Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc Của Hôn Nhân

Chương 8: Cô nhóc juvia




Anh này.



-Sao?- Hắn ngồi xuống đôi diện nó trong phòng khách.

-Em nghĩ sẽ đồng ý để họ làm phim.

-Thế à?

-Có thể đây sẽ là cơ hội tốt.

-Ừ.- Hắn nói lạnh tanh, có điều nó vẫn đang chú tâm vào kế hoạch sắp tới nên không nhận ra.

--------------------------------------------------------

-Giám đốc , Witch đã đồng ý về việc làm phim.- Cô thư kí hộc tốc chạy vào.

-Thật sao?- Quên mất đang nói chuyện với ai, ông đứng bật lên, cười toe.

-Gì vậy?- Anh lãnh đạm khiến giám đốc chột dạ ngồi xuống.

-Thật ra là thế này...- Ông giải thích cho anh nghe.

-Thế sao?

-Vâng nhưng cô ấy nói là muốn đích thân chọn lựa diễn viên.

-Sao lại thế được?- Anh hỏi.

-Cô ấy nói không muốn nhân vật của mình bị mất hình tượng trước khán giả.

Anh nhấp ngụm trà nóng rồi đặt cái tách men sứ xuống bàn.

-Thế thì cũng không tổn hại gì nhiều, tôi rất mong việc này mang lại lợi nhuận cho tập đoàn chính.

-Vâng, vâng...- Giám đốc xoa tay, cười cười.- Nhất định là như thế.

-Tôi từng nghe vài người bạn ở nước ngoài bảo họ đọc truyện của Witch trên mạng, và thấy rất hay.

-Vâng, phải ạ. Truyện của cô ấy gần như đứng đầu về lượng bán.

-Thế sao? Tôi rất muốn biết cô ấy như thế nào. Một người quen của tôi thích sách của cô ấy.

-Vâng, sắp tới buổi casting cô ấy sẽ có mặt, nếu công tử không phiền...

-Được, tôi sẽ tới.- Anh cười lạnh rồi đi khỏi phòng họp.

----------------------------------------------------------------

Ngày casting.

Quả nhiên tin tức báo chí đăng không sai. Để thực hiện bộ phim"Liệu anh có linh hồn?", hai công ty giải trí hàng đầu, 2 công ti đã bắt tay nhau. Những ngôi sao của hai bên nườm nượm kéo tới công ty QI để thử vai. Mà cũng đúng, chỉ cần có vai, thậm chí là vai nhỏ thôi nhưng trong phim làm tên truyện của Witch thì cũng đủ nổi tiếng rồi.

Đã vậy đạo diện kì này lại là Mira , đạo diễn có tiếng trong giới điện ảnh, phim nào qua tay chị đều thánh công vang dội. Thế mà không ham cũng lạ.

Trong đó, chỉ có gã là chán nản.

-Sao lại phải đi tham gia cái bộ phim này chứ?

-Công ty nói thì cứ đi thôi chứ sao?- Erza đi bên cạnh, nói.

-Rốt cuộc cái cô nàng Witch này ra sao mà có thể bắt chúng ta làm vậy nhỉ?- Gã chép miệng.

-Thôi phàn nàn đi.- Cô bẹo má gã, cười.

-Thôi nhá.- Gã nói.

-Biết rồi, giỡn chút mà cũng giận.

-------------------------------------------------

Mọi ngôi sao đều xuất hiện, cả ban quản lí của hai công ty, duy chỉ có nó và có lẽ cả anh vẫn chưa xuất hiện. Gã ngồi gác chân lên bàn không chút nể nang, nói:

-Tới trễ lắm rồi đấy.

Vừa dứt lời, cánh cửa bật mở.

Một cô gái đôi mũ len, đeo đôi kính râm, một sự phối hợp đồ chẳng hợp rơ chút nào cả bước vào.

-Xin lỗi, tôi tới trễ, đường kẹt xe quá.

Gã đang nghe gì thế này?

Cái giọng này lẽ nào của...

Mặt gã biến sắc.

Cô nhận ra ngay thái độ đó nên cũng nhìn kĩ về cô gái mới vào.

