Sự Tái Sinh Của Curtis

Chương 33




Một chiếc mic đứng, một cây đàn piano cánh, Bec và Alec. Những tiếng vỗ tay rào rào chào đón hai người, sau đó khán đài chìm vào lặng yên và chờ đợi. Alec có thể nhìn thấy và cảm nhận những ngón tay mình run rẩy trên phím đàn. Chơi đệm cho họ là dàn nhạc giao hưởng, ẩn trong bóng tối bên ngoài khu vực đèn chiếu của sân khấu.

Tiếng piano vang lên dẫn đường cho giọng ca của Bec. Giây phút ngón tay Alec chạm vào phím đàn, nỗi lo âu nãy giờ tan biến, và cậu dần dần chìm vào trong âm nhạc. Đôi mắt nhắm lại, chất rock nhẹ nhàng vẫn thường thấy trong những màn biểu diễn của cậu xuất hiện, những nốt nhạc của Alec bao trùm lên khán đài và len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí người nghe. Bec không để lỡ một nốt nào, chất giọng của cô ăn ý hoàn hảo với giai điệu bài hát. Cô không có kỹ thuật tuyệt vời như Alec, cô không có sức mạnh bùng nổ như cậu, nhưng cô đang hát bằng giọng nữ mê ly uyển chuyển với một bài hát đầy sức mê hoặc. Giữa đoạn điệp khúc, dàn nhạc giao hưởng bắt đầu tấu lên, bắt lấy tâm trí của người nghe bằng điệu vũ của violin và sáo gỗ, bằng những tiếng thánh thót chạm lên toàn bộ năm giác quan, khiến mọi người ngây ngất và để cho tâm hồn cùng cảm xúc của mình hòa làm một với âm nhạc. Bài hát tiến đến cao trào trong tiếng piano mạnh mẽ, tiếng dàn nhạc dồn dập, tiếng hát vút cao và đám đông hoàn toàn bị mê hoặc trước những gì đang diễn ra trên sân khấu. Phần biểu diễn kết thúc trong những lời hoan hô cổ vũ vang dội không ngớt bao trùm khắp khán phòng.

Vẫn ngồi yên bên chiếc đàn, Alec để ánh sáng sân khấu soi rọi Bec. Đây không chỉ là giây phút của cậu, đây cũng chính là giây phút của cô. Lần đầu tiên biểu diễn trước công chúng, trước mặt những nghệ sĩ hàng đầu trong giới, và cô đã thành công. Sau khi cúi chào hai lần, cô tiến đến bên cạnh piano, nắm lấy bàn tay Alec và giơ lên không trung. Tiếng hô hào bùng nổ.

Nỗ lực trở lại ghế ngồi một cách thản nhiên nhất, Alec đặt mình xuống bên cạnh Jordan và bàn tay họ ***g vào nhau, trao nhau một nụ hôn và một cái ôm thân mật. Jordan quay sang chúc mừng em gái bằng một cái ôm siết nữa, trong khi Tamara bấu chặt lấy cổ Alec líu ra líu ríu không ngừng. Khi tất cả những lời chúc mừng dịu đi, vòng tay Jordan vẫn nắm chặt đôi vai Alec, anh thì thầm vào tai cậu. “Em thật tuyệt vời. Anh rất yêu em.”

Alec cũng quay sang thì thầm đáp trả. “Em yêu anh.”

Hai ngôi sao tên tuổi của Hollywood sóng vai nhau tiến lên sân khấu khiến mọi sự chú ý đổ dồn vào họ. Alec hít một hơi sâu, run rẩy từ đầu đến chân. Bec sượt qua Tamara và nắm lấy bàn tay còn lại của cậu.

Dường như mọi người đều đang nín thở cùng họ. “Đề cử cho giải thường Nhạc Phim Hay Nhất bao gồm…”

Ba cái tên được xướng lên trước Alec, và gương mặt của các nghệ sĩ hiện lên trên màn hình lớn. Với mỗi lần xướng tên, Alec lại vỗ tay theo một cách lịch sự. Tên cậu được gọi cuối cùng và cậu tưởng tim mình như ngừng đập trong ***g ngực.

“Đề cử thứ năm…” Đợi tiếng vỗ tay của đám đông dần dần dịu đi, nữ minh tinh nhìn vào kết quả và nở một nụ cười với nam minh tinh bên cạnh. “… Tyler Curtis với Khát khao và Trừng phạt.”

Âm thanh lúc phong bì ghi tên người thắng cuộc được xé mở như tiếng cửa đập thẳng vào tai Alec. Cậu nhũn ra từ đầu đến chân, Jordan bên cạnh cảm thấy một ngọn lửa pha lẫn giữa căng thẳng và phấn khích âm ỉ cháy trong anh.

