Sự Thân Mật Bất Ngờ

Chương 18




Thân Nhiên đang đặt tay trên đầu gối, nghe hắn nói xong thì bật cười, cậu chống tay đứng dậy, nói: "Đừng nói là bạn bè cậu tới đây chỉ để dùng máy rửa bát thôi nhé."

Triệu Tế Vũ cũng cười nói: "Bọn họ không được như cậu đâu, cậu là người đầu tiên chủ động giúp tôi dọn dẹp."

Từ nhỏ Thân Nhiên đã quen làm việc nhà, từ nấu ăn, rửa bát đến lau sàn. Cậu đứng ở bồn rửa chén bắt đầu tráng sơ qua bát đĩa, còn Triệu Tế Vũ thì mở tủ lạnh lấy đĩa dưa hấu mà chú Ngô đã cắt sẵn.

Triệu Tế Vũ dùng nĩa ăn một miếng, nói: "Dưa hấu chú Ngô mua hôm nay cũng rất ngon, vừa ngọt vừa mát."

Trước đây, khi cha Thân Nhiên còn sống, buổi tối ngày hè, ông thường dẫn cậu ra ngồi ngoài sân hóng mát. Hai cha con cùng cầm nửa quả dưa hấu ướp lạnh, dùng thìa múc ăn, còn mẹ cậu không thích ăn dưa hấu nên chỉ ngồi bên cạnh quạt quạt đuổi muỗi cho cậu, nếu không da thịt non mềm của cậu sẽ bị muỗi đốt đến đỏ bừng mất.

Nhìn vật nhớ người, ký ức năm đó ùa về trong tâm trí cậu. Nghĩ lại thì mấy năm nay cậu cũng ít khi ăn dưa hấu.

Triệu Tế Vũ ăn được ba miếng, thấy cậu vẫn đang nhìn chăm chú đĩa dưa hấu, hắn bèn dùng nĩa găm một miếng đưa lên miệng cậu: "Ăn thử đi, rất mọng nước."

Thân Nhiên muốn từ chối nhưng Triệu Tế Vũ đã đưa miếng dưa hấu đụng vào môi cậu, nước dưa hấu tràn vào giữa môi cậu, đầu lưỡi nếm được vị ngọt mát lạnh, khiến cậu vô thức mở miệng ra.

Triệu Tế Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: "Thế nào? Rất mọng nước phải không? "

Thân Nhiên gật đầu, nuốt miếng dưa hấu xuống rồi nói: "Đúng là rất mọng nước, chú Ngô chọn dưa hấu rất ngon."

Triệu Tế Vũ cười cười, lại găm một miếng nữa đưa tới đút cho cậu: "Ngọt thì ăn thêm mấy miếng nữa đi, một mình tôi ăn không hết, để qua đêm thì lại dễ hỏng."

Lần này Thân Nhiên không ăn, cậu nghiêng đầu tránh đi: "Cậu cứ để xuống đi, tôi làm xong rồi ăn."

Triệu Tế Vũ cũng không ép cậu nữa, hắn vừa nhìn cậu tráng bát đĩa vừa làm vẻ bâng quơ, hỏi: "Lần này sao tự nhiên cậu lại đi chơi ở Tây An vậy?"

"Tôi vốn đã lên kế hoạch sẽ đi chơi trong kỳ nghỉ hè rồi", Thân Nhiên giải thích, "Tôi có một người bạn cũng đặt chỗ đi chơi ở Tây An nên tôi đi theo luôn."

"Tây An cũng khá ổn."

"Đúng là rất đáng để tới du lịch, trước giờ tôi luôn nghe giảng viên nói về các viện bảo tàng ở đó. Lần này đi chơi tôi được tận mắt tham quan, bảo tàng rộng đến mức tôi suýt đi lạc, trong một buổi không thể xem hết được các khu trưng bày."

"Sao không đi Lạc Dương?"

Thân Nhiên vừa xếp gọn bát đĩa đã tráng nước sang bên cạnh, lắc đầu trả lời: "Mọi người không mấy hứng thú với Lạc Dương, cũng không có ai trong nhóm học chuyên ngành lịch sử, lần sau tôi định đi một mình."

Triệu Tế Vũ nói: "Tôi cũng chưa đi bao giờ, khi nào có thời gian tôi cũng muốn tới đó chơi."

Thân Nhiên hơi tò mò về vấn đề này, cậu hỏi: "Cậu vì yêu thích lịch sử nên mới chọn làm chuyên ngành đại học à?"

Triệu Tế Vũ đặt nĩa xuống, rồi rút khăn ướt lau miệng: "Cũng không hẳn là yêu thích, tôi có một người chú là giáo sư lịch sử, tôi không muốn học quản lý tài chính nên chọn ngành lịch sử một cách tình cờ thôi."

Thân Nhiên chọn chuyên ngành Lịch sử vì cậu rất quan tâm đến lịch sử Trung Quốc. Tuy nhiên, trong lớp của cậu cũng có khá nhiều sinh viên giống như Triệu Tế Vũ, chọn đại một ngành học, ngành nào cũng như nhau.