-Xin chào, tôi là Witch.- Cô ta tháo kính ra.

Một loạt tiếng ồ vang lên khi thấy rõ gương mặt Witch. Không ai ngờ Witch lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, lại còn rất trẻ.

Trông nó còn xinh hơn hẳn nhiều nữ diễn viên ở đây.

-Chúng ta sẽ làm việc với nhau nên tôi nghĩ không cần thiết phải che giấu khuôn mặt mình.- Nó cười.- Cảm ơn mọi người đã có hứng thú về kế hoạch này.

-Khoan đã, chẳng phải cô chính là...- Gã ngỡ ngàng.

Thái độ của cô cũng chẳng khác gì gã.

-Ơ?- Nó ngước lên nhìn.- Tôi quen biết người nổi tiếng như anh Jella sao?

Gã không hiểu, sao nó lại không nhận ra gã chứ? Hay là một người khác? Không,

chính là nó mà

-Sao? Nếu không có gì mời anh ngồi xuống.- Nó cười.

Lẽ nào không phải nó thật ư?

------------------------------------------------------

-Juvia, mau lên.- Anh giục.

-Tại em thấy mấy bông hoa đẹp quá.- Nhóc cười.

-Không hiểu sao em lại có thể là tiểu thư nhà họ Locker được nhỉ?- Anh nheo mày.

-Thôi nhá, đứng có xỏ xiên.

Quả thật nhìn nhóc chẳng có chút gì là tiểu thư cả, thậm chí chả có gì phù hợp

với cái tên Juvia đầy nữ tính. Nhóc khoác trên mặt bộ đồ tomboy cá tính,tóc cắt ngắn, gương mặt dễ thương nhưng không kém phần mạnh mẽ.

Điều nổi bật chính là đôi mắt tinh anh hiếm thấy dù nhóc chỉ mới 16 tuổi.

-Mà anh bảo hôm nay có thể em sẽ được gặp thần tượng của em sao?- Nhóc hỏi.

-Ừ.- Anh gật.

-Nếu không thì em sẽ giết anh đó.-Rồi...rồi...

----------------------------------------------------------

"Cạch"

Cửa mở lần nữa.

Mọi người đều ngạc nhiên khi đi bên anh là một cô gài lạ mặt.

-Chào mọi người.

Đồng loạt những quản lí cấp cao của hai công ty đứng dậy cúi đầu chào.Mấy ngôi sao diễn viên kia thấy thế cũng làm theo, trừ gã và cô, hai người duy nhất có sự kiêu ngạo của một ngôi sao nổi tiếng như mình.

Còn nó? Nó chỉ ngồi im, thậm chí còn không thèm quay lại nhìn họ.

-Cô là...- Anh ngạc nhiên còn hơn gã nữa.

-Anh là bạn của Gray?- Gã chột dạ, lẽ nào nó đang ở bên hắn sao?

Mà sao hai người họ cứ như chưa từng quen biết thế này?

-Cô là Witch ư?

-Thật sao?- Nhóc đứng im lặng nãy giờ bỗng hét toáng lên. Vội vàng chạy tới

bên chỗ ngồi còn trống cạnh nó, ngồi xuống, chụp lấy hai tay nó, mắt long lanh.- Em hâm mộ chị lắm đấy. Mấy đứa bạn bên Anh của em cũng thích truyện của chị trên mạng lắm đó.

Nó không biết nên làm thế nào trước một người có vẻ là fan cuồng của mình.

-E hèm...- Anh tằng hắng.- Juvia

-Thôi nào, cơ hội hiếm có của em đó.- Rồi nhóc quay lại nhìn nó, từ trong

cái túi xách đeo chéo một bên có kiểu cách mà chỉ có thể dành cho lũ con trai,

rút ra một cuốn sách có tựa "Forget me not".- Chị kí tên giùm em nhé!

-Được thôi.- Nó cười trước sự tự nhiên của cô nhóc này.

-Đây là ai thế hả thiếu gia Natsu?- Gã nói giễu cợt. Nó và anh như không quen biết nhau, còn cô nhóc này nữa chứ, thế là thế nào vậy hả?