Khi chiếc thẻ tên được lấy ra khỏi phong bì, nữ minh tinh nhìn vào dòng chữ trên đó, liếc về phía camera và cười thật tươi, “… xem ra đêm nay đã có người làm nên lịch sử!”

Alec lảo đảo về phía Jordan và gần như đập hai tay lên mặt. “Tyler Curtis với ‘Khát khao và Trừng phạt’.”

Bên tai cậu bây giờ là tiếng hoan hô như sấm, cậu cảm nhận được vòng tay Jordan siết chặt, những cảm xúc tầng tầng lớp lớp đang bùng nổ choáng ngợp tâm trí cậu. Ở tuổi hai mốt, cậu là nhà soạn nhạc trẻ nhất giành được giải Oscar cho hạng mục Nhạc phim hay nhất. Cậu không biết mình nên khóc, nên cười, nên hét lớn hay nên im lặng. Hít một hơi thật sâu để giúp mình đứng vững, cậu bước qua khoảng cách ngắn ngủi từ chỗ ngồi đến sân khấu để tiến lên bục với giải thưởng và những lời chúc mừng đang chờ đợi.

Nữ minh tinh trao trao tượng vàng cho cậu kèm theo cái ôm hôn và bắt tay, chiếc mic đứng được nhường chỗ cho cậu.

Đợi tiếng huýt sáo và vỗ tay của đám đông dần dần dịu đi cũng giống như đợi sấm sét giữa một ngày hè nắng nóng. Cuối cùng cậu đành phải giơ một tay lên để ra hiệu cho mọi người im lặng. Đám đông lập tức yên ắng như tờ.

Cậu lắc lắc đầu, nhìn vào bức tượng Oscar. Cậu có thể cảm thấy nước mắt đang ầng ậng trong mi và làm nhòe đi tầm mắt, cậu khẽ hắng giọng, gần như run rẩy. “Có quá nhiều thứ đang xoay vòng trong tâm trí tôi vào lúc này và tôi không biết liệu mình có thể diễn tả thành lời hay không. Tôi viết bản nhạc này từ hơn hai năm trước, chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nó sẽ được dùng vào một bộ phim và tất nhiên không thể tưởng tượng nổi đến việc giành giải Oscar với nó. Tôi thật sự xúc động. Tôi sẽ không để các bạn phải chán ngán với một bài phát biểu dài dằng dặc, tôi chỉ xin phép được cảm ơn những người quan trọng nhất. Quản lý mới của tôi, Richard White, người không bao giờ bó buộc tôi!”

Không ai ngồi nữa – Mọi người đều đứng lên, lắng nghe từng lời một.

“Những người đã luôn ủng hộ giúp đỡ tôi trong quãng thời gian hồi phục, cảm ơn các bạn rất nhiều. Em chồng yêu quý của tôi, Rebecca Braxton, để có thể mang chất giọng mê hoặc của mình ra thể hiện ca khúc này, đã phải vượt qua rất nhiều khắc nghiệt với tính cách hoang dã của cô ấy!”

Những tiếng cười vang lên và rất nhiều đôi mắt đổ lên người Bec.

“Bố và mẹ chồng tôi, con cảm ơn hai người, vì tất cả. Chú Issac, cảm ơn chú vì mọi thứ. Tamara…” Cậu giơ tay lên vẫy và nhóc con vẫy lại. “… Cảm ơn con vì đã luôn là chính mình!”

Tiếng cười càng lớn hơn nữa.

“Jordan là người đã khuyến khích tôi đưa bản nhạc này cho Richard xem và thuyết phục tôi rằng nó hoàn toàn đủ khả năng. Lúc Richard nhìn thấy nó, anh ấy đã đề nghị tôi giấu tên và gửi đi với tựa đề Khát khao và Trừng phạt, và Jordan hoàn toàn ủng hộ. Cảm ơn anh, anh yêu, vì đã là âm nhạc của em, vùng đất an toàn của em, động lực của em, và trái tim em. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, có anh làm chồng bên cạnh em là niềm hạnh phúc lớn nhất. Em yêu anh.” Cậu giơ hai tay lên không trung và vẫy về phía các fan ở khu vực đang đứng. “Và cảm ơn tất cả các bạn, tôi yêu mọi người rất rất nhiều.”

Cậu bước khỏi khán đài trong tiếng vỗ tay như sấm.

