc ca cao nóng.

"Tôi có quen người cậu thích không vậy?" Du Tuyết Đồng tò mò hỏi.

Triệu Tế Vũ nhìn cô cắn ống hút thì trả lời: "Cậu ấy cũng thích cắn ống hút giống cô lắm đấy."

Du Tuyết Đồng hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thói quen này không phân biệt nam nữ, chẳng lẽ là Thân Nhiên sao?"

Triệu Tế Vũ bị nghẹn, tuy hắn nhanh chóng che đậy cảm xúc nhưng Du Tuyết Đồng vẫn nhạy bén nhận ra, cô cười tựa lưng vào ghế: "Tôi biết ngay mà."

Triệu Tế Vũ thấy không cần giấu diếm chuyện này nữa, thì hỏi: "Làm sao cô biết được?"

"Tôi đi du học nhiều năm như vậy, cậu nghĩ xung quanh tôi không có những người bạn như vậy sao?

Du Tuyết Đồng cười, sau đó nói tiếp: "Thật ra biểu hiện của các cậu rõ ràng lắm đấy."

Triệu Tế Vũ nghĩ tới cảnh tượng khi cô gặp Thân Nhiên, sau đó nghe cô chủ động tiết lộ đáp án: "Vào đêm lần đầu tiên gặp Thân Nhiên, cậu bảo tôi ngồi ở ghế sau này, lúc đó tôi đã cảm thấy kỳ lạ. Sau đó lại tới chuyện cà vạt, cậu chọn trúng cái cà vạt Thân Nhiên chọn, sau đó còn nói muốn nói chuyện riêng với cậu ấy nữa."

Du Tuyết Đồng nói tiếp như thể nhìn thấu hết mọi chuyện: "Lúc trở lại xe thì cậu thắt cà vạt rồi, tâm trạng còn rất tốt, cả đêm hôm đó ai đến chúc rượu cũng kiên nhẫn đáp lại."

Triệu Tế Vũ hiếm khi lộ ra vẻ mặt khó chịu, Du Tuyết Đồng cũng không để ý, hắn thấy chính mình còn không để ý tới những chi tiết này thì nói: "Con gái các cô có phải rất giỏi quan sát không?"

"Còn có người khác phát hiện nữa à?" Du Tuyết Đồng lại bắt đầu có hứng thú, "Ai thế? Chắc không phải mấy người Ôn Lâm đâu nhỉ?"

Mặc dù chuyện giữa hắn và Thân Nhiên đã bị Hoàng Tuế Hủ và mấy người bạn phát hiện rồi, nhưng họ đều hiểu tầm quan trọng của vấn đề nên chưa bao giờ nhắc với người khác, ngay cả bạn cái cũng vậy. Hắn lắc đầu, không nhắc đến tên Hứa Thiên: "Người này cô không biết đâu."

Trong lúc trò chuyện, nhân viên mang cacao nóng đến, mùi sô cô la thơm nồng lan tỏa, Du Tuyết Đồng dường như nhớ ra điều gì đó: "Vậy hai người đã ở bên nhau rồi à?"

Triệu Tế Vũ vừa chạm môi vào cacao ngọt đậm mà chẳng khác nào uống phải thuốc đắng, hắn đặt cốc xuống.

Du Tuyết Đồng hỏi: "Không phải à?"

Ca cao nóng phản chiếu ngọn đèn pha lê trên tường, Triệu Tế Vũ nhìn chằm chằm vào ánh sáng lung linh trong cốc, đôi mắt hơi mất tập trung, phải một lúc sau hắn mới nặn ra được một nụ cười miễn cưỡng: "Tôi bị từ chối rồi."

Nhìn vẻ mặt của hắn, Du Tuyết Đồng cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô thay đổi giọng điệu đùa cợt, nghiêm túc ngồi thẳng dậy: "Sao lại như vậy?"

"Không nói nữa," Triệu Tế Vũ đứng lên, "Nếu cô đồng ý rồi thì tôi sẽ chọn thời điểm thích hợp để nói cho ông nội biết chuyện chúng ta chia tay."

"Được rồi, đến lúc đó cứ nói trước với tôi một tiếng." Du Tuyết Đồng cũng đứng dậy, muốn an ủi hắn thêm vài câu, nhưng hắn lại quay người bỏ đi.

Trở lại xe, Triệu Tế Vũ hút một điếu thuốc rồi lái xe tới ký túc xá của trường.