Anh nhìn gã một chặp rồi giới thiệu:

-Đây là Juvia, 16 tuổi, cô ấy là con gái của tập đoàn lockser ở Đài Loan.- Mọi người ngạc nhiên, Locker là một tập đoàn lớn, hùng bá khắp châu Á.

Những tập đoàn lớn như Drangneel cũng phải kiêng nể tập đoàn đó khi hoạt động

tại châu Á- Cô ấy về đây vì đây là quê hương của mẹ cô ấy.

-Cô ấy với anh là thế nào nhỉ? Tò mò thật.- Gã cười.- Yên tâm,tôi không định bắn tin cho nhà báo đâu.- Gã phủi phủi tay.

-Uhm...cô ấy là...

-Tôi là vị hôn thê của anh ấy.- Nhóc cười nói thật ra nhóc đang giỡnTim nó chợt nhói lên.

Có gì đó như đang muốn xé toạt trái tim nó mà chui ra ngoài.

Không khí kì lạ bao phủ cả căn phòng.

-Ra thế.- Gã cười khẩy.

------------------------------------------------------------------

Cơn đau vẫn tiếp tục hành hạ nó trong suốt buổi casting.

Thi thoảng nhìn sang nhóc, nó thấy nụ cười tươi rói đó lại càng đau hơn,

đau khủng khiếp. Nó không nhận ra rằng mọi biểu cảm của nó giờ đây đều bị gã quan sát.

Gã cười hềnh hệch.

-Rõ ràng là cô ấy.

-Sao thế?- Cô hỏi.

-Không, mà làm ơn cho tôi hỏi cái câu chuyện "Liệu anh có linh hồn?"nội dung thế nào vậy?

Cô ngạc nhiên, gã đâu có hứng thú với việc này, lẽ nào do Witch?

Thật sự khi nó bước vô, cô đã ngỡ ngàng nhưng vì thái độ xa lạ của nó mà cô cho rằng biết đâu chỉ là người giống người. Nó mà cô từng gặp luôn lạnh lùng,ánh mắt buồn thăm thẳm chứ đâu giống nó bây giờ, ánh mắt lanh lợi,nụ cười tươi trên môi. Chắc chắn không thể là một, nhưng nếu thế thì sự giống nhau về ngoại hình thật đáng kinh ngạc.

-Kể về một chàng trai nhà giàu yêu một cô gái bình thường nhưng cha cô gái đó

lại là kẻ gây ra tai nạn giao thông hại chết bố anh. Anh ta vô cùng hận và gây ra đủ điều tệ hại với cô sau bộ mặt tử tế để trả thù.Cô gái biết rõ nhưng vẫn không nói gì, vẫn cứ im lặng dù sống trong tình cảnh như thế. Về sau họ vượt qua bao nhiêu sóng gió để đến với nhau.

-Ok, đưa tôi mượn tập kịch bản của cô.-Mời Jella.- Có tiếng gọi.

Gã mỉm cười đặc thắng như thể gã tin chắc mình sẽ đậu.

Đứng đối diện với nó, gã cười phong lưu.

Nó cười lại.

-Anh muốn diễn thử đoạn nào?

-Đoạn nào cũng được.

-Được thôi.- Nó cười nhạt, ánh mắt bất ngờ thay đổi.- Chuyện đó là thật sao?

- Ánh mắt nó trở nên tha thiết xen lẫn tuyệt vọng, nó nói như đang kiềm nén gì đó.

Cả căn phòng rộng lớn nhìn nó đấy khó hiểu.

Nó đang diễn, không, nó đang nhập tâm vào nhân vật của mình.

Gã hiểu ngay việc gì đang diễn ra.

Ánh mắt gã đanh lại, từng cơ mặt như căng cứng, giọng trở nên lạnh lùng:

-Phải.

Không khí im lìm. Trong thế giới riêng của câu chuyện đó giờ chỉ còn hai người,hai nhân vật trong câu chuyện.

Bất giác, nó cười, cười như muốn khóc.

-Em biết chứ.

-Sao?

-Em biết tất cả chứ, biết cả cái tội ác mà anh không thể thứ tha mà cha em đã gây nên.

