Sự Tan Chảy Của Trái Tim Quỷ

Chương 36: Bản án




Bọn hắn đã lử dưới căn hầm tối đc 1 tuần. Quần áo bắt đầu lấm lem hết cả. Nhìn vào, chẳng ai nghĩ đây là hai công tử nhà giàu cao cao tại thượng, ko coi trời đất là gì như trước nữa. Bọn hắn rất chán, ko có gì để làm (bây giơf còn nghĩ đến chuyện đó được cơ à?) nhưng buồn nhất là thiên. Cậu đã rất yêu thương cô và sự thật cô lại là Vampire. Một lời đối địch với con người như vậy liệu cậu có thể yêu tiếp sao? Nhưng mà cứ mỗi lần nghĩ vậy, trái tim cậu lại quặn đau. Hắn cũng chỉ thở dài não nề, ko biết làm cách nào an ủi cậu bạn. Hắn cũng khổ lắm chứ. Có sung sướnb gì đâu. Th ời điểm hắn biết đc cảm xúc thật của bản thân cũng chính là lúc hắn biết đc cái bí mật động trời này. Theo những gì mà những tên tù nhân trong ngục này nói thì bản án bọn hắn phải chịu là tử hình. Nhưng theo thông tin nghe đc từ bọn lính canh thì nhị công chúa ma cà rồng đã xen vào việc xét xử và do vậy bọn hắn thoát khỏi chữ tử. Tuy nhiên bọn hắn sẽ bị bỏ đói 1 thánh và sống trong chốn ngục tù này suốt đời. Mới 2 ngày kể từ khi sắc lệnh đó đc công bố và cũng đã 2 ngày bọn hắn bị bỉ đói. Cái dạ dày của bọn hắn cũng réo lên từng hồi. Bọn tù nhân cảm thấy thương cảm cho bọn hắn nên mỗi người cũng để chừa cho bọn hắn chút ít nhưng cơm tù nhân có là bao khi địch với sức ăn trâu bò của bọn hắn. Tối hôm đó, khi bọn hắn đang mơ mơ màng màng cùng cái bụng trống rỗng thì bỗng có tiếng gọi khe khẽ:

-Nam! Anh Thiên! Hai người dậy mau!

Đó là Hải B. Cô mang cơm đến cho bọn hắn. Bọn hắn ngồi dậy, Hải B đẩy cơm vào trong. Nam thì ăn ngon lành còn Thiên dù đói cũng ko chịu động đũa. Nhỏ thấy vậy thì thở dài ảo não. Chính nhỏ cũng chẳng biết làm gì trong cái tình huống này đây. Nhỏ thò tay vào, lay Thiên khe khẽ:

-Anh Thiên! Em xin lỗi đã ko nói với anh. Nhưng mà em là yêu anh thật lòng.

Thiên ko nói gì. Ko chút lưu tình đẩy tay nhỏ ra, quay mặt sang chỗ khác. Nhỏ biết lúc này có nói cũng vô ích nên vội vàng thu dọn bát đũa và ra ngoài. Khi bóng nhỏ đã khuất, Nam cất lời:

-mày yêu cô ấy lắm đúng ko? Tao biết chuyện này thật khó chấp nhận nhưng đó là sự thật. Mà cô ấy có vẻ cũng thật lòng.

Thiên ko nói gì nên hắn cũng thôi ko nói nữa.

Tại phòng nhỏ:

Sau khi thu dọn xong, nhỏ về phòng và thở dài ảo não. Dòng chảy kí ức trong nhỏ bất chợt ùa về như một đoạn phim chiếu chậm:

-mình là Thiên! Làm quen nhé!

-cậu có sao ko?

-cậu xinh thật đấy!

-mình thích cậu. Làm người yêu mình nhé!

-có lẽ chị cậu sẽ đồng ý thôi. Chị cậu yêu thương cậu vậy mà.

-Hải Băng ơi! Băng ơi!..........

Nhỏ ngồi trên cửa sổ, mắt hường về xa xăm. Ánh trăng len lỏi vào của sổ. Khuôn mặt nhỏ hiện lên dưới ảnh trăng trông thật đẹp nhưng mang một nỗi buồn man mác. Đôi mắt to và sàng trông buồn thẳm. Và từ đôi mắt ấy, 1....2 giọt lệ khẽ rơi.