Bị giữ lại phía sau sân khấu với bài phỏng vấn dành cho người thắng cuộc, Alec trả lời các câu hỏi và cười với thợ chụp ảnh, nhưng trong lòng lại chỉ muốn nhanh chóng trở về với chỗ ngồi bên cạnh Jordan trước khi mục tuyên bố giải thưởng “Ca khúc trong phim hay nhất” bắt đầu. Càng bị kẹt lâu trong bài phỏng vấn, hy vọng trở về chỗ ngồi kịp lúc càng mong manh. Tất cả những đôi tay vươn đến đều chỉ để kéo cậu sang một chiếc microphone khác, và những nghệ sĩ cậu chỉ nhìn thấy trên mặt báo vui vẻ tạo dáng chụp hình cùng cậu. Đã rất lâu rồi cậu mới lại bị vây giữa một cuộc phỏng vấn chụp hình và giao lưu trực tiếp với fan, cậu phải cố gắng hết mình để mỉm cười với mọi người, giữ bình tĩnh và phong độ nhất có thể để chen ra khỏi đám đông đang không ngừng phấn khích.

Bên trái cậu, một người đàn ông với cặp hồ sơ trên tay và ánh mắt sắc sảo nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay cậu. “Cậu là người được đề cử tiếp theo, Tyler, xin hãy ở lại bên khán đài.”

Thất vọng vì không được ở nơi mình mong muốn, Alec đành phải nghe theo và đi vòng ra phía sau khán đài. Hai minh tinh khác đang đứng trên bục trao thưởng.

“Đề cử cho Ca khúc trong phim hay nhất bao gồm…”

Ba đề cử được công bố và gương mặt nghệ sĩ lại được chiếu trên màn hình lớn. Alec hít một vài hơi sâu bình tĩnh, khẽ gõ gõ giày tới lui trên nền thảm. Vẫn là những tiếng vỗ tay lịch sự vang lên theo từng cái tên được xướng. “Tyler Curtis với ‘Ngày đền tội’.”

Để đáp lại tiếng cổ vũ bên tai, Alec vẫy tay chào với những chiếc camera đang chĩa vào mặt cậu. Phong bì được xẻ mở, tiếng hút khí vang lên giữa đám đông, và tên người đoạt giải được công bố.

“Một lần nữa giành chiến thắng! Tyler Curtis với ‘Ngày đền tội’!”

Cảm giác mình là một con cá đã bị quăng khỏi mặt nước, bước đi giữa hàng hàng người đang reo hò cổ vũ, Alec nhận tượng vàng Oscar với thật nhiều nụ hôn và bắt tay hơn nữa.

Khi lướt qua chỗ ngồi, cậu gửi một nụ hôn tới Jordan và vẫy tay với Bec. “Lên đây với em nào, Beccy.”

Không cần phải được hỏi hai lần, cô cẩn thận bước lên từng bậc thang. Cô giang tay ra và cả hai trao nhau một cái ôm thật chặt.

Alec đặt tượng vàng Oscar vào tay cô và nói trước microphone. “Tôi sẽ chỉ nói cảm ơn các bạn thật nhiều, và lần này tôi muốn nhường bài phát biểu cho Bec.”

Bec tiến lên bục, tượng Oscar trong tay và nụ cười rực rỡ trên mặt. Bài phát biểu của cô hiển nhiên không hề theo quy tắc thông thường.

“Một năm trước tôi thắng một buổi bốc thăm qua radio để được đi gặp con người này…” Cô chỉ ngón tay vào Alec. “… Ở buổi hòa nhạc của cậu ấy và rồi đến tiệc mừng với các fan. Lúc đó tôi những tưởng tất cả mộng ước của mình đều sắp thành hiện thực, và rằng mình sắp được bước vào phòng khách sạn với cậu ấy, leo lên giường cậu ấy!”

Alec cúi xuống che đi gương mặt đỏ bừng trong khi tất cả mọi người, kể cả Jordan, đều bật cười.

“Thật không may, số phận đã trêu ngươi tôi, cuối cùng người leo lên giường cậu ấy là anh trai tôi! À khoan để tôi đính chính kẻo cậu ấy gõ bể đầu tôi mất, cậu ấy có những tiêu chuẩn đạo đức rất cao nên đêm đó họ hoàn toàn không làm gì cả ngoại trừ…” Cô vẽ ngón tay thành vòng tròn. “…hôn nhau. Cậu ấy muốn tôi nhất định phải biết chuyện đó vì cậu ấy không muốn mình bị nghĩ là một người dễ dãi! Ôi trời đất ơi! Tôi lại muốn cậu ấy là người dễ dãi, nhưng mà là dễ dãi với tôi cơ!”

Đến nước này thì bàn tay Alec đã che kín hết mặt và Bec khiến mọi người cười nghiêng ngả.

“Ôi, tôi có rất là nhiều ký ức bá cháy lúc thu âm bài hát này. Ký ức kiểu, ‘Làm lại! Chị hát nhạt quá!’, ‘Lại lần nữa, chị hát the thé quá’, ‘Chị không được phép ngủ khi chưa thu âm xong!’” Cô thở dài rồi gật gật đầu.