-Vậy sao em...em còn...- Gã lắp bắp như thể đây chính là cuộc đời của gã,của gã chứ không phải của một nhân vật hư cấu.

-Vì cha em đã mất, em là con thì phải trả nợ thay cha mình.

-Em...

-Và vì em cũng yêu anh nữa.- Lần này, nó khóc thật,một giọt lệ nhỏ vương bên khóe mi nhưng không rơi xuống.

-Anh...anh xin lỗi...nhưng thật sự anh không thể,vì anh cũng là một người con nên anh không thể...

Nó không nói gì, chỉ cười buồn.

-Em hãy đi đi.

-...

-Hãy đi khỏi nơi này đi, hãy đi khỏi cái chốn mà giữa chúng ta chỉ có hận thù.Xin em...em hãy đi đi...

Nó trầm ngâm, nước mắt bắt đầu rơi, nó cười:

-Em sẽ... đi...

----------------------------------------------------------

"Bốp...bốp..."

Tiếng vỗ tay của anh vang lên khiến mọi người trở về thực tại.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều vỗ tay vang dội trước màn diễn xuất thần vừa rồi,

thậm chí có người còn khóc thút thít.

Nó quệt nước mắt, cười nói:

-Chúc mừng, anh được nhận vai nam chính.

Gã cười như thể đó là hiển nhiên.

-Nhưng để vào vai này,nhưng mà mái tóc phải sửa lại

Cả phòng bàn tán xôn xao.

-Cô nghĩ cô là ai vậy chứ?- Erza lên tiếng.- Ai cũng biết mái tóc của Jella đã trở thành biểu tượng của anh ấy, thế mà cô lại bắt anh ấy cắt đi sao?

-Cái tôi cần không phải là Jella idol mà là nhân vật nam chính của mình.

Nếu anh ta không thể thì đứng đóng phim của tôi.- Nó nói rõ.

-Cô...

-Được thôi.- Gã cười

-Jella!!!- Cô nói lớn.

-Nếu là vì vai diễn thì giản đơn thôi.

Nó nhìn, cười rồi cầm lấy.

- Được rồi, giờ tới thử vai nữ chính.Anh siết chặt hai tay lại với nhau dưới gầm bàn, gương mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc.

Thật ra vừa rồi anh vỗ tay vì đó là màn diễn hay chỉ vì một phần thôi,còn lại là vì anh ghét cái kiểu mà thế giới như chỉ có hai người họ.

Anh có cảm giác mình bị đẩy ra ngoài bởi một tấm lưới vô hình, dù anh có gào thét,

có đập mạnh thế nào tấm lưới cũng không suy chuyển.

Có gì trong anh buộc anh phải phá vỡ tấm lưới đó, bằng bất cứ giá nào.

Suốt buổi casting vẫn chưa thấy ai có thể đảm đương nổi vai nữa chính, người khá

nhất chỉ có Erza nhưng có gì vẫn chưa ổn. Việc bị khinh thường tài diễn xuất

này khiến Erza bắt đầu phát cáu.

Thật ra ai cũng phải thừa nhận cách diễn xuất lúc nãy của nó là hợp nhất nhưng không

ai dám nói, họ sợ giận, mà cô đã giận thì đừng mơ yên ổn trong giới showbiz.

-Được rồi.- Nó thở dài rồi nói.- Cô Erza này, tôi mong cô về đọc lại giúp tôi cuốn sách để nắm bắt rõ nhân vật hơn, giúp cho bộ phim này thành công hơn.

-Gì chứ?- Cô không ngờ chỉ là một con nhãi nhà văn mà lại dám nói cô như thế.

- Cô nghĩ cô là ai mà tùy tiện nhận xét cách diễn của tôi như vậy?

-Tôi là tôi. Điều duy nhất tôi nghĩ là hình tượng nhân vật của tôi không thể bị phá vỡ.

- Mắt nó cương quyết, không có chút e dè hay yếu đuối.- Nhân vật nữ này, nếu cô không thích có thể không đảm nhận, tôi cũng sẽ suy nghĩ về việc làm phim lại một lần nữa.