Cậu lại nói: "Như vậy cũng tốt, muốn làm gì cũng được tự do, không bị gò bó."

Triệu Tế Vũ dựa vào bức tường phía sau, hắn nhìn bóng lưng cậu rồi nói: "Thật ra vào mỗi kỳ nghỉ đông, chú tôi đều đưa sinh viên đi thực tế để làm luận án, lúc nhỏ tôi có đi theo chú ấy vài lần, thấy khá thú vị."

Thân Nhiên cũng không quay đầu lại nhìn, cậu tráng xong cái đĩa cuối cùng rồi mới xoay người nói: "Cứ để vào đây hết à?"

Triệu Tế Vũ liếc thấy vẻ mặt cậu bình tĩnh tự nhiên thì chỉ rũ mắt đáp lời. Sau khi cho bát đĩa vào máy rửa chén, cậu quay sang cầm lấy đĩa dưa hấu Triệu Tế Vũ đưa sang rồi đến chỗ giá để dụng cụ bếp để lấy một cái nĩa mới.

Máy rửa bát hoạt động trong vòng 2 tiếng đồng hồ. Thân Nhiên ăn dưa hấu xong liếc nhìn thời gian, đã gần chín giờ rưỡi, cậu lo mình sẽ không bắt được chuyến xe buýt cuối cùng nên cậu xách ba lô lên đi về.

Triệu Tế Vũ muốn chở cậu về nhưng cậu từ chối: "Tôi tự đi về được."

"Cậu không rành khu này", Triệu Tế Vũ ngồi trên ghế thay giày ở lối vào, ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Để tôi đưa cậu về, dù sao tối nay tôi cũng rảnh."

"Thật sự không cần đâu", Thân Nhiên không muốn Triệu Tế Vũ biết chỗ ở hiện tại của mình nên cậu viện đại một lý do: "Tôi cũng không phải con gái, cậu còn lo tôi gặp chuyện gì à."

Triệu Tế Vũ buộc dây giày xong thì đứng lên: "Vậy để tôi đưa cậu xuống lầu, lúc nãy chúng ta đi từ tầng hầm lên, giờ cậu đi ra sảnh rất dễ bị lạc."

Lần này, Thân Nhiên không từ chối ý tốt của hắn nữa, hai người đi thang máy xuống tầng trệt, ra khỏi đại sảnh hoành tráng, đi qua vườn cây cảnh có đài phun nước thì trước mắt là quảng trường rộng lớn.

Khi đến nơi, Thân Nhiên nhìn thấy hai bên quảng trường đều có trạm xe buýt, cậu quay lại nói với Triệu Tế Vũ: "Cậu lên nhà đi, tôi đi đây."

Triệu Tế Vũ nói: "Được rồi, vậy cậu đi cẩn thận."

"Cảm ơn cậu đã tiếp đãi."

"Không có gì, cậu được hơn mấy đứa bạn của tôi nhiều, mấy người đó đều rất kén chọn."

Thân Nhiên không biết hắn đang nói đến loại bạn nào, nhưng cậu vẫn khiêm tốn mỉm cười, nói lời tạm biệt rồi bước nhanh đến trạm xe buýt. Triệu Tế Vũ đút hai tay vào túi quần, nhìn bóng lưng cậu một lúc rồi mới xoay người lên lầu.

Đến trạm xe buýt, Thân Nhiên đang xem lịch chạy của chuyến xe buýt cuối cùng thì mẹ cậu - bà Từ Huệ Quyên gọi đến.

Từ Huệ Quyên nghe thấy tiếng xe cộ qua điện thoại thì hỏi: "Thân Nhiên à, sao tối muộn rồi mà còn ở ngoài đường vậy?"

"Con vừa ăn tối với bạn xong, giờ chuẩn bị về đây." Thân Nhiên nói, "Có việc gì hả mẹ?"

"Đúng vậy", Từ Huệ Quyên vui vẻ nói: "Không phải con với Lý Đình định hè này đi chơi ở Dương Châu à? Đã qua nửa kì nghỉ rồi, sao vẫn chưa nghe nói gì vậy?"

Thân Nhiên nhìn đèn giao thông ở xa xa bên đường, mở miệng giải thích: "Cô ấy có việc, con đã đi Tây An với mấy đàn anh rồi."

"Vậy mà hai đứa không đi chơi chung, mẹ còn trông vài tấm ảnh chụp của các con đây."

"Lần sau đi ạ."

"Không sao, con chú ý sức khỏe của mình, có đi chơi hay đi làm thì đều phải ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ, đừng có suốt ngày ăn mì gói, chẳng có chất dinh dưỡng gì cả, nghe chưa?"

Mỗi lần gọi điện thoại, Từ Huệ Quyên đều lặp đi lặp lại mấy lời này, Thân Nhiên nghe đến quen tai, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn trả lời. Từ xa thoáng thấy xe buýt đã đến trạm, cậu chào Từ Huệ Quyên, hẹn lần sau sẽ nói chuyện tiếp rồi lên xe buýt, ngồi ở hàng ghế cuối cùng."