“Vậy đấy. Nhưng tôi cảm thấy giây phút tuyệt vời nhất là khi tôi và Tyler cùng nghe lại bản thu âm hoàn chỉnh cuối cùng và nhận ra rằng thái độ chuyên nghiệp đến gay gắt của cậu ấy mới chính là chìa khóa thành công.”

Cô vươn tay về phía sau, kéo Alec đến trước mặt và để cậu đứng cạnh bục trao giải. “Một năm trước tôi thắng hai vé đến buổi hòa nhạc của Tyler Curtis với hy vọng tràn trề sẽ được cùng cậu ấy ***. Chuyện đó đã không xảy ra. Tôi đã có được kết quả tốt hơn rất nhiều lần. Tyler và tôi hoàn toàn trái ngược, nhưng không sao cả, cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi trên thế giới này và…” Cô nâng cằm Alec trong tay. “Chị yêu em, quỷ nhỏ đáng yêu!”

***

Trong một căn hộ cho thuê rẻ tiền ở rìa ngoại ô Melbourne, Frank Brooks nhìn Alec bước đi với hai giải thưởng Oscars và tên tuổi được ghi danh trong lịch sử. Sau khi xuất viện lão từng phải ngồi tù một thời gian ngắn, sau đó lại nhanh chóng được thả. Sự ngu ngốc của lão vừa là cứu cánh cho lão khỏi những song sắt nhà tù, lại vừa là hình phạt cho lão khi được thả tự do. Thời điểm đó Alec vẫn đang ốm và hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần cho một vụ kiện tụng được dự kiến là sẽ vô cùng dài hơi và nằm ngoài sức chịu đựng đối với tình hình sức khỏe khi ấy của cậu. Do đó, cậu đã không đâm đơn lên tòa.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu hào phóng với lão, Frank hiểu rất rõ điều đó. Việc cậu cho phép lão được tự do cũng đồng nghĩa với việc cậu đã khiến cả thế giới giận dữ và không thể tha thứ cho lão. Công chúng tin rằng việc Alec thả tự do cho Frank là kết quả của sự kiệt sức hoàn toàn nơi cậu sau tất cả những gì lão đã làm, nhưng thật ra đó lại là một dự tính từ trước. Cuộc đời bên ngoài song sắt nhà tù của Frank nói trắng ra chính là một nhà tù khác hà khắc hơn nhiều lần. Hai mươi mốt tuổi, tương lai của Alec rực rỡ đến chói mắt. Bốn lăm tuổi, tương lai của Frank chỉ còn cô độc và lụi tàn.

Trong một phòng giam khác, Leanne Silverton cũng đang trải qua bài học đau đớn tương tự Frank. Cố gắng vùi dập Alec, dù bằng cách nào đi nữa, cũng sẽ chẳng đem lại thành công cho bất cứ ai ngoài chính cậu. Mụ chỉ trốn chui trốn nhủi được hai tuần và nhanh chóng bị bắt về quy án. Chẳng hề có chút hối cải nào, mụ vẫn leo lẻo rằng mình vô cùng cắn rứt lương tâm và hy vọng được kỳ kèo giảm án.

Có hai thứ mà cả mụ lẫn Frank đều chưa bao giờ nghĩ rằng Alec có thể làm được: đó là khả năng đấu tranh mạnh mẽ và con tim yêu thương nơi cậu. Chỉ có một mình, cậu vẫn luôn tiến bước và hy vọng, dù đến gần bờ vực sụp đổ như thể nào, cậu vẫn luôn ngẩng cao đầu, chưa bao giờ, chưa bao giờ ngừng tranh đấu ngoi lên khỏi mặt nước đầy sóng dữ. Và rồi khi có Jordan bên cạnh cùng tình yêu của anh, khi anh chấp nhận tất cả con người cậu, nỗi đau của cậu, tuyệt vọng của cậu, và phẫn nộ chất chồng trong tâm hồn cậu. Cậu đã tự cho phép bản thân mình buông xuống, để thời gian chữa lành mọi thứ, biết rằng Jordan sẽ không bao giờ rời xa và khiến cậu đau khổ. Trên tất cả, tình yêu này, sự tin tưởng tự tận con tim này, đã cứu rỗi linh hồn Alec và đưa cậu trở lại với thế giới. Để đòi lại tất cả. Hồi sinh, và chinh phục.

HẾT

———-

T/N: À thì… bốn năm… quá dài cho một cuộc tình T_T Nhưng dù sao thì cũng đã kết thúc rồi. Cảm ơn tất cả các bạn, dù ít dù nhiều, đã theo dõi câu chuyện đến tận giờ phút này.