-Khoan đã, khoan đã.- Một người quản lí bộ phận vội vàng nói khi nó định đứng lên.

- Nhất định Erza sẽ nghiên cứu kĩ nhân vật nhỉ? Erza nhỉ?- Anh ta quay sang cô nháy mắt ra ám hiệu.

Cô không cam tâm.

Nhưng cô cũng biết kế hoạch này được đầu tư không ít.

Cô quay sang nhìn gã.

Gã không nhìn cô, chỉ nhìn mái tóc mới của mình, huýt sáo khe khẽ.

-Được rồi, tôi sẽ nghiên cứu nhiều hơn nữa.

-Cảm ơn cô.- Nó nói.- Vậy thì hôm nay kết thúc ở đây vậy.

Cảm ơn tất cả mọi người, tạm biệt.

-------------------------------------------------------------

-Khoan đã.

Nó quay lại. Là anh.

-Chuyện gì vậy?_Ak không có j.Khi nó đã đi khuất, nhóc mới bước ra từ đằng xa.

-Theo em biết anh đâu phải loại người trăng hoa.

-Ừ.

-Anh thích cô gái đó sao nhưng nhìn cô ấy rất giống chị dâu không biết có phải chị ấy không

-Cô gái đó sao nhưng mà chị dâu của em chết rồi.- Anh gạt tay nhóc ra.Anh chỉ biết là vợ của mình đã chết nhưng kí ức lúc trước của anh và nó đã mất hết anh chỉ nghe quản gia nói anh đã có vợ và cô mất từ 1 năm trước. Còn nhóc thì khác chị dâu của mình chưa chết mà cũng tiếc hồi nãy nhận bừa

-------------------------------------------------------------

Nó vẫn nằm im, ôm chặt cái gối ôm như thể người chết đuối vớ được cọc.

Hắn nhẹ bước vào phòng, cố gắng đi thật khẽ để không làm nó tỉnh giấc.

Vuốt lọn tọc phủ trên gò má nó ra sau, hắn cười nhẹ.

Hắn ước sao giây phút này đừng bao giờ kết thúc.

Hắn không cần nó nói yêu hắn.

Không cần nó phải đáp lại tình cảm nơi hắn.

Không cần nó ở bên hắn như một người con gái.

Thậm chí nếu muốn, nó có thể làm em gái hắn cũng được.

Làm bạn bè cũng chẳng sao.

Chỉ cần nó bên cạnh hắn thế này.

Thế là quá đủ rồi.

Hắn thì thào:

-Tôi không thể nào mất em được.- Và hắn đã khóc.

Giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt nó, trông như thể nó đang khócchứ không phải là hắn vậy.

Mi mắt nó giật giật.

Đôi mắt nó mở nhẹ, nụ cười dịu dàng trên môi.

Đưa bàn tay chạm lên gương mặt hắn, nó hỏi:

-Sao anh lại khóc?

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, hắn cười.

-Anh không khóc.

Hắn nhẹ cúi xuống, đặt lên môi nó nụ hôn nhẹ.

Thoạt tiên, nó tròn mắt ngạc nhiên không thể tả nhưng rồi dần dần,tay nó vòng lên, ôm lấy hắn.Một tình yêu đang theo một hướng không thể biết trước được.

Định mệnh lại bắt đầu trò chơi tàn nhẫn của mình.

Nó buông tay ra, hắn cũng ngẩn đầu lên nhìn nó, ánh mắt không giấu nỗi ngạc nhiên.

-Tại sao?

-Vì...em thích anh.- Nó cười.

Và rồi hắn cúi xuống trao cho nó một nụ hôn dịu dàng khác.

-------------------------------------------------------------

Hôm đó cũng là ngày bấm máy quay những cảnh đầu tiên.

Cảnh quay đầu được quay ở quán bar nỗi tiếng. Nó vội vàng tới đó, khung cảnh có vẻ

khá nhộn nhịp bên ngoài bởi các fan cứ chực chờ các thần tượng của mình.

Khó khăn lắm nó mới lách vào được mà không bị ai chú ý tới.