Lúc cậu quen Lý Đình, là Trịnh Minh Kim mồm năm miệng mười, làm chuyện cậu có bạn gái truyền tới tai mẹ.

Lúc đó Từ Huệ Quyên rất vui vẻ, nhất là khi thấy ảnh chụp của Lý Đình, bà khen Lý Đình xinh đẹp, phóng khoáng, nhắc cậu phải biết trân trọng người ta, ai dè quen nhau được hai tháng thì đã chia tay.

Cậu dựa vào cửa sổ xe, đeo tai nghe nghe nhạc. Sau khi ăn tối no nê ở nhà Triệu Tế Vũ, giờ lại ngồi trên chiếc xe buýt lắc lư, rất dễ buồn ngủ, cậu sợ lỡ trạm nên ngồi thẳng dậy nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Qua vài trạm dừng thì hai học sinh mặc đồng phục ngồi phía trước cậu xuống xe.

Lúc đầu cậu chỉ liếc nhìn qua, nhưng không ngờ, sau khi xuống xe, hai học sinh kia lại nắm tay nhau, còn quan sát xung quanh rồi mới đi về phía trước.

Thân Nhiên chăm chú nhìn hai đứa nhóc, chợt nghĩ trẻ con bây giờ phát triển nhanh thật, nhìn hai nhóc này chắc tầm lớp 11, 12, cậu tới năm hai đại học mới nắm tay con gái, còn chưa hôn môi con gái bao giờ, đúng là ông trời bất công mà.

Đang nghĩ về việc này thì một khuôn mặt chợt hiện lên trong tâm trí cậu.

Cậu chưa bao giờ hôn con gái nhưng nụ hôn đầu thì đã mất rồi. Cậu nhớ tới đôi môi xinh đẹp mềm mại đẫm nước dưa hấu của Triệu Tế Vũ, nhận ra bản thân đang suy nghĩ lệch lạc nên cậu lấy điện thoại ra lướt xem video để phân tán suy nghĩ.

Cậu trở về phòng ký túc xá, thay quần áo rồi đi tắm. Khi bước vào, cậu phát hiện trước đó có người ở trong này tự sướng, còn làm văng lung tung trên tường.

Cậu dùng vòi sen xối sạch mấy thứ dính trên tường, cố nhịn cảm giác ghê tởm rồi bắt đầu tắm rửa. Đến khi ngửi thấy hương chanh thanh mát của dầu gội thì cậu mới thả lỏng được. Giặt quần áo xong, cậu đặt đồng hồ báo thức rồi đi ngủ. Nhưng tên ngủ tầng dưới hơn nửa đêm mới mò về, loay hoay ồn ào hệt như tối qua.

Hai ngày liên tiếp không được ngủ ngon làm cậu rất khó chịu, sự rung lắc của giường tầng làm cậu nhớ đến chiếc giường trên du thuyền.

Cũng là lắc lư, cũng là ngủ cùng với người khác nhưng ở trên du thuyền thì cảm giác rất dễ chịu và thư giãn.

Thân Nhiên vùi mặt vào gối, nín thở một lát để bình tĩnh lại, tự nhủ bản thân cố gắng chịu đựng, khi năm học mới bắt đầu thì về lại ký túc xá ở trường là tốt rồi.

Trưa hôm sau, Trịnh Minh Kim gọi điện nhắc cậu tối đến câu lạc bộ bóng rổ họp vì huấn luyện viên đã sắp xếp một trận giao hữu, yêu cầu mọi thành viên trong đội dù có tham gia trận đấu hay không thì đều phải tích cực đóng góp.

Kể từ đầu kỳ nghỉ hè, cậu hiếm khi đến câu lạc bộ bóng rổ để luyện tập, huấn luyện viên cũng biết hoàn cảnh của cậu nhưng vẫn có vài lời phàn nàn. Thật ra cứ vắng mặt hoài như vậy không tốt chút nào nên cậu hứa sẽ đến câu lạc bộ khi tan ca làm. Nhưng khi cậu đến trường thì lại bị giảng viên gọi đi.

Cậu đến văn phòng giảng viên để điền hai bảng câu hỏi, xong xuôi thì cậu bước xuống cầu thang, đang định rời khỏi đây thì nghe ai đó gọi mình.

Giọng nói quen thuộc đến mức cơ thể cậu phản ứng theo bản năng, chưa kịp nghĩ đó là ai đã quay đầu lại.

Lý Đình mặc một chiếc váy trắng, hệt như một đóa hoa huệ xinh đẹp đang nghiêng người nhìn cậu.

Kể từ lần trò chuyện cuối cùng trên Wechat, Thân Nhiên chưa gặp lại cô lần nào.

Thân Nhiên đứng bất động tại chỗ, nhìn Lý Đình, hỏi: "Có chuyện gì?"

Lý Đình mím môi, một lát sau mới lên tiếng: "Chị sắp đi rồi, chúng ta có thể ngồi xuống trò chuyện một lát được không?"