Quán bar nỗi tiếng được trang trí khá sang trọng, dù sao đây cũng là quán bar

lớn nhất thành phố cơ mà. Ở ngay sân khấu dành cho ca sĩ hát ở đây,nguyên một ê kíp làm phim đang tất bật làm việc.

-Chào đạo diễn.- Nó nói.

-Chào Witch, cô tới thật đúng lúc, chúng tôi đang chuẩn bị quay cảnh đầu đây.

-Cảnh nào ạ?

-Cảnh 1.- Đạo diễn Tường đáp.- ERza đang chuẩn bị kia.- Ông chỉ vào cô đang đứng ở gần sân khấu, mặc trên mình bộ đầm màu trắng ngà đơn giản,đang trang điểm.

-Vậy không phiền nữa, tiến hành thôi.

-Được.- Rồi ông nói to.- Môi người, bắt đầu mau nào.

Cô bước lên sân khấu một cách hơi rụt rè nhưng cũng dễ dàng. Cảnh này chỉ có việc hát thôi, thế thì cũng chẳng hề khó khăn gì với cô cả, một idol nổi tiếng về ca hát. Ngay khi cô cất tiếng hát, mọi người đều khen ngợi nhưng bắt gặp

cái quắc mắt của đạo diễn, mọi người im ngay.

Cô đã đinh ninh lần này cô sẽ khiến nó phải sáng mắt ra, phải công nhậntài năng của cô. Cô đã nghĩ vậy đấy.

Nhưng ánh mắt đang dần thay đổi theo chiều hướng xấu, bên cạnh đó đạo diễncũng nheo mắt lại tỏ vẻ khó chịu.

-Cắt.- Erza khựng lại, mọi người ngạc nhiên.

-Ơ, đạo diễn, cô ấy chưa diễn xong mà?-Trợ lí của ông nói.

-Cảnh này đã hỏng rồi.- Câu nói đó càng khiến cô trố mắt ngạc nhiên hơn nữa.

-Sao lại thế được? Tôi đang diễn tốt cơ mà?

-Witch, cô thấy sao?- Đạo diễn quay sang hỏi nó.

-Hỏng hoàn toàn.- Nó nói.

-Sao chứ? Cô biết gì mà nói?

-Cô hình như chưa đọc lại cuốn sách của tôi nhỉ?

-Tôi đang nói về diễn xuất!

-Cô hoàn toàn diễn sai rồi.

-Sai chỗ nào chứ?

-Đây là lần đầu tiên nữ chính đi hát ở quán bar để kiếm tiền nên thoạt đầu sẽ rụt rè, sợ hãi, thậm chí có thể hát sai nhưng vẫn cố thực hiện tốt chứ khôngphải hát một cách hoàn hảo như ca sĩ chuyên nghiệp được.

Cô không thể không thừa nhận rằng nó nói đúng nhưng cũng không muốn nói rằng

mình sai nên cô im lặng. Bất ngờ, đạo diễn nói:

-Witch, cô có thể diễn đoạn này thử được không?

Nó hơi ngạc nhiên trước đề nghị đó nhưng rồi cũng nhận lời.

-Để xem cô diễn thế nào?- Cô nói nhỏ, chỉ để cho mình mình nghe thấy.

Nó vén mái tóc lên, cầm chiếc micro bước ra ngoài sân khấu.

Nó bước bước đầu tiên rồi khựng lại. Nhìn về phía dưới có diễn viên quần chúng

một chốc rồi lại bước ra, gương mắt vẫn cúi thấp, tỏ vẻ lúng túng.

Tiếng nhạc dịu dàng vang lên.

Nó cất tiếng hát.

"Vì em mong chờ người có biết?

Biết chăng rằng em vẫn chỉ nhớ về người

Những kỉ niệm và những yêu thương em trao người

Người liệu có nhớ chăng?

Hay anh đang ở bên ai kia?

Xin anh, xin anh hãy nhìn em.

Dù anh không chấp nhận thì xin anh hãy nói đi

Để em khóc, khóc cho vơi đi nỗi đau này

Vậy nên xin anh hãy cứ nói ra, làm tổn thương em cũng được

Nhưng xin anh tuyệt nhiên đừng im lặng

Để rồi cả hai ta đều đau và liệu chăng người đang bên anh cũng đau?

Vậy xin anh chỉ để mình em đau mà thôi

Xin anh hỡi người..."

Cả không gian hoàn toàn im lặng, mọi ánh mắt nhìn nó.

Diễn xuất xuất thần.

Giọng hát trong trẻo, đôi khi hơi lạc điệu, thể hiện rõ nhân vật đang đóng

nhưng vẫn cuốn hút mọi người.

Do nó không nhớ chứ thật ra, suốt sáu năm trước nó luôn học nhạc với những

thiên tài âm nhạc nổi tiếng. Nhưng giờ, tất cả chỉ là quá khứ trắng xóa trong đầu.

Nó không rõ giọng hát được trau dồi này ở đâu ra, chỉ biết là nó có, thế là đủ.

Các fan hâm mộ bị dạt ra hai bên bởi các vệ sĩ. Từ trên chiếc xe hơi đặt tiền,

anh và nhóc bước xuống. Cạnh đó, gã cũng tình cờ tới cùng lúc với hai người đó.

-Chào.- Gã cười.

Anh chỉ gật đầu đáp lại trong khi nhóc cười toe.

Anh không biết sao anh không ưa nỗi gã. Vì lí do gì chứ?

Thấy gã, fan hầm mộ càng gào thét lớn hơn nhưng mấy gã vệ sĩ làm họ

không dám nhảy ra mà quan tâm.

Một giọng hát từ trong quán bar cất lên.

Một giọng hát làm mê lòng người, làm cho sự ồn ào kia chìm vào im ắng.

-Đây là...- Anh thốt lên.

Sao giọng hát này lại quen thuộc đến thế?

Anh đã nghe đâu đó rồi nhưng là ở đâu?

Sao giọng hát này lại da diết và buồn đến thế?

Bất chợt, trong đầu anh hiện ra một hình ảnh mờ ảo của ai đó.

Một người con gái.

Vừa quen vừa lạ.

Vừa cho anh cảm giác hạnh phúc nhưng cũng đau thương.

Rốt cuộc cô ấy là ai?

--------------------------------------------------

Ngay cả khi nó diễn xong, mọi người vẫn nhìn nó, ngay cả đạo diễn còn đang ngơ người chưa hô cắt.

Nó bước xuống, đưa tay vẫy vẫy trước mặt ông đạo diễn.

-Đạo diễn, đạo diễn.

-À...vâng...Erza cô thấy rồi chứ?

-Vâng.- Cô cắn răng chịu đựng. Ừ thì cô ta giỏi thật đấy nhưng thế thì quá bất công với cô, bất công về mọi mặt. Xét về tài năng lẫn ngoại hình thì không thể so sánh. Cả hai đều có dù ở hai mặt đối lập, cô quyến rũ còn nó trong sáng tới cuốn hút lòng người. Thế thì bất công chỗ nào?

Ở gã.

Chỉ cần liếc sơ cô cũng biết gã yêu nó thật rồi, chỉ là không thừa nhận thôi.

Lần gặp trước, cô còn tưởng mình nhầm nhưng thấy thái độ gã như thế,

cô biết đó chính là nó.

Tại sao lại thế chứ?

Rõ ràng cô gặp gã trước nó.

Rõ ràng cô yêu gã thật lòng và đương nhiên là nhiều hơn nó nữa.

Cô đã chấp nhận làm mọi thứ, dù cho có bị gã lợi dụng vào việc gì đi nữa.

Nhưng thế là chưa đủ ư?

Chưa đủ để gã yêu cô sao?

Không bằng nó, người luôn phũ phàng xa lánh hắn sao?

Không thể xua đi nỗi đau trong quá khứ đã khiến gã trở thành con ngườinhư ngày hôm nay ư?

Cô không còn chút xíu cơ hội nào, chỉ vì nó?!

------------------------------------------------------------

-Thật ra tôi cũng hơi vội vàng, gay gắt. Xin lỗi cô.- Nó cúi đầu xin lỗi.

Cô nhìn nó thoáng căm hận nhưng rồi ánh mắt đó biến mất, cô mỉm cười, nói:

-Cũng lỗi do tôi.- Bây giờ, quan trọng nhất là công việc.

-Tôi mong chúng ta sẽ bắt tay nhau, cùng hợp tác vì chất lượng của bộ phim này.

- Nó đưa tay ra. Cô nhìn vài giây rồi nắm lấy bàn tay đó.

-Hợp tác.

-Chị ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Giọng nhóc vang lên,phá tan cái không gian kia.

-Juvia? Sao em lại ở đây?- Nó ngạc nhiên.

-Em nói muốn gặp chị nên anh đưa đến.- Nhóc giải thích.

-Vậy à?

-Chào.- Từ phía cửa gã và anh cùng bước vào nhưng không khí giữa hai người sao có vẻ trầm mặc quá dù gã vẫn đang mỉm cười.

-Chào hai anh.- Nó gật nhẹ.

Gã đi ngang qua nó, quay lại chạm nhẹ tay vào lưng khiến nói giật thót.

Cúi thấp mặt xuống gần tai nó nói:

-Lúc nãy anh có nghe thấy em hát. Hát rất hay.- Rồi gã hôn lên tóc nó.

Quay phắt lại, nó thấy gã đã đi về phía đạo diễn.

Cũng vì thế, nó không nhận ra rằng cô đang trừng mắt nhìn nó, đôi mắt đầy căm phẫn.

Nhưng anh đã nhìn thấy.Ngày đầu tiên kết thúc tốt đẹp khi Erza và cả Jella đều thực hiện tốt các cảnh quay ở quán bar. Trong khi cả hai còn bận trao đổi vài việc với đạo diễn thì nó vội vàng xin về trước, lấy cớ có việc bận nhưng thực ra phảivề nấu bữa tối cho hắn. Hắn đã bảo khoảng 7h sẽ tới, giờ là 5h kém,đi chợ rồi về là kịp.

Vội chạy trên hành lang ra phía cửa, nó không chú ý có mấy bậc thang bước xuống ngay trước mặt trên tay cầm chiếc điện thoại .

Trượt chân.

-Á...- nó nhắm tịt mắt lại, chờ đợi một cơn đau chuẩn bị ập tới.

Một giây trôi qua.

Hai giây trôi qua.

Ba giây vụt mất.

Không có gì xảy ra.

Ngược lại, nó cảm nhận có gì rất ấm áp.

Mở mắt ra.

Một cánh tay đang đỡ lấy nó để không bị ngã.

Nó nhìn chủ nhân cánh tay đó.

Là anh.

Và nhanh chóng, môi nó cảm nhận được thứ gì đó ấm áp,mềm mại đang lướt nhẹ trên mình.

Một nụ hôn.

Giữa anh và nó.-Buông ra.- Nó xô vội anh ra khỏi mình, làm cho chiếc điện thoại trên taycũng bị tác động mạnh, rơi xuống đất.- Anh làm gì vậy hả?

Anh không nói gì.

-Tôi đã có...bạn trai rồi nên xin anh sau này đừng làm như thế nữa.- Nó ngượng ngập nói.

-Bạn trai? Gray à?

-Ơ...phải, thực ra chúng tôi chỉ mới bắt đầu qua lại vào sáng nay thôi.

-Đừng nói nữa.- Anh khiến nó giật mình.- Đừng cười như thế khi nhắc tới anh ta.

Anh vội vàng bế xốc nó lên.

-Này...buông tôi ra! Buông ra mau! Anh làm gì vậy hả?

-Im đi!- Anh gằn giọng khiến nó rung mình hoảng sợ.

Ánh mắt anh như thể muốn giết người vậy.

Anh quẳng nó vào xe dễ dàng như thể nó chỉ là một gói hàng có mấy kí lôchứ không phải một con người.

-Đi.- Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh.

-Rốt cuộc anh đưa tôi đi đầu chứ? Tôi phải về, Gray đang đợi.

Anh siết chặt tay nó, hôn lên môi nó một cách điên cuồng.

-Đừng có nhắc tới cái tên đó trước mặt tôi.

Mặt nó tái xanh vì sợ hãi.